Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 50: 50: Gian Tặc Hồ Thải Vi





Nguyệt Liên ngồi ở lưỡng đình ngước nhìn bầu trời đêm lạnh lẽo.

Hắn nhâm nhi uống từng bình rượu ngọc như uống từng tách trà, tửu lượng của hắn tốt nhưng hắn lại ao ước giá như hắn được say một lần.

Chuyện của Bắc Thủy Quân khiến hắn như rơi vào hoang mang, hắn nhớ lại lúc bước vào Thủy Trảm lao thì phụ mẫu hắn đã ở đó, chỉ là mỗi người một vẻ mặt khiến cho hắn có chút khó hiểu.
Cho đến sau một lúc phân trần Nguyệt Liên mới ngớ người khi Bắc Thủy Quân tự thừa nhận ông là một trong số người đã cường ép Dạ Tập Huyền hắc hóa bằng cách lấy cắp linh đan trong người gã, là người dịch dung mình thành bọn quỷ để c**ng bức Đàm Phiên trước mặt Dạ Tập Huyền.

Mà tội ác lớn nhất chính là cấu kết với Thiên Hậu giết Hoa Nữ Đế Thần Phù.

Còn vì sao ông phải làm như vậy? Một phần do ông ghen ghét Dạ Tập Huyền đã chiếm được tình cảm của Lạc Tịnh Hương, phần còn lại là vì yêu Lạc Tịnh Hương nên nguyện làm mọi chuyện vì bà ấy.

Nhưng tất cả chỉ là cho đi không hối tiếc mà nhận lại chỉ là một câu "giết để bịt đầu manh mối".

Ông đã hoàn toàn thức tỉnh, và chuyện lấy cắp Đồng Lô Hồng Liên chính là ông cố tình để coi như trả một phần cho Dạ Tập Huyền.

Kết cục là muốn lấy cái chết đau đớn để dằn vặt bản thân.
Chỉ là không nghĩ tới con trai của Thần Phù, Hi Hoa lại cứu ông, y lại cứu kẻ đã giết hại mẫu thân y, điều đó càng khiến ông xấu hổ hơn.

Cứ nghĩ sẽ chôn mọi vết nhơ theo nhưng cũng vì đại ca và đại tẩu khuyên can, người Long giới sai thì phải biết lấy công chuộc tội, cho dù ông có chết cũng phải khiến kẻ ác kia bị lôi ra ánh sáng, như vậy mới là cách làm đúng đắn của một người biết sai.
Nguyệt Liên trầm tĩnh, ánh mắt nhìn xa xăm.

Vậy là thúc thúc hắn góp phần giết mẫu thân Hi Hoa, nếu sự thật bị phơi bày liệu mối quan hệ hai bên có còn như trước không, rồi hắn và Hi Hoa có bị ảnh hưởng gì không? Nguyệt Liên vò đầu bức tai, trong lòng lại nghĩ đến những chuyện tồi tệ.
Nhưng Nguyệt Liên chợt nghĩ, kẻ giựt dây phía sau lại là Lạc Tịnh Hương, nếu Bắc Thủy Quân sống sót qua ngày mai thì khả năng khai tội bà ta là rất lớn.

Mọi thứ cần phải giải quyết gọn gàng.

Nguyệt Liên đứng dậy hướng điện phụ thân hắn, hắn muốn nhờ người cứu Bắc Thủy Quân.
Trên một bờ sông yên ả, Phượng Minh đi thong thả phía sau còn Thanh Thanh đã hóa dạng người nhảy chân sáo phía trước.
"Tinh quân, Xuân thần ngài ấy cứ phải quanh năm suốt tháng làm việc sao?"
Phượng Minh đẩy đưa ngậm cỏ đuôi chó trong miệng rồi lấy nó xuống đáp: "Thân làm thần tiên thì không có ngày nghỉ đâu.

Với lại nếu tính thời điểm ở trên trời thì đã sắp đến mùa xuân rồi.

Cứ Ba trăm sáu lăm năm thì thần tiên và phàm nhân cùng đón chung một dịp xuân, thế nên thân đảm nhiệm chức vụ Xuân Thần, đệ ấy phải đảm bảo nơi nơi cùng đón mùa xuân tươi đẹp, canh chừng trăm ngàn loài hoa nở tàn, triệu cây đâm chồi, triệu cây loại bỏ.

Vùi đầu vào công việc có khi là sở thích của đệ ấy."
Thanh Thanh như hiểu, rồi lại hỏi: "Vậy ngài có chức vụ gì?"
"Ta hả? Ta làm Hỏa thần, là một vị thần của chiến tranh và vương vị."
"Chính là sự thay đổi vận mệnh quốc gia! Cái đó công việc cũng rất khó khăn và bận rộn hơn cả việc Xuân Thần"
Phượng Minh ngạc nhiên, chiến tranh và vương vị thì đúng là đối với nhân giới vài chục năm là diễn ra nhưng hắn chỉ cần vận tay ai thắng ai thua liền được sắp đặt.

Còn Hi Hoa là phải đi đây đó, đến từng nơi giải quyết, lại còn ngày ngày trông chừng, đương nhiên Hi Hoa sẽ bận rộn hơn rồi.

Thanh Thanh thấy hắn trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên liền giải thích: "Còn không đúng sao! Xuân thần ngài ấy phải rảnh rỗi lắm mới có thời gian cưới ái phi về, còn ngài thì bận bịu đến nỗi đã hơn mười bốn vạn tuổi vẫn chưa lập thê."
Phượng Minh trợn mắt, hoang mang hỏi: "Ái phi? Hi Hoa cưới ái phi? Khi nào cơ, sao ta không biết?"
Thanh Thanh ngơ ngác nói: "Là chính ngài ấy nói, ngài ấy còn bảo ngài ấy rất sợ ái phi ghen.

À này..

Không phải ta bị lừa chứ! Không lẽ ngài ấy giả vờ nói có ái phi để đuổi ta đi, nhanh chóng cắt đứng niềm ngưỡng mộ của ta dành cho ngài ấy.

Không được, đợi ngài ấy về ta phải hỏi rõ ràng."
Phượng Minh như hiểu ra liền cười bất lực nói: "Đúng là đệ ấy sai khi nói dối là đệ ấy cưới ái phi về, thật đáng trách."
"Đúng vậy!"
"Sự thật là đệ ấy được gả về làm ái phi cho người khác rồi."
"Ừm..

à hả?"
Thanh Thanh nghe Phượng Minh nói xong liền chết đứng, tai nàng như có một tiếng sét ngang qua.

Nàng vội lo lắng lắp bắp nói: "Không..

không lẽ là ta nghĩ đúng, Xuân Thần quả nhiên là nữ phẫn nam trang, trên đời này làm gì có nam tử nào đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy.

Ây, vậy không lẽ trước giờ ta lại thích nữ nhân sao."
Phượng Minh vỗ trán, tự thông cảm cho một nữ tử còn ngây thơ ngu ngốc.

Hắn liền phân tích rõ: "Xuân Thần đích thị là nam tử.

Nhưng nam tử thì sao, có thể gả về mà.

Nhưng mà vị" ái phi "mà đệ ấy nhắc đến đúng thật là rất hung dữ, một đao của hắn có thể khiến ngươi tan thành mây khói đó.

Tốt nhất sau này nên tránh xa Xuân Thần một chút.

Lỡ một ngày vị" ái phi "của đệ ấy ghé qua thì coi như mạng của ngươi kiếp này bỏ không rồi ha ha."
Thanh Thanh rụt người, lo sợ đáp: "Vị ấy chắc rất cao siêu..

Ta phải đề phòng mới được."
Hai người lại tiếp tục dạo bên bờ hồ cho đến một khoảng bờ đá.

Phượng Minh bỗng cảm nhận được một mùi tanh lạ thường cùng tiếng động lạ.

Hắn vội kéo Thanh Thanh núp sau một mõm đá hướng mắt về bụi cỏ đang rung động, sau lại ẩn tiên khí đi.
Mùi tanh ấy giống như là mùi máu, Phượng Minh chỉ nghĩ có khi là một con thú dữ đang ăn thịt một con mồi.


Bất chợt Thanh Thanh bấu víu lấy tay hắn, lắp bắp: "C..

con..

gì..

vậy?"
Phượng Minh cũng bị dọa một phen, trong bụi cỏ lộ ra chiếc đuôi xanh tím mà trên đó có đầy gai nhọn, sau lại có một bóng dáng hình người đứng thẳng dậy.

Dáng người nó thô kệch, hai bên là hai cánh mang.

Nó vươn người một cái, thân thể liền co lại hóa thành một nữ tử với phong cách ăn vận mát mẻ mà nhìn qua Phượng Minh liền ngớ người, đó không phải là vị hôn thê của Kính Văn sao.
Phượng Minh kéo Thanh Thanh sát vào mình để không bị nhìn thấy, rồi hắn lại nhìn lại.

Tiên ngư kia đang lau vết máu trên miệng, chậm rãi hướng đến bãi đá ngồi soi mặt xuống nước sửa sang đầu tóc.

Và vẫn là bụi cỏ ấy đi ra một nam tử khác, áo quần cũng không chỉnh chu.

Phượng Minh liền dùng tay che mắt Thanh Thanh lại, hình tượng này không khuyến cáo trẻ nhỏ.

Phượng Minh quan sát kĩ trên cổ gã có vết cắt còn rướm máu, không nghĩ chỉ với vết đó mà lại có mùi tanh đến vậy.

Gã ta tiến đến ôm lấy bờ lưng của nữ tử kia, hai người vẫn còn lưu luyến.

Nữ tử kia ái ngại nói: "Thời gian tới có lẽ chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn, thiếp sắp phải gả cho tên văn thần ấy.."
Gã ta mỉm cười nói: "Máu ma khí của ta đủ để nàng luyện công pháp trong thời gian dài.

Nếu cần thì nàng chỉ cần gọi ta là được.

Ta không tin với công pháp và sắc đẹp của nàng, nàng sẽ không lấy được Sổ Sát Phạt của tên văn thần kia."
Phượng Minh ngẩn người, Chú Thiên Thư là một thiên bảo của dòng họ Kính Văn mà y chính là người đang sở hữu nó.

Nó có công dụng là viết ra sinh tử và vận mệnh của kẻ bị trời đày đọa.

Mà nay nghe bọn chúng nói, Phượng Minh bỗng chốc thấy lo lắng, lỡ như Kính Văn ngu muội trao nhầm cho giặc, chúng sẽ làm gì Sổ Sát Phạt đây.

Nữ tử kia gật đầu, hình như sợ bị phát hiện nàng ta liền trở về lại hồ, gã nam tử kia đứng dậy, hóa cho vết thương khép lại rồi rời đi.

Phượng Minh cùng Thanh Thanh nép lại bên mõm để tránh ánh mắt của gã.

Nào ngờ Thanh Thanh bị vấp váy mà ngã ra sau, gã ta liền phát hiện mà đánh ra đạo ma khí, Phượng Minh liền vận tay tạo ra màng lửa chắn lại sau lại kéo tay Thanh Thanh chạy đi.

Gã ta điên cuồng đuổi theo, nhưng phía trước chính là thôn làng, đánh nhau chỉ có thể mang họa vào người.

Phượng Minh liền đẩy Thanh Thanh đi rồi nói:
"Đi tìm Hi Hoa giúp ta."
Thanh Thanh sợ hãi gật đầu rồi hóa thành con vẹt bay vút đi.

Phượng Minh quay lại đối đầu với gã.

Vẻ mặt gã đen lại gầm gừ: "Cả gan dám nghe lén, ngươi thật muốn chết."
Phượng Minh nhếch môi cười khinh: "Ai chết thì không biết nhưng âm mưu của các ngươi đừng mong thực hiện được.

Ngươi toàn thân ma khí, chắc chắn là người quỷ tộc, ngươi đụng vào người Thiên Cửu thì đừng mong thoát tội."
Gã ta nhếch mép cười lao vào tấn công, Phượng Minh cũng không hề thua thiệt, hắn muốn bắt sống tên kia để đem lên Thiên Cửu tra tội, còn cả nói cho Kính Văn biết mọi chuyện.
Dù gì Phượng Minh cũng là một thượng thần, một tên quỷ yêu như gã cơ bản vẫn không thể đánh bại hắn.

Gã vội tung ra cánh dơi bay lên đánh liên hoàn về phía dưới, nhưng theo cú đánh đó lại là những kim châm đầy oán khí.

Phượng Minh vội tạo kết giới che chắn, một kim châm xước qua vai hắn khiến lớp áo nhanh chóng bị ăn mòn.

Phượng Minh thu tay đánh ra một hỏa lưu ly khiến gã ta đập vào vách núi mà ngã xuống.
Phượng Minh vận linh lực cho vết thương khép lại.

Gã ta ho ra máu song lại nhe răng đầy máu cười cợt: "Trời sinh đều có cánh vì sao ngươi không bay!"
"Bộ cánh của ta đâu phải tự tiện để cho người khác xem."
Phượng Minh cười nhạt, trên tay hắn hiện ra một cây cung lớn, hắn giương cung b ắn ra tên lửa, gã ta chao đảo né tránh nhưng tên lửa có linh hồn, không trúng đích sẽ không buông tha.

Phượng Minh lại giương cung, đệ nhất cung thủ không bao giờ bắn lệch hướng, mũi tên b ắn ra liền ghim lên vai của gã khiến gã ngã xuống đất hộc máu.

Phượng Minh thu cung, thừa cơ gã liền bật dậy phóng ra hàng trăm kim châm như hàng ngàn lưỡi kiếm lao vút trong gió.
*Keng keng*
Từng cây kim châm được ghim vào từng chiếc lá mà rơi ngổn ngang dưới đất.

Một đạo quang xuyên qua người gã đâm thẳng vào vách núi, gã xanh mặt miệng trào máu nhìn thân bạch y hạ xuống trước mắt.

Thanh Thanh vội đỡ lấy Phượng Minh.

Hi Hoa nhìn tên nằm vật vã dưới đất, trong đầu lại thấy gã ta thật quen thuộc.
"Hi Hoa, bắt gã lại!".

Phượng Minh vội nói, nhanh như chớp gã phóng ra ba kim châm.

Hi Hoa bắt được, nhìn lại thì gã đã hóa hắc khí biến mất.


Hi Hoa vứt chúng xuống đất rồi chạy lại kiểm tra Phượng Minh.
"Huynh có sao không?"
Hi Hoa liếc mắt nhìn liền thấy bả vai Phượng Minh bị dính một kim châm, y điểm huyệt rồi rút kim châm ra.

Nhưng thật lạ, cây châm này lại ngắn hơn những cây châm khác.

Thanh Thanh vội sợ hãi: "Lần trước chính họ đã dùng cây châm này, nó mà ghim vào người là nó liền tan ra."
Hi Hoa hoảng hốt vạch áo của Phượng Minh ra liền thấy nơi vết đâm ấy liền tím lên thành hình tròn, từng mạch máu đã hiện ra.

Phượng Minh như nữa mê nữa tỉnh không còn vững vàng nữa.

Hi Hoa vội dùng lọ tinh hoa ép hắn uống xong rồi đem hắn trở về trúc xá chữa trị.
Trời đêm đã có sương mù, Hi Hoa ngồi trong bếp cùng Thanh Thanh nấu thuốc.

Nàng lo lắng hỏi Hi Hoa: "Xuân Thần, Hỏa Thần tinh quân bao giờ mới tỉnh dậy vậy ạ! Hay là chúng ta đưa ngài ấy về Thiên Cửu đi, ở đây chúng ta không có thuốc quý, vết thương của ngài ấy liệu có sao không?"
Hi Hoa lắc đầu đáp: "Phượng Minh không muốn ai biết mình bị thương nên không thể đưa huynh ấy về Thiên Cửu ngay lúc này.

Ngươi cũng đừng lo lắng quá, dược vương cũng đã kiểm tra qua, chờ vài ngày nữa sẽ có thuốc thôi.".

Hôm nay y có công việc phải đi xa một chuyến, giữa đường lại quên một vài thứ quan trọng nên đã trở về, vừa hay phát hiện hỏa lực cùng ma khí giăng một phía nên đã chạy vội đến xem xét, cuối cùng là gặp cảnh tượng của Phượng Minh.

Nơi nhân gian này tuyệt nhiên không cho thần tiên sử dụng phép bừa bãi, nhưng chuyện này cũng thật quá lớn rồi.
Thanh Thanh gật đầu như hiểu, ngồi đưa củi vào lò, sau lại nhỏ giọng hỏi: "Xuân Thần, cái vị tóc xanh kia, là ai vậy? Ta thấy ngài ấy rất quan tâm đến Tinh quân."
Hi Hoa mỉm cười đáp: "Là bằng hữu!"
Hi Hoa phủi tay căn dặn Thanh Thanh trông nồi thuốc rồi rời phòng bếp đến sương phòng của Phượng Minh.

Kính Văn đang thay y lau mặt cho hắn.

Ngoài trời đã se lạnh, sương mù đã dày hơn nhưng Phượng Minh vẫn một thân lạnh ngắt.

Người hệ hỏa trở nên lạnh lẽo chính là báo hiệu bản thân cực kì không ổn.

Bao nhiêu thuốc của Dược vương đều chỉ là cầm cự, độc cơ bản được lấy ra nhưng ảnh hưởng của nó cần phải điều trị lâu dài.

Hi Hoa thu dọn lại vật tư, bất chợt nói:
"Hay là chúng ta đưa Phượng Minh về Thiên Cửu.

Nơi nhân gian đầy hỗn khí, vết thương huynh ấy sợ rằng khó có tiến triển."
Kính Văn thở ra, ánh mắt trầm đục buồn bã, nói: "Ta cũng không hiểu sao hắn lại không muốn lên Thiên Cửu, nhưng nếu thật sự hắn không có dấu hiệu tỉnh lại thì ta sẽ đưa hắn lên Thiên Cửu."
"Huynh chăm sóc huynh ấy sao?"
Hi Hoa bất ngờ hỏi, Kính Văn nhìn y không rõ tư vị.

Cha mẹ Phượng Minh đã không còn sống chung với nhau, mẫu thân thì ẩn dật ở phương Nam còn phụ thân là biểu đệ của Thiên Đế thì vẫn luôn trấn ở nơi cuối dãy Vạn Trùng Sơn đầy cát và hoang mạc ít khi trở về Thiên Cửu.

Phượng Minh dẫn dắt tộc đã nhiều vạn năm để tránh có chuyện tranh chấp địa vị thế nên bên cạnh hắn cũng không có mấy người thân.

Giờ mà đưa Phượng Minh lên Thiên Cửu thì ngoài những tiên đồng tiên nga chỉ biết làm việc nhẹ thì sao chăm lo được cho hắn.

Cho dù Thiên Đế có quan tâm e là có nhiều người sẽ biết, từ đó làm lung lay nội bộ tộc Phượng Hoàng.
"Ta sẽ chăm sóc hắn."
Kính Văn chợt lên tiếng, như để khẳng định lại, y lặp lại lời nói: "Ta sẽ chăm sóc hắn, tuyệt đối sẽ không ai được làm hại hắn nữa."
Hi Hoa gật đầu, có Kính Văn ở Thiên Cửu chăm sóc Phượng Minh, y sẽ an tâm hơn.
Chiều hôm ấy Kính Văn tự mở một trận pháp thông thiên, y bế Phượng Minh trên tay, mang theo Thanh Thanh trông coi Phượng Minh khi y bận lên triều, theo đường thông thiên từ biệt Hi Hoa trở về Thiên Cửu trong thầm lặng.

Tiễn Kính Văn đi xong, Hi Hoa vội đi đến bờ sông kia, nhặt lại những kim châm còn ở mặt đất.

Cũng may nơi này là cấm địa nên người phàm có đi qua đây cũng không chạm được bất cứ việc gì.

Hi Hoa gom chúng vào túi Càn Khôn, chắc hẳn y cũng nên tìm hiểu chuyện này, cái gã mang hình thù kia thủ đoạn thật âm độc.
Trời đã tối đi, Hi Hoa mang chiếc mặt nạ lên mặt rồi hòa vào dòng người trên phố.

Trời tuy khá lạnh nhưng người người vẫn ra đường vào trời tối để được ngắm cảnh tuyết rơi đầu mùa.

Lần đi dò xét lần này chỉ vì nơi này tụ hội những cây mai đỏ, loài cây nở vào mùa đông, mặt khác lại đi dò xem có yêu quái giả dạng vào nơi này phá hoại hay không.
Nhưng đi nữa đoạn đường, Hi Hoa bất chợt dừng lại một sạp bán hàng.

Người bán hàng vui vẻ rao: "Công tử, mua trâm cài tặng ý trung nhân đi, trầm này trạm bằng gỗ tùng rất tinh xảo đó."
Hi Hoa cầm lấy một trâm cài đơn giản, nó chỉ khắc phía đầu là một đóa sen.

Nhưng cũng không thể nào chê, người điêu khắc thật tỉ mỉ, phàm là nữ tử nào nhìn nét tỉ mỉ này cũng sẽ rất thích.

"Ta lấy cái này! Người khắc cây trâm này thật tỉ mỉ."
Người bán hàng nghe vậy chỉ thở dài, đặt nó vào chiếc hộp rồi nói: "Chỉ tiếc người khắc nó đã biến mất rồi"
Hi Hoa trả bạc cho người bán hàng, nghe ông nói vậy thì ngạc nhiên mà hỏi lại: "Biến mất? Là bỏ xứ đi sao?"
Người bán hàng lắc đầu kể: "Công tử có thể không biết, đã hơn một năm nay nơi này luôn có chuyện các nam tử mất tích lạ thường.

Cứ hễ ai khoe là quen được một cô nương xinh đẹp hiền lành thì ngay sau đó liền biến mất.

Như vị điêu khắc kia ban đầu còn vui mừng khoe khoang với ta, cuối cùng sau đêm đi hẹn hò cũng mất tích luôn."
Chuyện này nghe có vẻ rất lạ, Hi Hoa hỏi nhỏ: "Không ai đi cáo quan sao?"
"Ây..


đã cáo đã cáo như không có kết quả, có khi còn bị mất thêm người.

Thế nên trong thôn đồn có yêu nữ, quá giờ hợi là không còn ai ở ngoài đường nữa.

Nam tử nhà nào có quen ai phải tìm hiểu lai lịch nhà gái rất kĩ càng."
Hi Hoa gật đầu cảm ơn rồi rời đi, nơi này là lãnh địa quan sát của Tịch Nhan được hơn mười mấy năm nay, chuyện xảy ra như vậy không thấy hắn để ý tới.

Là do hắn thất trách hay đây chỉ là việc bỏ xứ mà đi thôi.

Hi Hoa thở dài bước đi, bất ngờ cảm nhận được thứ gì đó đang lao đến, y đưa tay bắt lại, đưa mắt nhìn chỉ là một ly rượu ngọc.
Hi Hoa giương mắt nhìn lên trên lầu tửu lâu mà ở trên đó đã có người nhìn y nãy giờ.

Hi Hoa mỉm cười đi vào tửu lâu rồi đến bàn ngồi.

Tuyết Lưu che đi mái tóc bạch kim của mình vui vẻ nói: "Lâu rồi không gặp thật nhớ huynh chết đi được.

Nào, cùng ra nhâm nhi ít rượu trái cây, không sợ say đâu."
Hi Hoa thoải mái uống ly rượu Tuyết Lưu vừa đưa cho mình.

Tuyết Lưu khoanh tay nhìn y, sau lại nói ra suy nghĩ của mình.

"Sau lần phát hiện Đồng Lô Hồng Liên trong phủ của tên quỷ quan ấy.

Đệ đã đi dò xét khắp nơi, thực sự rất muốn biết huynh gan dạ thế nào lại có thể xông vào vương phủ của tên đó được.

Có phải lão vì thấy dung nhan của huynh mà giở trò xấu không, nếu thật như vậy đệ sẽ sai người xử lão thay huynh."
Hi Hoa lắc đầu cười, y đưa mắt nhìn dòng người trên phố, bất giác nhớ về ngày đó, nụ cười cũng không còn nữa.

"Lão ta nhận nhầm ta là một người đã từng bị lão cưỡng ép.

Hôn thê của Dạ Tạp Huyền."
Tuyết Lưu sững sốt.

Chuyện của Dạ Tập Huyền hắn đã được nghe kể rõ ràng nhưng thực hư hay thêm bớt thì hắn không biết.

Nhưng ấn tượng của hắn về khoảnh khắc Dạ Tập Huyền phế tịch nhập quỷ cũng là vì chứng kiến Đàm Phiên thượng tiên bị làm nhục ngay trước mặt.

Người ấy giờ đã hồn phi phách tán còn kẻ hãm hại đến bây giờ còn hiện diện, đã vậy thói xấu còn không bỏ.

Tuyết Lưu nắm chặt tay hậm hực:
"Lần này đệ sẽ tra rõ ra mọi thứ"
Hi Hoa nghiêng đầu hỏi: "Chuyện này thuộc về Thiên giới, ngươi không thể thu thập tư liệu được.

Huống hồ chuyện này đã qua lâu rồi, bằng chứng lí lẽ cũng ít ỏi..

Một mình ngươi không thể làm chuyện này."
Tuyết Lưu rũ mắt, buông ra tiếng thở dài, chính hắn cũng biết hắn không thể nhưng không thử thì làm sao biết được.

Hi Hoa nhìn Tuyết Lưu, chậm rãi hỏi.
"Đệ đến nhân gian lần này là để bắt yêu nữa sao.

Vừa hay ta có gặp một con yêu lạ, trên người nồng đậm sát khí, máu cũng thật tanh..

Nó chân thân là một con dơi, rất có sở thích phóng kim châm độc có thể tan vào trong cơ thể thần tiên."
Hi Hoa tả đến đâu, sắc mặt của Tuyết Lưu càng xanh lại, y thấy được sự bối rối và lo lắng trên mặt hắn.

Ánh mắt hắn rũ xuống, đôi môi mím lại thật giống như bị bắt tội gì đó.

"Tuyết Lưu, đệ biết không?"
Hi Hoa vẫn mong chờ câu trả lời của Tuyết Lưu, y luôn có cảm giác Tuyết Lưu biết kẻ đó.

Thấy Hi Hoa chờ đợi, Tuyết Lưu hít một hơi nhẹ, sau mới ngập ngừng nói: "Đệ đã gặp, kẻ đó là..

Là Chiếm Viễn, là kẻ muốn giết ta trong hang động của Dạ Tập Huyền."
Chuyện này quả nhiên nằm ngoài dự đoán của Hi Hoa.

Tên Chiếm Viễn này là hầu cận tự nhiên xuất hiện mà Dạ Tập Huyền có đề cập qua, chính gã đã ra tay với y để cứu Dạ Tập Huyền ở vườn lá phong.

Đến đây, Hi Hoa cũng đã hiểu vài phần vì sao gã ta xuất hiện mà Tuyết Lưu lại có chút bối rối rồi.
"Ngươi sợ gã sao?"
"Không có!"
Tuyết Lưu lắc đầu chối bỏ.

Hắn thu liễm lại.

Chưa bao giờ Hi Hoa thấy Tuyết Lưu rầu rĩ như vậy, y khoanh tay lên bàn nhấp rượu uống.

Một lúc mới nghe Tuyết Lưu nhàn nhạt nói:
"Thật ra..

Cách đây không lâu đệ vô tình gặp gã, chỉ là không hiểu sao gã lại có mối quan hệ tốt với Tiên Ngư Trúc Miên kia.

Đệ thân là người U Minh giới, đâu thể đụng vào một vùng cải quản của Thiên Giới.

Gã cứ mỗi khi làm điều xấu đệ đều ngăn chặn, chỉ là gã lại dựa hơi đưa Thiên thủy binh chặn ta..

Ta cũng là hoãn việc để nghĩ kế thôi."
Hồ Thải Vi trước giờ đều thuộc quyền cai quản của Thiên Cửu, đáng ra phải quản lí nghiêm khắc về binh đoàn mới phải.

Việc tự ý dùng binh của công chúa Trúc Miên kia quả nhiên không phù hợp, không biết Kính Văn đã có tìm hiểu gì không.

Lúc nghe Thanh Thanh kể lại mọi chuyện, sắc mặt Kính Văn cũng không thay đổi là mấy.

Là do huynh ấy đã biết hay là lo nghĩ cho Phượng Minh mà không để ý hay sao thì Hi Hoa cũng không rõ nữa.

Mong là Kính Văn sẽ hiểu ra vấn đề quan trọng này.
"Hi Hoa, gần đây đệ có nghe chuyện ở Long Giới, Đế Long ổn chứ.

Đệ thấy thật phục hắn, một người đảm ba chức vụ, nghe thôi đã muốn nặng người rồi."

Hi Hoa trầm tư, y đã gần một năm không gặp hắn, tuy hiện giờ ở Long giới hắn và y xa nhau chưa được một ngày nhưng mỗi khắc ở chốn thần đều đầy chuyện xảy ra.

Không biết hắn như thế nào rồi.

"Thời loạn đã đến, cũng chỉ đành gánh vác phần nào hay phần đó thôi.

Đợi khi mọi việc qua đi mới có thể an tâm được.

Chỉ là.."
Hi Hoa nghĩ đến việc khi đến Côn Luân Bắc Thủy Quân sẽ như thế nào, chuyện này ảnh hưởng đến Long giới rất nặng nề, e rằng có người sẽ lợi dụng nó để chèn ép Long giới..

Tuyết Lưu trầm tư suy nghĩ, hắn biết Hi Hoa đang lo cho Nguyệt Liên một phần, phần còn lại phải lo cho cả tứ hải bát hoang, làm thần tiên thật không dễ dàng.
"Hi Hoa, huynh an tâm đi.

Chuyện của Chiếm Viễn cứ giao lại cho đệ, đệ cam đoan với huynh nếu hắn đụng đến huynh hoặc làm hại người vô tội, đệ sẽ không bỏ qua đâu."
Hi Hoa vui vẻ gật đầu, xem ra Tuyết Lưu là một người rất cứng rắn và mạnh mẽ, yêu hận rõ ràng, là một người đáng tin tưởng.

Hi Hoa đưa mắt nhìn, chợt hỏi: "Vòng tay Linh Lan đâu?"
"A..

Xin lỗi huynh, đệ cho Bác Tu mượn rồi.

Hắn có việc phải đến rừng tiên để bắt một tiểu yêu trong phủ về, ta sợ tiên khí nơi đó ảnh hưởng đến hắn nên ta cho hắn mượn tạm..

haha.."
Tuyết Lưu cười bối rối, Hi Hoa lắc đầu bình thản nói: "Không sao, đó là việc tốt mà.

Nếu đệ muốn ta sẽ làm thêm một cái cho hắn.

Cũng không còn sớm nữa, ta đi xem xét một vòng, còn về xét sổ sách nữa.

Nếu cần cứ đến gặp ta lấy vòng Linh Lan."
"Ò..

Huynh cứ yên tâm làm việc đi, chuyện còn lại cứ giao cho đệ."
Hi Hoa rời tửu lâu, chọn thời điểm tốt liền cưỡi mây đi khắp nhân gian xem xét, cảm thấy mọi thứ ổn thỏa mới trở về.

Bất giác y bắt gặp một bóng hình ở dưới thác nước, y liền hạ người nhảy xuống.

Dạ Tập Huyền mỉm cười nhìn Hi Hoa chào hỏi:
"Chúng ta thật có duyên đấy."
Hi Hoa phẩy tay bỏ ma khí đang lượn lờ xung quanh, trầm tĩnh nói: "Dạ Tập Huyền ngươi xem tứ hải bát hoang chỉ là lòng bàn tay, đi đâu cũng không bị cấm cản, muốn làm gì thì làm đó.

Nhưng chuyện này thì ta không vui đâu, ngươi đang phá công việc của ta."
Dạ Tập Huyền phì cười thu tay lại phân bua: "Ngươi hiểu sai rồi, ta chỉ đang dọn dẹp.

Nơi này ta đã chọn sẽ cất một trúc xá nhỏ, chuẩn bị một chút thôi."
Hi Hoa nhìn những cây gỗ chất đóng kia làm y chán nản.

Tên Dạ Tập Huyền này quả nhiên đã có tập tính của người lớn tuổi, thích yên ắng, phiêu diêu tự tại rồi.

Hi Hoa thu tay xoay lưng đi: "Vậy không phiền ngài nữa.

Hi Hoa chỉ mong ngài chặt phá cây hợp lí, chừa cho chúng mọc nữa."
"Ta biết mà..

A, đúng rồi..

Ngày Bắc Thủy Quân đưa đến Côn Luân, ngươi nhớ đến đó, có chuyện thú vị đang chờ ngươi, không đến là hối tiếc lắm đó."
Hi Hoa khó hiểu quay đầu nhìn gã, bất ngờ một vật bay đến, Hi Hoa vội đưa tay chụp lại.

Dạ Tập Huyền chỉnh chu y phục của mình, bình thản nói: "Ta không cần nó nữa, cho ngươi đó, nhớ mang đến đưa cho Vạn Uyên giúp ta."
Hi Hoa nhìn túi Càn Khôn trong tay, mảnh Đồng Lô Hồng Liên còn đang chuyển động trong nó làm y có chút căng thẳng.

Dạ Tập Huyền tự dưng đưa cho y, lại bảo y đến Côn Luân xem chuyện thú vị, tên này phải chăng đang gài y chuyện gì không.

Nhưng Hi Hoa cũng tự trấn an, ít nhiều y vẫn là người tụ hồn cho Đàm Phiên, Dạ Tập Huyền chắc hẳn không có ý quá phận đâu, Hi Hoa hạ giọng nói: "Con người ngươi thật thất thường.

Thôi bỏ đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi, tên hầu cận cạnh ngươi, tên có chân thân là một con dơi..

Ngươi không quản hắn sao?"
"Con dơi? Chiếm Viễn? Hahaha, ngươi từ đâu lại nghĩ hắn là hầu cận của ta.

Ngay từ khi ta với ngươi gặp nhau ở động, hắn là người giả dạng trà trộn vào động của ta rồi.

Đến cái lần ở rừng phong là hắn tự ý đến với chủ ý giết ngươi, ta ngăn hắn lại cũng chỉ nhắc nhở hắn ngươi mà có mệnh hệ gì hắn cũng cũng không thoát nổi rừng phong.

Cũng may hắn có đầu óc, lúc ta bị Vạn Uyên bắt thì hắn trốn đi.

Ta vẫn luôn làm lơ với sự điều tra của hắn, truy đi truy lại, hắn cũng chỉ vì mảng Đồng Lô Hồng Liên này mà thôi.

Coi bộ, hắn làm khó ngươi ha."
Hi Hoa lắc đầu nói: "Hắn cấu kết với hồ Thải Vi đả thương thần tiên.

Ta cứ nghĩ hắn là thủ hạ bên cạnh ngươi, nhưng nếu ngươi đã nói không phải, đối với tên ấy ta sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa."
Hi Hoa xoay lưng hóa lưu quang bay đi trở về trúc xá của mình, bất giác một cảm giác lạ hiện lên.

Hi Hoa dùng thuật ẩn mình đi vào trúc xá của mình, trước lúc đi nơi này y đã dùng kết giới bao lại, cớ sao khi về lại biến mất, khí tức lạ lẫm cũng xuất hiện theo.

Hi Hoa lặng lẽ hạ từ trên ngói xuống, y lơ lửng trên trần nhà nhìn tổng thể trúc xá, không một bóng người.
Hi Hoa nhíu mày nghi hoặc, bất giác một tia sát khí vụt qua, không để Hi Hoa trở tay một đạo lực mạnh mẽ đánh vào y khiến y rơi từ không trung xuống mặt đất, một làn sương trắng hiện lên, Hi Hoa lảo đảo ngồi dậy, sương trắng làm mất phương hướng của y.

Bỗng sương trắng chuyển động, một bóng người lao đến.

Hi Hoa triệu pháp bảo đánh với kẻ đó, qua vài chiêu giao đấu, Hi Hoa cảm nhận được kẻ đó là một người tu vi rất cao, từng linh lực đánh ra vô cùng mạnh mẽ.
Hi Hoa dùng thuật, Mạn Đà La Hoa hiện ra bảo vệ mình rồi tiếp tục đánh, nhưng sao y lại thấy cách đánh của người này rất quen thuộc.

Là y nhầm sao?.