Ngoan, Đừng Nháo

Chương 9




“Hai người không phải chị em đấy chứ?” Tề Duy Duy cùng Quách Mậu Tuyết vừa đánh nhau xong, lúc này đã không còn bận lòng nữa rồi, trong lòng có gì nói đó, “Thế nhưng cũng không đúng, hai người đâu có cùng họ.”

Hơn nữa nhà Quách Mậu Tuyết rất có tiền, Tưởng Nam Khanh lại không giống

Tưởng Nam Khanh đối với chủ đề tám nhảm của Tề Duy Duy không có hứng thú, đứng dậy muốn đi: “Còn không lên lớp? Mình đi trước đây.”

Ba người khác cũng đuổi kịp, nhưng Tề Duy Duy không buông tha chủ đề này hăm hở khoác vai Quách Mậu Tuyết hỏi chuyện.

Quách Mậu Tuyết không muốn nói cho cô ấy biết, đành dịch người sang vên cạnh. Nhưng Tề Duy Duy lại không chịu, cố chấp hỏi đến cùng.

Về sau Quách Mậu Tuyết bất đắc dĩ để cô ấy tiếp tục ôm mình.

Khúc Kỳ buồn cười đi đến bên cạnh Tưởng Nam Khanh: “Cậu nói xem hai người này kì lạ thật. Trước kia đối đầu như nước với lửa, hôm nay vừa đánh nhau một trận đã thoải mái hơn rồi.”

____

Thế sự vô thường.

Có khi thật sự là đánh nhau xong tăng tình bằng hữu, trong những ngày kế tiếp Tề Duy Duy không hiểu sao lại cùng Quách Mậu Tuyết lăn đi khắp nơi, ngay cả Khúc Kỳ cũng có thể nói vài câu với Quách Mậu Tuyết.

Có đôi khi hết giờ học, Quách Mậu Tuyết thậm chí còn chạy đến gặp Tề Duy Duy và Khúc Kỳ để tám nhảm.

Về phần Tưởng Nam Khanh lại không tham gia cùng họ.

Cô cảm giác giữa mình và Quách Mậu Tuyết, quan hệ nhàn nhạt mới là tốt nhất.

Lúc nghỉ giữa tiết buổi chiều hôm đó, Quách Mậu Tuyết và Tề Duy Duy ngồi phía sau cùng nhau đùa giỡn, Tưởng Nam Khanh vẫn như mọi khi ngồi đọc sách.

Có thể là bởi vì có một người bạn cùng bàn học giỏi, Tưởng Nam Khanh cảm giác mình càng ngày càng nóng lòng muốn học tập.

Lưu Minh Triết đột nhiên xoay đầu lại: “Tưởng Nam Khanh, đi leo rank không.”

“Hả?” Tưởng Nam Khanh đang làm bài tập Vật Lý, nghe thấy thế vô thức ngẩng đầu.

Lưu Minh Triết: “Cậu đánh LOL tốt như vậy chắc cũng biết Vương Giả Vinh Diệu*, đến chơi vài ván?”

*Được dịch từ tiếng Anh-Wangzhe Rongyao là một đấu trường trực tuyến nhiều người chơi được phát triển và phát hành bởi Tencent Games cho các nền tảng di động iOS và Android, dành riêng cho thị trường Trung Quốc.

Cô suy nghĩ một chút, nhìn về phía Mục Lăng Thành đang gục xuống bàn ngủ: “Chơi không?”

Lông mi Mục Lăng Thành run run vài cái, đôi mắt còn ngái ngủ mở ra, liếc nhìn cô. Trong chớp mắt, Tưởng Nam Khanh cảm thấy khuôn mặt cậu thật sự rất đẹp.

Thấy cậu không đáp, Tưởng Nam Khanh lại lặp lại một lần: “Cậu ấy nói đánh Vương Giả, cậu không?”

Mục Lăng Thành tiện tay lấy điện thoại trong túi đưa cho cô: “Hai ngày trước lỡ tay xóa rồi, cài lại cho tôi đi.”

Lưu Minh Triết khó tin: “Mục Lăng Thành, không phải cậu nói ở trường sẽ không chơi à?”

Mục Lăng Thành tiếp tục gục xuống bàn ngủ.

Tưởng Nam Khanh rất nhanh đưa di động trả lại cho cậu: “Xong rồi.”

Mục Lăng Thành ngồi thẳng người, Lưu Minh Triết kích động qua gọi Trần Thiếu Ngang: “Bắt đầu thôi! Bắt đầu thôi!”

Lúc này, đột nhiên có người ở đằng sau chọc vào lưng Tưởng Nam Khanh, cô quay đầu lại, tiếp đón vẻ mặt tươi cười của Tề Duy Duy: “Các cậu có thiếu người không, cho mình chơi với?”

“Được.” Tưởng Nam Khanh sảng khoái đáp ứng.

Sau khi lập tổ đội, Lưu Minh Triết thấy Tưởng Nam Khanh chọn Đắc Kỷ*, có chút ngoài ý muốn: “Cậu chơi Pháp Sư à?”

*Đắc Kỷ: Tướng của game

Cậu cho rằng cô sẽ chọn xạ thủ giống lần ở tiệm net, vì vậy lấy vị trí SP trước Mục Lăng Thành!

Đằng sau truyền đến giọng Tề Duy Duy hưng phấn: “Ah ah ah…Lưu Minh Triết cậu là SO, cậu theo mình, mình là xạ thủ! Mình là xạ thủ!”

“…” Lưu Minh Triết không muốn để ý cô ấy!

N phút đồng hồ sau

Lưu Minh Triết nóng nảy: “Tề Duy Duy cậu có biết chơi không thế, chết bốn lần rồi!”

Tề Duy Duy cũng không chịu nhường nhịn: “Cậu có biết SP không thế, lúc mấu chốt không thêm máu, để tôi chết nhiều như vậy!”

“Tề Duy Duy cái đồ tối dạ nhà cậu! Xông lên là xông lên, dứt khoát xem nào!”

Tề Duy Duy ủy khuất mà bĩu môi: “Người ta là tân thủ, còn chưa chơi mấy, cậu không thể nhẹ nhàng hơn à?”

Lưu Minh Triết muốn điên rồi: “Nghĩa là không lên chứ gì. Bà chị của tôi ơi, cậu phải nói sớm chứ!”

____

Với tư cách là “đồng đội heo”, Tề Duy Duy rất thản nhiên kéo chân cả đội, ven đường liên tục chết, rất nhanh đã quay về bệ đá cổ.

Nhưng xạ thủ team bạn cũng chả đâu vào đầu, bị Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành áp chế thê thảm như Tề Duy Duy.

Vì vậy cuối cùng là, Tề Duy Duy nằm không cũng thắng.

Cô cầm điện thoại, nhìn chiến tích 0-9 của mình, rõ ràng rất sung sướng: “Nam Khanh, đây là lần thứ sáu mình chơi game này nhưng là lần đầu thắng đấy!”

Mọi người: “…”

Lúc này, Khúc Kỳ đi tới, đem giấy viết thư màu lam nhạt có trái tim màu đỏ đặt lên bàn Tưởng Nam Khanh: “Nam Khanh, vừa rồi ở ngoài cửa có người nhờ mình đưa cho cậu.”

Tề Duy Duy hóng hớt: “Thư tình, ai đưa thế?” Câu sau là hỏi Khúc Kỳ.

Khúc Kỳ lắc đầu: “Lớp khác, không biết.”

Từ chuyện trang trí bảng đen đợt trước, Tưởng Nam Khanh đột nhiên lên web của trường, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhận được thư tình.

Tưởng Nam Khanh ngược lại không có biểu cảm, tùy tiện tìm một quyển sách kẹp thư vào.

Mục Lăng Thành nhìn động tác của cô, mím môi nhíu mày.

Một tuần nay cậu không ít lần nhìn thấy cô cất thư tình, mấu chốt là cô không vứt thư, mà là kẹp ở trong sách cất lại.

Bản thân cậu từ trước đến giờ chưa bao giờ giữ thư của ai. Nếu có người đưa cho, hoặc là không lấy, hoặc là quay đầu bỏ đi.

Nếu như không thích, chẳng phải nên làm như cậu à?

Nhưng Tưởng Nam Khanh lại giữ mấy bức thư này là…có ý gì đây?

Chuông vào học vang lên, mọi người về vị trí ngồi. Tưởng Nam Khanh sắp xếp bàn học lại vô tình làm rơi bút, cái bút rất nhanh nhẹn lăn đến bên chân Quách Mậu Tuyết.

Cô đang muốn đứng dậy đi nhặt, không ngờ Quách Mậu Tuyết đã chủ động cầm lấy.

Tưởng Nam Khanh có chút ngoài ý muốn, nhận lại bút, khách khí nói với cô ấy một câu cảm ơn.

Quách Mậu Tuyết không nói chuyện, xoay người sang chỗ khác.

Tưởng Nam Khanh quay người lại, thấy Mục Lăng Thành đang chuẩn bị học, nhịn không được giơ ngón tay cái lên: “Bạn cùng bàn, cậu vừa rồi đánh rất đẹp! Đáng khen!”

Mục Lăng Thành không ngẩng đầu: “Đọc sách đi.”

“Cậu sao thế, chơi game xong cảm thấy không ổn à?” Không biết vì cái gì, Tưởng Nam Khanh cảm thấy Mục Lăng Thành lúc này giống như tâm trạng không tốt lắm.

Mục Lăng Thành không nói chuyện, đầu cúi đầu đọc sách.

Lúc này thầy giáo đang đi họp, các bạn trong lớp trong lớp đều đang tự học. Mục Lăng Thành cũng không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao, không có cách nào tập trung được, một đề tính đi tính lại cũng không ra.

Cuối cùng cậu từ bỏ.

Quay đầu thấy Tưởng Nam Khanh đang làm bài tập tiếng Anh, cậu chỉ chỉ sách ngoại khóa của cô: “Cho tôi mượn xem một chút.”

Tưởng Nam Khanh tiện tay đưa cho cậu, cũng không ngẩng đầu lên.

Mục Lăng Thành sau khi nhận lấy sách, cả người dựa vào tường tùy ý đọc, rất nhanh đã nhìn thấy thư tình bên trong.

Mục Lăng Thành liếc cô một chút, thấy cô chỉ lo cúi đầu đọc sách, ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại dùng hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy phong thư, sau đó nhanh như chớp chuyển vào sách Vật Lý của mình.

Sau đó, lại giả vờ giả vịt cầm lấy quyển sách kia nhìn một tiết mới, sau đó trả lại cho cô.

Sau khi ăn cơm tối, Mục Lăng Thành ngồi trên bàn sách trong phòng ngủ, nhìn phong thư kẹp trong cuốn sách Vật Lí, cậu cảm giác mình nhất định là điên rồi.

Cái loại trộm đồ với yêu đương vụng trộm này đây là lần đầu tiên trong đời cậu làm.

Nhưng dạo gần đây cô bạn cùng cùng bàn của cậu thường xuyên nhận được thư tình còn nhiều hơn cả cậu, khiến cậu không nén được tò mò.

Mục Lăng Thành tựa vào ghế, cầm phong thư lên, xuyên qua ngọn đèn, bên trong ngoại trừ có chữ viết còn có hình gấp thủ công.

Cậu ngửa đầu nhìn xem, trong lòng do dự không biết nam sinh thổ lộ cùng nữ sinh thì sẽ viết gì.

Trước máy vi tính đột nhiên hiện ra một khung chat, là chị gái anh, Mục Phương Phỉ.

Mục Phương Phỉ: 【 Đang làm gì đấy? 】

Mục Lăng Thành có tật giật mình, nhanh tay cất lá thư đi, một lúc lâu mới hoàn hồn.

Sờ cằm suy tư một lát, mới bắt đầu đánh chữ hỏi: 【 Chị, chị thử nói xem, một người con gái hay nhận được thư tình, sau đó đem thư tình cất đi. Là ý gì? 】

Mục Phương Phỉ: 【 nếu như chỉ là giữ lại thì có thể là có ý với người kia. Nếu như là tất cả đều thu lại, có thể là do cảm thấy thỏa mãn hư vinh. 】

Ngay sau đó lại gửi:【 Em viết thư tình cho ai rồi hả? Cô bé đó là người thế nào? 】

Mục Lăng Thành gửi một tin đầy kiêu ngạo: 【 Em chỉ biết nhận, không biết gửi 】

Mục Phương Phỉ: 【 Lại còn bày cái vẻ cao lãnh với chị à, mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên nghe em hỏi chuyện mấy em gái. Nếu như không phải em viết thư tình thì chính là em có ý với cô bé đó rồi. Nói đi, có phải rung động rồi hay không? 】

Mục Phương Phỉ nói thẳng vào vấn đề, không dài dòng, làm Mục Lăng Thành ngẩn ngơ một lúc sau mới bình thường trở lại: 【 Chị suy nghĩ nhiều rồi! 】

Sau đó nhanh chóng tắt máy tính, lên giường ngủ.

Mục Lăng Thành cảm thấy chị cậu toàn nói chuyện phiếm, một người mới quen nửa tháng, nói động lòng thì hơi quá. Cậu chỉ cảm thấy bản thân có chút…hiếu kỳ.

Ừ phải, chính là như vậy đấy.

Để chứng minh bản thân không động tâm, ngày hôm sau anh đi học sớm, thừa dịp Tưởng Nam Khanh chưa tới, đem phong thư kẹp lại trong sách cho cô.

Buổi sáng Tưởng Nam Khanh đến sắp xếp sách giáo khoa nhìn thấy phong thư, cũng không phát hiện có gì khác thường. Cô tiện tay lấy nó ra, thả vào hộp kẹo hình vuông.

Mục Lăng Thành nhìn hộp kẹo nhét đầy thư tình, anh không nhịn được, nhướng mày hỏi một câu: “Bạn cùng bàn, cậu có sở thích thu thập thư tình đấy à? Hay sau này để tôi cho cậu?”

Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu: “Cậu có sao?”

Cô hỏi vô cùng tùy ý, không có cảm xúc gì, nhưng Mục Lăng Thành khóe môi nhất thời trùng xuống.

Cô hỏi vô cùng hay.

Thư tình mà cậu lại không có à.

Hoặc là không nhận, hoặc là nhận sau đó tiện tay ném đi, trong tay bây giờ không có không có nghĩa là cậu không có.

Vẻ mặt Tưởng Nam Khanh lại đột nhiên thần thần bí bí: “Cậu biết vì sao tôi giữ chúng lại không?”

Mục Lăng Thành lắc đầu.

Cậu không biết, hơn nữa còn rất muốn biết.

Tưởng Nam Khanh nói: “Thu một lần rồi tiện tay vứt bỏ. Nhỡ mà bị chủ nhân thư tình nhìn thấy ảnh hưởng đến hòa khí. Tôi nhận nhưng không trả lời, anh tự biết là tôi từ chối, hơn nữa tôi cũng không mở ra xem ai gửi, về sau mọi người gặp nhau cũng sẽ không lúng túng.”

“Với lại, tôi đem mấy cái này cất giữ. Chờ sau này có bạn trai, anh ấy mà đối xử với tôi không tốt, tôi sẽ đem mấy cái này ném vào mặt anh ta, sau đó nói cho anh biết ‘Đừng tưởng rằng anh rất có giá, bà đây cũng được rất nhiều người theo đuổi, anh hiểu không?’ “

Mục Lăng Thành: “…”

____

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Lăng Thành: Có phải cậu đã quên bản thân mình còn có một vị hôn phu là tôi đây?

Tưởng Nam Khanh: Đã là thời đại nào rồi, cậu còn coi trọng chuyện này làm gì?