Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 55




Sau khi mọi người nhìn thấy người đi sau lưng Kế Khê là Hứa Chi Hạo, bầu không khí trong phòng vốn đang náo nhiệt thoải mái bỗng trở nên yên ắng hơn.

Hứa Chi Hạo không hề nghĩ đến sẽ gặp được Bối Doanh Doanh ở đây. Bước chân anh ta khựng lại, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, bị Kế Khê đứng bên cạnh nhìn thấy. Tim cô ấy lần nữa nhói lên, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mọi người trong phòng, cô ấy chậm rãi khoác tay Hứa Chi Hạo, cong khóe môi cười với mọi người --

"Đây là... bạn trai của chị, Hứa Chi Hạo."

Trong phòng bao, nhóm Kế Vũ, bao gồm cả Bối Doanh Doanh và Du Hàn đều ngây cả người.

Kế Vũ là người đầu tiên kịp phản ứng, chớp chớp đôi mắt: "Trời ơi, hóa ra đây là bạn trai của chị tớ!"

Hứa Chi Hạo nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Bối Doanh Doanh, anh ta căng thẳng đến mức hầu kết nhấp nhô mấy lần, sau đó từ từ rút cánh tay mình ra khỏi tay của Kế Khê, rồi nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lẽo.

Môi mỏng của anh ta khẽ mở: "Cô cảm thấy thế nào?"

Lông mi Kế Khê run lên, không ngờ anh ta lại trả lời như vậy, sau đó cô ấy cố kéo khóe miệng lên nở nụ cười, che đi cảm xúc trong lòng: "Mọi người tiếp tục hát đi..."

Kế Vũ không phát hiện được vẻ khác thường giữa hai người bọn họ, nhiệt tình mời hai người ngồi xuống. Hứa Chi Hạo cất bước, ngồi xuống chính giữa ghế sô pha, Kế Khê thấy vậy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống theo.

Đám người Kỷ Diệu và Tăng Đống bên này trong chốc lát chỉ cảm thấy Hứa Chi Hạo nhìn rất quen, hình như trước đó đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng bọn họ không thể nhớ nổi là ở đâu.

Đột nhiên Trịnh Hy nhớ ra, hạ giọng nói với Kỷ Diệu: "Ở chỗ suối nước nóng lần trước á."

Kỷ Diệu trừng lớn hai mắt, à là lần đó... Cho nên Hứa Chi Hạo và Bối Doanh Doanh có quen biết? Hơn nữa Hứa Chi Hạo còn là tình địch của Du Hàn!

Nhưng bây giờ nhìn ba người bọn họ, đều đang giả vờ như không quen biết nhau.

Kỷ Diệu và Trịnh Hy tất nhiên sẽ không nhắc đến chuyện này.

Tăng Đống và Lạc Phàm tiếp tục hát, bọn họ chọn bài [Người anh em, ôm một cái], Bối Doanh Doanh ngồi một bên bỗng lơ  đãng nghiêng đầu nhìn sang, lập tức thấy ánh mắt nóng bỏng của Hứa Chi Hạo đang nhìn mình.

Cô không hiểu lắm.

Hóa ra Hứa Chi Hạo có bạn gái rồi?

Nhưng vừa rồi anh ta nhìn cô như vậy để làm gì?

Du Hàn quay đầu cũng phát hiện ánh mắt không ổn này của Hứa Chi Hạo. Anh thu tầm mắt lại, cánh tay để sau lưng Bối Doanh Doanh, bày ra dáng vẻ giống như đang ôm cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: "Không được nhìn anh ta."

Cô gái nhỏ nghe thấy vậy, bị dáng vẻ ghen tuông này của anh chọc cười, "Mình đâu có nhìn anh ta..."

"Sao ở đây cũng có thể gặp được anh ta chứ." Du Hàn không vui.

Bối Doanh Doanh mỉm cười ngọt ngào với anh: "Được rồi, cậu đừng tức giận."

Hành động thân mật "kề tai nhau nói nhỏ" của hai người khiến sắc mặt của Hứa Chi Hạo ngày càng nặng nề. Một lúc sau có mấy phục vụ đi vào, mang lên rất nhiều loại rượu quý. Hứa Chi Hạo rót một ly Whisky, hào phóng nói: "Tối nay mọi người cứ thoải mái vui chơi, tiền tính hết lên tôi."

Kế Vũ cười với chị mình, dường như đang khen Hứa Chi Hạo: "Cảm ơn anh ạ."

Nhưng Kế Khê nhìn chàng trai bên cạnh cô ấy uống cạn từng ly rượu giải sầu, ánh mắt anh ta không hề di chuyển khỏi người Bối Doanh Doanh. Hốc mắt cô ấy cay cay, hận không thể ở trước mặt tất cả mọi người chất vấn Hứa Chi Hạo sao có thể tổn thương cô ấy như vậy.

Trong lòng bốn người mỗi người đều có một suy nghĩ riêng của mình.

Tăng Đống thấy chỉ có mấy người bọn họ hát thì rất nhàm chán, cậu ấy muốn khuấy động bầu không khí, lên tiếng: "Không phải ở đây có hai cặp yêu nhau sao? Mọi người có ai muốn song ca một bản tình ca không?"

Kế Vũ cực kỳ hưng phấn, đưa micro cho Kế Khê, nhíu mày: "Chị, chị và anh rể cũng hát một bài nhé?"

Kế Khê sợ hãi nhìn về phía Hứa Chi Hạo, anh ta đang vắt chéo chân điều chỉnh tư thế hạ hai chân xuống, giọng điệu lạnh nhạt: "Không biết hát."

Nhưng Kế Khê biết rõ, năm đại học đầu tiên anh ta tham gia cuộc thi hát ở trường và đạt được giải nhất.

Cô thấy vậy xấu hổ từ chối: "Đúng đó, hay vẫn là các em hát đi."

Tăng Đống và Lạc Phầm ầm ĩ cổ vũ cặp đôi nhỏ tuổi bên này: "Anh Hàn, Doanh Doanh, hai người hát đi. Hai người mà hát thật sự giống như một đôi do ông trời tác hợp đó nha!"

Bối Doanh Doanh bị bọn họ hô hào như vậy thì nhìn về phía Du Hàn, lúc đầu cô cảm thấy nhất định Du Hàn sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ anh lại nhìn cô, khóe môi ẩn ý cười:

"Có muốn cùng tôi hát một bài không?"

Cô ngây người, Tăng Đống trực tiếp nhét micro vào trong tay cô, "Nào nào nào! Tất nhiên là muốn rồi!"

Hai người chọn bài cả hai cùng biết, lúc Du Hàn mở miệng hát đã khiến Bối Doanh Doanh rất kinh ngạc.

Giọng của anh trầm và đầy từ tính, giọng hát rất bắt tai người nghe. Mặc dù bởi vì hơi căng thẳng nên giọng có chút run, nhưng khi Du Hàn nhìn về phía Bối Doanh Doanh, cô có thể nhìn thấy trong mắt của anh tràn đầy tình cảm dành với cô.

Một bản tình ca trữ tình nhẹ nhàng khiến cả phòng bao như nổi lên bong bóng màu hồng. Mười ngón tay của Du Hàn và Bối Doanh Doanh đan vào nhau, sau khi hát xong, Tăng Đống và Kỷ Diệu lập tức gào hét: "Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"

Cô gái nhỏ mặt ửng hồng nhìn Du Hàn, eo của cô bỗng bị anh ôm lấy, anh cúi người hôn lên gò má của cô, sau đó nhìn đám người ồn ào bên cạnh, vẻ mặt tự nhiên: "Như thế này cũng đủ rồi."

"Wow... ồ..."

Lúc này ở giữa dãy ghế sô pha, Hứa Chi Hạo đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Anh ta đứng dậy, nhìn Du Hàn một cái, mặt lạnh tanh không nói hai lời, đi ra cửa phòng bao, ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Hành động này của anh ta khiến tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.

Kế Khê cúi thấp đầu, nắm chặt tà váy, hơi thở dồn dập khiến cả người cô ấy cũng phập phồng theo. Cảm giác giống như vết thương lòng chưa khép lại bây giờ bị người ta đâm một dao thật mạnh, đau đến không thể thở nổi.

Kế Vũ sững sờ: "Chị, anh rể sao thế..."

Kế Khê ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười, kiềm chế nước mắt đang muốn trào ra: "Không sao đâu, anh ấy, anh ấy đột nhiên có chút việc."

Kế Vũ tin lời của chị, nhưng Bối Doanh Doanh đã nhận ra điểm khác thường. Cô quay đầu nhìn đôi mắt đang tối sầm lại của Du Hàn, sắc mặt anh căng cứng. Cô nắm lấy tay anh, anh đè xuống cảm giác không vui trong lòng, vuốt ve đầu cô, khẽ nói: "Không sao đâu."

Mỗi người đều có tâm sự khác nhau. Kỷ Diệu và Trịnh Hy ít nhiều cũng cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, tất cả mọi người không hề vạch trần chuyện này ra. Một lúc sau Bối Doanh Doanh đứng dậy đi về sinh, rửa tay xong cô đi ra ngoài, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo cô vào một khúc rẽ hành lang bên cạnh.

Sức của Hứa Chi Hạo rất lớn, anh ta đè Bối Doanh Doanh lên tường khiến cô không thể nhúc nhích được. Cô vừa thấy là anh ta, ngẩn người vài giây, sau đó giãy giụa muốn tránh khỏi tay anh ta.

"Hứa Chi Hạo, anh điên rồi, thả tôi ra..."

Trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, con ngươi lúc này đầy tơ máu hằn lên. Anh ta nhìn chằm chằm cô, " Em cố ý ở trước mặt anh thân mật với với tên đó?"

"Em rõ ràng biết anh thích em..." Hứa Chi Hạo giống như mất kiểm soát, mạnh mẽ ép hỏi cô: "Vì sao? Vì sao em không thể nhìn anh dù chỉ một chút?"

"Anh có bệnh à!" Bối Doanh Doanh không hiểu, người này rõ ràng có bạn gái rồi còn ở đây nổi điên cái gì?

"Tên đó có thích em lâu bằng anh không?" Anh ta cúi xuống muốn hôn cô, cô liều mạng giãy giụa. Lúc nà bên cạnh vang lên giọng nói của một người thứ ba: "Hứa Chi Hạo, anh đang làm cái gì thế?"

Hứa Chi Hạo quay đầu lại, Kế Khê đứng cách bọn họ khoảng hơn ba mét, nước mắt chảy đầy mặt.

Bối Doanh Doanh đẩy anh ta ra, hung dữ nhìn chằm chằm anh ta: "Hứa Chi Hạo mong sau này anh cách xa tôi một chút. Anh đã có bạn gái rồi, anh làm như vậy chỉ khiến tôi càng ngày càng thấy ghê tởm anh thôi."

"Doanh Doanh..."

Cô quay người rời đi, lúc đi ngang qua Kế Khê khóe môi giật giật nhưng cuối cùng không nói gì.

Hứa Chi Hạo đỡ lấy trán, dựa vào tường, cả người anh ta như chìm trong bóng tối, Kế Khê chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, giọng nói run rẩy chất vấn: "Cho nên anh ở cùng em bao lâu nay, nhưng người anh thích chưa bao giờ thật sự là em? Cho đến bây giờ, em chỉ là vật thay thế của Bối Doanh Doanh thôi?"

Kế Khê thấy anh ta im lặng, cô ấy giống như lên cơn điên giữ chặt lấy anh ta, "Anh nói đi, em nói có đúng không!"

Anh ta hất tay Kế Khê ra, tức giận nói: "Phải thì thế nào?"

Nước mắt của Kế Khê rơi xuống càng dữ dội hơn: "Nhưng người ta đã có bạn trai rồi. Anh thấy đó Bối Doanh Doanh không hề thích anh! Vì sao anh không thể nhìn em một cái? Em thích anh nhiều như vậy mà...

Hứa Chi Hạo nắm cằm Kế Khê, "Thích? Thứ cô thích chỉ là tiền tôi đưa cho cô mà thôi?"

Kế Khê giật mình, "Hóa ra... Anh nghĩ em như vậy."

"Chúng ta không phải đều là vì thỏa mãn nhu cầu của đối phương thôi sao? Kế Khê, cô đừng hy vọng tôi sẽ thích cô." Khóe miệng anh ta nhếch lên, buông tay ra, quay người rời đi.

Kế Khê đứng lại chỗ, cắn bờ môi đang run rẩy, nước mắt một lần nữa như nước tràn bờ đê.

Bối Doanh Doanh nhào vào trong ngực của Du Hàn, ôm anh thật chặt, vùi đầu vào trong ngực anh. Du Hàn run lên, giữ lấy gáy của cô, ôm chặt cô vào lòng: "Sao thế Doanh Doanh?"

Cô hít mũi một cái, "Mình muốn về nhà, mình buồn ngủ quá."

"Được, chúng ta về nhà." Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.

Anh nắm tay cô đi ra khỏi quán karaoke. Bối Doanh Doanh gửi tin nhắn cho Kế Vũ, lấy lý do bỗng nhiên thấy không khỏe lấp liến cho qua. Cô thật sự không biết nên đối mặt với Kế Khê thế nào, cũng không dám nói với Du Hàn, sợ khiến anh tức giận.

Hai người gọi xe taxi, sau khi lên xe, cô bất ngờ muốn ngồi sát lại với anh, Du Hàn kéo cô vào trong lòng, khẽ cười nhéo nhéo chóp mũi của cô: "Sao tôi lại cảm giác Doanh Doanh say rồi nhỉ?"

Cô mỉm cười, tựa đầu vào vai anh.

"Du Hàn, mình rất vui khi gặp được cậu."

Cô rất may mắn, cô gặp được một người cô thích, đối phương cũng thích cô.

Mặc kệ người khác như thế nào, cô chỉ muốn yên ổn thích một mình anh.

"Tối nay cái miệng nhỏ này ngọt thật đấy." Anh không khỏi bật cười, "Tôi cũng rất vui vì gặp được cậu."

Buổi tối hôm đó, tiếp sau Kế Khê và Hứa Chi Hạo xảy ra chuyện gì, Bối Doanh Doanh không biết. Ngày thứ hai cô nói bóng nói gió ra hiệu cho Kế Vũ, nhưng Kế Vũ không tim không phổi hiển nhiên là rất ngốc, dường như không phát hiện chị mình có gì khác lạ, cái gì cũng không thấy nói.

Tháng chín sau khi tựu trường, mọi người đều rất bận rộn, tiết tấu học tập dần dần tăng tốc, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.

Cuối tháng chín là đại hội thể thao của trường, học sinh năm cuối cấp ba cũng phải tham gia. Sự kiện nhỏ này làm dịu đi không khí học tập căng thẳng thường ngày. Mọi người nhao nhao lên nói đây là năm cuối cùng của bọn họ rồi, phải chơi thật vui vẻ.

Sau khi Du Hàn chuyển lại chức hội trưởng hội học sinh cho đàn em thì có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Dưới sự đề nghị của cán thể dục thể thao và sự thiếu hụt tài nguyên tham gian đại hội, anh cũng đã báo danh tham gia chạy tám trăm mét và tiếp sức nam.

Lúc sắp xếp người làm công tác hậu cần, Bối Doanh Doanh vốn muốn làm hậu cận cho anh, nhưng trong lớp phải phái ba người đi làm tình nguyện viên, đúng lúc cô bị chỉ điểm tham gia.

Cuối cùng đành phải để Tăng Đống và Lạc Phàm làm hậu cần cho Du Hàn.

Vào buổi chiều của ngày đầu tiên của đại hội, công việc của Bối Doanh Doanh là đứng trong dây an toàn ở vòng trong của sân thể thao để duy trì trật tự và ngăn không cho học sinh băng qua dây trong khi xem trận đấu.

Buổi chiều, khi cuộc họp sắp xếp công việc được tổ chức, trưởng nhóm đã phân công công việc cho mọi người, trưởng nhóm của bọn họ là một nữ sinh lớp mười tên là Từ Ninh, rất có cá tính, đến lượt Bối Doanh Doanh, sắc mặt của Từ Ninh rất tệ: "Sáng nay chị đã làm công việc của mình như thế nào thế? Rất nhiều người đã vượt qua dây chắn khi những bạn khác đang thi chạy, nhưng chị không ngăn họ lại?"

Bối Doanh Doanh cụp mắt: "Xin lỗi, chị có đi lại gọi bọn họ lại, nhưng bọn họ đã chạy qua rồi không hề nghe thấy chị gọi..."

"Từ Ninh, lúc đó có rất nhiều người vây quanh phía bên trái đường chạy. Sáng nay Doanh Doanh còn bị bọn họ giẫm lên chân." Có người nói giúp cô mấy câu.

"Khi làm việc chỉ biết viện cớ cho sai lầm của bản thân? Đây là thái độ của mọi người lúc này đó hả?" Từ Ninh nhíu mày.

Tất cả mọi người đều im lặng, một lúc sau Bối Doanh Doanh lên tiếng: "Xin lỗi, lần sau chị sẽ chú ý."

Từ Ninh thu lại ánh mắt chán ghét của mình, lần này không nói gì thêm, tiếp tục phân công nhiệm vụ.

Sau khi cuộc họp kết thúc, có mấy bạn học lớp mười hai rời đi cùng với Bối Doanh Doanh. Bọn họ nói nhìn là biết Từ Ninh cố ý nhắm vào Bối Doanh Doanh, tự bản thân khó chịu, bắt nạt Doanh Doanh tốt tính.

Bối Doanh Doanh cũng không biết cô đắc tội gì với Từ Ninh, cũng không nói gì thêm.

Ở một bên khác, Từ Ninh và bạn học vẫn còn ở trong phòng họp đang nói đến Bối Doanh Doanh: "Hóa ra chị ta là nữ thần mà bọn con trai trong lớp hay nhắc đến? Mình thấy cũng đâu có đẹp lắm."

Từ Ninh khẽ xì một tiếng: "Sinh ra được cái có khuôn mặt trắng nõn, dáng vẻ ngây thơ hiền lành khiến bọn họ thích chứ sao."

"Ê các cậu có thấy hot boy Du Hàn của trường chúng ta bao giờ chưa?"

Vừa nhắc đến "Du Hàn", Từ Ninh đang hờ hững lập tức nâng tinh thần, "Sao thế?"

"Nghe nói Du Hàn và Bối Doanh Doanh học cùng một lớp, hình như quan hệ của hai người bọn họ rất mập mờ? Có người đang truyền tai nhau Du Hàn thích Bối Doanh Doanh đó?"

"Không thể nào, sao ngay cả hot boy ánh mắt cũng kém như vậy?"

Từ Ninh nhướng mày, ghen ghét mở miệng châm chọc: "Nếu là thật, nhất định là Bối Doanh Doanh dụ dỗ anh ấy."

"Nhưng mình thấy chị ấy nhìn có vẻ rất đơn thuần..."

Từ Ninh nhếch môi, "Nhìn không ra là đang giả vờ à? Girl tâm cơ đó, loại con gái như vậy thẳng nam nhìn không ra đâu."

Cô ta đứng lên, nhìn đám bạn của mình, nở nụ cười tươi, "Dù sao mình cũng không tin Du Hàn và Bối Doanh Doanh có loại quan hệ đó, Bối Doanh Doanh cơ bản là không xứng."

Buổi chiều sau khi đại hội thể thao bắt đầu, Bối Doanh Doanh đã đến sân thể thao. Đầu giờ chiều nắng rất gắt, cô đã chuẩn bị cho bản thân một cái ô, chưa che được bao lâu, Từ Ninh đã đi đến.

"Cất ô đi."

"... Vì sao?"

"Vóc dáng của chị đã không cao rồi, nhìn không được bao xa, chị ở đây canh chừng mà còn che ô, việc này sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của chị không biết sao?"

Bối Doanh Doanh ngửa đầu nhìn ánh nắng mặt trời, "Nhưng mà hôm nay nắng gắt thế này, chị sợ lát nữa sẽ bị cảm nắng..."

"Đây là vấn đề của chị, chị phải tự giải quyết."

"..." Cô nhẫn nhịn, đóng ô lại. Từ Ninh quay người rời đi, Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn mặt trời thiêu đốt trên đầu khó chịu thở dài, bỗng có một cái mũ lưỡi trai đội lên đầu cô.

Cô quay đầu lại, là Du Hàn đang đứng sau lưng cô.

"A, sao cậu đến đây?" Cô lập tức nở nụ cười với anh.

"Vừa ở chỗ tập trung xuống đây liền thấy cô, sao không mở ô lên che, hả?"

Cô cười khổ, "Bọn mình không được phép che ô."

Anh nhíu mày, "Sao không được phép? Tôi nhìn thấy rất nhiều người tình nguyện viên đang che ô mà."

"Không sao đâu, đội mũ dễ hoạt động hơn." Cô khẽ cười, "Buổi chiều cậu cố gắng chạy thật tốt tám trăm mét đó nha, cậu thi mình sẽ ở bên cạnh cổ vũ cậu."

Anh sờ đầu của cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Nếu hôm nay tôi dành được hạng nhất thì có phần thưởng gì?"

"Không phải cậu sẽ có giấy chứng nhận với phần thường của trường sao..."

"Tôi muốn cậu tặng cơ." Anh mỉm cười nói nhỏ.

Bối Doanh Doanh nghe ra ý của anh, mặt cô lập tức đỏ lên.

Người này lại đang đùa giỡn cô [QAQ].

Cô nhanh chóng đuổi Du Hàn đi, bắt đầu nghiêm túc quan sát xung quanh, nhưng mà thỉnh thoảng Từ Ninh cứ đến tìm đủ loại lý do bắt bẻ cô vài câu, lúc thì đường dây ngăn cách bị lệch, lúc thì cô đi lại quá nhiều. Cô không muốn cãi nhau nên đều lựa chọn nhịn xuống.

Nhưng mà bên cạnh có mấy nữ sinh "mách lẻo", rất nhanh chuyện này đã đến tai Du Hàn.

Anh đang ngồi ở khu tập trung, sau khi nghe xong anh nhìn đường đua, sắc mặt trầm xuống, cũng không nói gì.

Bốn giờ chiều, là trận chung kết tám trăm mét nam của khối lớp mười hai, lúc ba giờ rưỡi bắt đầu đầu điểm danh, Du Hàn điểm danh xong, đi xuống sân thể thao.

Hôm nay Du Hàn mặc áo phông trắng, quần thể thao đen năm phân. Dáng người cao ráo, khí chất ngời ngời, chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến bao cô gái ngẩn ngơ.

Anh đang khởi động làm nóng người, sau đó bên cạnh vang lên một giọng nói: "Xin chào, bạn học Du Hàn —— "

Anh ngước mắt lên, nhìn thấy Từ Ninh đi đến.

Trong tay cô ta cầm chai nước, lúc này đang cười đưa chai bước đến trước mặt anh, có hơi căng thẳng: "Hôm nay em là tổ trưởng tổ hậu cần Từ Ninh, đây là nước khoáng, bọn em đều phát cho mỗi vận động viên ra sân một chai."

Du Hàn lạnh lùng từ chối: "Không cần."

Từ Ninh hạ tay xuống, thu hồi ánh mắt, "Vậy thôi ạ..."

Cô ta đang định rời đi, bỗng nam sinh gọi cô ta lại: "Bạn học."

"Dạ?" Hai mắt cô ta sáng lên.

Du Hàn chỉ nữ sinh đứng bên cạnh lối nhỏ của sân tập, "Làm phiền em gọi giúp tôi Bối Doanh Doanh đến đây một chút được không?"

???

Từ Ninh ngây người, lúc kịp phản ứng lại mới nói, "Nhưng chị ấy đang làm việc."

"Không mất nhiều thời gian đâu."

"... Vậy để em đi gọi." Từ Ninh cố gắng đè nén khó chịu, đi qua vỗ vai Bối Doanh Doanh.

Bối Doanh Doanh nghi ngờ đi đến cùng với Từ Ninh, nhìn thấy Du Hàn thì rất ngạc nhiên, không hiểu anh muốn làm gì, "Cậu tìm mình à?"

Du Hàn nhìn cô gái trước mặt, trong mắt nhiều thêm mấy phần ý cười. Anh rất tự nhiên lấy chai nước uống dở trong tay cô, vặn nắp, ngửa cô uống nước.

Từ Ninh thấy cảnh này, vẻ mặt ngốc trệ.

Hầu kết của anh chuyển động, quai hàm góc cạnh rõ nét. Anh liếm sạch những giọt nước trên môi. Lúc trả chai nước lại cho cô, nhân tiện nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần hơn, không coi ai ra gì cúi đầu xuống ——

Hôn lên mặt của cô.

Anh mỉm cười nói với cô: "Ok, tôi bổ sung năng lượng xong rồi, trở về đi."

Từ Ninh:???!!!

- -----oOo------