Sắc trời đã sáng, Hi Hoa cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông tờ tằm ấm áp.
Ở Long giới khí tiết mát lạnh rất thích hợp trong việc ngủ nướng, nhưng thật ra y không hề muốn ngủ nướng mà là vì đêm qua Nguyệt Liên hắn bày trò tình thú dưới nước đến hừng đông nên y đã thức nguyên một đêm cho tới giờ, chỉ khi Nguyệt Liên hắn nằm yên y mới có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc nhưng y phục của y đã bị giấu nhẹm đi mất.
Xuân thần không có đồ mặc, không thể nào dậy được, thật xấu hổ quá đi.
Thân là nam tử lại bị nam tử khác cưỡng đoạt.
Cho đến khi xong việc, lại còn bị giấu đồ, một chút sỉ diện cũng không có nữa.
Vậy mà cái tên kia vì cớ gì lại ở ngoài chăn cười khúc khích không chịu lấy đồ cho y.
"Nguyệt Liên!"
"Haha ta, ta đây."
Hi Hoa khóc ròng nài nỉ: "Trả y phục cho ta."
Nguyệt Liên cười ch ảy nước mắt nói: "Y phục đâu nữa..
bị mẫu thân xếp gọn đem đi hết rồi, ta còn không có đồ để mang, thì làm sao đi tìm đồ cho ngươi."
"Vậy sao Diễm Du lại nói thống lĩnh phu nhân đi Bắc hải một tháng mới về?"
Hi Hoa thật sự khóc không ra nước mắt, lúc hai người trở về tẩm điện, bao nhiêu áo đồ từ dưới đất đến trong tủ đều bị cuốn đi hết, trên bàn còn để lại phong thư "Đại chiến 300 hiệp."
Tư Duệ nương nương xin rủ lòng tha thứ đi.
"Vì mẫu thân nghe nói ngươi bị thương nên mới trở về xem xét."
Hi Hoa ló đầu ra khỏi chăn hậm hực nhìn Nguyệt Liên: "Vậy phu nhân lấy đồ của chúng ta làm gì?"
"A..
Chắc mẫu thân có ý tốt muốn cho ngươi dùng hàn khí Long giới dưỡng tốt ấy mà."
"Muốn ta nghỉ dưỡng tốt vì sao còn thả ngươi vào đây?"
Nguyệt Liên bật cười, tiểu bảo bối của hắn bị mẫu thân hắn trêu chọc đến thẹn chín người rồi, hận không thể gào thét đòi người trả y phục lại.
Hi Hoa không nói nữa mà úp mặt vào gối, hình như là bất lực rồi.
Nguyệt Liên xoa xoa đầu y, y cũng không phản ứng nữa, hoàn toàn bất khả kháng.
"Tiểu Hoa? Tiểu Hoa à!"
Cả hai rợn người, đồng lúc nhìn ra cửa, Hi Hoa hoang mang hỏi: "Ai gọi ta vậy?"
Nguyệt Liên nén cười, khó khăn nói: "Là..
là mẫu thân."
"Hi Hoa à! Dậy chưa con?"
Hi Hoa cuộn chăn ngồi dậy, đưa tay buốt buốt mặt mình, cái tình huống này thật khó cầu tình.
"Chưa dậy hả, vậy thì để mẫu thân vào nha!"
Đến lúc này Nguyệt Liên không dám cười nữa, cả hai phát hoảng liền la lớn.
"Không được!"
Hi Hoa ôm mặt nói: "C..
con dậy rồi."
* Rầm*
Nguyệt Liên nhanh chóng giữ chặt màn chướng, hướng qua tấm màn mỏng mà gọi: "Mẫu thân à!"
Tư Duệ khó khăn bước vào, đặt một thứ gì đó nặng nề lên bàn, xong xuôi nàng th ở dốc nói: "Hai đứa dậy rồi sao không ra đây, hú hí gì ở trong nữa? Thật sự có thể đại chiến 300 hiệp? Không nên không nên, sức khỏe phải đưa lên hàng đầu."
"..."
"..."
Hi Hoa phải gọi là cuộn kín đầu quay lưng về phía ngoài, y là đang xấu hổ đến tận gan ruột, có phải đây giống tình cảnh nữ tử lên giường với nam nhân bị vợ biết mà đến đánh ghen không.
À không, là bị mẹ nam nhân đến đòi nhìn mặt.
Nguyệt Liên lò cái đầu ra khỏi màn cười khổ: "Mẫu thân à."
Tư Duệ chẹp miệng, tiến đến xách tai Nguyệt Liên kéo xuống giường khiến hắn la oai oái, cũng may vẫn còn chiếc quần ngủ nhỏ mang trên người.
Thôi xong màn chắn duy nhất bị đánh bại, bản thân Hi Hoa lúc này như chết đứng, một chút cũng không dám quay đầu lại.
Y cảm thấy sống lưng rất lạnh lẽo, cả người đang run lên, ở Long giới nữ nhân quyền lực không ai dám động đến chính là Tư Duệ nương nương, à không, là cả tứ hải bát hoang.
"Hi Hoa?"
Hi Hoa giật mình xoay người lại: "Dạ có con"
"Muốn cái gì có cái đó." Hi Hoa chết tim nhìn một dãy trang phục được bày ra trước mặt, Tư Duệ cười tươi nói: "Y phục mang đậm chất Long giới, Hoa nhi, con muốn kiểu nào, màu nào, nghĩa mẫu liền lấy cho con."
Hi Hoa chớp mắt, y vẫn chưa hoàn hồn.
"A, còn nữa.
Phát quan từng loại, nào chọn đi, hôm nay nghĩa mẫu sẽ chăm chút cho."
Phải mất hồi lâu Hi Hoa mới trấn tĩnh, nhìn Nguyệt Liên ở trần khoanh tay đứng dựa vào tường, mặt bất lực không nói nên lời, y cười khù khờ rồi nói: "Để..
để con tự mặc được rồi.
Nương nương không cần.."
"Bộ này, hay bộ này, Bộ này đi, hợp với con nè..
mau mau ra đây."
Nguyệt Liên vội chạy đến ngăn Tư Duệ: "Nương, y là nam nhân đó."
"Nam nhân thì sao, đều là con của ta hết, vả lại cũng đâu phải ta chưa từng nhìn thấy hai đứa tr@n truồng lúc nhỏ, Hoa nhi lại đây, lại đây hahaha."
"..."
Hi Hoa ngồi trước gương để cho Tư Duệ vui vẻ chải tóc cho y, Nguyệt Liên khoanh tay đứng kế bên có chút ủy khuất nói: "Hình như từ nhỏ đến giờ con chưa được mẫu thân chải tóc cho?"
Tư Duệ cười nói: "Người Long giới độc lập từ nhỏ, đó là điều mẫu thân dạy con.
Cảm giác có thêm đứa con nó vui thật."
"..."
Tư Duệ vui vẻ kể: "Hiên nhi, đừng có nhăn mặt như vậy, sau này khi có con, hai đứa sẽ thấu hiểu cảm giác này.
Cả đời này của nương, có phu quân, có con, có con dâu, có cháu, ai cũng xuất thân từ gia tộc chiến thần, đi đâu cũng động thủ không động khẩu.
Thế nên giữa bao la sự ồn ào, nương rất mong mỏi tìm được một người khuynh hướng văn thần để trò chuyện với nương.
Hoa Nhi, con cũng không phải là người cứ thích là đánh, nương đương nhiên sẽ rất vui rồi."
Hi Hoa cười nhẹ, Tư Duệ nắn nắn má y: "Còn cười e thẹn nữa nè..
Hoa nhi thật giống Thần Phù đó, sau này phải cười nhiều thật nhiều."
"Vâng, ngoài mẫu thân ra vẫn chỉ có người yêu thương ta nhất."
Tư Duệ dùng dây buộc vải buộc cao tóc Hi Hoa lên, khẽ thở ra một tiếng: "Nếu như năm đó ta mà giữ vững tâm tình thì chắc bây giờ cũng không có hai đứa đâu!"
"..."
Hi Hoa và Nguyệt Liên dùng nét mặt tràn gập băn khoăn, nhìn Tư Duệ, Tư Duệ cười hô hố, nghênh mặt nói: "Sao vậy, chưa nghe chuyện tình thiếu niên trẻ của nương đây sao.
Một Tư Duệ thượng thần oanh liệt dưới trướng Vạn Uyên chiến thần, nữ thượng thần duy nhất được thống lĩnh ba vạn quân trong tay xông pha tuyến chiến đầu đương đầu với quỷ giới.
Đi đến đâu ai cũng ngưỡng mộ kính trọng.
Bên cạnh ta còn có một Thần Phù Thiên Tiên, tuyệt cảnh mỹ nhân, tài giỏi và túc trí đa mưu, kết hợp lại sóng bước thì không ai dám đụng vào.
Nói ra cũng thật ngại, nếu không vì gặp phải Phụ thân Hiên nhi thì chắc ta đã rước mẫu thân của con về gia nhập hậu cung rồi đó hố hố hố."
Hi Hoa phì cười, Nguyệt Liên nhăn mặt hờ hững nói: "À..
Thì ra lúc trước cuộc đời của nương là một đường cong, vì phụ thân nên mới bẻ thẳng lại sao? Hoang đường."
Tư Duệ hứ một tiếng nói: "Cái đó gọi là hữu duyên, lúc đó người theo đuổi ta mười thì Thần Phù là một trăm, con không thấy Hi Hoa đẹp vậy sao, chính là do nàng ấy truyền lại đấy.
Ta nói cho con biết, năm xưa người tranh giành muốn được Thần Phù để ý rất nhiều mà chỉ có mình ta được làm tri kỷ với nàng, và bây giờ con nên cẩn thận đi.
Hoa nhi, con có muốn gia nhập hậu cung của nương không, ta sẽ ban phong hiệu Ái Phi cho con."
"Ây này!".
Nguyệt Liên dựng người ôm lấy cánh tay của Hi Hoa.
"Mẫu thân người đừng tham lam như vậy, đến nương tử của con trai còn dụ dỗ về sao?"
Tư Duệ cười tà mị: "Đấy, tốt nhất là nên giữ cho thật tốt.
Năm xưa nương không rước được Thần Phù về thì đến bây giờ con phải thay nương rước Hi Hoa về, hiểu hông?"
Hi Hoa cúi mặt xấu hổ, Nguyệt Liên gật đầu kiên quyết: "Con trai sẽ không bao giờ làm nương thất vọng."
Tư Duệ gật đầu, gắn lên phát quan một cây trâm ngọc, xong xuôi nói: "Xong rồi!"
Nàng cột gọn tóc Hi Hoa lên cao chỉ chừa hai phần tóc mai, Nguyệt Liên cứng mép, thật thì ngoài kiểu cột cao này ra thì mẫu thân hắn không biết làm kiểu gì cả.
Tư Duệ hài lòng với thành quả của mình, ánh mắt bỗng dưng dừng lại nhìn vết cắn ở gáy Hi Hoa.
"Ây.
Hiên nhi con là cẩu sao?"
Nguyệt Liên xoay mặt chỗ khác, Hi Hoa vẫn lơ ngơ không biết gì.
Tư Duệ nhấn đầu Nguyệt Liên một cái trách móc: "Nhẹ một chút thì chết con à?"
Nguyệt Liên cười khan nói: "Nương nên hỏi phụ thân khi hai người lâm trận, phụ thân có muốn nhẹ nhàng từ từ không?"
Tư Duệ đen mặt, quay đi: "Ta đi trước đây!"
Nói xong nàng rời đi, Hi Hoa nhìn theo rồi quay lại hỏi Nguyệt Liên: "Hai người là bàn chuyện gì vậy, là trận chiến sắp tới sao?"
Nguyệt Liên nhích người đến, quàng tay ôm lấy cổ Hi Hoa: "Ta đã nói rồi, ngữ khí Long giới rất nặng, lại rất thoải mái không kiêng kị, ngươi ở lâu sẽ quen thôi."
Hi Hoa nhíu mày như suy nghĩ, bất giác y đưa tay ra sau gáy, chỗ đó truyền đến cảm giác đau đau, nhớ không nhằm là vết cắn Nguyệt Liên để lại.
Vành tai Hi Hoa bỗng đỏ lên, y rụt cổ đánh vào người Nguyệt Liên: "Ngươi là cẩu sao?"
Nguyệt Liên cười tươi rói: "Là phu quân của ngươi."
Nói xong hắn hôn nhẹ lên môi y một cái, Hi Hoa dùng ngón tay nâng cằm hắn lên: "Sau này gọi ta là phu quân."
"Ưm, vi phu tuân mệnh, phu quân."
Hi Hoa đỡ trán, nói: "Đi..
đi gặp Thiệu Tâm thượng thần."
Nguyệt Liên buông Hi Hoa ra trước, y đứng lên liền cảm thấy cả người như nhũn ra, thắt lưng nhói lên không ngừng: "Ngươi xem có phải lưng ta gãy rồi không, Ái phi!"
Nguyệt Liên nhịn không được liền cười, tay đỡ lấy Hi Hoa: "Thưa phu quân, mang thai ngày đầu nặng bụng, phu quân nên cẩn thận, để thần thiếp đỡ phu quân đi."
Hi Hoa đánh giả vào người Nguyệt Liên, tên rồng chết bầm này không biết đến hai từ nhẹ nhàng.
Thiệu Tâm chăm chăm nhìn hai người rồi tặc lưỡi nói: "Thật ra ta nghĩ việc các ngươi giống nhau là chuyện bình thường, đời mà, đâu có cái gì là không thể đâu.."
Nguyệt Liên khoanh tay, có chút trầm tư nói: "Vậy có phải người ở đây là để trông chừng ta không?"
Thiệu Tâm hạ thấp xuống, gật đầu nói: "Thật ra lúc ngươi sinh ra rồi lớn lên ta đã thấy có gì đó không ổn, nhưng nhìn lui nhìn lại, ngươi không hề có chút ma khí trong người, trời sinh đầu thai làm thần tiên, linh khí ngút trời, lớn lên lại trở thành Thủy Thần bảo vệ tứ hải bát hoang, thế nên suy đoán ngươi là Tà Thần chuyển thế là chuyện khó xảy ra.
Về việc ta theo dõi ngươi chỉ là nhiệm vụ nên làm, nếu ngươi là ta, ta nghĩ ngươi cũng sẽ giống ta."
Nguyệt Liên không nói nhưng vẫn thấy ánh mắt hắn chính là đã hiểu rõ và chấp nhận chuyện này, Thiệu Tâm lại quay sang Hi Hoa nói: "Còn về Hi Hoa thì những thượng cổ đều rất yên tâm về ngươi."
Câu trả lời này có chút không mấy hoàn hảo nhưng thật sự cũng không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa là gì, Hi Hoa hỏi: "Vậy về việc của Dạ Tập Huyền?"
Thiệu Tâm chống tay sau lưng bay đi bay lại rồi nói: "Năm đó xảy ra cuộc chiến, Thiên Đế lúc đó chỉ là thái tử, mọi trận chiến đều được Vạn Uyên thống lĩnh..
Ta nghĩ về yêu cầu của Dạ Tập Huyền, ngươi nên nói cho một mình Vạn Uyên biết, còn như thế nào thì hãy để Vạn Uyên giải quyết.
Bởi nếu sau này trận chiến một lần nữa xảy ra, Vạn Uyên vẫn sẽ là người thống lĩnh."
Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa, chợt nói: "Nhưng muốn giúp Dạ Tập Huyền hay không, tự ngươi quyết định cũng được! Bởi chuyện này nó có thể sẽ chẳng liên quan gì đến trận chiến cả."
Hi Hoa trầm tư, Nguyệt Liên nói không sai nhưng mà về việc này Dạ Tập Huyền quả nhiên đã muốn dồn y vào con đường bắt buộc.
Thiệu Tâm vuốt râu, khàn khàn nói: "Chỉ tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu ngươi đồng ý sẽ hồi sinh Đàm Phiên thì ngươi sẽ trở thành con rối trong tay Dạ Tập Huyền, hắn có thể sẽ lấy an nguy của tứ hải bát hoang để đe dọa ngươi.
Và nếu có xảy ra cuộc chiến, hắn sẽ đổ tội lên ngươi và có thể sẽ rất nhiều người hận thù ngươi.
Nhưng còn về Đàm Phiên thì, nói ra thì có hay không liên quan đến ngươi, vẫn nên để sau này xem sao."
Hi Hoa rũ mắt, suy cho cùng y vẫn là người chịu thiệt, đồng ý hay không đồng ý, an nguy của tứ hải bát hoang vẫn đưa lên đâu.
Nguyệt Liên lên tiếng: "Nhưng cũng chưa hẳn mọi chuyện tệ đến mức vậy.
Ta vẫn nghĩ hắn chưa đủ sức để tạo một cuộc chiến đâu, cho tới bây giờ hắn muốn gây chiến, ích ra vẫn nên có lí do chính đáng..
Dạ Tập Huyền là người hiểu sâu, đương nhiên cũng không thể vì thù cũ mà hận chúng sinh bây giờ."
Thiệu Tâm gật gà: "Theo ta biết thì Dạ Tập Huyền kiếp trước là người rất được yêu mến biết suy nghĩ thấu đáo, coi như là bị hoàn cảnh đưa đẩy đi.
Thực sư năm đó trận chiến diễn ra, cũng có nhiều người không muốn đấu với hắn mà thay vào đó là đàm phán thương lượng.
Chỉ là hận thù mờ mắt, không quản nỗi tâm tình mà thôi"
Cả ba trầm tĩnh.
Một chút lại bàn về vài chuyện đến khi Mão Nhật đứng bóng mới trở ra, Hi Hoa đi trước, trong đầu vẫn còn rất mông lung, y vẫn không chắc lời Dạ Tập Huyền là thật hay giả, nhưng qua lời kể của Thiệu Tâm thì thấy hắn có vẻ cũng rất dễ tin tưởng.
Chỉ là mục đích hắn trở lại vẫn chưa rõ ràng nên cũng chưa biết phải làm gì.
Nguyệt Liên phủ lên vai Hi Hoa một lớp áo choàng, ôn nhu nói:
"Ngồi nghỉ một chút đi rồi chúng ta lên Thiên Cửu, nội thương của ngươi cần an tâm tịnh dưỡng, chớ nên suy nghĩ nhiều."
Hi Hoa cùng Nguyệt Liên ngồi ở dưới mái đình, xung quanh bao bọc là nước, từng đàn cá lăng tăng bơi rất theo dòng.
"Nguyệt Liên, ngươi đoán thử xem lời của Dạ Tập Huyền nói, có nên tin không?"
Nguyệt Liên rót cho y chén trà, nói: "Ta cũng không phải là hắn nhưng ở đời đừng nên quá tin người, vả lại hắn là một nhân vật lớn sống lâu đến vậy rồi suy tính của hắn đương nhiên sẽ khác chúng ta."
Hi Hoa gật đầu không nói nữa.
Nhìn y trầm tư, Nguyệt Liên khẽ xoa đầu y nói: "Ta nghĩ mọi chuyện rồi cũng sẽ đâu vào đó, đây là chuyện của chung, không phải chuyện riêng ngươi tính toán.
Tin ta đi, rồi sẽ có biện pháp, nếu ngươi sợ thì vẫn còn có ta, ta đứng ra bảo vệ ngươi."
"Ta không sợ đâu! Ta còn phải bảo vệ cho Ái Phi của ta nữa."
Hi Hoa bĩu môi uống trà.
Nguyệt Liên gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng.
Phu quân còn phải bảo vệ cho ta nữa, nào, mang kĩ áo vào, trời sau mưa sẽ lạnh."
Ở điện Lăng Tiêu ba ngày ba đêm để bàn luận về mọi việc.
Hi Hoa đã trình qua Vạn Uyên yêu cầu của Dạ Tập Huyền, y cũng không nghĩ là Vạn Uyên nói giấu chuyện ấy đi bởi có thể nhiều người sẽ lợi dụng chuyện này hòng dẫn dụ hắn.
Việc ấy hãy từ từ nói với Thiên Đế khi không có ai ở đây, và Vạn Uyên sẽ là người nói chuyện này.
Trong điện Lăng Tiêu chỉ có ba người, Vạn Uyên, Thiên Đế và Hi Hoa.
Vạn Uyên nói hết mọi chuyện, Thiên Đế nghe xong có chút trầm tư, bỗng hỏi: "Xuân Thần, thần có cách hồi sinh người đã hồn phi phách tán không?"
"Không ạ!".
Hi Hoa lắc đầu.
Thiên Đế phất ống tay nói: "Chuyện này e là phải gặp mặt nói thẳng, huống hồ để lâu sẽ sinh ra điều không hay.
Xuân Thần cũng nên nói thẳng việc ấy, thần làm không được thì không miễn cưỡng để tránh sau này dễ bị ám toán."
"Vâng!"
Vạn Uyên nhấp chút rượu, nhàn nhạt nói: "Hắn trốn chúng ta lâu như vậy xem ra đã lên kế hoạch rồi đi, nhưng chưa gặp mặt nói thẳng thì tâm tình đôi bên khó mà phán đoán.
Vả lại nếu trận chiến có xảy ra, ngoại trừ ngại chúng sinh thì không có việc gì phiền lòng.
Nay Thất thần sư đã tụ họp đủ, ta cũng không nghĩ chúng ta sẽ thua hắn."
Đối với một chiến thần thượng cổ như Vạn Uyên đương nhiên sẽ hiểu thế nào là đúng sai, phải trái.
Ngài ấy nói đúng, nếu có trận chiến xảy ra, e ngại vẫn là chúng sinh nhân giới.
Hi Hoa buông tiếng thở dài, không hiểu sao y lại muốn gặp Dạ Tập Huyền, nói lại với hắn rằng y không thể, lão đừng kỳ vọng vô ích nữa.
Nếu muốn, y sẵn sàng cùng lão đánh một trận thống khoái rồi nước sông không phạm nước giếng cho xong, chứ kiểu như không thù cũng không bạn mà cứ dây đưa làm khó nhau thì thật khó chịu.
"Dạ Tập Huyền nói hắn sẽ lại gặp thần sao?"
Thiên Đế chợt hỏi, Hi Hoa gật đầu đáp, ngài nói tiếp: "Vậy thì trong thời gian tới, thần nên ở Thiên Cửu đi, nơi này quỷ khí không đến được, như vậy sẽ an toàn cho thần."
Hi Hoa lắc đầu cười nói: "Không sao đâu ạ, sau này thần sẽ chú ý an toàn hơn vì dù gì ở Hoa giới thần cũng tiện cai quản."
Vạn Uyên xoa cằm như suy tính rồi hô lên: "Không được!"
Thiên Đế và Hi Hoa đều nhìn Vạn Uyên với ánh mắt khó hiểu, Vạn Uyên liền nói: "Theo ta thì nên để Xuân thần thoải mái đi lung tung, như vậy Dạ Tập Huyền mới có thể gặp và chúng ta có thể đoán được tình hình của hắn."
Thiên Đế nhíu mày: "Ý ngài là dùng Xuân Thần làm mồi nhử Dạ Tập Huyền?"
Hi Hoa cười khan nói: "Thần không nghĩ là hắn dễ bị lừa đâu, vả lại hắn chắc gì đã xem trọng thần..
haha, có khi thấy mặt còn phải đánh một trận!"
Đúng vậy, lỡ như xảy ra việc ngoài ý muốn, Hi Hoa sẽ phải chịu trận rất nhiều
Vạn Uyên bật cười phẩy tay: "Đừng lo lắng quá, ta chỉ có ý là muốn Xuân thần và Dạ Tập Huyền gặp nhau để nói chuyện rõ ràng, nếu hắn có hành động tàn nhẫn, chắc gì hắn đã đụng được đến Xuân thần ở nơi tiên khí này."
Thiên Đế trầm tư suy nghĩ, Hi Hoa cảm thấy ý của Vạn Uyên thật giống ý của mình.
Vả lại thời gian tới cũng không phải đi đâu, cũng không sợ một mình bị bao bởi lệ khí đánh nhau với Tà Thần nữa.
Thăm Kính Văn xong rồi, Nguyệt Liên lại hướng về điện Xuân thần, lúc nãy họp hội nghị hắn đã đi ra ngoài để y thoải mái nói chuyện cũng đã hơn một buổi rồi, có thể giờ y đã trở về.
Nguyệt Liên theo đường hành lang mà đi, phía sau còn có hộ binh đi theo, hắn phất tay nói: "Đều lui hết đi."
Cứ hễ lên Thiên Cửu sẽ được một đoàn binh tả hữu hộ pháp theo sau, nhưng tính hắn vốn độc lập, nhìn cảnh tượng hàng chục người đi theo mình bất kể nơi nào không khác áp giải tù nhân là mấy, một chút thoải mái cũng không có.
Đợi họ biến mất, hắn mới ung dung đi tiếp.
"Thủy Thần."
Nghe gọi, Nguyệt Liên liền dừng bước, ánh mắt nhìn đến một hành lang khác.
Đập vào mắt hắn là Thiên Hậu một thân áo gấm cùng Phi Yên công chúa và Ôn Ngọc đi đến, phía sau tiên nga, binh hộ giáp rất đông.
Long giới tuy nằm trong Đông Hoang nhưng được xem là tộc không phụ thuộc vào Thiên Cửu, Phong Miên Hạo so ra vẫn ngang địa vị với Thiên Đế.
Hắn là Đế Long ở Long giới, vai vê chỉ thấp hơn Thiến Đế một chút lại là Thủy Thần của Đông Hoang, đối với Thiên Hậu chỉ cần một lễ nghi tay đặt ngực hơi cúi người, còn lại các công chúa hay thái tử đều không cần mà họ còn phải hành lễ lại.
Ôn Ngọc đưa tay hạ thấp người hành lễ với hắn, hắn ghi nhận.
Phi Yên nhìn hắn cười rất e thẹn, Nguyệt Liên hắn ngó lơ.
Lạc Tịnh Hương vốn biết tâm tư con gái của mình, ngoài việc để Yên Nhi không thích Hi Hoa ra, nàng sẵn sàng đẩy đưa Yên nhi một mối hôn ước khác, nàng nở nụ cười dịu dàng mở lời:
"Thủy Thần ít khi đến Thiên Cửu, dù gì cũng vừa bàn chính sự mệt mỏi.
Nơi Bổn cung đang tổ chức hội bàn đào, Bổn cung rất vui khi ngài đến đó tham dự cho khuây khỏa."
Phi Yên nhanh nhảu tiếp lời: "Đúng đó Thủy Thần huynh, nơi đó có ca vũ, âm nhạc..
Có thể, sẽ khiến huynh khuây khỏa."
Muốn hắn khuây khỏa thì chỉ cần gặp mặt Hi Hoa là được rồi, hắn vốn không phải là công tử phong tình yêu chuyện ca vũ, thưởng thức hội trà.
Lại nhớ về chuyện liên hôn, Nguyệt Liên liền đáp trước lời Phi Yên: "Ở Thiên Cửu, Bổn quân là Thủy Thần Sư, cho dù ngươi là công chúa vẫn phải gọi Bổn quân một tiếng cung kính Thủy Thần hay Thượng Thần.
Chưa kể phía sau Bổn quân vẫn còn gánh hai từ Đế Long."
Phi Yên thoáng xanh mặt vội vàng quỳ xuống, nàng ta quen thói coi thường, sớm đã không nghĩ người trước mặt không chỉ là Thủy Thần mà còn là Đế Long đến ngay cả phụ thân nàng còn phải kiên dè, theo sau nàng là tiên nga hộ binh và cả Ôn Ngọc đều quỳ xuống: "Thượng thần xin tha tội."
Thiên Hậu cũng không nghĩ cớ sợ này liền vội vã giải vây: "Thủy Thần xin bớt giận, Phi Yên là đứa nhỏ tâm tình vô tư, lại thích kết giao bạn bè, lần này lại phạm thượng đến ngài, mong ngài nể tình bỏ qua."
Nguyệt Liên đè nén sự khó chịu, cũng không nhắc đến vấn đề đó nữa, lại trả lời lời mời của Lạc Tịnh Hương: "Thiên Hậu là chủ trì hội Bàn Đào, vẫn nên đến sớm tránh để các thần tiên khác chờ đợi.
Bổn quân đây còn có việc hội nghị, không thể chấp nhận lời mời của Thiên Hậu."
"À..
Vậy sao?".
Thiên Hậu nhàn nhạt đáp, Ôn Ngọc chợt lên tiếng: "Hội nghị cũng đã tan rồi, Thiên Đế cũng đã ngưng mọi công vụ, phía Tây Thiên Cửu đã được an bày, không biết Thủy Thần nhận công vụ gì.
Vừa hay bên Điểu tộc hạ thần được phân công, tiện thể giúp đỡ ngài sớm hoàn thành công việc."
Phía Tây được an bày, nơi đó có điện Xuân thần của Hi Hoa, Ôn Ngọc hắn muốn bày rõ cho mọi người biết Nguyệt Liên lấy công vụ giả ra để từ chối hay sao, hắn lại là người sợ ánh mắt dị nghị của kẻ khác sao.
Nguyệt Liên nâng mí đáp: "Công vụ này là chuyện tư không phải chuyện công, không phiền người khác xen vào."
Lạc Tịnh Hương cười lấy lòng, ung dung bước đến nói: "Chẳng hay Thiên Cửu đã làm việc gì khiến Thủy Thần không vừa mắt sao?"
"Không có."
"Dù gì Bổn cung cũng là Thiên Hậu nơi này, chuyện tư của ngài ở Thiên Cửu không biết là gì có thể nói ra hay không? Bổn cung sẽ giúp đỡ hết sức."
Quả nhiên soi mói vào tận vấn đề như thể muốn bắt ép hắn phải gia nhập hội bàn đào nếu không sẽ lấy lí do nhỏ nhặt từ chối lời mời của chủ Đông Cung Thiên tộc của hắn để đem lên trình bày hắt nước bẩn sao? Nguyệt Liên bình thản đáp: "Ta tìm phu quân của ta."
Nói xong Nguyệt Liên quay lưng đi mặc kệ những khuôn mặt đanh lại, đôi mày nhíu chặt.
Muốn soi thì cứ soi, hắn không sợ bị chỉ trích đâu, muốn đụng chạm đến đường tình duyên hắn theo đuổi bảy vạn năm ư? Không thể nào.
Trong Tàng Kinh Các vào lúc mây chuyển dần về màu vàng lại nghe có tiếng ồn ào đùa giỡn, vừa mang nét giễu cợt, lại vừa đậm chất đàn ông.
"Phu quân à, lại đây lại đây, đừng e thẹn mà hí hí hí"
"Cái tên điên này?"
"Ây..
Thiếp đây một lòng hướng về chàng, sao chàng lại không để ý đến thiếp, thiếp thật đau lòng.."
"Hai tên nhà ngươi bị đoạt xá à?"
Vạn Uyên nổi giận la mắng Nguyệt Liên và Phượng Minh, hai tên này tìm Tàng kinh không tìm lại cứ hùa nhau trêu ngài.
Phượng Minh đỏng đảnh dựa vào giá sách.
"Ây do, Phu quân"
Mặt Vạn Uyên đỏ đến xì khói cầm sẵn gác bút đánh vào người Phượng Minh, Nguyệt Liên nhanh chóng bắt lấy nói lơ đễnh: "Phu quân, người ta đã ở đây cả một tuần chỉ để trông mong được nâng ly rượu cho chàng mà ch.."
"Cái tên này..
a!"
Chiến thần Vạn Uyên như muốn nổ tung, chỉ là giây phút lơ đễnh bị chúng đọc được Quyển văn viết về mối đào hoa các tiên nữ dành cho ngài mà giờ lại thành mục tiêu cho chúng châm chọc.
Thiên Đế lắc đầu ngao ngán, cũng may Hi Hoa và Kính Văn đang kiểm tra tàng kinh trong kết giới được ngài lập ra nên không nghe được tiếng động bên ngoài nếu không nơi này sẽ ồn ào hơn hẳn.
Bỗng dưng ngài dừng mắt nhìn Thiên Hậu chậm rãi bước vào, bên kia có vẻ không để ý, ngài liền ho vài tiếng.
Như phát hiện, mọi người đều im bặt rồi trở về việc làm của mình.
Vẫn là Lạc Tịnh Hương cùng Phi Yên sau khi dự hội bàn đào xong, nghe Thiên Đế chưa về điện nghỉ liền đi đến đây, ngoài ra còn có vài vị thần sư khác và Tịch Nhan được Thiên Đế gọi đến.
Trong đó có một người là Phong thần, nàng phất phơ cây Đoàn phiến thêu mây ngũ sắc mở to mắt nói: "Ây, Vạn Uyên chiến thần, ta đi từ xa vào đây, bên tai đều nghe một phu quân hai phu quân..
Haha, không nghĩ ngài có hai phi tử hợp mắt thật, khá tốt đó."
Phượng Minh bật cười, giả bộ thẹn thùng.
"Ây, Phong sư tỷ, làm người ta ngại quá mà, Chuyện phu thê không thể nói toạc ra như vậy."
"Này..
haha, đùa thôi, chỉ đùa..".
Vạn Uyên phất tay rồi nắm vai hai người đẩy đi: "Phong thần trêu ghẹo ta rồi, kệ chúng nó đi."
Thiên Đế gấp kinh văn bước đến hỏi: "Nàng đến có chuyện gì sao?"
Lạc Tịnh Hương ánh mắt vẫn hướng về án thư phía trước, nơi đó có hai bóng lưng ngồi ở đó nhưng hình như từ khi bà đi vào vẫn không đứng dạy hành lễ.
"Thiên hậu?"
Thiên Đế trầm giọng, bà đảo mắt cười nói: "À..
chỉ là thần thiếp thấy ngài đã lâu không nghỉ ngơi nên sai người mang đến ít canh thuốc đặt ở ngoài, sẵn tiện ghé qua thôi."
Phi Yên bước đến, đỏng đảnh nói: "Phụ Thân, người nhớ giữ sức khỏe, ở đây có nhiều việc không, con giúp phụ thân."
"Không cần đâu! Đây là chuyện đại sự vẫn nên giao cho người quyền hành đảm nhận."
Phi Yên chớp mắt, ngập ngừng chỉ về hướng án thư: "Vậy đó là ai? Sứ giả Long giới sao?"
Thiên Đế có chút nhướng mày, cũng phải, Hi Hoa đang mang y phục Long giới, lại cột gọn tóc lên cao, đây quả nhiên là lần đầu tiên thấy y chỉnh chu đứng đắn như vậy.
Thiên Đế chậm rãi nói: "Không phải sứ giả, là Xuân thần"
Phi Yên trố mắt: "Hi Hoa huynh sao?"
Nói xong nàng vội chạy đến, Thiên Đế chưa kịp nói, kết giới hiện ra đánh bật nàng ra phía sau, cũng may được Tịch Nhan đỡ lấy.
Kết giới chấn động, vật và cả người Kính Văn và Hi Hoa đều chấn động theo, vô tình Kính Văn liếc nhìn rồi khều Hi Hoa nói gì đó, rồi cùng nhau thu thuật lại trên những Tàng kinh xong xuôi mới thấy hai người đứng dậy hành lễ, đọc khẩu hình là cung kính Thiên hậu.
Lạc Tịnh Hương trầm lắng, Thiên Đế phất tay, kết giới liền biến mất.
Phi Yên nâng váy bước đến.
"Hi Hoa huynh, dù gì cũng ở trong Tàng kinh các, cần gì phải phân bố kết giới, hại ta chút nữa té ngã."
Hi Hoa ôn nhu cười nói: "Vẫn là lần sau công chúa nên cẩn thận hơn, kết giới này là Thiên Đế bày bố.".
truyen bjyx
"Hở..
a, ừ!"
Nguyệt Liên sau giá sách miệng cười đắc ý.
Tốt lắm nương tử của ta!
Thiên Đế chậm rãi nói: "Cũng không còn sớm nữa, nàng cùng Phi Yên nên về nghỉ ngơi đi"
Dù biến rằng Thiên Đế đang đuổi khéo mình, Tịnh Hương lại thấy Phi Yên nhìn Hi Hoa nhưng Hi Hoa vốn đã hướng mắt nhìn cái đầu ló ra sau giá sách cười khoái trá, nàng thấy vậy cũng hung hăng trở về lại bên Tịnh Hương rồi cùng rời đi.
Thiên Đế nghiêm giọng nói: "Chúng ta tiếp tục công việc đi, Tịch Nhan, thái tử đâu?"
"Thái tử vừa từ phương Nam trở về đang ở tẩm điện ạ, con đã dặn dò thái tử rồi."
Nói xong mọi người đều chia nhau ra làm việc, họ cùng nhau tìm lại những sử sách, những cấm thuật mà Tà Thần sử dụng để tìm ra lối đi trong trận chiến sắp đến.
Kính Văn tìm trận pháp, xong lại đối chiếu qua cho Hi Hoa, từng người làm việc của mình, cũng không đùa giỡn nữa.
Nguyệt Liên mang một tập kinh đến án thư mở ra cho Hi Hoa xem, trong đó là nói về cuộc đời của Tà Thần, không phải là tiếng tăm xấu mà là chép về nguyên do xảy ra cuộc chiến.
Hi Hoa cầm lấy, ánh mắt dạo nhẹ đến chỗ Quỷ giới cầu cứu Thiên Cửu.
Giúp vì liên minh giữ vững hòa bình thì ít nhưng vì sự nguy hiểm của Tà Thần là nhiều.
Cho đến khi lật qua hai ba trang mới có thể thấy được hai bức họa đã phai phần nào.
Hi Hoa nâng mắt nhìn người trong họa, rồi nhìn Nguyệt Liên, y lắc đầu nói: "Không giống!"
"Ừm..
Ta đẹp hơn!"
Kính Văn ngồi một bên bĩu môi: "Lúc đó họa sư rất ít, phát thảo được mặt mũi là tốt lắm rồi, những bức họa đó được xem là có tâm nhất đó, có khi ngoài đời đẹp hơn nhiều."
Nguyệt Liên nhún vai: "Nếu dựa vào bức họa mà tìm người thì ta chịu thua."
"Khó quá thì treo ngươi lên làm mô tả cũng được.".
Vạn Uyên chọt vào một câu, Nguyệt Liên cười cợt nói: "Phu quân sao n.."
Nguyệt Liên vội ngậm miệng, cong ánh mắt thân thiện nhìn ánh mắt liếc ngầm của Hi Hoa.
Kính Văn muốn cười lại không dám, Nguyệt Liên trừng mắt Kính Văn rồi lại nhe răng cười lấy lòng, cầm đại một quyển kinh quạt quạt cho Hi Hoa.
* Bộp* một tiếng, cuốn sách trên tay Hi Hoa bị y đặt xuống án thư, xong xuôi liền đứng dậy đi đến giá sách.
Quả là tra rồng, hôm qua vừa gọi y là phu quân, hôm nay lại cợt nhã bên người khác.
"Này thì cái miệng họa cái thân."
Nguyệt Liên dồn hết kinh văn cho Kính Văn rồi lon ton chạy đến Hi Hoa, hôm nay hắn ăn gan trời rồi..