Ngoảnh Đầu Nói Yêu Anh

Chương 7




Không khí căng thẳng bao trùm hành lang Thịnh Bảo Ngọc, rõ ràng là trời nóng thế nhưng tất cả những người có mặt hiện tại đều cảm thấy lạnh run, sống lưng ướt đẫm mồ hôi. Áp lực nặng nề tỏa ra từ trên người Tần Mạch Thời khiến người ta khó thở, anh vẫn giữ chặt cánh tay Tần Nghiên, lực độ vừa phải không làm cô đau nhưng dù cho cô giãy thế nào cũng không thoát nổi. Tần Nghiên bực bội, cô trừng mắt nhìn anh, sóng mắt lưu chuyển ẩn chứa ngọn lửa nhỏ:

- Anh bị cái gì vậy? Bỏ tay tôi ra, lôi kéo như vậy còn ra thể thống gì?

Tần Mạch Thời nhìn cô chuyên chú, giọng nói trầm thấp du dương dễ khiến người nghe chìm đắm trong thanh âm ôn nhu ấy, rõ ràng là giọng nói với vẻ ngoài của anh không được cân xứng cho lắm nên anh chỉ nhả ra hai chữ gọn gàng:

- Về nhà.

Tần Nghiên trợn trừng tròng mắt, cô nóng nảy hét:

- Nhà cái gì mà nhà, đó không phải là nhà tôi, tôi không muốn về đó. Anh...anh không phải đã đi rồi sao, trở về làm quái gì, trở về ám tôi à? Khốn khiếp, buông tôi ra!

Quản lí, Diêu Hoắc và cấp dưới của Tần Mạch Thời nghẹn họng nhìn hai người, có vẻ như Tần Nghiên quá tức giận hoặc chán ghét Tần Mạch Thời, cô giằng tay không được liền cúi xuống cắn mạnh vào mu bàn tay của anh. Răng nanh trắng nhọn ra sức nghiến mạnh không chút thương tiếc, dường như tay anh quá cứng nên Tần Nghiên hơi mỏi, cô hơi nhả ra rồi lại nhe răng cắn xuống. Tần Mạch Thời nhìn cô chăm chú, trên khuôn mặt lãnh đạm không chút biểu cảm thống khổ hay đau đớn, anh để mặc cô cắn tay mình, máu chảy ra nhưng nhất quyết không buông tay cô.

Diễn biến đột ngột làm mọi người sửng sốt, sau đó khi Tần Nghiên bắt đầu vừa cắn vừa chửi vừa giãy giụa thì đột nhiên Tần Mạch Thời cúi người, anh nhấc bổng cô vắt lên vai trông chẳng khác gì vác cái bao tải rồi đi thẳng xuống dưới không thèm nhìn lại. Tần Nghiên hoảng hốt, bàn tay nóng bỏng của Tần Mạch Thời áp sát eo thon của cô, đầu cô chúi xuống dưới, trong tầm mắt là mặt đất và tấm lưng rắn chắc của anh. Cô xấu hổ cùng cực, dùng tay đấm mạnh vào lưng gào thét:

- Tần Mạch Thời, đồ khốn nạn, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống ngay!

Anh không đáp trả cô, một đường đi thẳng qua lối VIP, khóe môi hơi giật nhẹ, đầu mày đuôi mắt dịu đi nhiều so với ban nãy ở chỗ đông người, một tay anh ôm cô một tay vỗ nhẹ cái mông tròn, xúc cảm mềm mại dưới lớp váy khiến anh có chút ngẩn người, chỉ vỗ một cái rồi thôi nhưng lại khiến Tần Nghiên phát điên:

- *** Tần Mạch Thời, anh là đồ cầm thú, đồ *** &^%#......

Ồn ào cả một đoạn đường, anh chẳng nói chẳng rằng mở cửa xe Jeep rồi ôm cô đặt vào ghế phụ, sau đó dùng tốc độ mà cô không thể tưởng tượng nổi lôi từ ghế sau ra hai cái còng còng hai tay hai chân cô lại, ngay khi cô chuẩn bị gào lên thì anh đã cảnh cáo trước:

- Đừng để anh nhét em vào bao tải như lần trước.

Lời đến bên miệng sắp thốt ra bị cô nuốt xuống, Tần Nghiên căm phẫn nhìn anh, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ anh đã chết vạn lần rồi. Cô ngồi gọn trong chiếc ghế phụ quay phắt đầu đi. Khu để xe im ắng, thấy ánh mắt anh vẫn chuyên chú dừng trên người mình, cô bực bội ngoảnh lại, bất chợt mùi hương nam tính bao trùm lên cô, chi phối toàn bộ thính giác của cô. Là mùi bạc hà mát lạnh. Tần Nghiên ngẩng mạnh đầu:

- Anh! – Tần Mạch Thời giam giữ cô trong hai cánh tay của mình, đôi mắt như lòng đại dương xanh thẳm chất chứa tình cảm hỗn độn không nhìn ra, trong đôi đồng tử là khuôn mắt ngỡ ngàng của Tần Nghiên.

- Em ngoan một chút.

Xe Jeep băng băng chạy trên đường, cảnh vật hai bên liên tục lùi về sau, đường phố thủ đô tấp nập ồn ào, trong xe lại yên ắng lạ thường. Tần Nghiên vẫn hơi hốt hoảng với ánh mắt ban nãy của Tần Mạch Thời, anh chưa bao giờ nhìn cô như thế, từ trước đến nay trong mắt anh cô luôn nhìn thấy bất dắc dĩ và sự nghiêm khắc lạ lùng, đây là lần đầu tiên anh dùng ánh mắt như thế nhìn cô, bên dưới ánh sáng nhàn nhạt ấy cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Em và Cố Khiêm chia tay rồi?

Giọng nói đột ngột khiến Tần Nghiên có chút giật mình, nghe thấy anh nhắc đến tên người yêu cũ phản bội, cô như còn mèo xù lông xổ thẳng vào mặt anh:

- Sao? Kệ tôi, chuyện của tôi chẳng liên quan gì đến anh cả, tôi yêu ai chia tay ai không cần anh quản!

Đúng lúc đèn đỏ, Tần Mạch Thời dừng xe lại, anh quay sang nhìn cô, Tần Nghiên cứng người, mẹ nó anh ta lại dùng ánh mắt ban nãy! Thấy cô cứng cả người lại Tần Mạch Thời có chút ngốc, anh phì cười nhìn cô:

- Em luôn dùng giọng điệu và thái độ này nói chuyện với anh nhỉ? – Anh quay đầu nhìn thẳng, đạp chân ga, bàn tay mảnh khảnh từng khớp xương rõ ràng nắm vô lăng vững chãi, giọng đều đều trở lại – Từ giờ anh bắt đầu về thủ đô để công tác, tiện thể sẽ chăm sóc cho em luôn.

Tần Nghiên chẳng nghe anh nói cái gì cả, cô vẫn đang ngu đần trong nụ cười vừa rồi của anh, nội tâm là từng cơn bão điên cuồng. Đây không phải Tần Mạch Thời, không phải Tần Mạch Thời, anh ta chắc chắn là hàng fake, Tần Mạch Thời làm sao có thể biết cười, cầm thú vạn năm một biểu cảm mà biết cười? Tần Nghiên run lên từng cơn, da gà nổi lên đầy cánh tay đổi lại một câu quan tâm của Tần Mạch Thời:

- Em lạnh à? – Vừa nói vừa giảm nhiệt độ điều hòa trong xe xuống.

Không! Bản cung không lạnh, tiện tì nào đánh tráo Tần Mạch Thời rồi!

Cô thà đối mặt với một Tần Mạch Thời nghiêm khắc lạnh lùng vì dù sao anh ta là đồ thật còn hơn là tên đồ giả ôn hòa dịu dàng lại dám vỗ mông cô này! Tần Nghiên vẫn luôn trong trạng thái kinh dị ấy đến lúc xe Jeep dừng lại trước cổng một khu chung cư lớn, Tần Mạch Thời hạ cửa kính xe xuống, người lính trinh sát vác súng bên ngoài thấy vậy tiến lên, thấy người bên trong anh ta ngay lập tức chào kiểu quân đội:

- Thiếu tướng!

- Ừ, từ hôm nay tôi sống ở khu A cùng cô gái này, có việc gì thì thông báo cho cấp dưới của tôi.

- Đã rõ.

Nghe thấy giọng lạnh lùng rét buốt quen thuộc, Tần Nghiên ngẩng đầu thở phào, đây mới là Tần Mạch Thời này! Người lính trinh sát bên ngoài thấy cô, anh ta nhìn hai cái còng trên người cô, môi giật giật, mặt không chút biểu cảm:

- Tần tiểu thư.

Lúc này cô mới nhìn rõ đây là nơi nào, Tần Nghiên giật mình, có lính trinh sát còn cầm súng, còn phải xuất trình giấy tờ, đây chẳng phải khu dành cho quân nhân cấp bậc cao sống ư? Không kịp để cô hỏi rõ ràng, Tần Mạch Thời đã lái xe vào trong, anh dừng lại trước một biệt thự một tầng rộng lớn sau đó tắt máy xuống xe, vòng qua bên ghế lái phụ. Anh mở cửa xe, bế Tần Nghiên xuống, đi thẳng vào trong nhà.

- Tần Mạch Thời, không phải anh nói về Tần gia sao? Sao lại đưa tôi đến đây hả?

- Em muốn về Tần gia? – Anh gõ mật mã cửa, cúi đầu nhìn cô, lông mày sắc bén nhướn lên.

- Đương nhiên không, nhưng tại sao anh lại đưa tôi đến đây? Đưa tôi về chung cư của tôi, còn nữa tháo còng tay ra, bỏ tôi xuống.

Vào nhà rồi nên anh cũng không làm khó cô nữa, tháo còng tay còng chân của cô ra rồi ôm đến sô pha vừa nói:

- Sống ở đây an toàn, đời tư của em cũng không bị cánh nhà báo soi mói tọc mạch.

Tần Nghiên khoanh tay kiêu căng, nhìn anh cười nhạt giống như lí do anh đưa ra quá mức buồn cười.- Cuộc sống của tôi chưa có tên paparazzi nào dám xâm phạm cả.

Tần Mạch Thời hồi lâu không nói, anh quay người vào bếp, để lại cho cô bóng lưng cao lớn và câu nói khiến cô tức chết:

- Nếu không muốn làm diễn viên nữa vậy em cứ việc rời khỏi đây.

Đúng, Tần Nghiên là thiên kim tiểu thư, cô lớn lên trong nhung lụa làm gì đã phải nếm chút khổ sở nào. Cô có thể vào giới giải trí, đi lên như diều gặp gió là vì cô có Tần gia chống lưng, có Tần Mạch Thời chiều chuộng, cô muốn thứ gì liền có thứ đó. Tiêu gia, Bạch gia, Tần gia sẵn sàng vì mọi mong muốn của cô mà đổ hàng tỉ vào những cuộc chơi cô thích. Nhưng mà cô lại luôn kiêu ngạo, thích tỏ vẻ nên chẳng bao giờ mở mồm xin xỏ họ, tất cả những gì cô muốn, cô chỉ cần mở mồm ra lệnh cho Tần Mạch Thời anh sẽ làm theo mọi yêu cầu của cô.

Cô có thể mắng chửi đánh đập anh, anh cũng sẽ dung túng cho cô nhưng nếu anh quyết định việc gì thì dù cô có phá hết đồ trong nhà anh cũng sẽ không thay đổi. Ví dụ như việc sống cùng anh hiện tại.

Tần Nghiên cảm thấy bản thân vô dụng, nhưng hiển nhiên cô lại không thể không có Tần Mạch Thời, cô muốn tự lực cánh sinh, muốn tự cố gắng đi lên bằng đôi chân của mình, nhưng anh không cho phép.

Cô có thể vô tư vùng vẫy càn quấy, nhưng là dưới đôi cánh của anh.

Lưu ý nhỏ: Nữ chính là kiểu người không có gia đình chống lưng không thể sống, giống mấy nữ phụ trong các truyện khác, cực kì vô dụng lại kiêu căng, nhưng não không ngắn =)) Cân nhắc trước khi đọc nhé bạn, nữ chính cặn bã lắm đấy =))