Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 82: Ngoại truyện 13




Du Hàn đi ra khỏi phòng bao, để lại Năng Dịch Mộng đầu óc hỗn loạn ở lại đây một mình.

Cô ta ngây người ra như phỗng -- vốn tưởng rằng Du Hàn đã cắn câu, muốn cùng cô ta nói chuyện riêng, bây giờ lại dẫn theo cả vợ đến?

Trong nháy mắt, cảm giác kích thích như ngọn lửa cháy phừng phừng trong người cô ta giống như bị một chậu nước lạnh tạt tắt ngúm, nhục nhã quá lớn khiến cho mặt cô ta nóng bừng tưởng chừng như bị bỏng.

Cô ta nắm chặt túi xách trong tay, tức giận đến nghiến răng. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải một người đàn ông không biết tốt xấu như vậy! Cô ta trẻ tuổi lại xinh đẹp, là một trong những ngôi sao nổi tiếng được rất nhiều người yêu thích, bao nhiêu người đều mơ ước có được cô ta. Cô ta so với anh thì không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần, cô ta đã chủ động đưa lên đến miệng, ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, anh còn băn khoăn gì nữa!

Lúc cô ta đang suy nghĩ, cửa phòng bao một lần nữa mở ra, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Du Hàn đang nắm tay một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi vào --

Khuôn mặt trái xoan tựa như được đúc ra từ ngọc, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tao, con ngươi màu hổ phách trong suốt ngập nước, vì trên môi còn đang treo ý cười nên đôi mắt cong lại giống như vầng trăng khuyết.

Năng Dịch Mộng đứng lên, trong mắt thoáng qua một tia đờ đẫn. Cô ta không ngờ Bối Doanh Doanh còn đẹp hơn trong ảnh trên Weibo...

Đối với một người luôn tự hào về vẻ bề ngoài của mình như cô ta, cô ta luôn cảm thấy trong ngành không ai có thể đẹp hơn cô ta. Nhưng bây giờ ở tận sâu trong đáy lòng cô ta cảm giác bản thân không thể sánh bằng cô gái trước mắt này. Đây là vẻ đẹp tự nhiên chưa từng dao kéo. Nếu như gương mặt này tiến vào ngành giải trí, cũng có thể đo ván hơn một nửa ngôi sao nữ.

Hai người đi đến trước mặt Năng Dịch Mộng, Du Hàn khẽ cười nhìn nụ cười gượng gạo trên gương mặt cô ta: "Cô Năng, đây là vợ của tôi, Bối Doanh Doanh."

Mà Bối Doanh Doanh không hề biết được suy nghĩ của người trước mặt, cô chỉ biết hôm nay Du Hàn nói anh muốn cùng Năng Dịch Mộng ăn một bữa cơm, bảo cô đi theo cùng.

Cô mỉm cười vươn tay ra: "Chào cô, cô Năng."

"... Chào chị, Vợ anh Du trẻ tuổi xinh đẹp thật đấy." Ánh mắt của Năng Dịch Mộng dời xuống, có thể thấy bụng của cô gái này hơi tròn lên, dáng người rõ ràng là mang thai nhưng lại không có vẻ bị béo phì.

Sau khi ba người ngồi xuống, Năng Dịch Mộng cười nói với Bối Doanh Doanh: "Bà Du chắc chỉ lớn hơn em mấy tuổi, em cảm thấy gọi bà Du có vẻ xa cách, em có thể gọi là chị Doanh Doanh không?"

"Được chứ..."

"Chị Doanh Doanh hạnh phúc thật đấy, có thể gả cho một người đàn ông tài giỏi như anh Du. Hôm nay em hợp tác với anh Du quay quảng cáo, anh ấy cực kỳ biết chăm sóc người khác, còn rất chu đáo nữa." Năng Dịch Mộng hâm mộ nói.

Bối Doanh Doanh nghe vậy thì nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cô không kìm được nở nụ cười. Ánh mắt lạnh lùng của Du Hành sâu thêm vài phần cảm xúc. Anh sờ đầu của cô, nhìn về phía Năng Dịch Mộng, giọng trầm thấp: "Phải nói là, có thể lấy được bà Du là vinh hạnh của tôi."

"..." Năng Dịch Mộng cười cười.

Có người phục vụ đến đưa thực đơn, Năng Dịch Mộng nói: "Tôi chưa từng ăn ở đây bao giờ, mời anh Du gọi món?"

Du Hàn đẩy thực đơn đến trước mặt Bối Doanh Doanh, dịu dàng hỏi: "Em muốn ăn gì, hôm nay cho em tùy ý chọn."

Hai mắt cô sáng lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao hôm nay anh mặc kệ em rồi?" Gần đây anh kiểm soát chế độ ăn uống của cô rất nghiêm ngặt, sợ cô trong thời kỳ mang thai ăn uống cái gì đó không tốt cho thai kỳ.

Anh nghiêng người, sát lại bên tai cô cười nói: "Thỉnh thoảng cũng phải thả em tự do một chút, để đỡ có người nào đó mỗi ngày đều trách anh, bắt đầu không nghe lời anh nữa."

"Em lúc nào không nghe lời anh?"

"Đêm qua."

"..."

Cô gái nhỏ "tối hôm qua sống chết không phối hợp với anh" mặt nóng lên, bàn tay để dưới gầm bàn của cô bóp tay anh một cái.

Người này sao động một chút lại nhắc... Đến chuyện đó chứ!

Anh nắm ngược lại bàn tay nhỏ đang tác quái của cô, "Được rồi không đùa em nữa, để anh gọi món cho, đảm bảo đều là món em thích ăn, nhé?"

"Hừ..."

Năng Dịch Mộng ngồi đối diện bọn họ, yên lặng nhìn hai người kề tai nói nhỏ, cô ta dường như đã trở thành không khí.

Du Hàn gọi đồ ăn, Bối Doanh Doanh nói: "Cô Năng, cô cũng gọi đi? Dạo gần đây chị rất thích ăn cay, Du Hàn cũng ăn khá là cay, không biết em có thể ăn được không."

"... Không sao, em thế nào cũng được." Cô ta uyển chuyển chuyển chủ đề, "Tục ngữ có câu chua nam cay nữ, không chừng trong bụng chị Doanh Doanh là một cô bé nhỏ đó."

"Bọn chị còn chưa hỏi bác sĩ xem là nam hay nữ..." Cô sờ sờ tóc.

"Con trai hay con gái đều được." Anh đều thích.

-

Sau khi món ăn được mang lên, Năng Dịch Mộng biết Bối Doanh Doanh còn là một nhiếp ảnh gia, cô ta lập tức nói chuyện với cô rất nhiều chuyện liên quan đến chụp ảnh. Bối Doanh Doanh nói chuyện rất hăng say, Du Hàn múc canh cho cô, giọng điệu bất đắc dĩ: "Uống canh trước đã nào, ngoan."

Cô uống một ngụm canh, liếm môi: "Canh này ngon quá, cô Năng có muốn nếm thử canh gà nấu nấm này không?"

Cô ta xua tay: "Không cần đâu, nhiều dầu mỡ quá, trợ lý của em mà biết được chắc chắn sẽ mắng em, nghệ sĩ nữ như bọn em không giống mọi người có thể thích ăn gì thì ăn nấy, haiz."

"Cũng đúng, Du Hàn ngày nào cũng đều cảm thấy chị quá gầy đó." Cô cười cong mày.

Anh cũng cười, "Còn muốn ăn gì nào?"

"Món đó..."

Năng Dịch Mộng cảm thấy hôm nay cô ta đến đây để nhìn hai người này ân ái, cô ta tức no cả bụng luôn rồi.

Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người đi ra ngoài phòng bao, Du Hàn nói muốn đưa Bối Doanh Doanh về nhà trước, Năng Dịch Mộng gật đầu, tạm biệt với bọn họ.

Cô ta lên xe van, trợ lý vẫn luôn chờ ở bên ngoài nãy giờ, thấy sắc mặt cô ta đen xì, vội hỏi: "Sao thế Mộng Mộng?"

Năng Dịch Mộng vừa đặt mông xuống ghế, lập tức cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, vặn nắp rồi ngửa đầu tu ừng ực, lông mày nhíu lại với nhau, "Tên Du Hàn này thật sự rất quá đáng, anh ta trêu đùa em!"

"Trêu đùa em?"

"Hôm nay em mời anh ta đi ăn cơm, anh thì hay rồi trực tiếp dẫn vợ đến, là giả vờ không hiểu gì hay là không có não đây."

"..." Trợ lý rơi vào im lặng một lúc lâu sau đó mới bất đắc dĩ nói: "Chị đã nói với em rồi, em đừng có tâm tư dư thừa với người đàn ông này làm gì, anh ta nhìn qua không giống loại người sẽ ăn vụng đâu."

"Chẳng lẽ em thật sự không có chút sức hấp dẫn gì với anh ta sao?" Cô ta chu môi.

"Vấn đề không phải ở chuyện có hấp dẫn hay không, loại chuyện này một khi mà bị lộ ra, em và Du Hàn đều sẽ xong đời, em có thể đừng tùy hứng giống trẻ con đi được không?! Công ty khổ cực mới có thể nâng đỡ em được như bây giờ, không phải... để em đi làm tiểu tam!"

Thái độ của trợ lý hiếm khi tức giận như thế này, Năng Dịch Mộng biết bản thân đuối lý, thức thời ngậm miệng lại.

Cô ta tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, "Đi thôi."

-

Một bên khác, Bối Doanh Doanh và Du Hàn lên xe, sau khi xe khởi động, Du Hàn hỏi cô gái nhỏ bên cạnh: "Bây giờ em muốn đi đâu?"

Cô hơi nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nhìn anh, mấy giây sau mới mềm giọng nói: "Đi đâu cũng được."

"Đi đâu cũng được là đi đâu đây? Không phải sáng nay em nói muốn đi siêu thị sao?"

"... Vậy đi siêu thị đi."

Anh nghe vậy thì hơi sửng sốt, không biết tại sao mà cảm xúc của cô đột nhiên sa sút. Anh nắm chặt tay của cô, cô muốn tránh đi thì lại bị anh kéo cả người ôm vào trong lòng. Lúc này anh mới nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang nhíu lại không vui của cô, anh luống cuống tay chân, nhẹ giọng dỗ cô: "Sao thế cục cưng? Không vui sao?"

"Hừ, em ghét anh lắm..."

Anh nghe giọng cô mềm nhũn giống như đang làm nũng với anh, không khỏi mỉm cười, ôm cô chặt hơn: "Được rồi, cho dù có ghét anh thì cũng phải cho anh một lý do để anh ngẫm lại đúng sai chứ? Doanh Doanh giấu trong lòng không thoải mái đâu, anh cũng sẽ không thoải mái."

Hay tay cô chống lên lồng ngực anh hơi đẩy anh ra, miệng nhỏ phát ra âm thanh: "Cả ngày chỉ biết ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có nhiều cô gái mời anh đi ăn cơm ghê."

Anh đoán được cô vì chuyện của Năng Dịch Mộng vừa rồi nên không vui, anh giải thích: "Có cô gái hẹn anh đi ăn cơm riêng, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý. Hôm nay Năng Dịch Mộng hẹn anh, anh nghĩ đến cô ta là đối tác hợp tác, nên mới đồng ý, hơn nữa còn có Du phu nhân ở bên cạnh giám sát mà."

"Nhưng cô ấy đối với anh... không đơn giản như vậy?"

"Doanh Doanh nhìn ra sao?"

"Tất nhiên rồi, em cũng là phụ nữ, hiển nhiên em cũng sẽ hiểu được tâm tư của cô ấy, hơn nữa phụ nữ ở trên phương diện này tính cảnh giác rất cao."

Thật ra, lúc đầu cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, trong lúc ăn cơm nói chuyện với nhau, cô có thể loáng thoáng nhận ra được Năng Dịch Mộng có ý với chồng mình, nhưng cô không nói thẳng ra, một là ở bên ngoài cô muốn giữ mặt mũi cho Du Hàn, hai là không thể để cho cô gái đó cảm thấy quan hệ giữa hai người đang gặp vấn đề.

"Doanh Doanh phải tin tưởng anh, anh chỉ cảm thấy hứng thú với mỗi em thôi." Anh hôn lên trán của cô.

"Em tin tưởng anh, chỉ là..." Cô cụp mắt, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Em sẽ ăn dấm."

Anh nâng cằm cô lên, khóe môi cong lên: "Để anh nhìn xem Doanh Doanh khi ghen sẽ thế nào đây?"

"Anh lại bắt nạt em..."

Anh cười, "Được rồi, không đùa em nữa, sau này là loại chuyện như này, anh sẽ báo với Doanh Doanh đầu tiên. Còn Năng Dịch Mộng, hôm nay sao mà anh có thể chăm sóc cô ta được, đều là cô ta tự suy diễn mà thôi."

Cô mỉm cười, "Được rồi, em tin anh."

-

Năng Dịch Mộng ở lại thành phố T vài ngày nữa vì có một buổi tụ họp với một vài người bạn trong ngành. Buổi sáng một ngày trước khi cô ta rời đi, cô ta tỉnh lại trên giường trong khách sạn, cô ta nhìn thấy một cái túi tinh xảo đặt trên bàn Tv trước giường.

Trong túi đó đựng áo khoác của Du Hàn đưa cho cô ta, cô ta bảo trợ lý mang đi giặt, tối hôm qua vừa mang về.

Năng Dịch Mộng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên từng cử chỉ của Du Hàn đều đầy vẻ nam tính cực kỳ hấp dẫn. Năng Dịch Mộng không biết bản thân mình bị làm sao, không ăn được "thịt" mà ngày nhớ đêm mong như vậy.

Cô ta lấy điện thoại ra, mở danh bạ điện thoại ra, trong đó có một số điện thoại lưu là "Y".

*Tên của Du Hàn phiên âm là Yu Han.

Đây là số điện thoại cá nhân của Du Hàn đưa cho cô ta.

Cô ta buồn bực, rõ ràng người đàn ông này đã tiếp nhận cô ta, Nói không chừng Du Hàn thật ra cũng có tâm tư đó với cô ta, lát nữa cô ta nhắn tin trả lại áo khoác cho anh, có khi sẽ thăm dò được thái độ của anh.

Sau khi cô ta lên kế hoạch trong đầu xong xuôi thì ấn gọi điện thoại, cô ta còn chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ——

Một giọng nữ vang lên "Alo."

Năng Dịch Mộng:???

Cô ta ngây người, đầu dây bên kia lại "Alo", hỏi cô ta là ai, cô ta nhận ra đây là giọng nói của Bối Doanh Doanh!

Tên Du Hàn này chơi cô ta một vố!

Năng Dịch Mộng xấu hổ lên tiếng: "Chào, chào chị, em là Năng Dịch Mộng, chị là Du phu nhân phải không ạ?"

Bối Doanh Doanh thừa nhận: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"

"À... Không có gì, mấy ngày trước anh Du có cho em mượn một cái áo. Hôm nay em chuẩn bị rời thành phố T, nên định trả lại áo khoác cho anh Du."

"Nhưng sao cô lại có số điện thoại của tôi?"

"Em..." Năng Dịch Mộng không trả lời được.

Đầu dây bên kia lại nói: "Không sao, để tôi gọi người qua đó lấy? Du Hàn đang ở công ty, hay là để tôi gọi cho trợ lý của anh ấy?"

"Không cần đâu ạ, để em bảo trợ lý của em đưa qua là được, đỡ phải gây thêm phiền phức cho chị."

"Không phiền đâu."

Năng Dịch Mộng đang định cúp điện thoại, đầu dây bên kia lại đột nhiên hỏi một câu "Cô Năng có bạn trai chưa?"

Cô ta ngây người, nghe thấy Bối Doanh Doanh tiếp tục nói: "Hình như tôi không nên hỏi thẳng như vậy nhỉ, nhưng mà tôi cảm thấy cô Năng chắc hẳn vẫn rất khát vọng có được tình yêu? Không biết cô thích kiểu người như thế nào, tôi có quen biết một số chàng trai tài giỏi trong công ty."

Cô ta lập tức chột dạ, "... Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của Du phu nhân."

...

Lần này Năng Dịch Mộng thật sự hiểu được tất cả những tính toán nhỏ nhặt của cô ta đều trở nên vô nghĩa, hơn nữa còn bị Bối Doanh Doanh nhìn ra tâm tư của mình.

Sau khi nói chuyện xong, Bối Doanh Doanh nhìn số điện thoại này, trên mặt cũng không vẻ gì là ngạc nhiên. Chuyện trao đổi số điện thoại Du Hàn đã có cho cô biết, cô cũng đoán được Năng Dịch Mộng sẽ gọi cuộc điện thoại này.

Haiz, không còn cách nào khác, ai bảo chồng cô có sức hút như vậy chứ...

-

Sau khi Bối Doanh Doanh mang thai đến tháng thứ bảy, thứ tám, thai nghén biểu hiện rất rõ ràng, cuộc sống hàng ngày của cô càng ngày càng bất tiện.

Người phụ nữ mang thai rất vất vả, không chỉ riêng cô thấu hiểu sâu sắc điều này, mà Du Hàn với tư cách là một người chồng, ở bên cạnh nhìn cô như vậy anh cũng cảm thấy xót xa.

Buổi sáng tỉnh dậy, sau khi cô rửa mặt xong ngồi ở mép giường, Du Hàn thay quần áo xong đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nằm chặt tay cô: "Anh đã bảo Tiểu Lý đi mua cho em canh bí đỏ và bánh ngô rồi, lát nữa đồ ăn được đưa đến, em phải ngoan ngoãn ăn sáng, có biết không?"

Gần đây thời tiết dần chuyển mùa rất nóng, khẩu vị của Bối Doanh Doanh không tốt, cô không muốn ăn, Du Hàn liên thay đổi thực đơn phong phú ngày ba bữa chuẩn bị đầy đủ cho cô.

Cô gật đầu, cười với anh: "Em biết rồi, em ăn sáng xong sẽ gọi điện thoại cho anh."

Anh áp tai lên bụng của cô, dịu dàng nói: "Cục cưng nhỏ của bố phải ngoan nhé, đừng khiến cho mẹ con mệt."

"Tối hôm qua con ngoan lắm, chắc là vì biết gần đây bố rất vất vả đấy."

Du Hàn đứng dậy, hôn cô một cái, "Anh liên lạc với Trịnh Hy và Kỷ Diệu rồi, hôm nay bọn họ sẽ đến nhà chơi với em, nếu như em thật sự muốn ra ngoài thì gọi anh để anh bảo lái xe đưa em đi, chỉ cần không ra ngoài một mình là được."

"Hai cậu ấy đến được sao, tốt quá." Gần đây cô ở nhà, rất thích có người nói chuyện cùng, rất sợ buồn chán.

"Ừm, đến tuần sau chúng ta về nhà mẹ, đến lúc đó hai mẹ đều có thể chăm sóc em." Sau khi Du Hàn kết hôn với Bối Doanh Doanh, Du Linh không làm việc ở nhà họ Bối nữa, Du Hàn mua cho mẹ một căn nhà mới, nhưng nếu như Bối Doanh Doanh muốn về nhà, hai người đã bàn bạc xong, Du Linh tạm thời cũng đến ở nhà họ Bối, thuận tiện cùng Viên Man Hà chăm sóc cô.

"Vâng." Cô nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, "Anh nhanh đến công ty đi, sắp muộn rồi."

Anh gật đầu, quay người đi được mấy bước, đột nhiên bị cô gọi lại.

Anh quay đầu thấy cô gái nhỏ đi về phía anh, sau đó ôm lấy anh, mềm giọng làm nũng: "Ông xã, tối nay anh có thể về sớm một chút được không?"

Cô cũng không biết vì sao, gần đây cô càng ngày càng dính lấy anh.

Anh nghe xong, trong lòng đau nhói, ôm lại cô, hôn xuống gò má của cô: "Đồ ngốc, anh nhất định sẽ về sớm với em."

Cô thỏa mãn buông tay ra, gáy lại bị anh giữ lấy, anh cúi xuống trao cho cô một nụ hôn thật sâu.

Một lúc sau, mặt cô đỏ lên, trong lòng còn ngọt hơn cả mật.

Sau khi Du Hàn rời đi không bao lâu, Tiểu Lý đưa bữa sáng đến cho cô. Cô nhận lấy đồ ăn mưới biết được Du Hàn còn đặc biệt dặn trợ lý đi ra bên ngoài đường vành đai hai để mua. Ở đó có quán bán đồ ăn sáng Bối Doanh Doanh rất thích, từ nhà cô đến đó cũng phải lái xe mấy khoảng một tiếng.

"Cực khổ cho cậu rồi..."

Tiểu Lý mỉm cười: "Tổng giám đốc Du nói bây giờ bà chủ là quan trọng nhất, nếu như bình thường bà chủ có chuyện gì cần tôi hỗ trợ có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi."

"Được, đến lúc đó để chị bảo Du Hàn tăng lương cho cậu." Cô trở về phòng lấy cho Tiểu Lý một hộp trà cao cấp, không chỉ là vì muốn cảm ơn mà cô còn cảm thấy Tiểu Lý rất đáng tin cậy và yên tâm.

"Cảm ơn bà chủ."

Bà chủ vừa đẹp lại còn có trái tim lương thiện nữa.

Sau khi tiễn Tiểu Lý rời đi, Bối Doanh Doanh ăn sáng xong, cô đi ra sân sau xem những bông hoa tử đinh hương mà Du Hàn đã trồng cho cô trước đó. Cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí, không khỏi mỉm cười và xúc động sờ lên bụng, "Con yêu à, con nhìn xem bố của con tốt với chúng ta như thế nào."

May mắn làm sao khi có thể kết hôn với Du Hàn.

Sau đó Trịnh Hy và Kỷ Diệu đến nhà thăm cô, trên tay bọn họ cầm rất nhiều thuốc bổ, "Doanh Doanh, bây giờ cậu là "Bảo vật của quốc gia" rồi, nếu cậu nhàm chán, cuối tuần mình có thể đến chơi với cậu." Kỷ Diệu nhéo mặt cô.

Trịnh Hy cũng nói: "Gần đây mình mới đổi công việc, thời gian rảnh cũng nhiều hơn."

Cô mỉm cười, "Được, để các cậu đến chăm sóc phụ nữ có thai."

Ba người ngồi xuống, Trịnh Hy kể chuyện gần đây của mình, trong công ty có một nam nhân viên đang theo đuổi cô ấy, Trịnh Hy có hơi động lòng,  cô ấy đang suy nghĩ xem có đồng ý hay không.

Bốn năm đại học Trịnh Hy không yêu đương, tính tình của cô ấy khá thoải mái, có lúc thậm chí có thể gọi cô ấy giống như một tomboy, không có cảm giác gì mới con trai, Kỷ Diệu thường xuyên trêu chọc cô ấy sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại, ai ngờ dạo gần đây Trịnh Hy đã có tin mới.

Kỷ Diệu buồn rầu: "Cậu được lắm Trịnh Hy, chúng ta đã nói với nhau cùng sống một cuộc sống độc thân vui vẻ mà, bây giờ cậu lại định bỏ rơi mình!"

"Kỷ Diệu, cậu có định suy nghĩ Tăng Đống một chút không? Mình cảm thấy cậu ấy rất thích cậu!"

Kỷ Diệu:!!

"Cậu đừng nói bậy!"

"Mình nói cho cậu biết bây giờ có rất nhiều cô gái đang theo đuổi Tăng Đống, cậu mà không tranh thủ đi, đừng bỏ lỡ cậu ấy, hơn nữa bây giờ Tăng Đống đẹp trai hơn nhiều rồi." Hồi cấp ba Tăng Đống hơi béo, nhưng bây giờ cậu ấy đã giảm cân, cũng thường xuyên đi phòng gym luyện tập cơ bắp, lại còn làm trong công ty của nhà nước, hiển nhiên chứng minh cho câu nói "Người mập là có tiềm năng".

Hơn nữa sau này bọn họ nghe Tăng Đống nói, thời cấp ba cậu ấy vẫn luôn thầm mến Kỷ Diệu, nhưng lại tự ti nên không dám nói.

Bối Doanh Doanh nhớ đến một chuyện, "Thảo nào, khoảng thời gian trước Tăng Đống gọi điện cho mình hỏi mình thế nào rồi, sau đó còn hỏi Diệu Diệu gần đây đang làm gì, hóa ra nói bóng gió để hỏi chuyện của cậu!"

Trịnh Hy bỗng gật đầu, "Mình cảm thấy Tăng Đống rất tốt, cậu ấy thích cậu lâu như vậy, với lại điều kiện về mọi mặt cũng không hề kém chút nào, hay là cậu thử để ý cậu ấy một chút?"

Kỷ Diệu bị hai người nói, mặt cô ấy đỏ lên, vội vàng phủ nhận: "Mình... Mình không thích cậu ấy." Giọng cô ấy càng lúc càng nhỏ đến mức không nghe thấy.

Thật ra Kỷ Diệu cũng không biết bản thân có cảm giác gì với Tăng Đống. Sau khi lên đại học, Tăng Đống là nam sinh từ cấp ba duy nhất mà cô ấy còn liên lạc. Lúc đầu cô ấy còn tưởng Tăng Đống coi mình như bạn thân, ai ngờ có một lần Tăng Đống say rượu gọi điện thoại cho cô ấy nói "Tôi thích cậu".

Mấu chốt là, ngày hôm sau cậu ấy lại gửi một tin nhắn: [Tối hôm qua lời của tôi nói là thật, tôi không say.]

Đó là lần đầu tiên Kỷ Diệu từ chối Tăng Đống, khi đó cô ấy thật sự không có cảm xúc đó đối với Tăng Đống.

Sau đó Tăng Đống và Kỷ Diệu không liên lạc với nhau một thời gian, cũng không biết vì sao về sau lại liên lạc lại, Tăng Đống dường như vẫn coi cô là bạn bè, Kỷ Diệu cũng dần dần thoải mái hơn.

Bốn năm đại học hai người đều độc thân, bây giờ cũng đều trở lại sống ở thành phố T. Ngọn lửa nhỏ trong lòng Tăng Đống lại bắt đầu nhen nhóm, gần đây trong lòng cô cũng dần có một chút rung động.

Kỷ Diệu không biết bản thân đang sợ cái gì, luôn cảm thấy tình cảm giữa cô và Tăng Đống rất đơn thuần, cô ấy vẫn luôn coi Tăng Đống là bạn thân khác giới.

Bối Doanh Doanh nói: "Không sao, dù sao tất cả đều thuận theo trái tim của cậu là được, nếu như hai người các cậu thật sự đến với nhau, mình sẽ chúc phúc cho các cậu."

Kỷ Diệu chọt chọt cằm của cô: "Đừng nói về mình nữa, nói về cậu đi, đến lúc đó cục cưng nhỏ ra đời, mình muốn làm mẹ nuôi."

Trịnh Hy: "Mình cũng muốn."

Lời này của hai người chọc cô bật cười, "Được."

-

Qua vài ngày sau, Du Hàn đưa Bối Doanh Doanh về nhà họ Bối. Trong nhà có người chăm sóc cô, Du Hàn ở công ty cũng có thể yên tâm hơn.

Buổi tối khi Du hàn về nhà, anh mang theo bánh đào xốp giòn, cô cực kỳ vui vẻ, vì cô thèm món bánh này lâu lắm rồi.

Viên Man Hà ở bên cạnh không khỏi trêu ghẹo, "Con nhìn xem, Tiểu Hàn chiều con giống như một đứa bé thế này, buổi trưa muốn ăn, buổi tối thằng bé mua về cho con.

Cô cười khúc khích, ôm lấy anh, "Ông xã tốt quá."

Hiếm có khi cô gái nhỏ không sợ xấu hổ ở trước mặt mẹ làm nũng với Du Hàn, anh cong môi cười, ôm lại cô: "Mẹ, không có gì đâu, hôm nay đúng lúc con họp xong sớm, ghé mua cho em ấy."

Du Linh từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy bọn họ, "Nào nào, các con nhanh chóng rửa tay rồi ra ăn cơm."

"Về phần nấu ăn, mẹ không thể nấu ngon bằng Du Linh được, Doanh Doanh rất thích ăn món chị nấu." Viên Man Hà dìu Bối Doanh Doanh đi qua phía bàn ăn.

"Ài, thật ra chị đều chỉ nấu những món thường ngày hay ăn thôi." Du Linh kéo Du Hàn đi vào trong bếp, mở nắp nồi canh ra, "Tối nay trước khi đi ngủ, con lấy tổ yến này cho Doanh Doanh uống, biết chưa?"

"Vâng, mẹ vất vả rồi."

Du Linh mỉm cười, "Người vất vả nhất là Doanh Doanh."

Cả nhà hòa thuận vui vẻ ngồi cùng một bàn ăn cơm tối, sau khi ăn cơm xong Du Hàn theo thường lệ nắm tay Bối Doanh Doanh dắt cô ra ngoài tản bộ.

Trên đường đi, cô nói: "Ông xã, em cảm giác sau khi em mang thai mọi người đều rất cưng chiều em."

Anh ôm cô, "Bởi vì biết lúc này em cực kỳ cần được che chở."

Cô sờ bụng, nói: "Thật ra có những khi nghĩ đến việc phải sinh con em cảm thấy rất sợ, bởi vì em biết sẽ rất đau. Nhưng khi nghĩ đến mọi người... Rồi lại nghĩ đến con của chúng ta, em cảm thấy bản thân như có thêm dũng khí.

Anh nắm lấy tay của cô, hôn xuống lòng bàn tay cô một cái: "Yên tâm, anh sẽ ở bên em."

-

Rất nhanh đã đến ngày dự sinh của cô. Mấy ngày cuối cùng của thai kỳ cô đều ở trong bệnh viện. Hai vợ chồng thảo luận, vì muốn sau khi sinh có thể phục hồi được tốt hơn, hai người lựa chọn sinh tự nhiên.

Lúc cô bị đẩy vào phòng sinh, bố mẹ hai bên, Châu Tố, Lục Giản, Kỷ Diệu và Trịnh Hy đều chạy đến.

Du Hàn sốt ruột đi qua đi lại ngoài cửa phòng sinh, trong lòng thấp thỏm lo lắng, hy vọng Bối Doanh Doanh đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì. Bối Hồng đứng lên vỗ vỗ bờ vai của anh, trấn an: "Không sao đâu con, lúc trước mẹ vợ con sinh Doanh Doanh, bố cũng căng thẳng như vậy."

Sáu tiếng sau, cuối cùng cửa phòng sinh cũng bị đẩy ra, Du Hàn là người đầu tiên xông đến.

Y tá mỉm cười: "Mẹ tròn con vuông, bà Du sinh được một bé gái."

Mọi người cuối cùng thở phào một hơi, vui vẻ ra mặt, "Tốt quá rồi, tốt quá rồi!"

Du Hàn nhìn đứa bé nhỏ xíu trong tay y tá, trong lòng anh có một luồng ấm áp dâng trào, sau đó việc đầu tiên anh làm là bước nhanh vào trong phòng sinh.

Bối Doanh Doanh vẫn rất suy yếu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, "Ông xã..."

Anh đi tới, nắm chặt lấy tay cô, hốc mắt đỏ lên ——

"Doanh Doanh của anh giỏi lắm."