Sáng hôm sau.
Hiểu Lam tới công ty giải trí An Hòa, cô cùng chị quản lý vào phòng làm việc của tổng giám đốc An Bình,ông ta đưa cho cô tờ giấy thông tin về lễ trao giải thưởng Ảnh hậu, thời gian, địa điểm đều có trong đó, vị trí ngồi rồi ông dặn dò, nhắc nhở cô một chút rồi tiễn hai người ra cửa.
Chào tạm biệt chị quản lý, Hiểu Lam đi ra xe, ngồi vào mà không nổ máy, cứ nhìn cái tờ giấy trước mặt,hết hôm nay và ngày mai là tới ngày nhận giải, tại sao trong lòng lại không vui vẻ chút nào.A, vì đó cũng chính là ngày cô nói ra sự thật cho Cảnh Luân biết.
Hiểu Lam không muốn thấy anh đau khổ,không nỡ vứt bỏ anh, một chút buồn vì anh tin tưởng cô, mọi người cũng vậy mà cô lại đi lừa gạt họ.
Còn hai ngày ngắn ngủi đành chiều theo ý anh, anh muốn gì thì cô sẽ làm cho anh, coi như bù đắp một phần nào đó.
Cắm chìa vào, đạp chân ga chạy ra khỏi công ty.
Đang lái thì điện thoại đổ chuông, chạm vào chỗ nhận cuộc gọi.
“Hiểu Lam, đi chơi đi!”.Là Diên Vỹ.
Hiểu Lam ngạc nhiên, bà chị này có lúc nào gọi cho cô đâu, hôm nay lại hứng lên như vậy, đành đồng ý, hỏi chỗ hẹn ở đâu.
Trung tâm thương mại
“Chị có làm phiền em không Hiểu Lam??”.Diên Vỹ uống miếng cà phê.
“Không đâu,em bây giờ rảnh lắm.Cơ mà chỉ có em và chị đi chơi thôi hả??”.
Diên Vỹ lắc đầu cười, lúc này Minh Đan với Lăng Huyên cũng tới,cả bốn người ngồi uống cà phê một lát rồi đi càn quét cả trung tâm,Hiểu Lam rất vui vẻ hưởng thụ cái ngày cuối cùng được ở cùng ba người họ,xung phong trả tiền làm ba người ngạc nhiên không thôi.
Tại sao hôm nay cô lạ vậy??.
Ăn chơi,mua sắm cả ngày cũng thấy mệt,Hiểu Lam cười tươi vẫy tay tạm biệt ba người họ đi về nhà.Đây cũng là lúc bốn người chúng ta chính thức chia tay nhau, cảm ơn và xin lỗi.
Cảm ơn vì đã đối tốt với cô, đã coi trọng cô, tin tưởng cô.
Xin lỗi vì đã lừa gạt, tự ý vứt đi tình bạn của ba người.
Về đến nhà, trời đã tối rồi, Hiểu Lam tự nhiên muốn uống rượu,sợ mẹ chồng với hai đứa em rể không cho, đành giấu đem lên phòng ngủ.
Mở cửa phòng, thấy Cảnh Luân đang ngồi trên giường coi hồ sơ gì đó,Hiểu Lam mỉm cười,đóng cửa nhẹ nhàng, cầm chai rượu với hai cái ly tới trước mặt anh.
“Luân,uống rượu với em đi!”.Hiểu Lam quăng túi xách xuống sàn,ngồi xuống mép giường, đưa ly cho anh.
“Sao tự nhiên đòi uống rượu??”.Cảnh Luân nhướng mày, trước giờ có thấy cô uống đâu.
Hiểu Lam ném văn kiện,dúi cái ly vào tay anh,mở nắp chai rượu ra, rót đầy cho cô rồi lại rót ly của anh.
“Cụng ly!”.Hiểu Lam nở nụ cười thật tươi, đưa ly đụng vào ly anh rồi ngửa cổ uống hết rượu thì thôi.
Cảnh Luân nhíu mày, hôm nay vợ sao thế,không lẽ có ai làm cô buồn, chắc chắn không phải là anh, thế cô uống rượu làm gì?.
Hiểu Lam uống hết một ly lại đổ thêm tiếp, gần cạn hết chai, mặt cô đã đỏ lên như trái cà chua chín, dáng ngồi cà lơ chuẩn bị ngã ngửa ra đằng sau đã được Cảnh Luân dùng tay luồn ra sau lưng ôm vào.
“Cảnh Luân,em…xin lỗi!”.
Hiểu Lam nháo một hồi cũng mệt, ngủ thiếp trong lòng Cảnh Luân.
Cô gái này rốt cuộc nguyên ngày hôm nay làm cái gì, xin lỗi anh là sao??!.Bây giờ chỉ muốn đánh thức cho cô tỉnh rồi ngồi tra khảo cô thôi.
Đặt ly rượu anh chưa hề đụng lên tủ đầu giường, dùng tay hạ đầu cô từ từ nằm xuống gối, Cảnh Luân lắc đầu ngao ngán, còn không thèm thay đồ ngủ nữa chứ,đành đứng dậy mở tủ lấy cái váy ngủ thay cho cô,cởi hết quần áo ra, cảnh xuân đập vào mặt, tranh thủ làm bù lúc anh bệnh mới được.
Người vợ thì nằm ngủ ngon lành còn người chồng thì tranh thủ.
Hết chương 111