“Mẹ,đừng giận tụi con mà!”.Hiểu Lam đứng kế bên mẹ chồng năn nỉ.
Lệ Văn không thèm nhìn, lướt qua cô đi lấy rổ rau đưa cho người giúp việc.Bà đi tới đâu, con dâu theo năn nỉ tới đó,im lặng không nổi nữa đành mở miệng.
“Hiểu Lam,lần này là lần cuối mẹ tha cho con,thằng oắt con nó có mệnh hệ gì, mẹ sẽ không tha thứ cho người làm tổn thương con mẹ đâu.Đi nấu ăn đi!”.Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hiểu Lam.
Đứa con trai ngốc nghếch của bà càng lúc càng lệ thuộc vào con dâu, lúc nào cũng phải có vợ bên cạnh, toàn tâm toàn ý nghe lời vợ, ví dụ như ban nãy, đang không khỏe còn cố trốn mẹ, lái xe đi tìm vợ bất chấp tính mạng,nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ một ngày nào đó con bé này làm tổn thương con trai bà thì sẽ như thế nào.Lúc đó có ngăn cản cũng đã quá muộn,nhắc nhở con bé này trước.
Hiểu Lam né tránh ánh mắt đáng sợ đó của mẹ chồng, nói vâng một tiếng cho bà biết.
Có phải mẹ chồng đang ngầm cảnh cáo cô không?.Mai mốt biết được chân tướng,cả nhà mẹ sẽ làm gì con?.
Hiểu Lam cảm thấy lòng càng nặng nề,vuốt vuốt ngực trấn an lòng mình, không phải sợ gì cả.
Đứng phụ người giúp việc nấu xong,Hiểu Lam bày đồ ăn lên bàn,đặt tô cháo cho anh với một ly nước cam vào mâm nhỏ, nói với mọi người là cô không đói rồi bưng lên phòng.
“Lam nhi..em.sao thế??”.Từ lúc Hiểu Lam đi vào, vẻ mặt đăm chiêu, không nói tiếng nào với anh.
Hiểu Lam không trả lời, đặt tô xuống mâm, đưa ly nước cam cho anh cầm rồi cứ nhìn anh uống chừng nào xong thôi.
Không phải xuống lầu không những không lấy lòng được mẹ anh mà còn bị mắng thêm xong lại lạnh nhạt với anh chứ.
“Em bị..mẹ..la?”.Nhìn mặt cô đủ nói lên là anh còn hỏi nữa hả.
Hiểu Lam không vui, giựt cái ly anh đang uống dở, uống hết một hơi, đặt mạnh ly xuống mâm, đẩy Cảnh Luân nằm xuống giường,Hiểu Lam lấy chăn trùm lên mặt anh,thở phì phò bưng mâm xuống.
Cảnh Luân hất chăn ra, không thể nào ngờ cô lại mạnh bạo với anh như vậy.Đâu phải lỗi hoàn toàn do anh đâu.
-----------------------------------------------Chuyển cảnh--------------------------------------------------------------
Ở một căn hộ nào đó,Đào Anh ngồi trên ghế suy nghĩ, lúc cô viết tờ giấy hăm dọa, dụ Tô Hiểu Lam ra hồ bơi, cứ tưởng cô ta sẽ không tin, sẽ không ra dễ dàng như vậy.Nhưng mà rốt cuộc, lúc Đào Anh cô định bỏ cuộc đi về, cô ta lại hốt hoảng chạy ra hồ bơi, vẻ mặt sợ sệt như bị phanh phui bí mật.
Đào Anh trợn tròn hai mắt, bật người dậy, lẽ nào là sự thật???.
Tô Hiểu Lam thật sự đang lơi dụng tình cảm của Cảnh Luân.Nếu không, tại sao lại chột dạ, sợ bị phát hiện???.Hơ,Tô Hiểu Lam à, Đào Anh tôi không ngờ đó nha,cô còn độc ác hơn tôi, gian xảo, dối trá.
Hai,ba ngày nữa thôi, khi cô đứng trên sân khấu, chuẩn bị nhận giải thưởng, tôi sẽ vạch mặt cô ra trước mặt mọi người,lúc đó cô chết cũng không hết nhục nhã.
Đào Anh cười sảng khoái, cầm ly rượu nốc hết vào miệng.
Hết chương 110