Ngoan, Đừng Nháo

Chương 66: 66: Ngoại Truyện 06 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn 6





Ngày cuối cùng Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành ở đảo Bali thì gặp được Quách Mậu Tuyết.
Lúc ấy Mục Lăng Thành đang đi mua nước, Tưởng Nam Khanh chợt có linh cảm, ngồi xổm trên bờ cát vẽ tranh, chung quanh có không ít du khách hiếu kì vây quanh cô, vừa xem vừa khen ngợi không dứt.
Đột nhiên cô nghe thấy có người ngạc nhiên hét lên: “Tưởng Nam Khanh!”
Tưởng Nam Khanh kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Quách Mậu Tuyết.

Bây giờ cô ấy ăn mặc rất thời thương, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, so với thời cấp 3 như hai người khác nhau vậy.
Tưởng Nam Khanh sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy, hơi ngạc nhiên: “Sao chị lại đến chỗ này?”
“Chị tới đây quay phim, thế còn em, sao lại chạy tới đấy?” Quách Mậu Tuyết cười nói, “Chị đang nghĩ ai mà lợi hại thế, có thể hấp dẫn nhiều người vây quanh như vậy, nhất thời tò mò nên chạy qua đây liền thấy em.”
“Phải rồi,” Quách Mậu Tuyết nhìn bốn phía, “Mục Lăng Thành đâu, cậu ấy sẽ không để em đến đây một mình chứ?”
Cô vừa dứt lời, Mục Lăng Thành đã cầm hai chai nước đi tới, thấy Quách Mậu Tuyết thì hơi ngạc nhiên: “Quay phim à?”
“Đúng thế, mấy ngày nay mình đều ở đây, sớm biết các cậu cũng đến thì mình đã không cô đơn rồi.” Quách Mậu Tuyết cảm thấy bản thân vừa bỏ lỡ điều gì đó.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đến giờ cơm rồi, hai người chắc chưa ăn đúng không, hay là ăn cùng nhau?”
Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành nhìn nhau một chút, sau gật đầu đồng ý
Quách Mậu Tuyết: “Nghe nói gần đây có một cửa tiệm rất ngon, hai ngươi chờ một chút, mình gọi thêm người.”
Nói xong, cô ấy quay người lại, vẫy vẫy tay với một nhân viên công tác ở xa, ngay sau đó có một “bác gái” trùm kín khăn trên đầu, mặc một chiếc áo xám cộc tay đi tới.

Tưởng Nam Khanh nhìn “bác gái” cao lớn kia bao bọc bản thân kĩ như vậy, liền tò mò về quan hệ giữa “bác gái” với Quách Mậu Tuyết.
Quách Mậu Tuyết đắc ý cười: “Sao thế, không nhận ra à? Chị bảo rồi, anh ấy mặc như này thì đám paparazzi cũng không nhận ra được.”
Tưởng Nam Khanh tiếp tục quan sát người kia, thật sự không nhận ra: “Đây là…”
“Cố Trí Dương?” Mục Lăng Thành mở miệng trước, giọng anh có vẻ uể oải, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Trí Dương, “Cậu vất vả thật đấy, tự do đi lại cũng không được?”
Cố Trí Dương đang đeo kính, vô thức đưa tay đẩy kính mắt lên: “Đã quyết định bước chân vào giới giải trí rồi thì lấy đâu ra tự do?”
Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng, lại quyến rũ.


Thật đúng là Cố Trí Dương.
“Cũng đúng.” Mục Lăng Thành cười, lại nhìn Quách Mậu Tuyết, suy nghĩ rồi hỏi, “… Đến thăm đoàn phim à?”
“Ừ.” Giọng nói của Cố Trí Dương có chút bất đắc dĩ, “Tôi cũng không ngại bị nhận ra, nhưng mà dường như người nào đó rất để ý, cho nên bắt tôi ăn mặc như này, thật giống mấy bác gái hay nhảy ở quảng trường.”
“Rất sáng tạo đấy.” Mục Lăng Thành nín cười, “Nam giả nữ, rất thích hợp với cậu.”
Cố Trí Dương: “…”
Quách Mậu Tuyết và Tưởng Nam Khanh trợn mắt há mồm nhìn hai người họ thoải mái trò chuyện, cuối cùng Quách Mậu Tuyết cũng hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Cô ấy còn chưa giới thiệu mà, sao lại nói chuyện tự nhiên thế, giống như là biết nhau từ trước rồi?
Tưởng Nam Khanh cũng không tưởng tượng nổi, thế mà chồng cô lại quen biết ảnh đế?!
Ảnh đế nổi tiếng như vậy, tuy là bạn trai của chị cô, nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên cô gặp được người thật đấy!
Mục Lăng Thành giải thích: “Cậu ta là em họ của Cố Ngôn Thanh, lúc anh học năm nhất, cậu ta có đến Đại học C tìm Cố Ngôn Thanh, cho nên bọn anh quen biết nhau.”
Tưởng Nam Khanh đã hiểu, thì ra là em họ của Cố Ngôn Thanh.

Nhưng mà cũng đúng, hai người đều mang họ Cố, chỉ là trước kia cô không nghĩ tới thôi.
Tưởng Nam Khanh nhìn Cố Trí Dương ăn mặc quái dị như vậy, thật sự không liên tưởng được với vị ảnh đế siêu đẹp trai siêu nổi tiếng trên màn ảnh.
Nếu anh ta mặc như này, cùng nhảy với mấy bác gái ở quảng trường thì chắc chắn sẽ không bị nhận ra.
Hai người này hẹn hò thôi mà cũng vất vả quá.
____
Bốn người cùng đi đến cửa tiệm mà Quách Mậu Tuyết nói, sau khi chọn món xong, Quách Mậu Tuyết nói: “Khát nước quá, chị muốn uống nước ô mai lạnh, Nam Khanh muốn uống không?”
Tưởng Nam Khanh còn chưa lên tiếng, Cố Trí Dương đã lấy mất thực đơn trong tay Quách Mậu Tuyết, sau đó ngẩng đầu nhìn phục vụ: “A glass of boiled water, please.” (Cho tôi một lý nước sôi để nguội.)
Sau khi phục vụ rời đi, sắc mặt Quách Mậu Tuyết rất tệ, ánh mắt oàn hận: “Em không muốn uống nước sôi để nguội, em muốn uống nước ô mai lạnh!”
Cố Trí Dương: “Mấy ngày nay dạ dày của em không tốt, lần trước bị đau bụng đã quên rồi à, trời cũng đâu nóng lắm đâu, uống nước lạnh làm gì.


Uống nhiều nước sôi để nguội sẽ tốt cho thân thể của em.”
Quách Mậu Tuyết bĩu môi: “Anh quản nhiều thế làm gì, ba mẹ em cũng không quản mấy chuyện này.”
“Em nói cái gì?” Cố Trí Dương nâng mắt lên, giọng nói tùy ý, chậm rãi, nhưng cặp mắt đào hoa lại nhìn chằm chằm gương mặt của Quách Mậu Tuyết, khóe môi khẽ cong lên, làm người ta cảm thấy một tia nguy hiểm.
Sắc mặt Quách Mậu Tuyết thay đổi, cô lập tức mỉm cười: “Nước tới rồi, em uông là được chứ gì.

Con người ấy mà, lúc khát thì uống nước sôi để nguội là ngon nhất!”
Tưởng Nam Khanh thích thú quan sát hai người, bất giác cười khẽ.

Quách Mậu Tuyết được nuông chiều từ bé, không sợ trời không sợ đất, không ngờ lại có ngày bị người ta chỉnh đốn.
Cô cảm thấy tâm trạng của mình lúc này không tệ lắm.
____
Bởi vì ngày mai Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành sẽ về nước, Quách Mậu Tuyết rất không nỡ, nên buổi tối hẹn Tưởng Nam Khanh ra ngoài, hai người ngồi trên bờ biển, dựa đầu vào nhau nói chuyện.
“Thật ra chị rất may mắn, chưa debut đã gặp được Cố Trí Dương, anh ấy vẫn luôn che chở cho chị, không để chị chịu uất ức.” Tưởng Nam Khanh đột nhiên nói.
Quách Mậu Tuyết tựa lên vai cô, gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ đây là một loại may mắn.

Hơn nữa anh ấy còn rất tốt, rất tốt, rất tốt.

Trong giới giải trí này có rất nhiều chuyện lộn xộn, anh ấy đều giải quyết giúp chị.

Anh ấy vẫn thường nói, anh ấy sẽ luôn ở đây, chị chỉ cần giữ nguyên vẻ trong sáng, hồn nhiên như lúc ban đầu.”
“Vậy thì sao hai người vẫn chưa kết hôn?” Tưởng Nam Khanh nhìn cô ấy, “Mẹ vẫn luôn thúc giục chị, chị cũng không còn trẻ nữa rồi.”
Quách Mậu Tuyết sững sờ một chút, lập tức bật cười: “Không phải em cũng vừa mới kết hôn à, bây giờ đã có tư cách để nói chị rồi? Bọn chị làm nghề này đều kết hôn muộn, cho nên mẹ cũng hối thúc chị quá nhiều, ngược lại là em đấy, mau sinh cho mẹ một đứa cháu ngoại để mẹ bế đi.”

Tưởng Nam Khanh: “… Anh trai chị đã sớm kết hôn sinh con rồi, mẹ cũng có cháu bế mà.”
“Đâu có giống nhau?” Quách Mậu Tuyết nói, lại thở dài, “Nhưng mà, nhìn quan hệ giữa mẹ và anh dần tốt lên, chị cũng thấy vui.”
____
Ở bên khác, Mục Lăng Thành và Cố Trí Dương đang đứng dưới gốc cây dừa.

Bởi vì trời đã tối, cho nên Cố Trí Dương đã mặc lại quần áo bình thường, cả người cũng sáng sủa lên.
Nhìn hai cô gái đang ngồi ở đằng kia đùa giỡn, Cố Trí Dương đưa bao thuốc về phía Mục Lăng Thành: “Làm một điếu?”
Mục Lăng Thành không nhận, cười nói: “Không hút.”
“Sao thế?” Cố Trí Dương hơi ngạc nhiên, “Tôi nhớ lúc cậu học năm nhất có hút mà.”
“Bỏ rồi.” Khóe môi anh nở một nụ cười.
Đuôi mắt Cố Trí Dương cong lên mấy phần: “Thật hiếm thấy.”
Cố Trí Dương thở dài, giọng điệu lười nhác: “Năm đó, hai chúng ta cũng coi như không đánh không quen, nhưng mà lúc đó không ai ngờ rằng chúng ta sẽ trở thành anh em rể.”
Mục Lăng Thành cười: “Hai người các cậu còn chưa đăng ký kết hôn, anh em rể cái rắm.

Muốn tôi gọi cậu là anh rể? Đừng có mơ!”
“Tôi còn hơn cậu một tuổi đấy, gọi anh rể thì sao chứ?” Cố Trí Dương híp mắt, cả người có chút thoải mái.
Mục Lăng Thành liếc anh ta một cái, cười nhạo: “Kém cỏi.”
Mục Lăng Thành và Cố Trí Dương quen biết là do đánh nhau.
Khi đó Mục Lăng Thành mới vừa lên năm nhất, có một tối mọi người cùng nhau đi liên hoan, anh uống say nên gọi cho Tưởng Nam Khanh, nhưng Tưởng Nam Khanh không chịu nghe máy.

Lúc đó anh rất tức giận, lại gặp được Cố Trí Dương cũng đang say mèm, tâm tình không tốt.
Sau đó hai người không nói hai lời, quay ra đánh nhau.
Cuối cùng là đánh đến nỗi nhập viện, lúc Cố Ngôn Thanh chạy đến, nhìn thấy một người là em họ của mình bị đánh cho tím cả mặt, một người là anh em thân thiết của mình đang chảy máu mũi, anh liền sửng sốt, nửa ngày trôi qua vẫn chưa phản ứng lại.
Nhắc đến chuyện này, Cố Trí Dương mỉa mai: “Lúc đó cậu cũng không khá hơn là bao, không phải là trên mặt có sẹo nên trốn trong phòng nửa tháng không chịu ra ngoài à?”
“Chẳng qua là tôi thấy cậu thất tình nên không thèm so đo thôi.” Mục Lăng Thành nói xong, đột nhiên ngây ra một lúc, “Thật xin lỗi…”
Cố Trí Dương cười: “Đã qua nhiều năm rồi, vết sẹo ấy cũng sớm biến mất.


Có ai lúc mới dậy thì mà chưa từng thầm mến người khác chứ? Hồi cấp 3 Quách Mậu Tuyết cũng từng thích cậu đấy.”
Nói đến đây, Cố Trí Dương bỗng cảm khái: “Duyên phận thật thần kỳ.

Người mà Quách Mậu Tuyết thầm mến thì trở thành em rể của cô ấy.

Cô gái mà tôi thầm thương lại trở thành chị dâu của tôi.

Đến cuối cùng, hai người bị bỏ rơi như bọn tôi lại ở bên nhau, đây chính là duyên phận.”
Cố Trí Dương hít một hơi thuốc lá: “Thật ra trưởng thành rồi mới hiểu được, những điều trong quá khứ chả là gì cả, chỉ có nắm chắc hiện tại, mới là điều quý giá nhất.

Giống như cô ấy, và những điều liên quan đến cô ấy.”
Anh lười biếng tựa lên thân cây, nhìn cô gái ở phía xa kia đang mỉm cười ngọt ngào, tiếp tục hút thuốc.
____
Ngày hai người về nước, kỳ nghỉ 3 tháng của Tưởng Nam Khanh cũng kết thúc, cô chính thức bước vào Viễn Thương, bắt đầu sự nghiệp của mình.
Còn Mục Lăng Thành, anh cũng quay về công ty thực hiện các hạng mục lớn nhỏ, bận tối mày tối mặt.
Nháy mắt đã trôi qua một tháng, tối hôm đó, sau khi Tưởng Nam Khanh tan làm, Mục Lăng Thành lái xe đến đón cô.

Lên xe, Mục Lăng Thành hỏi: “Em muốn về nhà ăn cơm hay ra ngoài ăn?”
Tưởng Nam Khanh vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Gọi đồ ăn ngoài đi, công việc của anh bận rộn như vậy, không cần nấu cơm đâu.”
Mục Lăng Thành đang định xuất phát, lại nghe Tưởng Nam Khanh nói: “Ừm, đến nhà thuốc trước đã.”
Mục Lăng Thành lập tức lo lắng: “Em không khỏe ở đâu à, có cần đến bệnh viện không?”
Tưởng Nam Khanh mấp máy môi: “Không, không phải là không khỏe.”
“Vậy đi nhà thuốc làm gì?”
Tưởng Nam Khanh ấp úng: “Bà dì của em đến trễ một tuần rồi, có lẽ…”
Mục Lăng Thành ngây ra một lúc, lập tức khởi động xe: “Bây giờ đi luôn!”