Ngoan, Đừng Chạy

Chương 99: Ngoại truyện: Tích Hân (xong)




Lúc nghe thấy hai từ này, thân hình Doãn Lê Hân rõ ràng có chút cứng đờ.

Trong giây lát, anh chậm rãi nhìn cô, cặp đồng tử đen như mực, sâu hun hút.

Hai người cách nhau rất gần, Cố Tích có thể rõ ràng nhìn thấy đôi lông mi dày cùng hô hấp nóng bỏng của anh.

Nhịp tim Cố Tích đập nhanh hơn không ít, bèn vô thức muốn né ra, ai ngờ lại bị anh tay mắt lanh lẹ níu lại, kéo cô ngồi lên trên gối.

Hơi thở nguy hiểm ập đến, Cố Tích giãy dụa nhìn chung quanh: "Doãn Lê đâu anh?"

"Ngồi chiếc xe trước kia, đã về nhà rồi." Doãn Lê Hân nắm hai bàn tay không an phận của cô đặt ở sau lưng, cắn cắn vành tai non mềm, giọng có chút khàn, "Vừa nãy em gọi anh là gì?"

Cố Tích không nói lời nào, Doãn Lê Hân cũng không mong chờ việc cô đáp lại, trực tiếp hôn xuống.

Nụ hôn mang theo dục niệm, Cố Tích bị anh hôn đến sắp ngạt thở, lúc đẩy người ra thở lấy thở để, bên môi đỏ hồng kiều diễm đều là nước đọng vô cùng ướt át.

Doãn Lê Hân đưa tay lau giúp cô, thuận tiện trả lời: "Em gái nhỏ."

Ngón tay anh đặt lên cằm cô, giống như là đang tán tỉnh, "Xe chấn cùng anh trai, thế nào?"

"..."

Lúc anh tháo dây an toàn của cô ra, Cố Tích có chút luống cuống giãy dụa: "Sẽ bị người khác nhìn thấy."1

"Sẽ không." Anh đưa tay tắt đèn xe, trong xe nhanh chóng tối đen một mảng, tay ôm lấy người, hôn sâu.

Đêm giao thừa, trên phố không có người đi đường, hết sức yên tĩnh, chỉ có từng đợt tuyết rơi lất phất, từng tầng từng tầng đọng trên cửa xe, vừa lúc che đi cảnh xuân lưu luyến bên trong.

- -

Chuyên ngành Đại học của Cố Tích học trong ba năm, ít hơn Doãn Lê Hân một năm, cho nên sau khi tốt nghiệp cũng không vội vã về nước mà ở lại Anh quốc làm thợ chụp ảnh cho một nhà xuất bản.

Cô không ngờ tới, lúc làm việc thế mà gặp lại Tạ Tu Lâm.

Việc quay chụp hôm nay vốn không phải của cô, nhưng bởi vì đồng nghiệp phụ trách mảng này xin nghỉ, nên mới rơi vào tay cô.

Vào đến phòng chụp ảnh, cô mới biết được đối phương là Tạ Tu Lâm.

Chưa tới giờ làm việc, nhân viên công tác còn đang chuẩn bị, Tạ Tu Lâm thừa dịp nói mời cô uống cà phê.

Hai người ngồi ở đằng kia không biết trò chuyện cái gì, Cố Tích lấy cớ đi phòng rửa tay gọi điện thoại cho Mục Sở để giết thời gian.

Mãi gần đến giờ làm việc, Cố Tích mới đi ra khỏi phòng rửa tay, xa xa nhìn thấy Tạ Tu Lâm đang ngồi bên cửa sổ.

Anh nhìn gầy hơn trước, khuôn mặt cũng lộ ra nét tiều tụy.

Thấy cô trở về, Tạ Tu Lâm cười cười nhìn qua: "Cà phê đều sắp nguội rồi."

Cố Tích cũng cười: "Vừa nãy bụng em có chút khó chịu."

Cô cúi đầu tìm chủ đề nói chuyện, thuận miệng hỏi anh, "Anh với chị Ngô Khê thật sự chia tay rồi?"

Hai tháng trước cô có thấy chủ đề này trên hotsearch Weibo.

Tạ Tu Lâm tựa hồ sửng sốt một chút, ánh mắt thâm trầm: "Bọn anh không phải hẹn hò, năm ngoái cô ấy đã có bạn trai, sớm kết hôn rồi."

"Hả?" Động tác vuốt vuốt thìa cà phê của Cố Tích dừng lại, vô thức mở to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô nhớ lại quan hệ của Tạ Tu Lâm và Ngô Khê.

Nghỉ hè lớp mười một năm đó, trong buổi hòa nhạc của Tạ Tu Lâm, cô rõ ràng nhìn thấy anh và Ngô Khê ôm nhau, hai người rất thân mật.

Lễ trưởng thành của cô, Tạ Tu Lâm cũng mang Ngô Khê theo.

Ba năm trước cô vừa tới Anh quốc, lần gặp phải Tạ Tu Lâm ấy, trên Weibo cũng lộ ra ảnh chụp của anh với Ngô Khê.

Còn có hai tháng trước, truyền thông tung ảnh Ngô Khê cùng người đàn ông khác tay trong tay, rộ lên tin đồn Tạ Tu Lâm và Ngô Khê đã chia tay.

Tại sao đoạn tình cảm lưu luyến này trong miệng Tạ Tu Lâm, lại thành chưa hề hẹn hò với nhau?

Cố Tích có chút không hiểu thấu, chẳng lẽ mọi việc đều là giả?

"Tích Tích." Tạ Tu Lâm dịu dàng nhìn cô, giống như hạ quyết tâm thật lớn, chậm rãi nói, "Chuyện của anh và Ngô Khê, chỉ là lừa em."

Biểu hiện trên mặt Cố Tích có chút cứng đờ, cảm giác bản thân như vừa nghe nhầm, thậm chí còn thấy hoang đường: "Gì ạ?"

"Lần này anh đồng ý tới Anh quốc phỏng vấn, thật ra là để tìm em."

Anh tự giễu cười một tiếng: "Anh biết, năm đó là bản thân tự tay đẩy em đi, bây giờ nói gì thì cũng đã muộn, anh lẽ ra không nên quấy rầy cuộc sống bây giờ của em. Nhưng lại cảm thấy, dù chỉ là một tia hi vọng cuối cùng, anh cũng muốn tranh thủ bắt lấy."

Cố Tích lẳng lặng ngồi ở đó, có chút không biết làm sao.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói nửa chữ, nghe anh kể lại quá khứ trước kia, nói cô lúc trước say rượu đã thổ lộ với anh, cùng nội tâm anh lúc đấy như thế nào.

Những chuyện này đối với Cố Tích chỉ đơn giản là chuyện đã xảy ra rất lâu, nhưng anh lại phảng phất đang hãm sâu vào trong đó.

Lúc từng chữ một truyền vào tai, Cố Tích không cảm giác được sự an ủi, mà chỉ cảm thấy châm chọc.

Cô cúi đầu khuấy ly cà phê đã sớm lạnh, rũ mắt trầm mặc.

Thật lâu sau, mới hít sâu một hơi, mở miệng cười: "Cho nên ý của anh là, khi đó không phải anh không thích em, mà là cảm giác được em sẽ làm đảo lộn công việc của anh, sẽ bị cánh truyền thông làm phiền, em sẽ không vui. Hơn nữa, tình cảm anh dành cho em không đủ lớn để bản thân cam tâm tình nguyện buông bỏ giấc mơ âm nhạc, cho nên mới cùng chị Ngô Khê diễn một màn kịch, đẩy em ra. Nhưng bây giờ, anh lại hối hận, đúng không?"

Cố Tích từ trên ghế đứng dậy, khóe môi treo một nụ cười mỉa mai: "Anh Tu Lâm, lúc anh đưa ra quyết định như vậy, có tự mình thấy cảm động không, hay là thấy, hết thảy đều vì muốn tốt cho em?"

Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Tạ Tu lâm, Cố Tích không chờ anh đáp, nói tiếp: "Hôm nay anh vốn không nên nói với em chuyện này, không những không cứu vãn nổi cái gì, mà còn để cho em cảm thấy –"

Khóe môi cong lên một nụ cười đắng chát, cô duy trì sự thong dong trên gương mặt, nhẹ nhàng nói, "Đoạn tình cảm kia của mình, không hề đáng giá."

Cô quay người muốn đi, tay đã bị Tạ Tu Lâm nắm lấy: "Tích Tích."

Trong đôi mắt dịu dàng như nước của anh tựa như mang theo sự tổn thương vô ngần, khóe mắt ửng đỏ: "Thật sự không có cơ hội sao? Nếu như, anh còn thích em..."

Thanh âm anh khàn khàn, lộ ra tia yếu ớt trước đó cô chưa từng thấy qua.

Có lẽ, thật đúng là xoắn xuýt trong lòng đã lâu, mới hạ quyết tâm nói những lời này với cô.

Nhưng rốt cuộc, chậm, vẫn là chậm.

"Anh Tu Lâm." Cố Tích ngắt lời anh, rút tay mình ra, "Anh biết mùa hè năm lớp mười một kia, em làm thế nào để vượt qua không? Em nghĩ hết tất cả biện pháp để dời đi sự chú ý, ban ngày không dám nghỉ ngơi dù chỉ một chút, buổi tối, vẫn bị mất ngủ, không hề yên giấc."

"Khó khăn mãi mới chìm vào giấc ngủ, lúc từ trong mộng tỉnh lại –" Cô chỉ chỉ vào tim, "Nơi này sẽ đau."

Môi mỏng của Tạ Tu Lâm mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời, nơi đáy mắt toàn là tia áy náy cùng tự trách.

"Thật ra em vẫn luôn không hiểu, vì sao Sở Sở cũng thích anh em nhiều năm như vậy, bọn họ lại có thể ở bên nhau. Mà em với anh, lại không được như thế."

"Bây giờ em đã biết." Cô nhìn qua Tạ Tu Lâm, cười khổ, " Anh làm sao có thể giống như anh trai em được?"

"Nếu như những thương tổn lúc trước là anh vô tình cho em, em có thể coi như không có chuyện gì, vẫn kính trọng anh như cũ, xem anh là anh trai, nhưng bây giờ --"

"Đối với sự tổn thương cố ý này, em không có cách nào quên đi, càng không thể nào tha thứ."

Cố Tích cũng không muốn tiếp tục công việc hôm nay, nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Cô không về phòng chụp ảnh, mà tới chung cư của Doãn Lê Hân, sau khi tốt nghiệp, hai người luôn ở cùng nhau.

Lúc đầu cho là giờ này anh còn đang ở trường, không nghĩ tới vừa đẩy cửa đi vào, trong phòng khách đã bay đến mùi cháy khét lẹt.

Phòng bếp vốn chỉ trưng cho có, bình thường hai người cơ hồ chưa bao giờ dùng qua, lúc này lại thấy thân ảnh Doãn Lê Hân luống cuống tay chân ở bên kia, có chút buồn cười, nhưng Cố Tích lại cười không nổi.

Hốc mắt cô hơi nóng, đổi giày đi qua.

Nhìn xem thứ đồ đen như mực trong nồi, cô dằn xuống cảm xúc nơi đáy lòng, khôi phục bộ dáng vô tư trước đây, trêu chọc anh: "Đại thiếu gia, ngài đang nấu ăn hay là đốt bếp thế?"

Doãn Lê Hân không ngờ tới cô sẽ trở về, mặt hiện lên tia kinh ngạc, dùng tay cọ cọ mũi: "Sao em lại về giờ này?"

Lại như nghĩ tới cái gì, tắt bếp, lo lắng sờ sờ trán cô: "Có phải là ốm không, người có chỗ nào không thoải mái?"

"Không có chỗ nào không thoải mái hết." Cố Tích đem tay anh cầm xuống.

Thấy cô không muốn nói, Doãn Lê Hân cũng không hỏi lại, cái cằm hếch lên: "Chờ một chút, anh làm đồ ăn ngon cho em."

Cố Tích nhìn chằm chằm thứ đồ đen sì trong nồi, nuốt nước miếng: "Sẽ bị hạ độc chết sao?"

"... "

"Sao anh lại đột nhiên tâm huyết dâng trào làm cái này?"

Doãn Lê Hân lấy khăn lau tay, thở dài: "Hồi trước cũng không biết là ai mỗi ngày đều lải nhải, nói anh trai mình vì muốn dỗ bạn gái vui vẻ mà học nấu ăn, còn bạn trai mình chỉ biết mỗi ăn là giỏi."

Doãn Lê Hân nhắc thế, Cố Tích mới nhớ lại.

Hình như cô đúng là đã nói như vậy.

Nhìn bộ dạng chật vật của anh lúc này, cô cười ra tiếng: "Em chỉ đùa chút thôi mà, ai bảo anh tin là thật."

Lại nhỏ giọng nói thầm, "Đồ anh làm em không dám ăn đâu, ngộ độc chết mất."

Doãn Lê Hân nhíu mày nhìn cô: "Ghét bỏ ông đây?"

Cố Tích lắc đầu phủ nhận, lại nhìn chiếc tạp dề hoạt hình trên người anh, cố gắng nín cười, nhưng bả vai nhịn không được run rẩy.

Doãn Lê Hân đẩy cô: "Em đi chỗ khác chơi đi, anh nhất định có thể làm tốt!"

Cố Tích không đi, chợt ôm lấy cổ anh níu xuống, lại thuận thế nhón chân lên, hôn một cái nơi khóe môi anh.

Hô hấp Doãn Lê Hân trầm xuống, cặp mắt đào hoa nhíu lại: "Làm gì thế?"

Ngón tay Cố Tích vuốt vuốt cổ áo anh, bờ mi dài rũ xuống: "Doãn Lê Hân."

"Có chuyện gì vậy em?" Người anh hơi lùi về sau, sợ dầu mỡ trên tạp dề dính vào quần áo cô.

Cố Tích không thấy được điều này, lại tiếp tục tới gần anh.

Doãn Lê Hân bất đắc dĩ cởi tạp dề xuống, đem người ôm vào trong ngực: "Sao thế em?"

"Em mất việc rồi." Cô tự ý chạy đi, làm trễ nải buổi quay chụp như thế, hẳn là sẽ bị sa thải.

Anh đưa tay vén vén tóc mai của cô ra sau tai: "Vậy thì đổi một công việc khác mà em thích."

Cố Tích ngạc nhiên nhìn anh: "Sao lại không hỏi em vì sao?"

"Này thì có gì mà phải hỏi?" Khóe môi Doãn Lê Hân cong lên, ngữ khí cà lơ phất phơ nói, "Chắc chắn là công việc kia không xứng với em."

Cố Tích bị anh chọc cười, khẽ đánh một cái, sẵng giọng: "Anh không thể nghiêm túc một chút à?"

Doãn Lê Hân thu lại ý cười, xoa xoa đầu cô: "Cũng không trông cậy vào việc em kiếm tiền, nếu cảm thấy vui vẻ thì tiếp tục, không vui, thì không làm nữa."

Cố Tích dựa vào ngực anh, hai tay dùng sức vòng lấy ôm chặt eo.

Nhìn cô giống như con mèo nhỏ, khó có khi dính người như vậy, Doãn Lê Hân quả thực không quen: "Làm gì đấy, ban ngày ban mặt muốn dụ dỗ anh?"

Cố Tích sững sờ, hỏi lại: "Em ôm anh một chút mà đã thành dụ dỗ rồi á?"

Doãn Lê Hân rũ mắt nhìn cô, đáy mắt có ngọn lửa cháy lên: "Hôm nay em ngoan như thế, lại còn chui vào ngực anh, không phải đang cố nói muốn được anh làm à?"

"..."

Cố Tích lười nghe mấy lời ngụy biện của anh, quay người định đi, lại bị anh ôm lấy ngồi lên quầy bar.

Cánh tay chống ở hai bên người cô, cặp mắt đào hoa híp lại, cánh môi không quá đứng đắn để sát tai cô, thanh âm nhẹ như mèo cào, có chút ngứa: "Tới hay không?"

Cố Tích đỏ mặt đá anh: "Không phải anh nấu cơm sao, nấu tiếp đi, em sẽ giám sát."

Nói rồi còn lấy tạp dề bên cạnh, rất tri kỷ buộc lên cho anh.

Mười ngón tay chưa từng dính nước xuân, cứ như vậy bận rộn trong phòng bếp nửa ngày.

Cố Tích từ đầu đến cuối đều ngồi ở trên quầy bar, ôm lấy điện thoại nhìn công thức rồi đọc lớn cho anh nghe, lại còn tự mình lý giải lung tung một trận, khoa tay múa chân.

Mặt trời ngả về tây, tia nắng hoàng hôn đỏ rực xuyên qua lớp cửa kính, chiếu tới thân ảnh hai người như được phủ một tấm lụa mỏng, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vui cười, trong phòng vô cùng ấm áp.

Cuối cùng cũng không tránh khỏi việc lãng phí hết toàn bộ nguyên liệu, Cố Tích ngồi xếp bằng trên ghế, vô cùng ghét bỏ nhìn mấy món đồ ăn không có cách nào ăn được kia, nhíu mày: "Anh ngốc thế, nhiều nguyên liệu như vậy đều bị cháy hết rồi."

"Sao lại thành anh làm?" Doãn Lê Hân lấy khăn lau mồ hôi, thấy cô đổ ụp cái nồi này lên đầu mình, giận quá hóa cười, "Anh đều nghe em chỉ hết."

"Thế chắc chắn là anh nghe không cẩn thận rồi, em đều dựa theo công thức trên mạng đọc không sót một chữ, không hề sai." Cố Tích nói xong, nhìn thấy Doãn Lê Hân đi vào phòng ngủ, cô ở sau hỏi lớn, "Anh đi đâu thế?"

"Đi tắm, đưa em ra ngoài ăn."

Cố Tích sờ sờ cái bụng trống rỗng, lại nhìn về phía mấy món ăn không có cách nào nuốt trôi kia: "Vậy mấy cái này làm sao bây giờ?"

Doãn Lê Hân đã đi tới cửa phòng ngủ, không nhìn thấy người, chỉ nghe được thanh âm anh ung dung truyền đến: "Lát nữa gọi người tới dọn."

Cố Tích suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.

Mấy món này đúng là nuốt không vô, ra ngoài ăn cũng được.

Cô nhảy xuống khỏi ghế, hít hà mùi khói dầu trên người, cũng đi vào phòng ngủ.

Doãn Lê Hân đã đi vào phòng tắm, trong phòng truyền đến tiếng nước chảy.

Cố Tích vốn định cầm quần áo đi ra phòng tắm bên ngoài, lúc tới cửa, động tác hơi ngừng lại.

Cô nhớ tới vừa nãy bản thân mới ôm anh một chút, đã bị tên mặt dày vô lại kia bảo là dụ dỗ.

Oan uổng như thế, nếu cô không làm chút gì đó cho xứng với tội danh này, thì thật không xứng với cái danh Tích tỷ.

Cô ghé mắt nhìn chằm chằm thân ảnh sau lớp kính mờ, cắn răng một cái, cất bước đi qua, mở cửa phòng tắm.

Doãn Lê Hân đưa lưng về phía cửa, cảm giác được động tĩnh phía sau liền vô thức ghé mắt nhìn qua, Cố Tích đã đóng cửa lại.

Không ngờ tới cô sẽ đi vào, trên mặt Doãn Lê Hân lóe lên tia kinh ngạc, đuôi mắt nhướng lên: "Làm gì thế?"

"Tắm rửa chứ làm gì." Cố Tích vô cùng bình tĩnh, giống như đây là chuyện không thể nào bình thường hơn.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, động tác cô mười phần trôi chảy cởi áo ra, cột lên mái tóc dài.

Hai lỗ tai không được tóc dài che chắn, rất nhanh đã lộ ra ngoài, đỏ ửng.

Cố gắng xem nhẹ ánh mắt của Doãn Lê Hân, Cố Tích đi qua, đẩy anh sang một bên: "Làm phiền tránh đường một chút, cảm ơn."

Mới vừa đứng vững dưới vòi sen, cô nghe được Doãn Lê Hân thấp giọng mắng một tiếng: "Con mẹ nó."

Một giây sau, cô đã bị đè lên trên tường, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Từ phòng tắm đi ra trời đã tối đen, đã nói là ra ngoài ăn, nhưng bởi vì Cố Tích run chân, nên cuối cùng lại không đi.

Doãn Lê Hân gọi thức ăn ngoài.

Bày hết lên bàn, Cố Tích nhìn về phía Doãn Lê Hân đang giúp cô cắt bò bít tết, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay lúc em làm việc gặp phải Tạ Tu Lâm."

Động tác cầm dao của Doãn Lê Hân dừng lại một lát, rồi tiếp tục cắt.

Cố Tích nói: "Cũng không trò chuyện quá lâu, chỉ là nói chuyện trước đây, nhưng em cảm thấy hẳn là nên nói với anh một tiếng."

Doãn Lê Hân để dao xuống, đem đĩa bít tết đã cắt nhỏ đặt trước mặt cô, lại cắt phần của mình, mi mắt rủ xuống, nhìn không ra cảm xúc lúc này.

Một lát sau, anh ý vị không rõ hỏi: "Anh ta hối hận rồi?"

Cố Tích ngạc nhiên nhìn về phía anh, vừa lúc đụng phải ánh mắt anh nhìn đến.

"Vậy em có hối hận không?" Doãn Lê Hân hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Cố Tích, anh hỏi lại một lần: "Đi cùng với anh, có hối hận không?"

Mỗi lần nhắc đến đề tài này, anh đều phá lệ nghiêm túc. Sự khẩn trương đang tận lực áp chế kia, Cố Tích lại có thể rõ ràng cảm nhận được.

Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Cố Tích nhẹ nhàng lắc đầu: "Không hối hận."

"Bởi vì anh đã nói," Cố Tích nhớ lại lời nói ngày đó của Doãn Lê Hân, khóe môi nhiễm lên ý cười, "Anh nói người đàn ông làm em khóc, anh ta không xứng với em."

Vừa dứt lời, Cố Tích lại nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên đổi giọng: "Không đúng, thật ra là có chút hối hận."

Vẻ mặt anh vừa buông lỏng xuống, lại bởi vì câu này của cô mà trở nên lạnh băng.

Cố Tích đứng dậy đi qua, một chân quỳ lên gối anh, hai tay nâng mặt anh lên: "Doãn Lê Hân, em hối hận."

Doãn Lê Hân im lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Cô nhẹ nhàng nỉ non, "Hối hận để anh theo đuổi những ba năm. Ba năm thật dài, thái độ của em còn không tốt, ngẫm lại liền nghĩ mà sợ, chẳng may lúc đó anh từ bỏ thì làm sao bây giờ?"

Nếu như có thể quay lại quãng thời gian trước đó, cô sẽ không để anh theo đuổi lâu như vậy.

Doãn Lê Hân vòng tay lên eo cô, lệ khí nơi đáy mắt nhanh chóng tản đi, cong môi: "Không phải người vẫn còn ở đây sao?"

Anh khẽ hôn nhẹ vào gò má cô, ngữ khí vẫn ngả ngớn như thường ngày, lại lộ ra chút bất đắc dĩ, "Đời trước ông đây thiếu nợ em, đời này phải đến trả."

"Vậy anh nhớ kỹ một chút, bởi vì đời trước thiếu nợ em hơi nhiều, đời này e là không trả hết được trong thời gian ngắn đâu."

Doãn Lê Hân bắt lấy tay cô nắm lấy, nhíu mày: "Vậy chúng ta kết hôn trước, rồi dùng cả một đời để trả, được không?"

"Chỉ có một đời thôi sao?" Cố Tích hiển nhiên không quá thỏa mãn, có chút ghét bỏ, "Anh cũng keo kiệt quá đấy."

"Không hài lòng?" Doãn Lê Hân bị cô chọc cười, "Vậy anh dùng hết tám trăm đời, đều chỉ để trả nợ cho em, được không?"

"Như vậy –" Cố Tích nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc gật đầu, khóe môi không tự giác cong lên, "Miễn cưỡng chịu đựng!"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Còn một chương cuối cùng của bánh bao nhỏ ~

*Editor có lời muốn nói:

Còn một chương cuối cùng nữa là hoàn ~