Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở

Quyển 1 - Chương 10: Ký Ức Dạo Chơi Trong Vườn- Tứ Nguyệt (10)






Nhất là sau cái lần thiếu chút nữa bị hãm hại đó, sự khinh bỉ lại càng hiện rõ hơn trên khuôn mặt của bà. Mặc dùcuối cùng sự việc cũng có một kết quả tốt đẹp, dưới sự bôn ba của thầy Lý tới khắp các giáo viên và học sinh trong trường nhằm kí chung một lá đơn, tên lưu manh họ Hoàng đã bị trừng phạt, bị bộ giáo dục thanh lý ra khỏi đội ngũ giáo viên, còn chuyển giao cho cơ quan tư pháp, có điều thanh danh của tôi cũng đã trở nên xấu xí hơn qua những lời thổi phồng vô tình hoặc là cố ý của Trình Tuyết Như.
Khi tan học, tôi thường xuyên nghe bà nói với những người cùng quê: “Ôi chao, Phỉ Nhi nhà tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ như thế cả, lúc nào chẳng chăm chỉ học hành, ngay đi học chung đường với bạn nam,tan học về nhà cũng đều nói với tôi, quyết không bao giờ làm ra những chuyện như thế… Có mất trinh không ai mà biết, không phải bác sĩ thì làm sao kiểm tra được… Ôi chao, xã hội bây giờ cởi mở quá rồi, chẳng ai quản nổi, nó có phĩnh bụng cũng có ai làm được gì…”
Có một lần tôi và Phỉ Nhi cùng nhau tan học về nhà, nghe thấy Trình Tuyết Như nói đông nói tây ngoài cửa ngõ, Phỉ Nhi luôn ngoan ngoãn mà lúc đó cũng nhìn mẹ tức giận: “Chị của con không phải là người như thế! Mẹ không được nói chị như vậy!”
“Ôi trời con nhóc chết tiệt kia, tao đã nói gì nào, tao nói gì sai chắc.”
“Mẹ còn nói! Nếu một ngày nào đó con bị người ta làm phĩnh bụng, mẹ có còn đi rêu rao khắp nơi thế này không?”

Trình Tuyết Như bị hỏi vặn như thế, tức giận thiếu chút nữa đã ột bạt tay.
Buổi tối Phỉ Nhi kể lại chuyện cho ba, thầy Lý rất tức giận, nghiêm khắc phê bình Trình Tuyết Như, “Sao em có thểbối xấu thanh danh của Tứ Nguyệt bên ngoài như thế? Nếu người xảy ra chuyện đó là Phương Phỉ, em có còn rêu rao khắp nơivậy không? Tại sao ngay cả chút cảm thông tối thiểu em cũng không có thế?” Trình Tuyết Như tự biết đuối lý, đáp lời: “Phương Phỉ nhà chúng ta sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như vậy.”
Thầy Lý hừ một tiếng, “Em cho rằng đứa con gái Phương Phỉ của mình nhất định sẽ có tương lai hơn Tứ Nguyệt? Em quá tự cho là đúng đấy!” Nói xong thầy Lý đưa Trình Tuyết Như xem một tờ giấy thông báo, “Tự mình xem đi, Tứ Nguyệt đã được đại học F tuyển rồi! Mà Phỉ Nhi của chúng ta thì ngay lớp chuyên cũng chưatừng vào nổi, nếu không tự học cho chăm chỉ, đại học hạng ba cũng chưa chắc nó đã đỗ được đâu!”
Trình Tuyết Như bỗng chốc như bị người ta ột tạt tay, ngỡ ngàng nhìn chồng.
“Nhìn tôi làm gì, không tin à?” Thầy Lý lạnh lùng liếc mắt nhìn Trình Tuyết Như, tiếp tục nói, “Vẫn còn có chuyện em không biết, Tứ Nguyệt đạt điểm tuyệt đối vào đại học, hôm nay cũng đăng báo rồi, bài văn vừa xuất hiện đã có phóng viên tòa soạn đến phỏng vấn, không chỉ đại học F, mấy trường đại học ở Bắc Kinh cũng đã ngỏ ý chào đón Tứ Nguyệt nhập học, em không ngờ phải không? Ngay cả tôi cũng không thể ngờ Tứ Nguyệt tôi dạy lại giỏi giang như thế, nó là học trò ưu tú nhất trong đời của tôi, tôi cảm thấy tự hào về nó!”
Nói xong thầy Lý chuyển ánh mắt nhìn về phía tôi, “Tứ Nguyệt, nếu ba mẹ con ở suối vàng có biết, nhất định cũng sẽ rất kiêu ngạo,con đã không khiến ba mẹ con thất vọng.Con không hề kém cỏi so với bất kì ai, ngược lại, con là người ưu tú nhất.”
Nước mắt tràn khỏi hốc mắt.
Tôi không thể kìm được những giọt nước mắt đó, run rẩy không nói thành lời.
Thầy Lý lấy lại tờ giấy thông báo từ tay Trình Tuyết Như còn đang ngây người, nhét vào tay tôi, vuốt đầu tôi nói: “Con à, mặc dùcon gặp bất hạnh, thế nhưng con rất kiên cường, mùa thu tới con sẽ vào đại học, con đã trưởng thành thật rồi. Thầy không còn lời nào nữa, chỉ muốn nói với con, bất kể con đã trải qua điều gì, nhất định phải học cách yêu thương, đừng bao giờ để cho bản thân mình oán hận. Tình yêu có thể mang đến hạnh phúc ình và ọi người, mà oán hận, lại chỉ có thể kéo người ta xuống địa ngục. Khi có thể yêu thương thì đừng oán hận. Hãy nhớ kĩ.”
Lấy độ tuổi của tôi lúc đó, có lẽ vẫn chưa thể hiểu hết được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của thầy Lý, nhưng mà sự khoan dung, lương thiện của thầy Lý thì đã thật sự cảm hóa đến tôi, theo sự tăng dần của độ tuổi, tôi không còn oán hận như trước nữa. Bất kể Trình Tuyết Như đối đãi với tôi như thế nào thì ngoài thầy Lý vẫn còn Phương Phỉ thật lòng với tôi, con bé thường lén đưa tiền tiêu vặt tiết kiệm được cho tôi, giúp tôi làm việc mỗi khi mẹ không có nhà, mùa đông tay của tôi bị nứt nẻ, mỗi lần ra khỏi nhà con bé đều đưa găng tay cho tôi đeo, hoặc là dùng tiền của mình để mua kem chống nẻ bôi tay cho tôi, vào những lúc tôi bị đau bụng kinh đến chết đi sống lại, con bé đều rưng rưng xoa bụng cho tôi, hoặc là lén học trộm cách nấu nước đường đỏ cho tôi uống. Có lần còn bị phỏng tay do vụng về, tôi tự trách lắm, hỏi con bé có đau không, ngược lại con bé còn nói: “Chị, so sánh với nỗi đau của chị, sự đau đớn của em căn bản chẳng là gì.”
Lúc đó tôi mới biết Phương Phỉ không hề đơn thuần như tôi nghĩ. Kì thật con bé không ngốc, con bé chỉ tỏ ra đơn thuần, tâm tư của con bé cũng mềm mại giống như là mái tóc, hết sức tinh tế.
Hơn nữa Phương Phỉ trưởng thành sớm hơn tôi. Không biết bắt đầu từ khi nào, con bé đã có bí mật. Phỉ Nhi chia sẻ bí mật đó với tôi, con bé thầm mến một bạn nam trong trường. Mỗi tối con bé đều chui vào cùng vào một chăn, nói chuyện với tôi về người bạn nam mà con bé thích, Phỉ Nhi cực kì muốn thổ lộ với bạn nam kia, thế nhưng vẫn không đủ can đảm. Tôi cổ vũ con bé viết thư cho bạn nam đó. Phỉ Nhi thuận miệng nói: “Chị viết thay cho em đi.”

Lá thư đầu tiên gửi đi, bạn nam kia đã chủ động tìm Phỉ Nhi, hỏi lá thư có phải do con bé viết không. Phỉ Nhi không dám nói không phải con bé viết. Bởi vì bạn nam đó đã nói: “Bạn giỏi thật đấy.”
Giữa hai người bắt đầu như thế nào tôi không biết, dù sao từ đầu tới cuối, tôi đã viết thay Phỉ Nhi không dưới hai mươi lá thư, mỗi cuối tuần con bé đi học múa, kì thật đều là đi hẹn hò với bạn nam kia.
Phỉ Nhi chẳng hề sợ bị Trình Tuyết Như phát hiện, bởi vì con bé biết tôi sẽ giữ bí mật cho con bé. Nhưng mà tôi rất lo sẽ ảnh hưởng tới việc học của Phỉ Nhi, con bé lại nói: “Chị, em không xuất sắc như chị, cho dù có bốn chân em cũng không đuổi kịp chị, mẹ liều mạng bỏ công sức trên người em, kỳ thật cũng là bởi vì trong lòng mẹ hiểu rõ em thua kém chị, bất kể là mặt nào em cũng đều thua kém chị, mẹ không cam lòng, cho nên mới bồi dưỡng em tới mức mất lý trí như thế.”
Tôi á khẩu không trả lời được, lại càng thêm tin Phỉ Nhi đã “trưởng thành” vượt qua tôi rồi.Do chuyện yêu đương, con bé thi vào đại học không tốt, vì thế tôi tự trách vô cùng, con bé còn an ủi ngược lại tôi, “Mọi việc đều có được có mất, nếu em đã có được tình yêu mong muốn, vậy thì chắc chắn sẽ phải mất đi thứ gì đó, Thượng đế luôn luôn công bằng”
Vào ngàysinh nhật mười tám tuổi của tôi, thầy Lý gọi điện thoại đến ký túc xá nữ tôi ở, muốn tôi về nhà ăn tối, rằng muốn chúc mừng sinh nhật tôi, nói Phỉ Nhi cũng đã về, đang chờ tôi ở nhà.
Mặc dù học đại học trong cùng một thành phố nhưng thời gian tôi và Phỉ Nhi gặp mặt nhau cũng không nhiều, tôi thì vừa bận học tập, vừa bận đi dạy gia sư, mà Phỉ Nhi thì cũng bận yêu đương. Mỗi lần nhìn thấy con bé, khuôn mặt con bé luôn luôn hồng hào đầy sức sống, toát ra một loại hơi thở của tuổi trẻ, tôi nghĩ đó hẳn là đã chìm trong tình yêu rồi.
Vào tháng thứ hai sau khi vào đại học,Phỉ Nhi chia tay với người bạn nam thời trung học kia, đại học là một cánh cửa, mở ra một thế giới chưa hề được biết đến, tất cả đều mới lạ như thế. “Quá ấu trĩ!” Con bé đã đánh giá về mối tình đầu như thế, hoặc có lẽ là đánh giá chính bản thân mình. Tựa như con tằm bị trói buộc trong mùa đông đằng đẵng,đợi chờ xuân vềđể phá kén, hóa thành bươm bướm, Phương Phỉ thoát ra khỏi sự quản giáo của mẹ, vội vã muốn hít thở bầu không khí tươi mới.
“Chị, sao chị không yêu đương?” Phỉ Nhi luôn cho rằng tình yêu là dấu mốc quan trọng của sự trưởng thành. Tôi thường cười cười, “Chị làm gì có thời gian.”
Đối với tôi mà nói, tình yêu là một thứ đồ vật xa xỉ, trong tình huống trước mắt này, tôi thật sự không thể hưởng thụ nó. Vào mỗi cuối tuầntôi còn phải chạy đua qua mấy tuyến xe bus để đi dạy gia sư. Tôi cảm thấy, sống dựa vào sức của chính mình mới là dấu mốc của trưởng thành, hiển nhiên điều này lại khác với cách hiểu của Phỉ Nhi. Đương nhiên, chút xíu đó không hề ảnh hưởng tới tình cảm nương tựa lẫn nhau giữa chúng tôi.
Mỗi lần Phỉ Nhi đến thăm tôi, tôi đều dùng bếp điện nấu mì cho con bé trong ký túc xá. Và còn không được để cho người quản lý ký túc phát hiện, bởi vì ký túc xá cấm sử dụng bếp điện.
Buổi tối tôi sẽ cùng đi xem phim với con bé. Xem phim xongcon bé thường quấn quýt đòi tôi mua xâu thịt dê ngoài cổng trường, con đường trở về ký túc xá rất dài, dưới đèn đường có rất nhiều bươm bướm tụ tập, Phỉ Nhi kéo cánh tay tôi một cách thân mật, vừa ăn xâu thịt dê vừa nhìn bươm bướm nói: “Chị, em rất hạnh phúc.”
Vào lúc đó, tôi không nhớ rõ trong mắt có nước mắt hay không.

Chỉ cảm thấy hốc mắt nóng bừng.
Dù ình có không được hạnh phúc, nhưng mà mình lại có thể khiến cho người mình yêu quý hạnh phúc, đó cũng chính là một thứ hạnh phúc của mình. Phỉ Nhi là người mà tôi yêu quý. Vì thế tôi nói với con bé: “Chị cũng rất hạnh phúc.”
Phỉ Nhi không biết, kỳ thật tôi cũng từng rung động.
Đó là khi tôi mới vào đại học, có một lần,tôi tới gặp một gia đình muốn dạy gia sư tại nhà. Nhìn thấy mục tin đăng trên tờ báo, tôi liền gọi điện thoại tới, nhấc máy là một người đàn ông, người đó đang tìm giáo viên ngữ văn cho đứa con gái chín tuổi. Nghe giọng hẳn là một người rất điềm đạm, người đó hẹn gặp tôi lúc ba giờ chiều. Vừa tiến vào tiểu khu yên tĩnh rợp bóng cây, tôi đã biết gia đình này không thuộc tầng lớp phổ thông. Đây là một khu biệt thự.Tôi tìm được ngôi biệt thự màu trắng đó, nhấn chuông cửa. Đầu tiên có một bác gái hơn bốn mươi tuổi ra đón tiếp tôi, qua một lát, một người đàn ông ba mươi bảy, ba mươi tám tuổiđi xuống phòng khách từ trên cầu thang tròn.
Người đó vừa cài lại khuy áo của bộ đồ tây, vừa nhìn tôi, đánh giá từ trên xuống dưới.
Trên mặt là biểu cảm lười biếng và thờ ơ.
Mà bước chân thì lại chậm hơn nửa nhịp rõ ràng.
Sau đó ông ấy mỉm cười với tôi, “Nhan tiểu thư đúng không.”
Nhớ ngày đó tôi mặc một chiếc áo len xanh lá tự đan. Bên trong là chiếc váy ngắn thêu hoa hồng đỏ, tôi thật sự không mua nổi thứ này, là do mua về cùng bạn chung phòng ký túc từ một khu chợ đồ cũ. Trên chân là đôi giày vải thêu hoa mấy đồng. Khoác một chiếc túi mây giả rẻ. Tôi nghĩ quần áo của tôikhông phù hợp với ngôi nhà xa hoa của người đó, cho nên càng trở nên mất tự nhiên hơn, xoa tay ngượng ngùng cười với ông ấy, ngay cả chào hỏi cũng không biết như thế nào.
Khi người đàn ông đó đi tới trước mặt tôi, tôi thấy người đó nhìn chằm chằm tôi, khuôn mặt vẫn luôn mang theo nụ cười ấm áp. Lúc ngồi xuống nói chuyện, thỉnh thoảng tôi cũng liếc nhìn ông ấy, phát hiện đó là một người đàn ông rất dễ nhìn, mắt một mí, vẻ mặt hiền lành, khi cười luôn khiến cho người ta có cảm giác an tâm. Sau đó tôi gặp con gái của ông ấy, mặc một chiếc váy ngắn màu xanh ngọc, dáng dấp rất xinh xắn, giống như búp bê. Đứa bé rất yên lặng, cũng rất có giáo dục, một mực ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chúng tôi nghe người lớn trò chuyện.