Mặt Ngôn Thuần mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút độ ấm nào.
“Thế nào gọi là đàn ông linh tinh, anh Mạc, không thể nói bừa được đâu.”
Đồng Khiết nhìn anh, “Mạc Thiệu Khiêm, sự thâm tình tới muộn còn rẻ rúng hơn cả cỏ nữa. Trước kia em vì anh mà đã bỏ ra nhiều như vậy, hận không thể móc tim ra cho anh, mà anh đối xử với em thế nào cơ?”
“Lúc em bị thương, lúc em tủi thân, anh có từng hỏi em không? Anh có từng quan tâm đ ến em không?”
“Em nói chuyện với anh Ngôn, nói chuyện công việc, anh lại theo dõi em, chỉ trích em, như thể em làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.”
Mạc Thiệu Khiêm hoảng loạn lắc đầu, lẩm bẩm nói, “Không, không phải…”
Cô thở ra một hơi, “Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta đã không còn là trẻ con nữa rồi, phải trả giá cho hành vi của mình. Anh lạnh nhạt với em ba năm mà chưa từng nghĩ đến em cũng sẽ đau, em cũng sẽ thất vọng, em cũng sẽ buồn, sau khi gom đủ thất vọng thì sẽ quay người rời đi sao?”
“Về sau anh sẽ đối xử tốt với em, chuyện gì cũng lấy em làm trung tâm, sẽ không làm em buồn đâu, anh thề!”
Gió biển thổi tung tóc Mạc Thiệu Khiêm, thổi bay góc váy Đồng Khiết.
“Vậy sao? Nhưng anh có thấy đã muộn rồi không?”
Giọng cô nhẹ nhàng.
“Không! Vẫn chưa muộn! Bây giờ em vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt anh, chúng ta vẫn còn có thể bắt đầu lại từ đầu. Đồng Khiết, anh sai rồi anh thật sự biết sai rồi…”
Mạc Thiệu Khiêm bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt cô, cầu khẩn đủ đường. Con người từng là thiên chi kiêu tử giờ đây chẳng còn nửa phần kiêu ngạo trước mặt Đồng Khiết.
Ngôn Thuần cười nhẹ một tiếng, giơ chân giẫm lên lưng Mạc Thiệu Khiêm.
Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm biến đổi, cắn răng, lật tay nắm lấy chân của Ngôn Thuần.
Đột nhiên, khung cảnh trước mắt anh biến đổi cực nhanh.
Biển lớn, bãi cát… dần dần mất đi màu sắc, tầm mắt hoàn toàn chỉ còn lại màu trắng đen, dần dần chuyển thành một khung cảnh khác.
Đầu của anh bị người ta giẫm dưới chân một cách tàn nhẫn, đau tới mức kêu lên một tiếng.
Mạc Thiệu Khiêm thấy bản thân mình mặc bộ đồ bệnh nhân có số sọc xanh trắng, bốn phía cũng đều là những người mặc đồ sọc xanh trắng.
Mấy người đàn ông khỏe mạnh lực lưỡng ấn anh xuống dưới đất, vui đùa cười nói, “Nhìn gã đàn ông này, đáng thương biết bao! Trong đầu lại nghĩ đến người vợ đã chết của gã rồi đó!”
“Haha, vừa rồi hắn còn quỳ xuống trước mặt tôi nữa!”
“Ngày nào cũng cứ lẩm bà lẩm bẩm, ồn đến mức làm tôi không ngủ được! Đánh hắn!”
Mạc Thiệu Khiêm bị mấy người đó đánh cho bầm dập te tua, đau đến mức mấy lần nghẹt thở, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn, xương cốt toàn thân như đứt đoạn hết.
Mình… đang ở đâu?
Chẳng phải mình đang ở bên bờ biển sao?!
Đồng Khiết… Đồng Khiết đâu? Còn có Ngôn Thuần, tại sao mình lại ở đây?
Những điều họ nói đều là thật sao?
Không!
Không thể nào, những thứ này đều không phải là thật!
Chắc chắn là anh đã trùng sinh, có thể bù đắp tất cả, Đồng Khiết vẫn còn đang đợi anh!
Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên bạo phát sức lực cực lớn, một đạp đã đá bay những người đó.
Cơ bụng anh rắn chắc, cường tráng, tuy là một tổng tài luôn ngồi ở phòng làm việc nhưng sức lực này cũng không hề nhỏ, rất nhanh đã đánh bại tất cả mọi người.
Không xa bên ngoài, cũng có một bệnh nhân đang co quắp ở trong góc, ánh mắt rời rạc ngây ra, còn ch ảy nước miếng.
Mạc Thiệu Khiêm thở mạnh, anh tóm lấy một trong số những người bị mình đánh bay, chất vấn: “Đồng Khiết đâu? Mấy người giấu cô ấy đi đâu rồi?! Hả?”
Người đó nhìn mấy người còn lại, ói ra một bụng máu, cười, “Người bệnh nặng, vợ cậu chết từ lâu rồi! Cậu quên rồi à? Nhảy xuống biển tự sát rồi!”