Edit: Xiao Yi.
Gần đây, Tần Noãn càng tỉnh càng muộn. Hôm ấy, lúc mở mắt ra, bên cạnh cô đã sớm không còn bóng dáng của Cố Ngôn Thanh.
Tần Noãn nhìn đồng hồ trên đầu giường một chút, thế mà gần mười một giờ rồi. Cô vuốt mi tâm, thầm than sao mình ngủ ghê thế.
Tần Noãn vụng về từ trên giường đi xuống, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó xuống lầu tìm Cố Ngôn Thanh.
Vừa mở cửa phòng ngủ ra, cô liền ngửi thấy mùi khói dầu nồng nặc, sặc đến ho khan hai tiếng, có hơi nhíu mày.
Cô nhớ là Cố Ngôn Thanh biết nấu cơm mà? Sao lại có khói dầu nồng nặc đến vậy?
“Chồng ơi?” Tần Noãn đứng trên bậc thang, kêu xuống phía dưới một câu.
Cố Ngôn Thanh đáp một tiếng rồi lên lầu, nhìn thấy cô, anh dìu cô trở về phòng, “Em tỉnh rồi, tạm thời đừng ra ngoài đợi, về phòng trước đã.”
Nói xong, anh cũng không nhịn được ho mấy tiếng.
Trở lại phòng ngủ, Tần Noãn ngồi xuống ghế salon, nghĩ đến mùi khói ở bên ngoài, cô lại không hiểu, “Dưới lầu đang làm gì thế ạ?”
Cố Ngôn Thanh đưa cho cô một ly nước vừa rót, dở khóc dở cười, “Hôm nay là cuối tuần nên Mục Lăng Thành đến tìm anh học nấu ăn. Bận bịu từ sáng đến giờ, cậu ấy muốn quậy banh phòng bếp nhà mình luôn rồi.”
“…” Tần Noãn uống hai hớp nước, hơi bất ngờ hỏi: “Sao cậu ấy lại chịu khó thế ạ?”
“Tưởng Nam Khanh sắp xuất ngoại, cho nên cậu ấy nói muốn tranh thủ học, sau này cần dùng.”
Tưởng Nam Khanh là bạn gái của Mục Lăng Thành, cũng là cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn hồi cấp ba của cậu. Trước đây, cô bé từng đến công ty của Cố Ngôn Thanh, Tần Noãn có gặp cô bé, là một bé con có dung mạo tinh xảo.
Đối phương là học bá, lúc trước là thủ khoa khối tự nhiên, thi ngành Kiến trúc của Đại học Cần Nam. Sau khi tốt nghiệp thì nhận được thư báo trúng tuyển của Milan, mời cô xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.
Tần Noãn rất khâm phục cô bé tuổi trẻ tài cao này.
Dưới lầu truyền tới tiếng của Mục Lăng Thành, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Cố Ngôn Thanh có hơi bất đắc dĩ, “Anh xuống coi thử một chút, em ngoan ngoãn ngồi trong phòng nhé, đừng ra, sặc khói dữ lắm.”
“Nhưng mà bé con trong bụng em đói bụng rồi,” Tần Noãn làm nũng kéo ống tay áo của anh, “Theo tốc độ thế này thì bao giờ em mới ăn cơm được ạ?”
Cố Ngôn Thanh cười cười, “Thím Thu đã nấu canh cho em, lát nữa anh nhờ thím ấy bưng lên cho em ăn trước.”
Tần Noãn nghe lời, lúc này mới thoả mãn thả anh đi.
Cố Ngôn Thanh vừa đi không bao lâu, thím Thu đã bưng canh lên, Tần Noãn ăn hơn nửa bát mới nhàm chán ngồi trên salon đọc sách hướng dẫn nuôi trẻ, thím Thu ngồi với cô.
Cái bụng tròn vo của Tần Noãn đột nhiên cử động mấy lần, Tần Noãn đặt sách trong tay xuống, mỉm cười vuốt bụng.
Thím Thu nhìn cô, “Bé con sắp chào đời chưa?”
Tần Noãn cười, gật đầu, “Khoảng nửa tháng nữa là bé con giáng trần rồi ạ.”
Nhắc tới chuyện này, trong lòng cô vừa mong chờ vừa cấp bách.
…
Bận rộn dưới lầu một phen, rốt cục Mục Lăng Thành cũng xào ra mấy bàn đồ ăn, có hơi tự đắc nhìn đồ ăn đã dọn xong trên quầy bar.
Cậu dựa người, đứng trước mặt Cố Ngôn Thanh, “Anh nếm thử đi?”
Cố Ngôn Thanh tuỳ ý nhìn qua, cầm đôi đũa nếm thử hai miếng, sau đó suy tư gật đầu, “Cũng tạm.”
Mục Lăng Thành không hài lòng với đánh giá của anh lắm, “Rõ ràng rất ngon mà, anh thật bắt bẻ!”
Cố Ngôn Thanh cười, “Thầy nghiêm dạy ra trò giỏi, cậu không hiểu à?”
Mục Lăng Thành chỉ vào đồ ăn trong mâm, phản bác: “Em là trò giỏi hơn thầy mới đúng.”
Hai người nói đùa mấy câu, sau đó chuyển sang tới chuyện chính, Mục Lăng Thành nói: “Đã lâu rồi anh chưa tới công ty đấy.”
Cố Ngôn Thanh vuốt cốc nước, “Cậu ở đó mà.”
“Nhưng anh cũng phải đi xem một chút chứ! Gần đây anh thờ ơ thế, nghiên cứu trò chơi mới là anh đề xuất, nói buông tay liền buông tay cũng là anh.”
Cố Ngôn Thanh đưa mắt nhìn lên lầu, thở dài, “Noãn Noãn sắp sinh rồi, anh không ở bên cạnh cô ấy, làm sao yên tâm được?”
Sau đó, anh lại cười, trêu chọc nói: “Nam Khanh xuất ngoại, cậu đâu bận yêu đương? Lãnh đạo một nhóm người trong công ty thích hợp hơn là học làm thức ăn đấy, mà nó không phải là bổn phận của cậu sao?”
Khoé miệng của Mục Lăng Thành hơi giật, cười nhạo, “Ngày nào em cũng tăng ca, còn anh ở nhà rảnh rỗi. Cố Ngôn Thanh, anh nợ em, sau này phải trả đấy!”
“Có trả hay không sau này hẵng nói.” Cố Ngôn Thanh không thèm hứa hẹn với cậu.
Thấy Mục Lăng Thành không đáp, hiếm khi anh nghiêm túc lại, nói: “Có biết tại sao trước đây anh để cậu nhập cổ phần không?”
Mục Lăng Thành đưa mắt nhìn qua.
“Mẹ anh sẽ không ngồi lâu trên ghế chủ tịch tập đoàn Đằng Thuỵ, muốn đi du lịch thế giới cùng ba anh sớm một chút. Tương lai anh tiếp quản tập đoàn Đằng Thuỵ rồi, tự nhiên sẽ không thể chú ý bên này nữa. Nhưng công ty Khoa học – Kỹ thuật Doanh Hoà là tâm huyết của anh, cũng là tâm huyết của cậu. Giao nó vào tay cậu, anh mới yên tâm.”
Cố Ngôn Thanh nói xong, vỗ vỗ bả vai của Mục Lăng Thành, “Anh biết cậu có ý tưởng, cũng có thể khiến cho năng lực của Doanh Hoà trở nên tốt hơn, cho nên mới buông tay.”
Đột nhiên, Mục Lăng Thành cười: “Anh đã dạy em lập trình từ khi còn nhỏ, tham gia các giải thi đấu IT. Lên Đại học thì tuyển thẳng em vào ngành Khoa học máy tính, sau khi tốt nghiệp thì lôi em đi sáng lập Doanh Hoà, nhập cổ phần.”
“Cả đời này của em đã bị anh thu xếp nhiều nhất, đến ba em còn chưa quản em như thế đâu,” Mục Lăng Thành dừng một chút, lại nói: “Con người của em không thích bị quản thúc, nhưng chỉ có anh là giúp em chọn con đường này, cho nên em rất cảm kích.”
Cố Ngôn Thanh giống như người chỉ đường của cậu, vừa là thầy vừa là bạn, anh đã cho cậu hào quang mà cậu muốn nhất trong đời.
Mục Lăng Thành siết chặt cánh tay của anh, vẻ mặt chân thành, “Cảm ơn anh.”
Cố Ngôn Thanh cười cười, “Cậu có thiên phú, anh chỉ là thuận gió đẩy thuyền thôi.”
Mùi khói trong sảnh tan bớt, Tần Noãn được thím Thu đỡ xuống lầu. Cô đứng cách đó không xa, nghe thấy họ nói chuyện thì không nhịn được cười, “Hai người trò chuyện tình thâm nghĩa trọng như thế làm em lo nghĩ xem bản thân có nên tránh đi không đấy.”
Cố Ngôn Thanh đảo mắt, nhìn thấy cô liền đứng dậy đi qua, đỡ cô ngồi xuống bên cạnh quầy bar.
Mục Lăng Thành đưa đôi đũa tới, “Chị dâu muốn nếm thử kiệt tác của bản đầu bếp không nào?”
Tần Noãn nhìn mấy món ăn kia, có cá luộc, có sườn kho, có thịt bò chan tương,… Đều không phải là món ăn đơn giản dễ làm.
Cô hứng thú kẹp một khối thịt sườn, sau khi nếm thử liền nhìn qua Cố Ngôn Thanh, khen ngợi: “Ngon không kém đồ anh làm nhiều lắm đâu, có thể xuất sư được rồi.”
Cố Ngôn Thanh nhíu mày, “Em chắc chắn chưa? Đồ anh làm sao giống cái này được?”
Tần Noãn giận anh, “Đúng là đồ ăn không phải anh làm, nhưng cổ vũ cậu ấy cũng không nói được à? Lăng Thành người ta có thành ý học nấu ăn để làm bạn gái vui, cái này rất đáng khen ngợi, anh đừng có yêu cầu quá cao chứ.”
Vừa mới nghe cô khen ngợi, Mục Lăng Thành còn rất vui vẻ, nhưng nghe xong lời vừa rồi, nụ cười của cậu liền tắt.
Cho nên chỉ có yêu cầu thấp mới cảm thấy món cậu làm ngon sao?
Mục Lăng Thành không tin, tự mình nếm thử, vẫn cảm thấy nó cực ngon mà! ! !
“Hai người không biết hưởng lộc ăn gì cả!” Cậu không phục nói.
Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn nhìn nhau, cười một tiếng.
Đột nhiên, Tần Noãn nhíu mày. Đôi đũa trong tay cô rơi xuống đất, chỉ trong khoảnh khắc, mặt cô trắng bệch như tờ giấy.
Cố Ngôn Thanh tái mặt, vội đỡ lấy cô, “Noãn Noãn, sao thế em?”
Tần Noãn dựa lên vai Cố Ngôn Thanh, cố gắng nói: “Hình như… bé cưng muốn ra đời rồi…”
Cố Ngôn Thanh lập tức ôm cô ra ngoài, Mục Lăng Thành đi theo, giúp hai người mở cửa xe, Cố Ngôn Thanh đặt cô ở hàng ghế phía sau.
Anh vừa muốn đóng cửa rồi lên ghế lái, Mục Lăng Thành đã cản lại, “Anh gấp như vậy mà lái xe thì nguy hiểm lắm, để em.”
Cố Ngôn Thanh cảm thấy cậu nói có lý, lúc này cũng không rảnh mà khách sáo nữa, trực tiếp ngồi ở hàng ghế sau ôm Tần Noãn đang kêu đau vào lòng.
Mục Lăng Thành phụ trách lái xe đến bệnh viện.
Sau khi đưa Tần Noãn vào phòng sinh, tâm trạng của Cố Ngôn Thanh có hơi mất tập trung. Anh ngồi trên ghế dài phía ngoài, hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng còn nghe thấy động tĩnh bên trong.
Mục Lăng Thành ngồi xuống bên cạnh Cố Ngôn Thanh, “Anh còn không mau gọi điện thoại cho chú và dì đi.”
Được cậu nhắc nhở, Cố Ngôn Thanh mới nhớ ra việc này, lập tức gọi điện thoại.
Lúc này, Lục Tinh mới họp xong, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Cố Ngôn Thanh, bà mơ hồ dự cảm là xảy ra gì đó. Vừa muốn gọi lại thì bà ngoại Lục đã gọi tới, nói là Tần Noãn muốn sinh sớm hơn ngày dự kiến.
Lục Tinh ngồi lên xe, khuyên nhủ phía bên kia điện thoại, “Để con và lão Cố tới bệnh viện được rồi, mẹ và ba tuổi đã cao đừng để bản thân mệt mỏi… Có gì mà không yên tâm được ạ… Được rồi được rồi, con qua đón mẹ được không?”
Lục Tinh lắc đầu, cúp điện thoại xong liền nói trợ lý Thẩm, “Đi đón ba mẹ của tôi trước rồi hẵng tới bệnh viện.”
Sau đó, bà lại gọi điện thoại cho giáo sư Cố.
Trên đường đưa ông bà ngoại Lục tới bệnh viện, bà ngoại Lục ngồi phía sau luôn miệng thúc giục.
Lục Tinh trấn an bà, “Mẹ sống hơn nửa đời người rồi còn gấp gì chuyện này nữa. Đừng để cuối cùng con của Noãn Noãn không sao mà mẹ lại ngã bệnh đấy ạ.”
Ông ngoại Lục cũng an ủi, “Con gái nói đúng đấy, bà đừng nóng vội nữa.”
Bà ngoại Lục thở dài, “Đó là đứa con đầu tiên của Mị Mị có thể không gấp được sao? Lúc trước thằng bé muốn ra đời, tôi cũng gấp.”
Lục Tinh bất đắc dĩ, thúc giục trợ lý Thẩm, “Lái nhanh thêm chút nữa đi.”
Lúc ba người tới bệnh viện, giáo sư Cố trùng hợp đã lái xe tới.
Lục Tinh thấy ông đón họ liền nhìn xung quanh một chút, “Ba mẹ không đến ạ?”
Giáo sư Cố: “Mẹ muốn đến nhưng ba khuyên ngăn rồi, ở nhà chờ cũng giống vậy thôi.”
Lục Tinh nhẹ thở ra, liên tục đỡ bà ngoại Lục vào trong bệnh viện.
Giáo sư Cố ngồi xuống bên cạnh Cố Ngôn Thanh, thấy anh vẫn luôn mím môi không nói câu nào, ông lên tiếng làm dịu bầu không khí, “Con rất căng thẳng đúng không?”
Cố Ngôn Thanh sững người một chút, im lặng mím môi, gật đầu.
Giáo sư Cố thở dài, “Lúc mẹ con sinh con, ba cũng vậy. Căng thẳng, kích động, đứng ngồi không yên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đến giờ ba vẫn còn nhớ rõ loại cảm giác này.”
Cố Ngôn Thanh đưa mắt nhìn ông, “Con hãy nhớ kỹ cảm giác hôm nay, cũng nhớ kỹ… trách nhiệm trên vai.”
Ông vỗ vỗ bả vai của anh, lời nói thấm thía.
…
Lúc Tần Noãn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, thể lực của cô đã có hơi không gượng nổi nữa. Cô không đủ sức nhìn đứa bé một cái đã hôn mê.
Đến khi tỉnh lại thì Tần Noãn đã được chuyển vào phòng bệnh VIP, còn Cố Ngôn Thanh đang ngồi cạnh giường trông cô.
Thấy cô mở mắt, gương mặt của Cố Ngôn Thanh có hơi tiều tuỵ nhưng vẫn mang theo ý cười, chất giọng vẫn dịu dàng như trước, “Em tỉnh rồi à?”
Tần Noãn nhìn xung quanh một chút, “Trước khi em ngủ, hình như nghe thấy có người nói là bé trai phải không ạ?”
Cố Ngôn Thanh cầm khăn ấm lau mặt cho cô, “Đúng vậy, tương lai bé con của chúng ta có thể trở thành nam tử Hán để bảo vệ mẹ nó rồi.”
“Con đâu rồi ạ? Cho em ngắm nó một chút.” Tần Noãn có chút đợi không kịp mà ráng chống người muốn ngồi dậy.
Cố Ngôn Thanh đè cô lại giường, “Em nằm yên đi, đừng cử động, anh ôm nó vào cho em nhìn.”
Phòng bệnh VIP gồm một phòng ngủ và một phòng khách, bé con lúc này đang được Lục Tinh ôm ngoài phòng khách, lại được ông bà cụ Lục trêu chọc nên rất vui vẻ. Nhưng vì sợ quấy rầy Tần Noãn bên trong nên tiếng nói chuyện của mọi người rất nhỏ.
Cố Ngôn Thanh mở cửa, cẩn thận từng li từng tí ôm bé con từ trong ngực Lục Tinh, “Noãn Noãn tỉnh rồi ạ, để con ôm thằng bé vào đi.”
Nói xong, anh lại quay về phòng ngủ.
Mẹ tròn con vuông, mấy người lớn mới thả lỏng được, lúc này cũng không vào trong quấy rầy một nhà ba người họ đoàn tụ làm gì. Lục Tinh thu xếp để trợ lý Thẩm đưa hai ông bà cụ trở về nhà họ Lục.
Đưa hai người lên xe rồi, Lục Tinh kéo cánh tay của giáo sư Cố, cũng không gấp phải trở về phòng bệnh.
Bà nghĩ đến cháu nội của mình, thở dài nói: “Cục cưng giống hệt như thằng Tiểu Cố hồi nhỏ vậy, mới sinh đã đẹp hơn đứa trẻ khác rất nhiều.”
Mặt trời buổi chiều ngả về hướng Tây, chân trời xán lạn, phảng phất có dải mây mỏng như lụa đang múa, hoa chim vang tiếng.
Hai người ngồi xuống ghế dài trong vườn, Lục Tinh dựa lên vai giáo sư Cố, đột nhiên cảm động: “Lúc Tiểu Cố vừa chào đời cũng lớn như vậy. Chúng ta nhìn thằng bé tập tễnh học đi, ê a học nói, những đoạn thời gian ấy cứ như vừa mới hôm qua thôi vậy, chớp mắt thằng bé đã trưởng thành rồi, cũng trở thành người khác…”
Giáo sư Cố lau đi ướt át trên khoé mắt của bà, “Cái cô này, bình thường tuỳ ý thế mà, sao hôm nay lại cảm động như thế? Không phải anh vẫn còn ở đây sao?”
Lục Tinh cười cười, dựa trên vai chồng mình, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, trước mắt loé sáng một cái, bà mở mắt nhìn, đối diện là một cậu chàng đang giơ máy ảnh chụp hình.
Phản ứng đầu tiên của cậu chàng ấy là sững sờ, sau đó cậu hạ vành nón, nhanh chân bỏ chạy.
Sau khi phản ứng kịp, Lục Tinh chợt nhướn mày, “Thằng nhóc này hình như là người mới nhỉ? Chụp lén cũng không biết cách. Giáo sư Cố này, anh nói họ có làm gì ảnh chụp không? Rất lâu rồi em chưa có tin đồn đấy.”
Bà suy tư, cười với ông, “Không chừng người khác sẽ cảm thấy em nuôi tiểu bạch kiểm nhỉ? Giáo sư Cố nửa đời thanh cao nha, học sinh khắp nơi, địa vị trong giới học thuật lại cao nữa. Bây giờ xem ra… anh phải coi chừng tuổi già không giữ được khí tiết đấy.”
Bên ngoài nổi gió, giáo sư Cố cài nút áo khoác lại cho bà, nghiêm giọng: “Em đấy, ranh mãnh.”
Lục Tinh xem thường, “Năng lực của Tiểu Cố đã quá rõ ràng rồi, bây giờ muốn những ông già kia quy phục không khó lắm. Thân phận của thằng bé cũng không cần giấu nữa, bày ngoài sáng đi, xem nó tranh đấu với mấy lão ấy rất thú vị nha.”
“Chúng ta cứ xem như cậu chàng kia đổ dầu vào lửa cho nó phiền một chút để trung hoà vậy, khỏi cho nó đắc ý quá sớm.”
Giáo sư Cố: “…”
…
Sau khi con trai được y tá ôm đi, Cố Ngôn Thanh ngồi trong phòng bệnh trò chuyện với Tần Noãn.
Cô vừa ăn một chút, bây giờ đang tựa lên đầu giường, tay cô bị Cố Ngôn Thanh nắm chặt. Hai người tràn đầy hứng thú thảo luận chuyện nuôi bé con Tiểu Noãn Noãn sau này.
Điện thoại di động của Cố Ngôn Thanh đột nhiên đổ chuông, anh thuận tay mở lên, nhìn thấy tin nhắn Wechat của Lục Tinh, 【Con trai à, ba mẹ con bị chụp lén rồi, con sớm chuẩn bị tinh thần đi nhá! Sắp tới lộ mặt ở tập đoàn đi, mấy lão già kia nhớ thương con lâu lắm rồi, không chừng còn rất sốt ruột nữa ấy. Chờ mà tiếp chiêu của họ đi!】
“…” Cố Ngôn Thanh nhíu mày, không thèm trả lời, trực tiếp thả điện thoại trở lại trong túi.
Tần Noãn dò xét anh một hồi, “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Cố Ngôn Thanh cười cười, trấn an cô, “Không có gì lớn đâu, chỉ là bất ngờ một chút thôi.”
“Là sao ạ?”
“Ba mẹ bị chụp lén.”
Phản ứng đầu tiên của Tần Noãn là nhẹ thở ra một hơi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ một chút, cô lại cảm thấy đối với Cố Ngôn Thanh mà nói, chuyện này hẳn là một phiền toái không nhỏ.
Không bao lâu nữa, hẳn là ánh mắt của từng lão cổ đông trong tập đoàn Đằng Thuỵ sẽ đổ dồn lên người anh.
Tần Noãn xoa xoa ngón tay của anh, như đang vì anh giải sầu.
“Em đừng lo lắng, anh giải quyết được.” Cố Ngôn Thanh cầm ngược lại tay của cô, giúp cô gói chăn, trầm tư nói: “Ba mẹ đã vì anh mà giấu diếm nhiều năm như vậy cũng không dễ cho họ rồi, thật ra cũng sớm công khai đi thôi.”
Cố Ngôn Thanh nhớ lại lúc mình đứng trước cửa phòng sinh, giáo sư Cố đã nói với anh:
— Con hãy nhớ kỹ cảm giác hôm nay, cũng nhớ kỹ… trách nhiệm trên vai.
Sớm muộn gì anh cũng phải tiếp quản tập đoàn Đằng Thuỵ, đây là ước nguyện của ông ngoại và mẹ anh, cũng là trách nhiệm trên vai anh.
“Không sao đâu ạ, sau lưng anh còn có tập đoàn Viễn Thương mà, họ nhất định sẽ kiêng nể thôi.” Tần Noãn nói.
Cố Ngôn Thanh nhẹ nhàng vỗ về mi tâm của cô, mềm giọng nói: “Đối với anh, chỉ cần có em và con trai ở bên cạnh, thì không có việc gì khó cả.”
Tần Noãn giang hai cánh tay, “Anh muốn ôm yêu một cái không nè?”
Cố Ngôn Thanh mỉm cười ôm lấy Tần Noãn, nghe thấy cô lẩm bẩm bên tai mình, “Chồng của em tuyệt vời nhất, không cho phép cãi đâu!”
Anh cưng chiều nhìn cô, hầu kết trượt một cái, nhẹ mút môi cô.