Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người

Chương 13




13.

Sau khi Tống Tây Hành xuất viện, để tiện chăm sóc anh, mỗi ngày tôi đều chạy đi chạy lại giữa nhà anh và nhà tôi, tận tâm tận lực chăm sóc cho anh, nhưng anh giống như không vui vẻ lắm.

Một hôm, khi tôi đang gọt táo cho anh, anh đột nhiên nhìn tôi, mím môi.

"Ti Uẩn, em không cần phải làm như vậy."

“Anh không muốn em có gánh nặng tâm lý.”

“Anh cứu em là do anh tự nguyện, không cần em phải làm bất cứ điều gì để báo đáp.”

Vỏ táo dài bị đứt vì sự khựng lại đột ngột của tôi, tôi nhớ rằng tôi hình như còn chưa nói cho anh chuyện khôi phục trí nhớ.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: "Em ở bên cạnh chăm sóc cho anh không được sao?”

Anh ngả đầu ra sau dựa vào sofa, hầu kết lăn lên lăn xuống, sau đó như tự giễu cười khẽ:

“Được, nhưng làm sao anh có thể chấp nhận em lại rời khỏi anh một lần nữa chứ?”

Tôi nghĩ đến trước đây mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh xong, có lẽ chính là cảm giác như vậy, mặc dù anh đồng ý với tôi rằng sẽ chờ tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy anh sẽ bỗng nhiên ở bên người khác, sau đó bỏ rơi tôi.

Tôi vẫn chạy đến nhà anh như thường lệ, thỉnh thoảng không kịp, tôi liền dạy cho học sinh ngay trong thư phòng của anh.

Ngày đó tôi vừa tắt video sau khi kết thúc buổi dạy, quay đầu liền nhìn thấy anh đang dựa vào khung cửa trong bộ quần áo ở nhà mềm mại, nhìn vào bóng lưng của tôi.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

Tâm trạng của anh có vẻ không tốt lắm, sau đó lúc ăn cơm tối tôi mới biết lý do anh không vui.

"Học sinh của em… sao không gọi em là cô giáo, mà lại gọi em là chị?”

Cánh tay đang múc canh dừng lại, tôi nhìn anh: “Có lẽ vì em thân thiện gần gũi cho nên cậu ấy không… sợ em?

Thật ra tôi cũng không để ý học sinh gọi tôi là gì, khi còn nhỏ tôi cũng rất muốn có một người em trai, nhìn em trai nhà người khác cảm thấy rất hâm mộ.

Hiện tại được học sinh gọi là chị còn cực kỳ vui vẻ.

Tống Tây Hành im lặng không nói câu nào, tôi cười tủm tỉm gắp miếng cá bỏ vào trong bát.

“Món cá hồi chua cay này thật là chua, anh không nên ăn.”

Nhắc tới chuyện này, tiềm năng của con người đúng là vô hạn, mẹ tôi nhất định sẽ không tin hiện tại tôi đã trở thành một cao thủ nấu nướng, trong khoảng thời gian này, vì chăm sóc Tống Tây Hành, tôi đã học được cách làm không ít món ăn.

Nửa tháng sau, Tống Tây Hành hoàn toàn hồi phục, có thể đi làm.

Các cửa hàng trên quảng trường chúng tôi đến lần trước đều đã sửa sang xong, tôi đang đi lang thang thì gặp phải Chu Tự.

Ngày hôm đó ở bệnh viện, sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào trên người Tống Tây Hành, thậm chí hắn rời đi lúc nào cũng không biết.

Tôi nói cảm ơn với hắn, hắn giật giật khóe môi, giữa chân mày như nhuốm vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, giọng nói có chút vô lực.

“Ti Uẩn, anh ấy là anh họ của anh, không có em thì anh cũng sẽ cứu anh ấy.”

Tôi mỉm cười: “Dù vậy vẫn phải cảm ơn anh.”

Trên quảng trường có tiếng đám trẻ chơi đùa, còn có những quả bóng bay đủ màu sắc, áo khoác của chúng tôi bị gió thổi bay phấp phới.

Chu Tự tiện tay mua một quả bóng bay màu hồng, cầm sợi dây hỏi tôi:

"Có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không?"

"Không cần, Chu Tự."

Giữa tôi và hắn đã không có gì để nói, con người không thể mãi giậm chân tại chỗ không tiến về phía trước được.

Hắn cười khổ:

“Lúc đó em hỏi anh lời nói khi ở trên đỉnh núi có phải thật lòng hay không, anh…”

"Chu Tự." Tôi nghiêm túc nhìn hắn nói: "Câu trả lời quá hạn không cần phải nói với tôi, tôi đã không cần nghe nữa rồi.”

Sau đó, hắn buông quả bóng bay trong tay ra, dường như chỉ trong nháy mắt, quả bóng bay lên trời, hốc mắt hắn có chút đỏ, ngửa đầu nhìn một lúc lâu, giọng nói nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy gì.

“Hóa ra một khi đã buông tay, thì sẽ không thể nào giữ lại được nữa.”