Ngoảnh Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 22




Lững thững trở về phòng với tâm trạng mơ hồ, tôi cứ như vậy thả mình trôi vào những dòng suy nghĩ miên man cho đến khi nghe thấy tiếng con trai đang cười đùa nói chuyện với bác Lý mới giật mình thoát khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Hiện tại đã là hơn bảy giờ, thằng bé vừa mới ăn cơm xong, nhưng thấy tôi cầm trên tay túi đồ ăn thơm phức con vẫn háo hức nhận lấy rồi chạy ra một góc ngồi xuống, ngoan ngoãn xem chương trình thiếu nhi đang phát trên ti vi. Còn lại mình với bác Lý, tôi định cất giọng hỏi bác về mấy ngày qua ở quê thế nào, thì lại bất chợt nghe thấy bác ấy nói.

- Cô Tình, chân cô tháo nẹp rồi à? Bác sĩ nói sao, đã đỡ rồi chứ.

Tôi gật đầu.

- Đỡ hơn nhiều rồi bác. Cháu cũng không cần phải dùng nạng, tập khoảng tuần là có thể đi lại được.

“ Vậy là tốt rồi. Tôi ở quê mà cứ thấp thỏm lo cô ở nhà có ai chăm không. May là gọi điện cho cô Phương nên tôi mới biết là cái cậu va phải cô chịu trách nhiệm”. Nói đoạn bác Lý dừng lại, ánh mắt ngước lên nhìn tôi đầy dò xét với nhiều tâm tư, nhưng mà có lẽ ái ngại tôi nên chỉ nói thêm:” Thật ra cô vẫn còn trẻ, cũng đừng nên gò bó bản thân mình quá”.

Nghe xong những lời nói ấy, tôi lúc này cũng hiểu được ý tứ trong câu từ kia là gì rồi. Ngay từ hôm đầu tiên, Vũ Đình Nguyên đưa tôi trở về rồi nằng nặc đòi bế tôi lên nhà, bác Lý nhìn thấy cũng ngạc nhiên lắm nhưng mà có lẽ chỉ nghĩ hành động ấy là trách nhiệm nên mới buông xuống sự khó hiểu. Có điều trong vòng nửa tháng qua, anh đối với tôi ân cần và ý tứ nhiều quá, nên những người xung quanh tôi mới bắt đầu nảy sinh nghi ngờ. Bởi vì nếu chỉ là bình thường không thân không quen, tại sao anh phải kêu thư ký của mình oder đồ ăn cho tôi, rồi đứng dưới cổng chung cư nhà tôi lúc nửa đêm, rồi đến cả nhà tôi để hỏi thăm cái chân đau chứ. Chuyện này, rõ ràng như ban ngày nên ai cũng rõ, nhưng mà lý do là thế nào, lại chỉ có người đàn ông kia biết được, chứ tôi thì không...

Tôi cũng thắc mắc, tôi cũng tò mò, tôi cũng rất muốn hỏi anh nhưng mà tôi lại chẳng biết phải hỏi như thế nào. Hỏi anh đối với tôi là gì, hỏi anh ý tứ ra sao, hỏi anh là đang chơi đùa tôi? Không, tôi sao có thể nói thẳng toẹt ra như vậy chứ. Đúng thì không nói, nhưng giả sử nếu như không đúng, tôi há chẳng phải biến mình thành trò cười trong câu chuyện tự bản thân tưởng tượng ra hay sao. Đến lúc ấy, có nghìn cái vẻ mặt giả tạo cũng không làm cho tôi cảm thấy hết xấu hổ đâu.

Nghĩ tới hậu quả sẽ gặp phải, tôi giật mình lắc đầu, mắt nâng lên nhìn bác Lý ở phía đối diện, nụ cười trên khoé môi ẩn hiện như không.

- Bác Lý, bác cũng biết cuộc sống hiện tại của cháu như thế nào mà. Một phần cháu với Hiệp vẫn chưa giải quyết ly hôn xong, phần nữa là cháu cảm thấy hai mẹ con sống với nhau như vậy rất tốt, không nhất thiết cần thêm người khác.

Tôi coi bác Lý như người thân trong nhà, bác ấy cũng coi tôi như con cháu, nên việc quan tâm đến đời tư của tôi cũng không phải là điều gì quá đáng. Tôi không cảm thấy phiền, cũng không thấy khó chịu, tôi chỉ thấy mình bảy năm qua chịu đựng nỗi đau như vậy là đủ rồi. Dù trái tim nhất thời rung động, hay là bản thân muốn được yêu, thì thảy những tháng ngày về sau chính mình cũng không dám mơ ước gì xa vời.

Không dám....

Sự nhẫn nhịn ngày thường biến mất, thấy tôi tỏ thái độ không muốn nói nhiều về chuyện này nên bác Lý cũng hiểu ý ngừng lại. Mẹ con tôi ngồi chơi với bác một lúc rồi mới trở về, lúc vào phòng, tôi thầm hít sâu một hơi, giúp con trai đi rửa chân tay với thay quần áo thì ngay lập tức liền nghe thấy thằng bé nói.

- Mẹ ơi. Hôm nay mẹ đi, có một chú đã đến nhà mình. Chú ấy bảo là bạn của mẹ.

Lắng nghe những lời con trai nói, tôi ban đầu còn tưởng con nói đến Vũ Đình Nguyên nên vẫn tỏ ra bình thản như thường, chỉ cười im lặng. Có điều 1 lúc sau, trí não tập trung phân tích lại, tôi mới hốt hoảng nhận ra một điều, con trai biết anh rồi, con cũng biết tôi đi với anh, nên làm gì có chuyện anh đến tìm tôi trong khoảng thời gian đó. Vậy người tới là ai, người trong miệng của con là ai.

Đáy lòng bất chợt hoang mang khi nghĩ đến con sẽ gặp phải chuyện xấu, tôi gấp gáp cất giọng.

- Minh Đức, không phải mẹ đã từng dặn con không được tùy tiện nói chuyện với người lạ sao? Sao con không nghe lời mẹ? Mẹ không có bạn nào hết ngoài chú Phong và dì Phương, cho nên lần sau con thấy người lạ thì đừng nên nói chuyện. Chúng ta không biết ai là kẻ xấu người tốt, vẫn là đề phòng thì tốt hơn.

Có lẽ thái độ của tôi đã doạ thằng bé, nên khi bản thân dứt lời, con trai càng nói càng nhỏ.

- Con không có đi lung tung, là chú ấy thấy con đang chơi với mấy bạn dưới sân cho nên đến nói chuyện. Chú ấy biết tên mẹ, lại còn bảo là bạn của mẹ, cho nên con mới nói chuyện vài câu.

- Vậy con có nhớ bóng dáng chú ấy như thế nào không?

Minh Đức gật đầu ngay tức khắc.

- Dạ. Con nhớ. Chú ấy chính là cái chú ôm cô xinh đẹp hôm lâu con với mẹ bị bắt nạt trong nhà vệ sinh đó. Mẹ còn nhớ chú ấy không?

Huyệt thái dương giật mấy cái đau nhói, tôi hơi chấn động, trong lòng tuyệt đối không nghĩ tới người tìm đến đây là Dương Thành Nam. Chuyện của tôi với anh, tính cho đến thời điểm này, chẳng còn chút quan hệ nào hết cả, cũng không còn dây dưa gì hết, những gì cần nói chẳng nói hết rồi sao.

Đôi chân chôn tại chỗ mất cả phút đồng hồ, tôi rơi vào dòng suy nghĩ chạy dài, lồng ngực bắt đầu nhói lên từng cơn. Bảy năm trước, tôi yêu anh mù quáng, yêu anh điên dại, yêu bất chấp không để ý gì, tôi đã nghĩ mình hiểu hết về anh, nhưng rồi sau bảy năm trùng phùng, tôi lại nhận ra mình thật ra chẳng hiểu một chút nào cả. Con người của anh giống như một ẩn số gây khó khăn cho người khác, khiến đối phương không biết phải làm sao cho phải, phải làm như thế nào cho đúng, phải làm gì mới là tốt nhất.

Ngày hôm nay, lúc tôi nhìn thấy anh, lúc anh hôn tôi, lúc tôi thả lỏng người để trầm luân, là lúc ấy tôi biết, mình sai quá sai rồi. Cái tình yêu này, cái sự cấm kị này, anh không biết không có tội, nhưng mà tôi biết mà tôi vẫn không chịu buông xuống thì tội của tôi là rất lớn. Đại nghịch bất đạo, loạn luân, cái thứ tình cảm mà cả xã hội thấy ghê tởm và nguyền rủa, đến bây giờ, tôi cũng đã nhận ra được tác hại của nó như thế nào. Minh Đức không giống Dương Thành Nam, nhưng nếu cứ để anh đến đây và họ thường xuyên gặp nhau, tôi sợ người đàn ông kia sẽ biết được điều gì đó, từ đấy mọi sự thật bị bại lộ, thì tôi phải giải quyết làm sao. Nỗi đau này, chỉ mình tôi ôm lấy là đủ rồi, tôi không muốn bất kì ai phải hứng chịu lấy, cho dù đấy là người tôi yêu, người tôi hận.

Đáp lại cho con trai bằng một nụ cười đầy trấn an, tôi không nói gì, cố gắng điều chỉnh cảm xúc dẫn con đi ngủ. Cũng may lần này thằng bé không có quấy như mấy lần trước, lại thêm bệnh tim ổn định nên rất nhanh nó chìm vào trong giấc mộng đẹp, hơi thở đều đều.

Ngẩng nhìn đồng hồ chỉ thời gian đã là gần 10 giờ, tôi vén chăn tập tễnh đi ra bên ngoài ban công đứng hóng gió một chút. Trời đã về khuya, sương muối cũng rơi xuống nhiều hơn, từng cơn gió nhẹ lướt qua da thịt vẫn để lại một chút se lạnh khiến cho đầu óc của tôi lạc lối cũng trở nên tỉnh táo đôi chút. Hôm nay dưới góc đường chẳng có hình bóng của ai, chẳng có bóng lưng cao lớn phảng phất sự cô đơn mà buổi tối đêm đó tôi tận mắt nhìn thấy, cũng chẳng có ánh cam lập loè của thuốc lá trong màn đêm tĩnh lặng. Hết thảy tất cả đều yên ắng đến lạ thường, tiếng côn trùng cũng không, toàn cảnh cô tịch hệt như đáy lòng của tôi vậy, lạc lối trong mớ tơ vò giống như mạng nhện.

Điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo cuộc gọi đến, phá tan chút muộn phiền ngủ cuối cùng trong lòng. Tôi dứt khoát xoay người vào phòng, kéo rèm cửa sổ lại, thuận tay cầm điện thoại lên. Trên màn hình hiện nhấp nháy tên liên lạc chỉ một chữ “ Nguyên”, ban đầu tôi có ý định không nghe, nhưng nghĩ đến hành đông với cử chỉ của anh hồi tối, tận sâu trong tim dấy lên một chút ngọt ngọt, cứ như thế vô thức nhấn nút nhận.

Đầu giây bên kia, không gian vọng lại tiếng nhạc khiêu vũ đến lay động lòng người, có điều giọng nói của Vũ Đình Nguyên vẫn chân thực và trầm trầm như thể đang ở bên cạnh tôi vậy.

Anh gọi tên tôi:” Tô Vũ Tình...”

Trong nháy mắt, khoé môi cứ như vậy kéo lên một nụ cười mỉm nhẹ, tôi khẽ đáp lại anh.

- Tôi đây.

Anh hỏi tiếp:” Chưa đi ngủ sao. Chân thế nào, có còn thấy đau nhức gì không?”

- Không đâu. Đi lại cũng thuận lợi hơn, tuy không được nhanh như bình thường nhưng đã không còn đau hay khó chịu chút nào hết. Ừm.. thuốc tôi vẫn uống đầy đủ, anh có thể yên tâm.

Vũ Đình Nguyên sau khi nghe xong tôi nói vậy thì ừm nhẹ đáp lại. Tôi không biết anh ở đầu giây bên kia như thế nào, nhưng bên này, tôi thật khó xử. Vừa nãy, nghe con trai nhắc đến Dương Thành Nam lòng tôi như kiểu rơi xuống vực thẳm tăm tối không cách nào trèo lên được, thì cuộc điện thoại của người này lại mang theo phép màu nhiệm chiếu ánh sáng đến chỉ đường cho tôi bước đi. Và tất nhiên con đường ấy, chẳng hề có gập ghềnh hay gai nhọn, mà nó tựa như một tấm thảm được trải sẵn, chỉ chờ tôi đi đến đâu là sẽ lật ra đến đấy.

Khẽ cười trong nước mắt, tôi nói tiếp.

- Vũ Đình Nguyên, tôi nói thật ấy, tôi không nói dối anh đâu. Bác sĩ Long tay nghề thật cừ, thuốc anh mua cho tôi cũng rất tốt, vì thế nên nửa tháng chân tôi đã khỏi rồi. Còn nữa, tôi không phải là Minh Đức nên chuyện sinh hoạt điều độ tôi đương nhiên nhớ rõ, tôi không có quên, nên từ mai anh có thể yên tâm làm việc, không nhất thiết phải gọi liên tục như vậy đâu. Còn về chuyện công việc, thật ra, tôi biết anh muốn giúp tôi, chỉ là tôi sợ mình làm không nổi rồi gây phiền phức cho anh thôi.

Ngữ điệu của tôi vừa gấp gáp vừa mang theo âm mũi, Vũ Đình Nguyên không nói gì, một lúc lâu sau, mới gọi tôi một tiếng.

- Tô Vũ Tình.

Tôi ừ một tiếng, anh lại hỏi: "Cô khóc đấy à? Ai làm gì cô à?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nói với anh hai từ “ đâu có”, tay còn lại vẫn đưa lên lau nước mắt: " Tôi đâu phải là trẻ con nữa, hơn nữa vết thương không còn đau. Chẳng qua tôi vừa xem một bộ phim, thấy nữ chính giống mình quá nên cảm thông với cô ta thôi”.

Không hiểu vì sao, dường như lần nào tôi rơi lệ, Vũ Đình Nguyên cũng đều biết. Anh không quản nhiều, anh im lặng, anh cẩn thận dò hỏi, sự âm thầm ấy ngày ngày giống như một hạt đậu mạnh mẽ nảy mầm từng ngày lớn lên, cắm rễ ở trong lồng ngực của tôi. Bảy năm qua, bóng dáng của Dương Thành Nam lớn đến mức Hiệp làm thế nào cũng không khiến nó lay động, thì anh lại chỉ cần mất có nửa tháng đã thành công làm tâm chết lặng của tôi lay động từng giây từng phút.

Khẽ liếm môi, tôi nói.

- Anh không biết đâu, tôi cảm thấy nữ chính này thật là ngu ngốc. Cô ta rõ ràng biết mình không thể yêu nam phụ, thế nhưng vẫn cố yêu, đâm đầu vào yêu, mặc cho trái tim bị cào nát. Để rồi đến khi sự thật phanh phui, tất cả những người liên quan đều đau đớn, đều căm ghét.

Tôi càng trần tình thì càng không kiềm chế được cảm xúc, ngữ điệu xúc động. Mà anh sau câu nói chối bay chối bẩy đầy lộ liễu kia, có lẽ cũng biết tôi thật sự không ổn nên nói.

- Có muốn uống gì không? Tôi mang đến cho cô.

Tôi không chịu đồng ý: "Muộn quá rồi, hơn nữa anh chẳng phải vẫn đang bận hay sao, anh cứ làm việc của anh đi.”

Thế nhưng, mặc cho tôi từ chối, người đàn ông ấy lại thản nhiên hỏi.

- Bánh ngọt nhé. Gần đây có một tiệm bánh ngọt, mùi vị dâu tây rất thơm, có thể coi sẽ thích đấy.

Tôi sửng sốt, hai tay siết chặt, trong lòng lại dấy lại những kỉ niệm lâu thật lâu về trước. Năm cấp 3, những ai chơi với tôi và Dương Thành Nam đều biết món tôi nghiện và thích ăn nhất chính là bánh ngọt mang theo vị dâu tây. Tôi có thể ăn một đĩa lớn cũng không biết chán, ăn nhiều đến mức người thiếu niên kia phải quy định thời gian không cho tôi tuỳ hứng vô tội vạ. Cứ thế dòng dã ba năm, khi chia tay, tôi cũng quyết tâm bỏ hết những thói quen ấy, cho dù nhìn thấy, cho dù thèm, nửa miếng bản thân cũng không động vào, đơn giản vì tôi sợ, nếu mình yếu lòng thì tất cả cố gắng đều đổ đổ bể hết. Thế nhưng bây giờ, Vũ Đình Nguyên lại yêu cầu như vậy, tôi quả thật không biết phải nên từ chối như thế nào cho phải nữa.

Trái tim chợt treo lơ lửng, tôi cắn môi, nụ cười cũng theo đó bất giác biến mất.

- Chuyện này... tôi...

Vũ Đình Nguyên không tỏ thái độ gì, hết sức nhẫn lại chờ tôi cho tôi nói xong, anh mới khàn giọng nói tiếp.

- Được rồi. Vậy cô ngủ đi, đừng nên thức khuya quá.

Không dám nói gì quá nhiều, lưng tôi thoáng sững lại, ngập ngừng.

- Cảm ơn anh.

Cuộc điện thoại kết thúc, những ngày sau đó, tôi cứ như thế đờ đờ đẫn đẫn hết một tuần, chỉ tập đi với ở nhà chơi với con trai, nửa bước xuống nhà cũng không có. Bác Lý là người phụ trách bữa ăn cho mẹ con tôi nên Vũ Đình Nguyên cũng không để trợ lý của anh mang tới nữa, tuy vậy, mỗi ngày anh vẫn không quên gọi điện cho tôi một lần. Ban đầu, tôi còn lưỡng lự chần chừ đến hai ba cuộc mới nghe, nhưng mấy ngày tiếp theo, tôi cũng đã quen dần mới những lời quan tâm từ người đàn ông ấy.

Thật ra, anh cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ vài câu đơn giản và nói cho tôi nghe về những điều cần lưu ý trong công việc sắp tới tôi phải đảm nhận. Dần dần, những điều đó bắt đầu trở thành một thói quen trong cuộc sống của tôi, mỗi khi thức giấc là đọc tin nhắn, trước khi đi ngủ cũng đọc tin nhắn, cái việc mà chính mình đã buông bỏ từ rất lâu về trước.

Ngày thứ sáu, lần cuối cùng đến bệnh viện kiểm tra vết thương, bầu trời thủ đô bỗng trở nên âm u không hề có ánh nắng. Thời tiết rất đẹp, không hề nóng nực như mọi ngày, tôi làm hết các thủ tục kiểm tra tổng quát mà Long yêu cầu, chờ đến khi nhận được kết quả, anh ta cũng gật đầu nói.

- Vết thương lành rồi đấy, cô có thể không cần đến nữa. Tuy nhiên hạn chế bưng bê lặng, trong vòng một hai tháng đừng có đi giày cao gót.

- Được, tôi sẽ chú ý. Cảm ơn bác sĩ.

Đối với Long, tôi không dám tuỳ hứng hỏi nhiều như các bệnh nhân khác, thêm nữa vì anh ta là bạn của Vũ Đình Nguyên nên suốt cả quá trình thăm khám, đối phương hỏi gì tôi đều trả lời không bỏ xót dù là một chi tiết nhỏ. Cho đến khi xong xuôi hết cả, y tá đều đi ra ngoài, anh ta mới hướng đến tôi, hỏi.

- Cô tên là Tô Vũ Tình à.

Tôi gật đầu:” Đúng rồi, đó là tên của tôi...”

Long ồ lên một tiếng, anh ta mỉm cười đầy hàm ý.

- Cô học trường cấp 3 trọng điểm đúng không?

Đột nhiên bị hỏi như vậy, trong lòng tôi không khỏi có chút khó hiểu, lòng ngập tràn bất an, tuy vậy vì phép lịch sự nên vẫn gật đầu đáp.

- Đúng. Tôi học cấp 3 ở đó.

- Vậy chúng ta cùng trường rồi. Tôi cũng học trường đấy, trên cô bốn khoá.

- Tôi tưởng anh học ở nước ngoài.

- Không. Tôi học đại học trong nước sau đó mới ra nước ngoài tu nghiệp. Có Nguyên là cậu ta học xong năm hai sau đó sang bên nước ngoài thôi.

Tay cầm sổ khám bệnh có chút run nhẹ, nụ cười trên môi tôi thoáng cứng đờ, chẳng hiểu sao trong lòng lại có một chút gì đó mang đầy sợ hãi. Người đàn ông trước mặt tôi nói năm đó anh ta học cùng trường với tôi, đã vậy lại còn bằng tuổi với Dương Thành Nam, nói như thế có khi nào anh ta cũng biết chuyện tình yêu của tôi không? Có khi nào anh ta cũng là bạn với anh ấy không?

Còn nữa, Vũ Đình Nguyên cũng học hẳn hai năm, chuyên ngành của anh là quản trị kinh doanh... Chuyên ngành của Dương Thành Nam cũng là quản trị kinh doanh...

Vũ Đình Nguyên, Dương Thành Nam, hai người bọn họ, rốt cuộc có quen biết nhau hay không đây? Có quen không đây?

Tôi không biết. Tôi thật sự không biết nữa.