Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở

Quyển 1 - Chương 11: Ký Ức Dạo Chơi Trong Vườn- Tứ Nguyệt (11)






“Con bé sinh ra ở nước ngoài, không biết nói tiếng Trung, tôi muốn cho con bé được học thứ tiếng Trung chính thống.” Khi nói về con gái, khuôn mặt của Dung tiên sinh tràn ngập sự yêu thương.
Đúng rồi, ông ấy họ Dung, tên là Dung Niệm Sâm. Con gái ông ấy có tên tiếng Pháp là Sophie. Hóa ra cô bé sinh ra ở Pháp, cô bé cũng sử dụng tiếng Pháp để nói chuyện với ba.
Tôi không biết người khác nghe tiếng Pháp có cảm giác gì, tôi cảm thấy tiếng Pháp rất êm tai, nhất là khi được nói ra bởi chất giọng trong trẻo sạch sẽ của trẻ nhỏ thì lại càng dễ nghe hơn nữa. Có thể do trò chuyện đã quen, bản tính trẻ con của Sophie bộc lộ dần dần, tự nhiên ngồi trên đầu gối của ba mình. Cô bé ôm cổ ba, ghé vào bên tai ba nói thầm, Dung tiên sinh thì cười cười gật đầu rồi vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Tôi cảm thấy trong ngực như có âm thanh vỡ vụn rất nhỏ.
Rất nhiều năm trước, tôi cũng ngồi trên đầu gối của bác trai, làm nũng ở trong lòng ông như thế này. Bác trai là một người từ ái, và cũng là một người tao nhã thanh cao, trên người ông có một loại hơi thở đặc biệt khiến cho người ta thoải mái vô cùng. Mỗi lần bác trai đến thăm chúng tôi, lúc nào tôi cũng quấn quýt trò chuyện líu ríu với ông, mà bất kể tôi nói cái gì, bác trai luôn mỉm cười nhìn tôi, thỉnh thoảng lại nựng lên má tôi… Chuyện đã lâu lắm rồi, thật sự đã lâu lắm, lâu đến mức tựa như đã là chuyện của kiếp trước.
“Cô làm sao vậy, không khỏe à?” Dung tiên sinh phát hiện ra sự khác thường của tôi. Tôi che giấu sự ngượng ngùng của mình, cười cười, “Tôi đang đoán hai người đang nói gì.”
Dung tiên sinh cũng cười, “Ồ, chúng tôi đang nói về cô, Sophie nói cô rất giống tiên nữ.”

Khuôn mặt của tôi bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Ánh mắt của ông dừng lại trên khuôn mặt tôi, “Cô thật sự rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Tôi càng ngượng.
“Ở lại ăn cơm nhé, giao lưu với con bé trước rồi dạy nó là được rồi.” Dung tiên sinh buông con gái, giọng điệu lại cực kì hiền lành, “Vừa đúng lúc tôi không có việc, có thể cùng ăn với hai người.”
Kỳ thật sau này tôi mới biết, vì cùngăn với chúng tôi mà Dung tiên sinh đã khước từ buổi tiệc thương mại hôm đó. Ông nói ông muốn trò chuyện với tôi nhiều thêm đôi chút.
Chúng tôi bắt đầu như thế. Kỳ thật cũng không thể nói bắt đầu hay kết thúc, bởi vì tôi chưa bao giờ đồng ý với ông cái gì, ông cũng chưa bao giờ cho tôi hứa hẹn. Tôi chỉ rất thích cái cảm giác ở bên cạnh ông, sự bao dung và hàm dưỡng đặc biệt của một người đàn ông trưởng thànhtrên người ông khiến cho tôi có cảm giác như đã từng quen biết, tôi không muốn suy nghĩ nguyên nhân vì sao, trong tiềm thức cũng cự tuyệt suy nghĩ của chính mình.
Kỳ thật ông rất bận, có khi đi xa mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy người.
Nhưng chỉ cần ở trong thành phố này, mỗi tuần ông đều dành thời gian đến trường học đón tôi, cùng nhau đi ăn hoặc đi uống cà phê. Lúc mới đầu còn mang theo Sophie, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà ông đã tới đây một mình. Hơn nữa lần nào cũng tặng quà cho tôi, tôi từ chối mấy lần, ông không còn miễn cưỡng tôi nữa. Không phải tôi thận trọng, mà là tôi cảm thấy vẫn chưa đạt tới mức độ kia với ông.
Sau một lần say rượu, ông hôn tôi.
Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi, tôi nghĩ ông đang thăm dò tôi.
Kỹ thuật hôn của ông thành thạo vô cùng, thậm chí có thể nói trên cả cao siêu, dịu dàng mà nồng nhiệt. Mặc dù không có suy nghĩ hùa theo ông, tôi cũng chẳng thể nào cự tuyệt. Ông chính là một người như thế, ông chưa bao giờ cố ý đòi hỏi tôi cái gì, nhưng ông luôn luôn có cách khiến cho tôi không thể cự tuyệt, ông rất kiên nhẫn, có lẽ cũng rất tự tin. Sư tự tin của ông cũng giống như sự ấm áp, dịu dàng của ông, được quyết định bởi thân phận đặc biệt cũng như lối sống của ông. Tôi không biết khi làm việc ông ra sao, nhưng khi ở cùng tôi, mỗi một cử động hay ngữ điệu trò chuyện của ông đều mang theo sự lười biếng thanh nhàn, vẻ mặt không nói lớn cười to, cũng không dồn hết tâm trí.
Hơn nữa ông rất hiểu cách tôn trọng người khác, khi trò chuyện với ông, ánh mắt của ông luôn chuyên chú nhìn thẳng đối phương, không hề có một chút vênh váo tự đại. Ông uyên bác, tri thức rộng, cái gì cũng có thể nói đĩnh đạc, nhưng mà rất hiếm khi ông kể về chuyện riêng tư của ông. Tôi chỉ biết ông là một nhà kinh doanh, phần lớn thời gian đều bay tới khắp nơi trên thế giới, vợ ông là người Pháp gốc Hồng Kông, bây giờ là một diễn viên ca kịch rất nổi tiếng ở Pháp. Bởi vì vợ ông không muốn đến Trung Quốc, cũng không muốn cho con gái học tiếng Trung khiến cho Dung tiên sinh rất phản cảm, chuyện hôn nhân rơi vào bế tắc, hai bên tranh chấp quyền nuôi nấng Sophie đã được hai năm. Sau một lần cãi cọ, Dung kiên quyết mang Sophie trở lại Trung Quốc, đồng thời bỏ quốc tịch Pháp của Sophie, nhập quốc tịch Trung Quốc.
“Vợ tôi đã kiện tôi ở Pháp rồi.” Dung cười khổ nói.
Tôi không nói ra cách nhìn nhận của mình về cuộc sống gia đình nhìn như bình tĩnh, nhưng kỳ thực lại tranh đấu kịch liệt của ông, bởi vì tôi không có tư cách. Chỉ là tôi có một chút đồng cảm với người đàn ông này, tuy rằng dáng vẻ của ông bất phàm, khi nhìn giống như hậu duệ của một quý tộc, thật ra ông rất mệt mỏi. Hôn nhân khiến cho ông mệt mỏi, chuyện làm ăn cũng khiến ông mệt mỏi. Ông dùng một nụ hôn sâu để thăm dò tôi, tôi không cự tuyệt, nhưng không có nghĩa là có thể tiến thêm một bước.

Ông có chút bất lực hỏi: “Có phải do tôi không đủ xuất sắc hay không?”
Tôi biết không phải do nguyên nhân này, nhưng tôi có thể khẳng định, tôi sẽ không tiến thêm với ông. Không chỉ bởi vì ông là một người đã có vợ. Tôi luôn cảm thấy, ở tận sâu trong lòng tôi vẫn mãi tồn tại một khoảng trống, nhất định để giữ lại cho ai đó, nhưng không phải cho ông. Tôi không thể nói ra lý do rõ ràng, chỉ là một loại trực giác như thật như giả, không phải ông, nhất định không phải ông.
Sau nhiều lần tôi từ chối lời mời của ông, ông dần dần hiểu ra điều gì đó, cho rằng tôi để ý đến cuộc hôn nhân của ông. Vì thế vào một hôm, ông gọi điện thoại cho tôi, “Chờ tôi giải quyết xong, tôi sẽ lại tới tìm em.”
Tôi biết ông muốn giải quyết điều gì. Tôi không hề vui mừng vì điều đó, lại càng không nói tới chờ đợi, bởi vì tôi hiểu rõ khoảng cách giữa tôi và ông, thỉnh thoảng chúng tôi có thể ôm hôn, cũng có thể rất khách sáo, gặp mặt nói chuyện tiết trời, nhưng mà hoàn cảnh sống khác biệt đã khiến linh hồn của chúng tôi không thể nào cộng hưởng, ông không phải là người trong số mệnh của tôi.
Tôi chưa từng kể chuyện này với Phỉ Nhi.
Không phải là tôi không muốn “chia sẻ” với con bé, mà bởi tôi sinh ra đã là một người không thích dốc bầu tâm sự. Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy chuyện giữa tôi và Dung có gì để chia sẻ với người khác. Ước chừng đã nửa năm tôi không còn liên lạc gì với Dung. Tôi nghĩ có lẽ chuyện hôn nhân của ông có chút khó giải quyết, khóa học tiếng Trung của Sophie tôi dạy đã sớm ngừng, cô bé đáng thương, vô tội đã trở thành lợi thế tranh đoạt của người lớn.
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi này, tôi trở về nhà thấy Lý ăn cơm, vừa vào cửa Phỉ Nhi đã cười hì hì thần bí đưa cho tôi một hộp quà lớn được gói lộng lẫy tinh xảo. Tôi tưởng con bé tặng quà cho tôi, con bé nói không phải.
“Không biết là ai tặng nhỉ, sáng sớm đã nhấn chuông cửa rồi.” Trình Tuyết Như bưng một đĩa cá từ phòng bếp ra, thầy Lý nhanh chóng nhận lấy đặt lên bàn.
Từ khi thi vào đại học F, chi tiêu của tôi đã độc lập trên cơ bản, thái độ của Trình Tuyết Như đối với tôi cũng tốt hơn một chút, ít nhất cũng không xem thường tôi vô cớ. Có khi còn chủ động nói chuyện với tôi. Không thể ngờ rằng bà ấy lại chuẩn bị bữa cơm sinh nhật cho tôi, khiến cho tôi vừa mừng vừa sợ.
“Mở nhanh đi! Mở nhanh đi! Xem xem bên trong là thứ gì!” Phỉ Nhi vội vã thúc giục tôi.
Tôi nghi ngờ tháo sợi dây sa tanh thắt nơ con bướm, khi nắp hộp được mở ra, chỉ cảm thấy trước mắt là một màu trắng chói lòa, may mắn không phải bom, là một chiếc váy lễ phục. Kiểu dáng rất đơn giản, rất thiếu nữ. Tơ lụa màu trắng, mềm mại, mỏng như cánh ve, trên cổ áo và thắt lưng nạm đầy ngọc trai và đá quý.
Mọi người há hốc mồm.
Phỉ Nhi giơ chiếc váy lên cao, miệng lớn có thể nhét được một quả lê.
“Chị, váy công chúa kìa.”

“Ai tặng?” Trình Tuyết Như ngượng ngùng hỏi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là Dung, nhưng lại không thể khẳng định, chúng tôi không liên lạc với nhau đã nửa năm, sao đột nhiên ông lại tặng quà cho tôi? Hơn nữa, làm sao ông biết được hôm nay là sinh nhật tôi? Trong ấn tượng, tôi chưa từng kể với ông về bất kể chuyện gì của tôi, bao gồm cả địa chỉ. Có điều lấy năng lực của ông, hình như việc này cũng không phải việc khó.
“Chị, chị yêu đương!” Phỉ Nhi cầm váy, so tới so lui trên người tôi, vẻ mặt hăng hái tỏa sáng.
Tôi nói quanh co: “Chị cũng không biết ai tặng.”
“Gạt người! Chiếc váy xinh đẹp quý giá như thế, nhất định là người chị quen tặng!”
“Nhưng chị thật sự không biết ai tặng mà.”
“Có thiệp này.” Trình Tuyết Như lấy ở trong hộp ra một chiếc thiệp hồng nhạt. Tôi vội vã tới cầm, vừa mở ra đã có một mùi hương rất ưu nhã, mặt trên chỉ có một hàng chữ: chúc mừng, em đã trưởng thành.
Tôi ôm hộp, quay trở về ký túc với đầy nghi vấn.
Gian phòng chật ních người vây quanh ngắm nghía chiếc váy trắng. Ríu ra ríu rít, hỏi cái này hỏi cái kia, mà tôi lại chẳng thể trả lời. Bởi vì tôi thật sự không biết ai tặng, ít nhất là không thể khẳng định.
Hiển nhiên, đây là một món quá trưởng thành quý giá.
Đối với một cô gái, mười tám tuổi là đã chính thức trưởng thành rồi.