Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Chương 28: Chúng ta sao thế này




Lúc Phương Đăng đóng cửa hàng, các tiệm xung quanh cũng đã tối đèn có đến một nửa. Gần đây cửa hàng có hơi ế ẩm, nhưng đáng lẽ cô cũng không cần nhọc sức đến thế. Mấy hôm nay cô nhân viên đắc lực Tạ Cát Niên cứ như người mất hồn, liên tiếp mấy lần làm hỏng đơn hàng, hàng mang đến chỗ khách rồi mới phát hiện không sai kích cỡ thì cũng nhầm địa điểm. Phương Đăng khuyên nghỉ ngơi mấy hôm, Cát Niên lại không chịu. Trưa nay nếu không có Phương Đăng đứng bên nhắc nhở, Cát Niên suýt nữa viết thêm một số không vào phần kê khai hàng tồn. Tạ Cát Niên làm ở đây đã mấy năm nay, Phương Đăng nhất mực tín nhiệm và trọng dụng cô, hiểu rõ chẳng thể vô duyên vô cớ mà cô mắc lỗi liên tục như vậy, càng không tiện trách mắng, đành thân chinh ngồi lỳ trong tiệm, phải tới tối kiểm kê hàng và quyết toán xong mới được nghỉ ngơi.

Về đến chung cư, Phương Đăng lái xe vào bãi đỗ, bỗng phát hiện có chiếc xe đỗ chình ình trước mặt, chiếm tới một nửa con đường. Vì đây là khu vực ngay gần bãi gửi xe, Phương Đăng buộc phải lùi lại mới miễn cưỡng vượt qua, trong lòng đang rủa thầm không biết là loại người gì mà vô ý thức đến thế. Thấy xe kia vẫn đang bật đèn, cô định bụng ấn mấy hồi còi cảnh cáo, chợt phát hiện chiếc xe này thật quen. Cô thót tim khi nghĩ đến, trong xe biết đâu chính là người cô vừa mong ngóng vừa sợ gặp phải. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy không có khả năng lắm. Nghe đâu gần đây người đó không ở trong nước, chiếc xe kia là A Chiếu đang lái thì đúng hơn.

Vào khoảnh khắc hai xe giao nhau, Phương Đăng nhìn rõ người đằng sau tay lái, quả nhiên là A Chiếu. Dụng ý đỗ xe nơi vắng vẻ và tối om này của cậu ta thật quá rõ ràng: trong lòng cậu lúc này là một thân hình nóng bỏng, cả hai quấn lấy nhau, dường như hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu.

Phương Đăng rủa thầm, cái thằng nhóc này đúng là không biết xấu hổ, đứng trước cửa nhà cô mà dám hú hí với gái. Cô định giả vờ không thấy, nhưng ngón tay nhấn còi không thu lại kịp. Những âm thanh chói tai vừa vang lên, đôi uyên ương đang dính chặt lấy nhau giật mình sực tỉnh, cùng nhìn về phía Phương Đăng.

A Chiếu một tay che ánh sáng chói lọi hắt ra từ chiếc xe ngược chiều, vẻ mặt có đôi phần bực bội, nhưng khi nhìn rõ người bên kia là ai, cậu ta nhanh chóng nở một nụ cười ranh mãnh. Cô gái kia có chút bối rối, gương mặt ửng hồng, ánh mắt vẫn còn mơ hồ, có vẻ những cảm xúc đê mê ban nãy vẫn chưa hoàn toàn bị đẩy lui khỏi cơ thể. Phương Đăng vừa tức vừa buồn cười, cũng chẳng định dừng lại, nhưng khi gương mặt cô gái phản chiếu rõ ràng vào đôi mắt, như có bản năng mách bảo, cô lập tức giậm phanh, quay lại nhìn thêm lần nữa. Cô gái nọ cũng cảm thấy ánh mắt dò xét của Phương Đăng, liền nửa nũng nịu nửa tránh né dụi đầu vào ngực A Chiếu.

Về đến nhà, Phương Đăng ném cái túi sang một bên, đi qua đi lại trong phòng khách mấy vòng, nỗi băn khoăn lo sợ trong lòng không những không tiêu biến, mà ngược lại càng dầy thêm. Cô không kiềm lòng được bèn gọi cho A Chiếu, giục nó lập tức lên nhà.

Năm phút sau, Phương Đăng nghe có tiếng gõ cửa. Cửa mở, trước mặt Phương Đăng là A Chiếu, đang nở nụ cười.

“Bà chị của tôi ơi, từ lúc nào chị trở nên giống mấy bà tu sĩ trong cô nhi viện thế, cái gì không thích là đòi quản lý.” A Chiếu ung dung bước vào, đặt hộp thức ăn mua bên ngoài lên quầy đồ uống, thoải mái như thể ở nhà mình “Em mua cho chị hộp cháo gà, chỗ cửa hàng chị thích đấy. Chị với anh Bảy sao rồi? Sao anh ấy không tự gọi cho chị mà lại hỏi qua em? Còn nằng nặc bắt em tới thăm chị. Đừng bảo em lắm lời chứ, hai người ngần ấy tuổi đầu mà vẫn thích cái trò giận dỗi trẻ con...”

“Vừa nãy ai trên xe đấy?” Phương Đăng chẳng tâm trí đâu nghe A Chiếu nói thêm.

A Chiếu thấy Phương Đăng chuyển đúng đề tài, liền trở nên hào hứng, nó ngã người xuống sô pha, tươi tỉnh hỏi ngược lại: “Chị xem, hàng họ chuẩn không?”

“Chị hỏi cậu con bé là ai?”

Nghe Phương Đăng nghiêm giọng, A Chiếu sợ đánh thót, ngồi thẳng dậy nói: “Gái thôi, có gì mà chị căng thẳng thế? Việc gì phải biết là ai, quan trọng chắc?”

Phương Đăng tí nữa thì tức chết vì thái độ cợt nhả của A Chiếu, liền hỏi dồn: “Cô ta tên gì? Người ở đâu? Hai đứa quen nhau thế nào?”

“Chị kiểm tra hộ khẩu đấy à?” A Chiếu cười nói, “Em chỉ biết con bé tên Cổ Minh Tử, ra ngoài chơi bời thì gặp thôi.”

A Chiếu nhỏm dậy, đặt tay lên vai Phương Đăng xoa bóp một hồi, đoạn cười cầu tài nói: “Thư giãn đi chị. Dạo này chị cứ kiểu gì ấy, thảo nào anh Bảy không yên tâm. Em chỉ chơi bời cho vui, có phải định lấy con bé đâu, chị lo gì sớm thế.”

Dường như Phương Đăng không nghe thấy A Chiếu nói, cô dồn hết tâm trí nhớ lại gương mặt cô gái ở trong Phó gia viện hôm đó. Cuộc chạm mặt lần ấy thực sự quá chớp nhoáng, nhưng chắc chắn cô không nhận nhầm, cũng không thể quên được gương mặt đẹp đẽ xuân sắc đó.

“Cổ Minh Tử, con bé họ Cổ... Có phải từ Đài Loan đến đây không?”

“Uầy, như thần, làm sao chị biết? Đúng gái Đài Loan đấy.” A Chiếu kinh ngạc trả lời.

“Thế thì đúng rồi!” Lần này tới lượt Phương Đăng ngồi thừ ra trên ghế sô pha, nhỏ giọng, “Sao lại, sao lại khéo thế nhỉ?”

A Chiếu ngồi xuống bên cạnh cô, “Này, tóm lại là chuyện gì, chị đừng doạ em.”

“Cậu lập tức cắt đứt quan hệ với cô gái đó cho tôi.” Phương Đăng như sực tỉnh, cố gắng can thiệp một cách khó khăn, “Cậu với nó được bao lâu rồi? Đến mức nào rồi?”

Thật ra nghĩ lại cảnh tượng rạo rực ban nãy, Phương Đăng cũng rõ câu hỏi cuối cùng của mình thật ngớ ngẩn, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng mong manh.

A Chiếu gãi gãi đầu, cười nói: “Chuyện trai gái đôi bên tình nguyện, còn cái gì khác được nữa.”

“Cậu biết cô ta là ai không? Chẳng biết đâu và đâu mà đã dám nhố nhăng...”

“Chẳng qua là Phó Chí Thời thích con nhỏ chứ gì, chị nghĩ em ngán thằng khốn ấy?”

“Phó Chí Thời đã là gì! Cô ta họ Cổ, là con gái của người phụ trách ‘Tố Thành’ ở Đài Loan, cũng chính là cô gái bà lão họ Trịnh nhắm cho Phó Thất! Con bé có nói với cậu lần này nó về Đại lục làm gì không? Về vì hai bên gia đình đã có ý sắp xếp cho Phó Thất và cô ta gặp nhau đấy, xem cậu còn vớ vẩn đến bao giờ!”

Mặt A Chiếu biến sắc, hốt hoảng nói: “Không thể nào, trông con bé như thế làm gì mà... Thôi xong, con bé nói bên nhà muốn nó xem mắt một lão, còn nói bố nó hoành tráng lắm... Em cứ tưởng chém gió... Làm thế nào bây giờ? Con bé đấy chủ động sáp vào, chứ em nào có biết...”

“Thôi đừng nói nữa, bây giờ nói phỏng có ích gì? Phó Thất chắc vẫn chưa biết chuyện này chứ?”

“Em không nói với anh Bảy, anh ấy trước giờ không quan tâm việc riêng của em.” Càng nghĩ A Chiếu càng đứng ngồi không yên, toát mồ hôi đầy mặt. Nó vốn chẳng biết sợ là gì, cho dù lưỡi dao sáng loáng kề cổ cũng chẳng hề chớp mắt một cái, nhưng duy nhất những chuyện liên quan đến Phó Thất, anh Bảy mà nó kính trọng nhất nhất trên đời, thì... Nó không dám nghĩ, nếu anh Bảy biết được chuyện này sẽ ra sao.

“Chị ơi, có phải em làm hỏng chuyện quan trọng của anh Bảy rồi không? Làm thế nào bây giờ?” Hoàn toàn chẳng còn là A Chiếu ngạo nghễ giễu đời như mọi khi, giờ đây mỗi tiếng nó thốt ra nghe như sắp khóc.

Phương Đăng nói: “Cậu đừng có lằng nhằng với cô gái tên Cổ Minh Tử kia nữa, tránh xa ra nhân lúc còn chưa quá muộn. Đã đến nước này không thể nghĩ nhiều đến chuyện khác được, đi bước nào hay bước ấy thôi.”

Thật ra trong lòng Phương Đăng cũng đang rối như tơ vò. Thành thật mà nói, cô đâu có mong Phó Thất và cô tiểu thư nhà họ Cổ kết duyên trăm năm, nếu có người đàn ông nào khác quan hệ nhập nhằng với Cổ Minh Tử, có khi cô hả hê còn không hết, nhưng khổ nỗi đứa con trai đó lại là A Chiếu ngốc nghếch! Điều này thật làm cô rối bời.

“Chuyện đến nước này đã phiền phức lắm rồi, hy vọng không còn rắc rối về sau.” Cô nói với A Chiếu, cũng là nói với chính mình.

Mây cuối thu xếp tầng mỏng tang, ánh nắng chiếu xuống trắng loá cả đường. Giữa trưa, nhân viên trong cửa hàng vải nội thất bù đầu làm việc xong, liền kéo nhau tới hàng ăn gần đó ăn trưa, trong tiệm chỉ còn Phương Đăng và Tạ Cát Niên.

Phương Đăng vừa rút tiền trong ví ra, vừa liếc ra cửa một cái, chiếc Subaru màu xám bạc vẫn lỳ lợm đỗ ở đó. Cô liền đoán ra đôi chút nguyên do gần đây Cát Niên tâm thần bất ổn.

“Tôi đi ăn cơm đây, chị có cần tôi mua hộ một suất luôn không?” Cô hỏi Cát Niên.

“À... Ừm, ăn cơm ư, được, phiền cô nhé.” Cát Niên vừa nói vừa lúi húi viết viết tính tính, Phương Đăng rất nghi ngờ độ chính xác của mấy con số trong cuốn sổ kia.

“Tôi trông anh chàng này cũng kiên nhẫn đấy. Nếu bỏ qua cho nhau được thì tốt, nhiều khi cũng đừng làm khó mình quá.” Phương Đăng lựa lời khuyên.

Cát Niên chẳng đắn đo nói ngay: “Tôi không muốn làm khó mình, mới rời xa anh ta.” Cô cuối cùng đành chịu thua đống số má dữ liệu, ngẩng đầu lên hỏi: “Cô chủ, cô tin vào duyên số không?”

Phương Đăng cười đáp: “Tốt thì tin, xấu chẳng tin. Chị định bói cho tôi ư?”

Cát Niên cũng nhếch miệng cười theo: “Tôi thuận miệng hỏi thế thôi. Nhưng nếu cô thật thích, lần sau tôi bói cho cô một quẻ.”

“Duyệt nhé, bói được quẻ đại cát đại lợi tôi sẽ lên lương cho chị.” Phương Đăng mở cửa đi ra, vài ba bước đã tới chiếc Subaru. Cô gõ gõ cánh cửa kính xe, sau đó chỉ sang chiếc biển chỉ dẫn gần đó, trên tấm biển đề “Nơi đỗ xe dành cho khách”.

Người trong xe cũng khá biết điều, làm động tác xin lỗi rồi từ từ đánh xe đi. Nhưng theo những kinh nghiệm Phương Đăng tổng kết được trong thời gian gần đây, anh ta dạo vài vòng, rồi thế nào cũng sẽ đỗ lại đâu đó ngay đây.

A Chiếu chắc đã cắt đứt với cô gái kia. Trong chuyện này, nó không dám không nghe lời. Vài ngày trước Phó Thất từ Singapore về nước, nhất thời phía anh ta vẫn chưa có động thái gì. Phương Đăng chỉ mong Cổ Minh Tử và A Chiếu còn trẻ ham chơi, mà thật sự chỉ nên dừng ở giới hạn chơi bời thôi, chia tay nhau rồi coi như gió thoảng mây bay. Sau này kể cả cô gái đó có thực sự trở thành bạn đời của Phó Thất, tình cờ gặp lại A Chiếu, thông minh thì coi nhau như chưa từng quen biết, dù có bị đánh chết cũng đừng thừa nhận điều gì, thì câu chuyện này có khả năng ém nhẹm được. Dĩ nhiên, giả sử cô ta và Phó Thất không đến với nhau như ý muốn của hai bên gia đình thì chuyện càng đơn giản. Trong lòng Phương Đăng từng thầm mong như thế, nhưng giờ cô không nghĩ được nhiều, chỉ hy vọng mọi chuyện trở nên đơn giản, mà mọi sự trên đời làm gì có chuyện nào thật sự giản đơn?

Phương Đăng cố tình chọn một quán ăn mình ít khi lui tới, nhằm tránh đụng mặt Lục Nhất. Thời gian này, Lục Nhất từng gọi điện cho cô vài lần, hai người có vô tình gặp nhau dưới chung cư một lần, cũng chỉ nói qua loa vài câu rồi thôi. Phương Đăng không sợ Lục Nhất dằng dai quấy rầy, anh không phải loại người đó, chỉ là cô vẫn chưa biết nên đối diện với anh thế nào, càng không biết Phó Thất rồi sẽ hành động ra sao. Cô từng cảnh báo Lục Nhất, hãy cẩn thận mọi chuyện. Khi Lục Nhất hỏi lại, anh nên cẩn thận với cái gì, cô lại không trả lời được. Có lúc cô cảm thấy, cô nên nghe lời Phó Thất, tránh xa Lục Nhất một chút. Những chuyện nên làm và không nên làm, cô đều đã làm rồi, chút day dứt thảm thương chẳng thể khiến sự việc co cơ may nào biến chuyển nữa. Cô sợ càng tiếp xúc với Lục Nhất sẽ càng mang lại cho anh những phiền phức không ngờ mà thôi.

Phương Đăng gọi vài món đơn giản, ăn thử thấy mùi vị thật nhạt nhẽo. Trước đây cô hiếm khi đến nơi này cũng không phải không có nguyên do. Đang định bảo nhà bếp chuẩn bị nốt mấy thứ mang về cho Cát Niên, bỗng cô nghe thấy phía trước có tiếng người hỏi: “Tôi ngồi đây được chứ?”

Đầu tiên cô ngoái nhìn tứ phía, trong tiệm chưa kín chỗ, rõ ràng vẫn còn vài bàn trống không. Cô ngước lên nhìn người vừa đến, trong lòng nhanh chóng hiểu ra vài phần.

Câu hỏi của người kia hiển nhiên cũng chỉ cho phải phép, trước khi Phương Đăng kịp gật đầu, cô ta đã đường hoàng ngồi xuống, còn kịp gọi phục vụ mang đến một ly nước ấm.

“Tôi từng gặp cô rồi.” Phương Đăng nói. Đây dĩ nhiên không phải một cuộc chạm mặt tình cờ. Người kia rõ ràng đã có chuẩn bị mới tới, cô không tránh được, đành xem xét tình hình mà ứng đối vậy.

Cô gái ngồi phía đối diện cười nhẹ nói: “Lần trước gặp nhau đến giờ đã vài tháng trôi qua rồi, cô Phương có trí nhớ tốt thật.”

“Hướng Viễn của Giang Nguyên là nữ doanh nhân tài ba lẫy lừng, những hạng người làng nhàng khó mà được gặp, làm sao tôi quên cho được!” Phương Đăng nói bằng giọng bình đạm.

Hướng Viễn càng cười tươi như hoa, “Trùng hợp, ấn tượng của tôi về cô Phương cũng rất sâu đậm.”

Phương Đăng cười tự trào, đưa chân nghịch nghịch chiếc chân bàn, “Cô đã tới tận đây, có chuyện gì xin cứ nói, tôi còn phải về trông cửa hàng.”

“Cô Phương quả nhiên thẳng thắn hơn ông Phó rất nhiều, tôi thích những người thẳng thắn.” Nụ cười của Hướng Viễn có vẻ dễ gần hơn.

Phương Đăng cười nhạt, “Dĩ nhiên cô phải thích tôi hơn Phó Kính Thù. Cô hận không nhai xương anh ta thì thôi chứ.”

Sự đối địch giữa Hướng Viễn và Phó Thất e rằng không chỉ là chuyện tranh giành một miếng đất. Vẻ ngoài lẫn cách nói năng của Phó Thất vô cùng ôn hoà, nhưng đã ra tay thì độc địa chuẩn xác vô cùng. Hôm đó hắn có thể khiến Hướng Viễn vắng mặt trong thời khắc trọng đại nhất, ắt hẳn đã tới “chào hỏi” một người vô cùng quan trọng của cô ta.

“Nếu tôi không nhầm, cô Phương và ông Phó đã quen biết nhiều năm, chắc cô hiểu ông ấy rất rõ.” Hướng Viễn chẳng vòng vo thêm.

Phương Đăng nhướn mày, “Vậy thì sao?”

Hướng Viễn nói: “Hồi tôi còn rất bé đã từng được nghe câu này: Muốn làm một cây đại thụ chết khô, chỉ cần đem phơi bộ rễ của nó dưới ánh mặt trời. Nghĩ lại thì, đối với người cũng có thể làm tương tự.”

Phương Đăng kinh ngạc cực độ đến nỗi cười ra tiếng. Cô rướn người về phía trước một chút, nhằm ghé sát Hướng Viễn hơn, “Tôi tò mò muốn biết, cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ làm cái xẻng, hay cái xà beng của cô?”

Hướng Viễn đáp lại bằng một câu không liên quan lắm, “Nguyện ta là đèn chàng là kính, đêm đêm sóng sánh ánh linh lung. Tình cảm giữa cô Phương và ông Phó chắc chắn vô cùng sâu đậm.”

“Cô nói tiếp đi.” Phương Đăng muốn xem cô ta định giở trò gì.

“Tôi nghĩ không ra ngoài tình yêu tột cùng, còn có thứ gì khiến một người con gái bỏ ra tất cả, ngay cả bản thân mình, vì một người đàn ông” Hướng Viễn cho hai viên đường vuông vào ly nước của mình, khuấy đều rồi hớp một ngụm.

Phương Đăng dường như hiểu ra mọi chuyện. Không ngoài dự đoán, người phụ nữ này quả nhiên thăm dò đến mối quan hệ giữa cô và Phó Thất, có điều không rõ cô ta biết được tới mức nào. Chỉ có một điều cô đoán chắc, nếu như trong tay Hướng Viễn thực sự nắm được điểm yếu có thể khống chế Phó Thất, giờ này cô ta đã không ngồi trước mặt cô.

“Nếu tôi thật yêu anh ta như lời cô nói, cô đến đây khua môi múa mép chẳng phải vô ích sao?”

“Tôi cũng là phụ nữ, tôi hiểu cái thứ tình cảm đó.” Hướng Viễn dường như cảm thấy chưa đủ ngọt, liên tiếp thêm đường vào nước, “Đáng tiếc tình yêu trên đời này đều bất công. Khi cô nhận ra, có người dùng danh nghĩa tình yêu mà cướp đi của cô tất cả, đến đôi tay đã nhẫn tâm cướp đoạt hắn cũng muốn thu về, lúc ấy cô còn lại gì đây?”

“Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì.” Phương Đăng thản nhiên nói.

Hướng Viễn vẫn giữ nguyên nụ cười khiến người ta không thể khước từ trên môi, “Tình cảm quá sâu đậm một khi hoá hận thù mới thật là chí mạng. Cô là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu. Sao không hỏi xem tôi có thể cho cô điều gì?”

Phương Đăng trông có vẻ hứng thú, “Cô tự tin nhỉ, nói điều kiện ra đi, xem có đáng để tôi cắn ngược anh ta một miếng hay không.”

Hướng Viễn rút trong túi ra một cái phong bì, đẩy tới trước mặt Phương Đăng, “Đây là chút quà gặp mặt, xin cô nhận cho. Chỉ cần cô đồng ý, chúng ta sẽ nói tiếp.”

Phương Đăng rút thứ ở trong phong bì ra, chăm chăm nhìn hồi lâu, bỗng nói bằng giọng xao động: “Cô và Phó Thất đều như nhau, làm thương nhân quen rồi, lại còn là thương nhân thành công là khác. Các người cho rằng cái gì cũng có thể đem ra mua bán, cái gì cũng có thể đặt điều kiện đàm phán. Một khắc giá một đồng, anh cho tôi một đồng, tôi bán anh một khắc, giá tiền hợp lý thì bán cả cuộc đời cho các người cũng được, có phải không?”

“Tôi cũng biết chỗ này còn lâu mới đủ, chẳng qua tôi muốn thức tỉnh cô Phương thôi. Cô thật lòng thật dạ với hắn, hắn có đáp trả cô bằng như thế, hoặc dù chỉ một nửa hay không? Hắn tin cô được bao nhiêu?” Hướng Viễn thấy Phương Đăng đứng dậy gọi phục vụ ra thanh toán, cũng không lấy làm vội, vẫn cứ thủng thẳng khuấy ly nước của mình, đoạn nói: “Dĩ nhiên tôi là người làm ăn. Nhưng biết đâu có một ngày cô Phương sẽ cảm thấy, bàn việc làm ăn thú vị hơn nói chuyện yêu đương nhiều. Giả dụ cô muốn ‘bán’ cho khách khác, xin hãy cân nhắc đến tôi trước nhé. Tôi đảm bảo, bảng giá tôi đưa ra vĩnh viễn... có lợi hơn chỗ khác.”

Phó Kính Thù mở cửa căn phòng ra, thấy người đứng bên ngoài là Phương Đăng, liền nở một nụ cười.

“May quá em đến rồi, anh tưởng em vẫn còn giận.” Hắn đứng sang một bên cho cô vào, vừa nhìn bóng lưng cô vừa cười nói: “Hôm đó tâm trạng anh hơi tệ, coi như lỗi của anh, cho anh xin lỗi nhé.”

Người như Phó Thất, thường ngày đối nhân xử thế nhất mực nhã nhặn ôn hoà, khiến người khác cảm thấy dễ chịu như mưa bụi gió thổi mùa xuân, nhưng trong thâm tâm thực chất cực kỳ tự cao hiếu thắng, hắn ta đã nhận định chuyện gì thì hiếm khi lung lay thay đổi, cũng khó mà chịu cúi đầu. Cho dù trước mặt Phương Đăng, hắn cũng chẳng chịu nhận lỗi được mấy bận. Lần này chịu nhường bước, thứ nhất là thấy cô chủ động tới tìm, trong lòng hắn vui vẻ, thêm nữa cũng không muốn tiếp tục căng thẳng với cô.

Hắn rót cho Phương Đăng một ly nước, vừa đúng độ ấm mà cô thích, đang định đưa sang, tưởng rằng hai người sẽ lại như trước, mỗi lần cãi nhau chỉ cười một cái là mọi bực tức tiêu tan. Chẳng ngờ Phương Đăng bất chợt quay sang, ném một vật ra trước mặt hắn.

“Chiêu trò của anh chỉ đến thế này thôi à? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Phương Đăng ném rất mạnh, ly nước trong tay Phó Kính Thù suýt nữa thì đổ ra. Hắn giữ lấy cái bao giấy trong tay, ngồi xuống sô pha phía đối diện, nụ cười trên môi vụt tắt.

“Em đừng nóng, uống nước đi, không nguội mất.”

Hắn thong thả bày những thứ trong bao giấy lên chiếc khay trà nhỏ, rồi cầm một vật nhỏ có vẻ thú vị lên ngắm nghía.

“Anh còn gì để nói nữa?” Phương Đăng lạnh lùng nói.

Phó Kính Thù không tranh cãi, nói: “Em muốn anh nói cái gì?”

“Máy nghe trộm, Sim khống chế... Những thứ cần huỷ các người đã huỷ rồi, vụ mất trộm ở nhà Lục Nhất lần trước chắc cũng không phải do tên trộm bình thường làm. Chẳng trách anh giữ Thôi Mẫn Hành ở lại, về sau muốn làm chuyện gì cũng thuận lợi suôn sẻ hơn nhiều.”

“Em đã nói thế, anh cũng chịu.” Phó Kính Thù thủng thẳng nói xong, liền bỏ hết những đồ vật trở lại bao giấy, “Anh đã nói việc này em đừng xen vào.”

Đôi mắt Phương Đăng lộ vẻ buồn bã, “Anh muốn tôi đừng xen vào, vậy sao ngay từ đầu không giao hết cho Thôi Mẫn Hành xử lý? Nếu anh không lôi tôi vào, không phải chính tay tôi mang những thứ anh cần từ chỗ Lục Nhất về, thì anh làm gì cũng được. Nhưng giờ vật đến tay anh rồi, đến người giữ nó anh cũng không chịu buông tha! Phó Thất, làm gì thì làm cũng phải để phúc cho con cháu!”

“Em đang khó chịu về cách làm việc của anh, hay là đang quan tâm người đó?” Phó Kính Thù nói, “Anh làm sai à? Lục Nhất có gì khác với những kẻ khác, anh ta đối với em quan trọng vậy sao?”

“Em đã nói nhiều lần, thứ anh cần em đã mang cho anh, anh ta hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chuyện này nữa. Anh không chịu bỏ qua, phải bắt anh ta chết anh mới yên lòng ư?”

Phó Kính Thù tóm lấy tay Phương Đăng, muốn cô ngồi xuống bên mình rồi bình tĩnh nói chuyện, nhưng Phương Đăng dùng sức gạt ra. Trong lúc hai người giằng co, khay trà bị xê dịch, những chén phía trên lật nhào, nước lênh láng chảy trên mặt đất.

Phó Kính Thù lắng nghe tiếng nước ngấm dần vào tấm thảm khô khốc, gương mặt chẳng có biểu cảm gì: “Giả sử anh muốn làm thế thật, cũng chẳng có gì khó.”

Phương Đăng tức điên, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, “Được lắm, chuyện gì mà anh chẳng làm ra được. Anh đừng quên, tôi mới là người hiểu rõ thân thế anh nhất trên đời, tôi cũng biết bí mật của anh, tôi mới là người anh không được bỏ qua mới phải!”

“Em đem mình ra so sánh với hắn?”

“Tôi và anh ấy đều là người, có gì khác biệt? Còn sống là còn gây nguy hiểm.”

“Anh sẽ không buông tha cả em? Trong lòng em, anh đã thành ra cái loại người gì vậy?”

Phương Đăng hít thở sâu vài lần, cố kìm cho nước mắt khỏi rơi, “Thế này nhé? Tôi báo Lục Nhất đi khỏi đây, tôi cũng đi cùng anh ta, đến một nơi thật xa, đủ để anh cảm thấy an toàn, và không bao giờ quay lại. Tôi sẽ dùng nửa đời còn lại canh chừng không để anh ta gây ra bất kỳ nguy hiểm nào cho anh. Như thế anh đủ yên tâm chưa?”

“Em đi với hắn?” Phó Kính Thù dường như chưa bao giờ nghĩ Phương Đăng có thể thốt lên những lời như vậy, trong khoảnh khắc không biết nên đáp lại ra sao, hồi lâu mới bối rối bật cười nói: “Chỉ vì cái gã họ Lục ấy? Hắn đáng để em phải thế này?”

Phương Đăng vừa khóc vừa cười, “Có gì mà không đáng, hoá ra tôi xứng đáng với ai đó hơn ư? Ít nhất anh ấy là người tốt, biết quan tâm tôi, với tôi như thế là đủ rồi.”

“Hắn dĩ nhiên là tốt.” Gương mặt Phó Kính Thù đầy vẻ giễu nhạo,”Anh chỉ thấy tò mò, nếu một ngày chàng biết bố chàng tại sao lại nhận nuôi em, rồi vì cớ gì mà mất mạng, chàng liệu có còn quan tâm em, cảm thấy dù thế nào cũng xứng đáng hay không?”

Gương mặt Phương Đăng phút chốc tái mét, nước mắt nửa chừng khô trên má. Cô chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Phó Thất, nhỏ giọng: “Tôi cũng rất muốn biết, nếu trước khi bà Trịnh an tâm mang cả cơ nghiệp nhà họ Phó trao cho anh, đột nhiên phát hiện ra đứa cháu ngoan của bà hoá ra không phải là dòng giống nhà họ Phó, gương mặt bà ta trông sẽ ra sao?”

“Em đem điều này ra uy hiếp anh à?” Phó Kính Thù giận quá hoá cười, “Phương Đăng, em đừng ép anh.”

Phương Đăng cũng nặn ra một nụ cười, “Anh cũng thế.”

Hai người im lặng rất lâu. Trong không gian trống trải họ chỉ nghe thấy tiếng thở của người kia, không, cả tiếng trái tim đang đập nữa. Ở đâu đó trong cái quá khứ mênh mông phía sau kia, họ đã từng tưởng rằng trái tim của cả hai luôn chung một nhịp.

Phương Đăng bần thần, “Thật không thể ngờ, mười mấy năm bên nhau, để rồi có ngày hôm nay?”

Phó Kính Thù lạnh lùng đáp, “Thật ra anh sớm đã đoán ra, ngay từ khoảnh khắc em gặp Hướng Viễn.”

Phương Đăng giật mình, rồi nỗi kinh ngạc mau chóng biến thành nụ cười đau đớn. Đến lúc này cô mới hiểu, vì sao Hướng Viễn lại định liệu mọi việc một cách tự tin như vậy. Cho dù không thể có được điều gì từ Phương Đăng, cô ta vẫn sẽ thắng ván này, vì rất hiểu đối thủ của mình: Phó Thất làm việc cẩn trọng, nhưng vô cùng đa nghi. Có điều bắt đầu từ lúc nào, đến cô hắn cũng không tin tưởng nữa?

“Cô thật lòng thật dạ với hắn, còn hắn tin cô được bao nhiêu?” Phương Đăng nhớ lại câu nói cuối cùng của Hướng Viễn. Cô dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn cái con người còn hơn cả thân thuộc đang ngồi cạnh mình, cô chưa bao giờ nhìn hắn như thế trước đây. Cô sắp không nhận ra người này nữa rồi. Đôi mắt hắn cũng phản chiếu điều tương tự.

Phương Đăng ngơ ngẩn nói: “Phó Thất, chúng ta sao thế này?”