Bên khiếu tố: Thọ sơn phù điêu bàn long văn trấn chỉ.
( Thỉnh đồng chí ‘thọ sơn bàn long văn trấn chỉ’ ra sân, mọi người vỗ tay ~~~~~~~~~)
Thọ sơn bàn long văn trấn chỉ: ( cúi đầu, rụt rè bước tới, thanh âm so với muỗi còn nhỏ hơn.)
” Xin ra mắt các vị thanh thiên đại lão gia.”
Bồi thẩm đoàn: ( ôn nhu hiền lành)
” ‘Thọ sơn phù điêu bàn long văn trấn chỉ’ à, ta có thể đơn giản gọi ngươi là ‘trấn chỉ’ được không? Đừng sợ, có cái gì oan khuất ngươi cứ việc nói, chúng ta sẽ giúp ngươi làm chủ. Ai yêu yêu, không nên quỳ, không nên quỳ, chúng ta đều bình đẳng mà. Hắc hắc, trước tiên nói cơ bản một chút về bản thân là được rồi, ngươi đang cư trú ở đâu vậy? Số điện thoại là bao nhiêu? Có chủ nhân hay không có a? ( phía dưới bàn bị trúng 1 cước mạnh mẽ, ngay lập tức nghiêm nghị trở lại) Khụ khụ, những lời đó không nên nói nhiều, trước tiên là nói một chút về tình huống vụ án của ngươi đi.
‘Thọ sơn bàn long văn trấn chỉ’:
” Vâng, đại lão gia. ”
( tự mình ngồi xuống một cách yếu đuối) Quay về phía đại lão gia nói,
” Ta tên gọi là ‘Thọ sơn bàn long văn trấn chỉ’, được làm ra từ tay của đại sư danh tiếng, vẫn luôn luôn ‘thanh thanh bạch bạch’ (NV: ý là trong sáng tinh khiết đó ;))), từ trước đến nay đều là được người ta đặt ở bàn học làm nhiệm vụ chặn giấy. Nhưng mà……………….( khóe mắt hồng hồng, bắt đầu nghẹn ngào.) Ngày đó, tên công tử họ Thụy kia thật sự không phải là người tốt, dĩ nhiên đem người ta xem như……………..Xem như…………’Dâm khí’ để sử dụng! ( khóc rống) ”
Bổi thẩm đoàn: ( vểnh tai, lớn tiếng hỏi)
” Cái gì? Xem như cái gì cơ? ”
‘Thọ sơn bàn long văn trấn chỉ’: ( mặt đỏ lên, cực kỳ xấu hổ)
” Dâm………….Dâm dâm……………Dâm khí…………”
Bồi thẩm đoàn: ( tiếp tục vểnh tai, cuối cùng cũng nghe được, tỏ vẻ phẫn nộ.)
” Quá đáng! Thật là quá đáng! Rõ ràng là thọ sơn trân quý, như thế nào lại có thể xem như ‘ngân khí’ chứ? Đây không phải là giả mạo hàng kém chất lượng sao? Thẩm phán đại nhân, ta yêu cầu lập tức niêm phòng cửa hàng của Thụy gia lại, làm cuộc kiểm tra chất lượng toàn diện! ”
Một thành viên khác của bồi thẩm đoàn: ( giơ tay lên)
” Khụ khụ, hình như nhân chứng nói không phải là chữ ‘ngân’ đâu? ”
Bồi thẩm đoàn: (nghi hoặc)
” Thật sao? Hắn rõ ràng nói chính là ‘ngân khí’ mà. Ân? Chẳng lẽ là ‘kim khí’? Oa, thế lại càng quá đáng, tội trạng tăng thêm một bậc! ”
Thành viên kia của bồi thẩm đoàn: ( tiếp tục giơ tay, ngữ khí thương lượng)
” Khụ khụ, theo như lời của nhân chứng, cũng không phải là ‘ngân’ hay là ‘kim’. Hình như chính là ‘dâm’ trong ‘dâm đãng’ a.”
Bồi thẩm đoàn: ( càng thêm nghi hoặc)
” ‘Dâm’ trong ‘dâm đãng’? Cách đọc cùng với ‘ngân’ trong ‘ngân khí’ cũng không khác biệt lắm a, các ngươi phân biệt như thế nào vậy? ”
Thành viên vừa nói lúc nãy của bồi thẩm đoàn: ( trả lời một cách hữu hảo)
” Cách đọc hai chữ chẳng qua chỉ là gần giống nhau, nhưng dù sao vẫn có một điểm khác nhau chứ? Dường như âm cuối có chút bất đồng.”
Bồi thẩm đoàn: ( tiếp tục thảo luận hết sức chuyên nghiệp)
” Thật sự? Vấn đề quan trọng như vậy không thể sơ xuất, pháp quan đại nhân, ta yêu cầu lấy từ điển, mời những ‘học thuật’ tốt nhất hảo hảo thảo luận vấn đề này một chút.”
Pháp quan đại nhân: ( cười híp mắt)
” Mặc kệ là ‘ngân khí’ hay ‘dâm khí’, kỳ thực bản quan mong muốn nhất chính là lấy lời khai của nhân chứng về quá trình bị sử dụng như thế nào. ”
Tất cả bồi thẩm đoàn: ( phi thường kính phục nhìn pháp quan)
” Đúng vậy, đúng vậy, quan trọng nhất chính là quá trình bị sử dụng. Xin mời ‘trấn chỉ’ tiên sinh nói tiếp về quá trình bị sử dụng.”
‘Thọ sơn bàn long văn trấn chỉ’: (ngất xỉu hai lần, đã được cứu tỉnh lại.)
” Quá………….Quá trình a………….Chính là…………..( sắc mặt thay đổi, môi run run) Chính là………Cái kia…………..”
Khán giả dự thính: ( Nhịn không được đứng cả lên, lớn tiếng kêu)
” ‘Cái kia’ là cái gì hả? Ta van ngươi, ngươi nói thẳng một mạch đi! Ngay thời khắc mấu chốt kéo lên lòng ham muốn của người ta, ngươi lại bắt chiếc tật xấu lắp bắp của ai vậy (NV: nguyên văn là mao bệnh)? Này, kể kỹ càng tỉ mỉ một chút đi! ( hạ giọng, hưng phấn) Các vị huynh đệ, có ai mang tờ giấy cho ta mượn tý? Sách sách, khiếu tố mà lại chậm chạp khiến khán giả buồn bực, cần phải kiện lại !
‘Thọ sơn bàn long văn trấn chỉ’: ( điềm đạm đáng yêu lại bị mọi người nhìn chằm chằm nên vô cùng sợ sệt)
” Thì……………Chính là……….( Lại bắt đầu nức nở) Chính là……………chính là cái kia……….Công tử họ Thụy hắn…………..Hắn đem ta…………..Đem ta………..( nhỏ giọng khóc lóc năm phút đồng hồ, lại tiếp tục nghẹn ngào) Đem ta sử dụng đối với sư huynh kia của hắn…………..Cái kia………….”
Bồi thẩm đoàn, pháp quan, khán giả dự thính: ( tất cả mọi người cùng đồng thanh)
” Rốt cuộc là thế nào a?!!!!! Nói! Ngươi không nói? Không nói liền đem đại hình ra hầu hạ! ”
‘Thọ sơn bàn long văn trấn chỉ’: ( trực tiếp sợ đến ngất xỉu, mặc kệ cho quyền cước đấm đá, thủy bát hỏa thiêu (dội nước đốt lửa), thậm chí cầm lấy BBQ!(NV: cái này ta chịu a ;))) Cũng không chịu tỉnh lại.)
………………
……………………………….
( Hai trăm năm sau, ‘thọ sơn bàn long văn trấn chỉ’ vốn lâm vào trạng thái ‘chết giả’ cuối cùng cũng tỉnh lại, sau khi mở mắt ra câu nói đầu tiên chính là: Sống không vào quan môn! Chết không vào địa ngục! Cả đời này ta cũng không muốn khiếu tố ai cả!)
?
?
——————————
Văn chương đoạn tích
Trước mắt xuất hiện một cái trấn chỉ ( chặn giấy) mang hình dáng cổ xưa tao nhã.
Trương Nguyệt Lãng khó khăn thở dốc nói,
” Đúng, đó là đồ vật của Thanh Dật Các chúng ta, là Thọ……..Thọ sơn phù điêu bàn long văn trấn chỉ!ư đệ! Ngươi làm gì vậy? Ân ân….. Đừng………..”
” Ta vốn không thích viết chữ vẽ tranh, dùng trấn chỉ để làm gì? Đành phải lấy nó cho việc khác có ích hơn vậy. “
Thụy Thanh vừa thong thả ung dung nói, vừa dùng ngón tay thô lỗ không do dự đem trấn chỉ nhét vào lỗ nhỏ vốn đã sưng tấy.
” Ô ô…. Ân…….Sư đệ, cầu ngươi……..Đừng…ô….Ngô……..”
Mặc dù không tính là thô to nhưng lại đúng là lúc nhục huyệt sưng tấy kia vừa bị chà đạp vẫn còn đau xót và vô cùng mẫn cảm, nên dù chỉ là một chút dị vật nhỏ cũng khiến người ta không thể chịu đựng được.
Huống chi trấn chỉ kia lại cực kỳ lạnh buốt, mặt trên điêu khắc hình bàn long ( hình con rồng uốn lượn) lả lướt ẩn chìm sinh động, dù mới tiến vào một nửa đã khiến cho hai đầu gối của Nguyệt Lãng đặt trên giường run lên,
” Không được…..Đừng………”
Không muốn sư huynh tiếp tục tư thế nằm sấp trên giường, Thụy Thanh ôm hắn đem đặt vào trong lòng mình, ra lệnh hắn ngồi trên đùi mình,
” Mặt hướng về phía ta, hai chân tách ra ngồi ở đây, không được cử động. “
” Ô……Sư đệ……….”
” Không phải ngươi rất thích những cổ vật rách nát này sao? Giữ chúng quan trọng còn hơn cả mạng sống, ta sẽ giúp ngươi hảo hảo yêu thương chúng nó. “
Hai ngón tay cầm lấy trấn chỉ chậm rãi tại nhục huyệt nhét vào rồi lại rút ra.
” Ân ân…….Không……Không được……..”
Trên đôi mi rậm rạp kia đã thấm đẫm nước mắt, gương mặt anh tuấn của Trương Nguyệt Lãng bị giày vò hiện lên sắc hồng yêu mị, ham muốn.
Bảo vật trân quý tao nhã của Thanh Dật Các được gia gia cùng phụ thân vô cùng nâng niu, lần này phải nhẫn nhịn đem ra, nay lại đang ra vào tại chính cái mông dâm đãng của mình.
Rõ ràng phải rất là thống khổ, nhưng mỗi một động tác của Thụy Thanh lại vô cùng khéo léo đem góc cạnh của trấn chỉ ấn tới điểm mẫn cảm nhất trong huyệt.
” Hừ, sướng đến độ tiểu đệ đệ đã thẳng cả lên rồi kìa. “
Thụy Thanh cố ý nói với giọng điệu khinh thường.
Quả nhiên sư huynh càng lúng túng hơn.
Bộ dạng chật vật nhưng lại cố trốn tránh vòng xoáy dục vọng, thật hết sức mê người.
” Cái thứ đồ rách nát này gọi là gì? “
” Ô……..Ân ngô………”
” Sách sách, bị thao sảng khoái quá phải không? Uy. Ta đang hỏi ngươi phải nói! “
Đột nhiên trấn chỉ gần như là hoàn toàn cắm vào trong một cái.Trương Nguyệt Lãng ngã ra, thở hổn hển nâng mình lên nói,
” A a…… Ta nói, ta nói……..Hô ô……Gọi…..Gọi là Thọ sơn…….Thọ sơn phù điêu bàn long văn……..Trấn………Trấn chỉ……..”
“Giám thưởng(2) chút đi.”
(2) giám định và thưởng thức gọi tắt là giám thưởng.
“Cái…….cái gì?”
” Ta muốn ngươi giám thưởng một chút, cái này không phải là bảo bối trong lòng của ngươi sao? Cái gì mà trấn chỉ rách nát, ghế dựa tồi tàn, cái chén vứt đi ( đoạn nì ta thay đổi từ 1 tý:”>). Ta muốn ngươi hảo hảo giám thưởng cái vật đang ở trong mông ngươi xem rốt cuộc nó có cái gì tốt. “
” Ô……….”
” Ngươi không muốn nói? “
……………..
———————————-
* Kim khí: đồ vật làm bằng kim loại/ vàng.
* Ngân khí: đồ vật làm từ bạc.
* Dâm khí: vật để sử dụng cho mục đích ‘tối trong sáng’ ;))
* đại lão gia: quan lớn
———————————
Bên khiếu tố: ‘Bạch ngọc điêu long bút can’
( Xin mời đồng chí ‘bạch ngọc điêu long bút can’ ra sân, mọi người vỗ tay nào ~~~~~~~~)
Bạch ngọc điêu long bút can: ( Phong độ hiên ngang, khí phách hào hùng bước vào, trên mặt nở nụ cười hướng bốn phía chắp tay chào hỏi)
” Các vị các vị, đã lâu không gặp, thân thể đều khỏe mạnh chứ? Yêu! ‘Hoàng dương mộc khắc tự như ý’ huynh, đã hơn trăm năm rồi không gặp phải không? Ngươi thế nào mà hình dáng trông vẫn cũ kỹ như vậy? Vẫn là bộ dáng ‘căn hoàng dương mộc’ xám xì xám xịt như thế? Ha ha, chỉ đùa một chút thôi mà, bây giờ đã vào trong bồi thẩm đoàn rồi, ngươi không thể cùng lão bằng hữu ta đây mở mồm nói giỡn một chút hay sao? Đừng trách, đừng trách nha.Ta hồi trước cũng không phải là hình dáng như thế này, mới được sinh ra đã là bạch ngọc, nhiều năm như vậy vẫn luôn trong suốt sáng long lanh, vừa nhìn qua đã biết chính là mặt hàng hảo hạng, hắc hắc, ngươi nói ngoạn vật cái gì mà phân chia đẳng cấp phẩm chất a, thế nhưng từ khi sinh ra ta đã được xác định là tốt nhất rồi, không gì có thể so sánh được! Ha ha ha.”
Bồi thẩm đoàn: (biểu tình nghiêm chỉnh)
” ‘Bạch ngọc điêu long bút can’, nghiêm túc một chút! Đây là nơi để chủ trì công đạo, ngươi cho là họp chợ buôn bán sao? (NV: nguyên văn là chợ rau) Đem tất cả sự tình xảy ra trong vụ án kỹ càng tỷ mỉ nói ra, ta nói trước, giả tạo chứng cứ là phải chịu trách nhiệm đó, có nghe hiểu không? ”
‘Bạch ngọc điêu long bút can’:
” (Vẻ mặt đầy tươi cười) Đừng giả bộ nữa, dù ngươi băng bó mặt ta cũng có thể nhận ra được, ngươi không phải là ‘ hạch đào xác phật châu’ sao? Ta biết rồi, ta làm ngươi tức giận là ta không đúng. Đừng tức giận nữa, đây đều là số mệnh mà. ‘Bạch ngọc điêu long bút can’ ta đây từ trước đến nay đều là vật trong cung đình, dù lưu lạc tới dân gian cũng luôn được đặt ở trong bảo khố cất giấu kỹ a. Còn ngươi thì bất đồng, cùng lắm cũng chỉ rơi vào tay một gã hòa thượng nào đó.(Thấy đối phương sắc mặt đại biến, lại càng cười vui vẻ hơn) Ai? Ai? Thế nào lại thay đổi sắc mặt vậy? Ta cũng không có nói sai cái gì chứ? (Suy nghĩ một chút, càng vui mừng hơn) Lẽ nào ngươi sa sút đến mức không rơi vào tay hòa thượng mà lại rơi vào tay của ni cô? Ha ha ha ha, ai kêu ngươi phẩm chất chỉ là vỏ cây hạch đào chứ, không có biện pháp a, thứ này từ khi sinh ra đã………..”
Bồi thẩm đoàn: ( đập bàn, giận dữ gầm lên)
” Ngươi đã kể lể xong chưa?! Nói về án tình! ”
‘Bạch ngọc điêu long bút can’: (khoát khoát tay tỏ vẻ không có gì quan trọng)
” Hảo hảo hảo, án tình thì án tình. Sách, phẩm chất bất đồng, trình độ cũng kém một nửa a. Mà kỳ thực vụ án cũng rất đơn giản, chẳng qua các vị đều là gỗ hoàng dương với vỏ cây hạch đào, phản ứng so với ta có phẩm chất bạch ngọc đương nhiên là không bằng, được rồi, ta sẽ kể lại một chút. Ta vốn là một cán bút, điêu long cán bút, sách sách, có bao nhiêu cao quý mọi người đều có thể thấy được. Thụy gia vô cùng giàu có kia, vừa nhìn thấy liền biết ta chính là cổ ngoạn trân quý thượng hạng, không tiếc số tiền lớn để mua ta, hơn nữa còn phải trải qua cuộc đấu giá gay cấn cùng với Thanh Dật Các mới có thể mua ta đem về được. Được rồi, tiện thể nói một chút, ‘hạch đào xác phật châu’ huynh à, khi đó ta còn thấy được họ hàng vỏ hạch đào được chạm trổ tinh vi của ngươi nữa, hắn cũng bị bán đấu giá ở đấy. Bất quá có bán được không, giá cả bao nhiêu ta cũng không để ý lắm.”
Bồi thẩm đoàn: ( nghiến răng, âm trầm)
” Ngươi đã kể lể xong chưa?! Nói án tình! Nói! Án! Tình!!!!!!! ” ( hồi âm bất tận)
‘Bạch ngọc điêu long bút can’: (Cười hữu hảo)
” Hảo hảo, nói về án tình, nói về án tình. Ngươi nha, tính tình thế này, còn làm bồi thẩm đoàn nữa, thế nào lại giống như phạm nhân bị khiếu tố đứng ngồi không yên vậy? Hảo hảo hảo, ta nói về án tình đây, đừng nhíu mày, gương mặt ngươi vốn đã rất nhăn rồi, đâu giống như bạch ngọc ta, không chút tỳ vết, trong suốt óng oánh. Được rồi được rồi, án tình mà, ta biết.
( Ho nhẹ một tiếng) Sau khi Thụy gia mua ta, Thụy Thanh công tử đối với ta yêu thích không buông tay a. Có một ngày, hắn chợt phát ra ý tưởng không bình thường, muốn đem ‘hi thế kỳ trân’ ta sử dụng trên người hắn yêu thích nhất. (chăm chú nghiêm túc nhìn xung quanh một vòng, ngữ khí trầm thấp) Các vị, một ngoạn vật có giá trị như ta phải được thể hiện bằng cách sử dụng trên người. Ngươi có đem một vật thấp kém gì đó sử dụng trên người đối tượng ngươi thương yêu không? Không! Tuyệt đối không! Thụy Thanh công tử gia tài bạc triệu, cổ ngoạn xa hoa vô số, hắn chọn cái gì để sử dụng cho địa phương mẫn cảm nhất trên người trong lòng của hắn? Hắc hắc, không sai, chính là ta đây! Bạch ngọc điêu long bút can!
Tại sao lại chọn ta? Nguyên nhân rất nhiều, thứ nhất, ta là đẳng cấp cao nhất ; thứ hai, ta là phẩm chất tốt nhất – bạch ngọc trong suốt sáng óng ánh, lại không hề làm tổn thương người a, xuyên vào đâu cũng đều êm dịu trơn nhẵn ; thứ ba, trên người ta điêu khắc hình rồng, không thể coi thường a, muốn lõm có lõm, muốn lồi có lồi, cái nào có thể mát xa thuận tiện hơn so với ta? Hắc hắc, đây cũng là nghiệm chứng cho việc bút can ta có rất nhiều công năng tính dụng, tại một nơi công nghiệp hóa phát triển, thời đại của toàn cầu hóa sản xuất, bút can ta vẫn có thể xem là một kiệt tác mang tính lịch sử. Đương nhiên, điều đó cũng chứng minh được chủ nhân của ta lựa chọn tuyệt đối chính xác. Đó là nguyên do vì sao nói, tốt hay không tốt hãy cứ nhìn ‘bạch ngọc điêu long cán bút’, tuyệt vời hay không tuyệt vời thì hãy nhìn một cái xem phản ứng của tình nhân mình thế nào……..”
Bồi thẩm đoàn: ( Không thể nhịn được nữa, đứng lên rống to)
” Câm miệng! Ngươi đây cũng gọi là khiếu tố sao?!!!!”
‘Bạch ngọc điêu long bút can’: ( phi thường vô tội)
” Khiếu tố? Ta tại sao phải khiếu tố a? Ta rất kiêu hãnh a, ta rất tự hào a, ta từ trên xuống dưới đều vô cùng hoàn mỹ a. Ta tại sao lại phải khiếu tốt chứ? ”
Bồi thẩm đoàn: ( xung động đến thổ huyết, khóc không ra nước mắt hỏi)
” Ngươi không khiếu tố, thế ngươi đến hội nghị ‘huyết lệ’ khiếu tố để làm gì a? ”
‘Bạch ngọc điêu long bút can’: (kinh ngạc)
” Cái gì? Đây là hội nghị ‘huyết lệ’ khiếu tố sao? Không thể nào? Ta sao lại nhầm chứ? Đây không phải là nơi phát hành tin tức sự kiện của ngoạn vật cao quý sao? Lẽ nào ta đi nhầm cửa rồi? Ai nha, ta còn cố ý tắm rửa một cái để cho các phóng viên có thể thấy rõ phẩm chất bạch ngọc cùng với điêu long trên bề mặt của ta mà. Trời ơi, ta thế nào lại hồ đồ như vậy chứ? Cơ hội hảo hảo lộ diện như thế lại bỏ qua mất. Hỏng bét, hỏng bét, bây giờ chạy qua cũng không biết là có tới kịp hay không nữa. À đúng rồi. (Ngẩng đầu nhìn lên chỗ ngồi của pháp quan) Ta nói nè pháp quan đại nhân, các ngươi cái gì mà hội nghị khiếu tố, hẳn là cũng có ký giả đến chứ? Có thể nhờ hắn đặc tả ta một chút được không? Được rồi, tại phía dưới ảnh chụp của ta thêm vào một câu ghi chú, đơn giản chút thôi, ta không thích phức tạp. Viết là, ân ―― ‘Bạch ngọc điêu long bút can’ cao quý tháng sau sẽ tham gia cuộc bán đấu giá cổ ngoạn tại Thụy Điển. ”
Hậu tục: ( Như mong muốn của ‘bạch ngọc điêu long bút can’, ký giả cuối cùng cũng xác thực đưa lên tin tức về hắn, đồng thời còn cố ý thực sự viết thêm một câu ghi chú ―― cảnh sát của tòa án đá đem ‘bạch ngọc điêu long bút can’ đá ra trước cửa chính, thành viên của bồi thẩm đoàn ít nhất một nửa đã phải thổ huyết đầm đìa………)
——————————–
Văn chương đoạn tích
” Hỗn trướng! Thanh Dật Các chúng ta là nơi dạy học sao?”
Trương lão thái gia đang âu yếm ‘tiểu hoàng tước thủy’, xoay người lại, mắt cũng không liếc nhìn nhi tử một cái,
” Ta thấy ngươi, bình thường cũng không dễ dàng đem người tiến nhập Thanh Dật Các, như thế nào lại hết lần này tới lần khác nhượng hắn vào? Chuyện này không có cái gì gạt ta đấy chứ?Ân?”
” Tuyệt………Tuyệt không có!”
Trương lão gia mồ hôi lạnh chảy xuống liên tục, vừa lau mồ hôi vừa lắp bắp nói,
” Thật ra thì………Thì cũng ko muốn làm người bất ngờ, hắn và Nguyệt Lãng đã cùng bái chung một sư phụ, có có có…..Có tình đồng môn. Nguyệt Lãng, mau hướng gia gia bẩm báo.”
Lặng lẽ nâng khuỷu tay lên đập mạnh vào người nhi tử đang hồ đồ đứng bên cạnh.
Đồ ngu! Ngươi câm điếc sao?
Còn không mau giúp cha ngươi một chút, hướng gia gia của ngươi nói một hai câu hữu ích? Đứng ngốc ở đó làm gì?
Hắn nào đâu biết được rằng, nhi tử giờ phút này còn có thể đứng thẳng bên cạnh hắn đã là một điều không dễ dàng rồi.
Tiểu huyệt ‘được’ nhục bổng hung hăng ‘thao’ suốt cả một đêm, bây giờ còn bị nhét một đồ vật cứng rắn gì đó vào, niêm mạc sung huyết đang phải chịu dày vò dâm mỹ đến cực điểm. Hai bắp đùi đứng im của Trương Nguyệt Lãng thực ra là đang run lên cầm cập dưới lớp vải quần.
Tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo kiêm cầu cứu của phụ thân, Trương Nguyệt Lãng khóc không ra nước mắt,
” Gia gia, hắn là…… Là sư đệ của con, cùng con học….. Học chung một sư phụ…..”
Ô, đồ vật kia sư đệ cũng không cho mình liếc mắt nhìn một cái đã đem nhét vào, cũng không biết được cái mông của mình hàm chứa đồ vật gì bên trong nữa.
Chỉ có thể cảm giác được vật này khá nặng trĩu cả xuống, chắc đại khái là được chế bằng ngọc thạch. ( =.=”)
Hơn nữa cái đó có chút gồ ghề, chạm trổ tựa hồ cũng không tệ lắm, không biết là có hay không được xuất ra từ tay của học giả tiếng tăm…………Phi phi! Khi nào rồi mà còn nghĩ đến điêu khắc, chạm trổ?! ( e cũng pó tay a rồi =))))))))
Hắn không được tự nhiên lén lút nhìn qua thân thể, muốn cấp cho chính mình một điểm thoải mái, nhưng đột nhiên sắc mặt khẽ biến.
…………………………..
——————————-
* Huyết lệ: chỉ sự đau khổ
* Án tình: sự tình vụ án
* Hồi âm bất tận: tiếng nói vang vọng mãi không dứt
*Hạch đào xác phật châu: phật châu làm bằng vỏ cây hạch đào.
* Căn hoàng dương mộc: rễ cây hoàng dương.
* Bạch ngọc điêu long bút can: cây bút bằng bạch ngọc được khắc hình con rồng.
@ Ta là ta kết nhất cá tính của ‘Bạch ngọc điêu long bút can’ đấy =))))):X XD~~~~
——————————-
Bên khiếu tố: Trương Nguyệt Lãng
( Chú ý! Yên lặng! Bây giờ xin mời nhân chứng quan trọng nhất trong vụ án, thiếu chủ của Thanh Dật Các, người vô cùng anh tuấn trong ngoạn vật giới, danh xưng Trương Nguyệt Lãng lên sân khấu, Mọi người vỗ tay~~~~~~~)
( Tiếng vỗ tay vang lên như sấm)
Nhưng mà…………….
( Hơn nửa ngày,ngày cả một bóng dáng cũng không thấy, mọi người ngạc nhiên an tĩnh lại.)
( Phía sau hậu trường truyền đến tiếng động rối loạn rất nhỏ)
Trương Nguyệt Lãng: ( Buồn bực muốn chết)
” Đừng đừng, đừng đẩy, ta không đi, ta nói là ta không đi! ”
Người nào đó:
” Đi nào! Đi nào! Nhất định phải đi! Sư đệ của ngươi hư hỏng như vậy, người bị tổn hại lớn nhất chính là ngươi mà! Ngươi mới đúng là ngoạn vật đáng thương nhất! Nhất định phải đem hành vi phạm tội của hắn ra trước công chúng! Bắn chết hắn! Thiến hắn! ”
Trương Nguyệt Lãng: ( Vẫn buồn bực như cũ)
” Lá gan ngươi lớn như vậy, sao ngươi không đứng trước mặt sư đệ ta mà nói a.”
Người nào đó: ( lập tức co đầu rụt cổ)
” Hắc hắc, lá gan ta cực kỳ lớn………….Cái kia……………..Tạm thời còn chưa muốn chết không toàn thây a. Thế nhưng …thế nhưng, ngươi có thể đi ra ngoài làm chứng mà. ( Tiếp tục dùng sức đẩy nhân chứng ra sân) Nhanh đi a, pháp quan nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.”
Trương Nguyệt Lãng: (cố sống cố chết giữ lấy tường, liều mạng lắc đầu)
” Đừng a, đừng a, để sư đệ biết được ta liền xong đời đó. Hắn đã cảnh cáo ta, không cho phép ta cùng người xa lạ nói chuyện, nếu không nghe lời sẽ bị trừng phạt đó. ”
Người nào đó: ( càng thêm gắng sức lôi nhân chứng đi ra, từ động tác đẩy đổi sang thành kéo)
” Không được, ngươi nhất định phải đi ra. Đừng sợ, đem sự tình của ngươi thật thà nói ra hết là tốt rồi. Sư đệ của ngươi khi dễ ngươi như thế nào? Hắn dùng cái gì để chăm sóc ‘tiểu hoa cúc’ của ngươi? Hắn đối với ‘nhũ đầu’ khả ái của ngươi làm chuyện xấu gì? Hắn có hay không thường xuyên lột sạch y phục của ngươi, còn muốn đánh mông ngươi nữa? Hắn chạy đến nhà của ngươi, tại phòng riêng của ngươi làm cái chuyện hạ lưu gì? ( Hưng phấn nuốt một ngụm nước bọt, con mắt tỏa ánh sáng) Ngươi đừng sợ a, ngươi cứ thật thà nói đi, kể càng tỷ mỉ kỹ càng thì càng tốt a. Như vậy thế giới mới có lạc thú……À nhầm mới có chính nghĩa a, hắc hắc.”
Trương Nguyệt Lãng: ( mặt đỏ lên, tức giận nhìn chằm chằm vào người kia)
” Hắn một ngày làm ta bao nhiêu lần, có cần nói hay không vậy?!”
Người nào đó: ( cao hứng đến đứng cả lên)
” Nếu ngươi nguyện ý nói, ta tuyệt không chút nào phản đối a!”
Trương Nguyệt Lãng: ( nghiến răng)
” Ta! Không! Nói! ”
Người nào đó: ( thành khẩn nhìn hắn)
” Ta hoàn toàn là đứng ở lập trường bằng hữu chủ trì công đạo cho ngươi mà. Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta? ( đôi mắt đen nhánh, vẻ mặt thuần khiết) ”
Trương Nguyệt Lãng: (cúi đầu)
” Ta không đi. Ngươi đừng bức ta.”
Người nào đó: ( không giữ được bình tĩnh nhảy dựng lên, làm gia tăng cảm giác áp bách)
” Cứ bức ngươi! Cứ bức ngươi! Ngày hôm nay ta bất kể thế nào đi nữa cũng chắc chắn bức ngươi! Hừ, bức ngươi thì sao nào?”
Trương Nguyêt Lãng: ( buồn bực nói)
” Ngươi bức ta, ta liền nói cho sư đệ, ngươi hồi nhỏ đã từng nhìn lén ta tắm rửa…………..”
Người nào đó: ( bất động)
” Ta có sao? ”
Trương Nguyệt Lãng: ( gật đầu)
” Có, mẫu thân ta kể khi còn bé lúc đầy tháng, chúng ta vẫn còn cùng nhau tắm chung một chậu mà.”
Người nào đó: (kêu to)
” Lầm hả! Đó là đầy tháng mà? Cũng xem như là nhìn lén ư? ”
Trương Nguyệt Lãng: (ngượng ngùng)
” Có tính là nhìn lén hay không thì phải xem sư đệ ta phán đoán thế nào? ”
Người nào đó: (cứng ngắc)
” Ngươi…………..Ngươi ngươi ngươi………Ngươi sẽ không thực sự……………Thực sự định……………”
Trương Nguyệt Lãng: ( thành thật gật đầu)
” Ngươi khi dễ ta, ta liền nói cho hắn biết. Ngươi không khi dễ ta, ta sẽ không nói với hắn.”
Người nào đó: (phẫn nộ!)
” Ngươi uy hiếp ta?!!!! Trương Nguyệt Lãng, đừng tưởng rằng ngươi lớn lên anh tuấn, ta sẽ không dám đánh ngươi! Dù sao sư đệ ngươi bây giờ cũng không có ở đây, ta đánh ngươi! ”
Trương Nguyệt Lãng:
” Lần trước ta xuất môn, có người không cẩn thận đụng phải ta một chút, sư đệ sau này biết được đã đem chân của hắn chặt đứt.”
Người nào đó:
……………….
Trương Nguyệt Lãng: (rất vô tội, bình tĩnh)
” Lần trước nữa ta đi vào quán cơm, có người không cẩn thận làm rơi chiếc đũa trên mặt đất đâm vào giày của ta, sứ đệ hắn biết được, hắn…………….”
Người nào đó: (khẩn trương)
” Chân người nọ làm sao? ”
Trương Nguyệt Lãng: (lắc đầu)
” Sư đệ của ta rất có đạo lý. Hắn chẳng qua chỉ là hủy đi quán cơm kia thôi. Bất quá trong lúc hủy đi quán cơm, cây cột lại bị rơi xuống, đem chân người nọ đập bể gãy đi. Không phải là do sư đệ ta đập gãy đâu.”
Người nào đó:
……………………………
Trương Nguyệt Lãng:
” Nhưng mà tâm địa của sư đệ ta rất tốt, hắn sau khi làm gãy chân của người ta, lại đem họ đi chữa trị, dù sao người ta cũng không cố ý nên không thể nào xuống tay quá ác được. Nhưng mà, nhìn lén ta tắm rửa, tính chất sự việc cũng không giống như vậy.”
Ngươi nào đó: (mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng)
” A a a a, không khoa trương như vậy chứ? Cùng lắm thì đánh một trận là xong, còn có thể như thế nào nữa? A a a……….. Sư đệ ngươi không phải là tâm địa rất tốt sao? ”
Trương Nguyệt Lãng: ( nghiêm túc gật đầu)
” Đúng, sư đệ ta chẳng những tâm địa tốt mà còn rất phóng khoáng. Nhà hắn rất nhiều tiền, trong bảo khố lấp đầy các loại trân vật cổ ngoạn, nhỏ có lớn có, nhọn có tròn có, nói không chừng có thể tặng người ta vài rương. Bởi vì hắn nói, có nhiều đồ vật tốt thì tốt, đáng tiếc lại quá lớn, dùng trên người ta tuy rằng rất kích thích, nhưng có thể sẽ làm ta bị thương, cho nên không bằng đem tặng người ta. Tỷ như có một cái ‘tiền tiêm hậu khoan’, làm bằng ngà voi điêu khắc, hắn đang rất muốn tìm một người để tặng……… ”
Người nào đó: (ngẩn ra)
…………………………………….
Trương Nguyệt Lãng: (thành thật hỏi)
” Cái kia…………Còn muốn ta ra ngoài làm chứng không? ”
Người nào đó: ( tiếp tục ngơ ngẩn)
………………………………..
Trương Nguyệt Lãng: ( nhìn hắn thăm dò)
” Nếu như không cần thì ta trở về nhà đây. Sư đệ nói, trước ba giờ chiều phải về nhà.”
Người nào đó:
…………………………………….
Trương Nguyệt Lãng:
” Vậy. Ta đi đây. Thay ta vấn an bồi thẩm đoàn cùng với pháp quan.”
( Bóng lưng xa dần, thật sự là ngọc thụ lâm phong a, ngọc thụ lâm phong.)
Hậu tục: ( Người nào đó ―――― Ngẩn ra tại chỗ ít nhất ba ngày, sau đó chính là nhận được một rương to ngoạn vật trân quý khiến kẻ khác dựng lông sợ hãi, mặt trên dán một tờ giấy nội dung đáng sợ đến cực điểm, chữ viết rồng bay phượng múa ――― Chính là ngươi đem sư huynh ta xuất môn còn đối xử với hắn vừa đẩy lại vừa kéo phải không? Hòm đồ vật này tặng cho ngươi, về phần dùng như thế nào, ta sẽ phái cao thủ đến dạy ngươi, hắc hắc, chờ!)
—————————————
*Tiền tiêm hậu khoan: phía trước nhọn, phía sau rộng.
*Bức: uy hiếp, cưỡng bách.