Tịch nhi cầm roi quất xuống Trữ Thi Phàm quyết không tha, nàng làm thế để cho Khúc Huyễn Yên biết được rằng Tịch Nhi này không phải là dễ đụng tới! Hừ! Vương gia cưng chiều nàng. Mà Khúc Huyễn Yên kia trên danh nghĩa là Vương phi, Vương phi? Hừ, đi chết đi! Không phải là võ công giỏi sao? Đẹp mặt các ngươi, bây giờ còn dám dung võ công với ta nữa không!
“ Ô ô
~ nếu không bởi vì tỷ tỷ ta nhất định sẽ giết ngươi!!!” Trữ Thi Phàm khóc than, nếu không vì tỷ tỷ như thế nào lại có thể cam tâm tình nguyện để vu bà này khi dễ nàng.
“Hảo, ngươi dám nói với ta như vậy có phải là ngươi chán sống rồi?” Tịch nhi tức giận, roi trong tay lại càng thêm mạnh bạo hơn.
“ Ai chán sống?” Một tiếng lạnh lùng nhưng trong treo từ phía cửa vang lên.
Tịch nhi vừa nhìn thấy người đến là Trì Ngạo Dịch thì liền buông roi da trong tay chạy đến áp người vào người Trì Ngạo Dịch cười nói: “Vương gia
Trữ Thi Phàm là nha hoàn nhưng từ đầu đã không nghe lời thiếp, lại còn đối nghịch với thiếp! Vương gia người nói xem có phải hay không nên phạt Khúc Huyễn Yên nhiều thêm một chút?
Trữ Thi Phàm oán hận trừng mắt nhìn, cái quái gì? Khắp nơi đối nghịc? nàng là không phục nhưng vi tỷ tỷ cũng không có ý trọc giận nàng! Nàng cư nhiên nói xấu nàng! cho dù nói xấu nàng cũng ko quan trọng nhưng là còn nói Vương gia cấp thêm hình phạt cho tỷ tỷ? nhưng chính là biết hiện tại không thể nổi giận như vậy Vương gia càng cho rằng lời Tịch nhi là thật sao, phải có nhịn, phải kiên nhẫn!.
“ Là như thế này sao?” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng nói, đương nhiên hắn biết Tịch Nhi nói vớ vẩn, vừa rồi tiếng kêu thảm thiết kia không phải là giả, nhưng Tịch nhi dù sao cũng là Sườn phi còn Trữ Thi Phàm bất quá coi hắn là kẻ thù cho nên … chuyện của Trữ Thi Phàm cũng không cần chính mình phải giải thích.
Trữ Thi Phàm ưỡn ngực, ngẩng đầu nói:
“Vương gia, Sườn phi nói không đúng, nô tỳ và tỷ tỷ từ nhỏ rất quan tâm tới nhau làm sao có thể khiến cho tỷ tỷ nguy hiểm được, mấy ngày này nô tỳ vẫn thực rất nghe lời mà Nhị Sườn Phi luôn lấy roi đánh nô tỳ, hiện tại Sườn phi lại nói nô tỳ khắp nơi đối nghịch với Sườn phi, phải chăng có chút quá đáng?” nàng đương nhiên nên vì mình mà chứng minh trong sạch, dựa vào cái gì mà nói xấu nàng, nàng đâu phải vô dụng mà không biết giải thích. Nàng cũng muốn dùng miệng lưỡi của mình để không cho Tịch nhi kia muốn nói gì thì nói.
Thông minh! Nói có đạo lý! Trì Ngạo Dịch không khỏi nhíu mày nói: “Là như thế này sao?”
“Vương gia
nàng nói dối, thiếp thân là một thiếu nữ chân yếu tay mềm làm sao có thể đánh thắng được cái người có võ công kia chứ?” Tịch nhi ủy khuất ra vẻ đáng thương nói, trong lòng thầm nghĩ chờ Vương gia đi rồi ta sẽ không tha cho ngươi, dám trước mặt Vương gia nói ta, Trữ Thi Phàm ngươi chết chắc rồi.
“ A … là không thể ” Trì Ngạo Dịch gật gật đầu nhưng xem đôi mắt dị thường lạnh như băng của Tịch nhi hắn chưa từng nghĩ đến Nhị Sườn phi của hắn như vậy đối phó với một nha hoàn không có địa vị! thật ác độc!
“Vương gia người không giúp thiếp sao?” Tịch nhi nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng sợ hãi hỏi.
“Nhưng là bổn Vương vừa rồi trên đường tới đây nghe được từ phòng của ngươi truyền đến âm thanh gì đó, là của ngươi sao?” Trì Ngạo Dịch giảo hoạt hỏi, hắn không phải là che trở cho Trữ Thi Phàm mà chính là muốn giáo huấn Tịch nhi!!
Tịch nhi thoáng giật mình phàn ứng lại, xem ra về sau sẽ bịt mồm lại sẽ không để cho tên tiểu nhân này kêu lên được tiếng! “Dạ, Vương gia Thi Phàm đánh thiếp đau quá” mặc kệ Vương gia có tin hay không nàng vẫn mạnh mồm nói.
“Cái gì? Ta đánh nàng? có hay không công đạo ở đây?” Trữ Thi Phàm đi đến trước mặt Trì Ngạo Dịch nhấc tay áo lên nói: “Vương gia chẳng lẽ cánh tay của nô tỳ bị thương là giả sao?”