Ngoan Nào, Tiểu Yêu Tinh

Chương 22: "Em có phải cũng rất nhớ anh,cũng muốn ôm anh?Cũng muốn cưới anh ?"(2)




Một ngày nọ ông Hàn Thiếu bệnh tim tái phát liền phải đi phẫu thuật.

Lâm Vĩnh khanh từ lâu đã âm mưu muốn thâu tóm toàn bộ Lâm gia lại đúng lúc ông ta vừa trúng cử ghế quốc hội.Liền đi tới bệnh viện tìm viện trưởng người phẫu thuật cho Lâm kinh dần -Ông của Lâm Hàn Thiếu.

Vị viện trưởng này chính là bố của Vy Vy - Hạ Thành An,người nổi tiếng tốt bụng tài giỏi của giới bác sĩ cuộc đời ông gắn liền với dao phẫu thuật có kinh nghiệm rất tốt chuyên môn sâu.

Lâm Vĩnh Khanh ngồi trong phòng làm việc của viện trưởng nói với âm mưu:" Bác sĩ Hạ Thành An rất vui được gặp ông!" nói tiếp:"Tôi là Lâm Vĩnh Khanh,con trai của Lâm kinh Dần người mà ngày mai ông sẽ phải làm phẫu thuật."

Bố Vy Vy trước giờ cũng rất khéo léo liền nghĩ Lâm Vĩnh Khanh thật có lòng:"Anh yên tâm,với cương vị là bác sĩ tất nhiên tôi phải cố gắng hết sức."

Lâm Vĩnh Khanh cười ngất:"Tôi đến đây đâu phải nhất thiết nhờ vả kiểu đấy!"

Ông Hạ không hiểu ý ngượng cười: Vậy ý anh là gì?"

Lâm Vĩnh Khanh quỷ kế đa đoan bụng toàn là tâm kế:" Tôi muốn hôm đó bác sĩ phối hợp với tôi một chút!"

Vẫn không hiểu:"Phối hợp với anh? là sao?"

Lâm Vĩnh Khanh mang từ cặp của mình một chiếc túi giấy,đẩy về phía ông Hạ:"Đây là quà hậu tạ sau khi xong việc sẽ còn hậu hĩnh hơn"

Ông Hạ vạch hộp giấy ra nhìn thấy bên trong xếp toàn là tiền từng tập một chồng lên nhau,hoảng hốt nhìn Lâm Vĩnh Khanh:"Tôi không thể nhận!"

Từ trong túi Lâm Vĩnh Khanh rút ra một con dao găm vươn người kề vào cổ của ông Hạ:"Có nhận hay không vốn gì không quan trọng quan trọng là có muốn giữ mạng không?"

Ông Hạ:"Được tôi giúp anh, nhất định sẽ giúp nói đi."

"Tốt"Lâm Vĩnh Khanh cười khanh khách:"Ngày mai phải giết đi Lâm Kinh Dần trong lúc phẫu thuật ấy."

Ông Hạ hơi ngây người trần trừ nhưng...:"Được!"

-----------------------------

Bây giờ phải làm gì trong lòng người bác sĩ kia vốn dĩ đã là rõ ràng.

Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi.

Khi vừa ra khỏi phòng phẫu thuật ông Hạ nói chuyện riêng với Hàn Thiếu.

"Chăm sóc ông tốt một chút,tránh....tránh xa những người có nguy cơ ra"

Hàn Thiếu thấy rất lạ gặn hỏi ông mới kể lại sự việc lúc đó cũng không ai ngờ rồi sẽ có án mạng.

Lâm Vĩnh Khanh chờ sẵn trong phòng của viện trưởng./

Ông Hạ vừa vào liền bị hắn đứng ở sau cửa xô vào,ông Hạ hôm nay phòng trừ việc hắn có thể gây thương tích mà đặt một chiếc máy quay lén trên bàn làm việc lúc này gạt tay đã bật lên ánh đèn led rất nhỏ báo rồi liền tắt là bác sĩ rất nhạy cảm với màu sắc đỏ nên ông Hạ nhanh chóng nhận ra gào lên tên"Lâm Vĩnh Khanh ". Phòng bệnh viện cách âm rất tốt nên không ai nghe thấy tiếng gì. Lâm Vĩnh Khanh hắn mặc một bộ quần áo bảo hộ bên ngoài những vết máu bắn tung toé đều bị hắn thủ tiêu cùng với chiếc áo.

Ông Hạ khi còn một mình hấp hối trong phòng thì gắn gượng gửi cho Vy Vy video vì lúc đó Vy Vy vừa hay gửi cho ông một đoạn quay mình hôm nay làm việc tốt. Ông Hạ gửi đi liền tựa mình lên ghế ngẩng đầu nhìn Video đang được mở của Vy Vy đứa con gái đó của ông rất tốt rất ngoan rất hợp ý ông.

Lúc này Lâm Vĩnh Khanh rắp tâm hại ông nội Hàn Thiếu cho bằng được nhân lúc không có ai lẻn vào trên tay cầm một kim tiêm.

Ông cụ bị shock đến mức không nói được ra tiếng may mà Hàn Thiếu quay lại kịp lúc.

Ngay sau đó một tiếng hét chói tai ở phòng của Viện Trưởng. Một bác sĩ tới gửi báo cáo tình trạng bệnh nhân cho viện trưởng liền thấy sàn nhà đầy máu sợ hãi mà thét lên.

Cả bệnh viện xôn xao Hàn Thiếu liền ý thức được chuyện này gọi cảnh sát bắt Lâm Vĩnh Khanh. 

Hắn như bị điên tấn công cả cảnh sát một người bị hắn làm cho đứt đi ngón tay.

Ngay sau đó Hàn Thiếu phải chuyển ông nội đi sang Mỹ làm phẫu thuật vì điều kiện ở trong nước không còn đảm bảo được tính mạng của Lâm Kinh Dần nữa.

--------------------------------------------------

Hàn Thiếu tới đây liền không nói tiếp,vì ánh mắt của Vy Vy bắt đầu trở nên hoảng loạn,cô cầm cốc nước trên tay run rẩy môi tái nhợt mím chặt lại,sự sợ hãi bao trùm.

"Vy Vy!"

"Anh đi đi"

" Anh...."

"Mau!" Vy Vy dường như là gào lên với vẻ yếu đuối,bao nhiêu năm vết thương không được khâu vá cũng không được mẹ kể lại bất cứ chuyện gì về năm đó,nên bây giờ nghe được bản thân mới thiếu dũng khí như vậy.

Hàn Thiếu ngồi gần hơn ôm chặt Vy Vy mặc cho cô vùng vẫy cố gắng đẩy anh ra,vùi mặt lên tóc cô lặng lẽ đau lòng.

Vy Vy khóc,phải cô lại khóc,không biết từ bao giờ không biết từ khi nào nước mắt của Vy Vy lại dễ dàng rơi như vậy có thể là cuộc sống được dựa dẫm đã khiến con người ta trở nên quá mức mềm yếu.

"Vy Vy,có anh ở đây."

Vy Vy em đã trở về rồi,anh sẽ nhất định bảo hộ em chu toàn nhất định sẽ chăm sóc em tốt nhất,sủng nịnh em nhất.

"Ngoan! Mọi chuyện qua rồi,anh xin lỗi, thực lòng xin lỗi."