Chuyên mục Trần Dương mười năm phát triển đứng thứ nhất về số
lượng báo bán được, các giới phản ứng cũng rất tốt. Vì tin vui này, Tiếu Diệc
Trần đã gọi điện choChutổng biên nói rằng anh muốn mở tiệc chiêu đãi mấy người
đã giúp đỡ Trần Dương làm chuyên mục này, tất nhiên trong số đó có cả Đồng Yên.
Nhận được thông báo này, Đồng Yên suy nghĩ chốc lát rồi lấy điện thoại gọi cho
Lăng Khiên.
“Alo? Yên Yên.” Giọng anh rất nhỏ.
Cô hỏi: “Anh đang bận sao?”
“Ừ. Anh đang họp.” Vừa nói anh vừa ra khỏi phòng.
“Tối nay Trần Dương mời bọn em ăn cơm, lãoChunói rằng em nên
đi cùng.”
Ánh mắt Lăng Khiên ảm đi một chút, nói: “Tiếu Diệc Trần cũng
đi cùng à?”
Đồng Yên mím môi: “Anh ta sẽ đi. Anh ta còn tự mình gọi điện
thoại cho lãoChu.”
Anh trầm tư một chút: “Vậy em cứ đi đi, cũng đừng tỏ ra
không phục hay không vui vì sự an bài này. Một lát nữa thì nói địa chỉ nhà hàng
đó cho anh, sau khi ăn xong anh sẽ qua đón em.”
Đồng Yên trong lòng ấm áp, giọng nói ôn nhu: “Anh không giận
à?”
Khóe miệng anh cong lên, tối tăm trong mắt tản đi không ít:
“Em ngoan ngoãn một chút thì anh liền không tức giận. Thôi nhé, anh họp đã. Tối
liên lạc.”
Cúp điện thoại, Lăng Khiên đốt điếu thuốc hút lấy hai cái mới
trở lại phòng họp. Vẻ mặt không hề có chút biến hóa gì nhưng đáy lòng lại càng
ngày càng nhiều lo lắng tích tụ lại.
Sau khi tan họp, Lăng Khiên liền bảo thư ký hủy bỏ cuộc gặp
khách hàng tối nay, sau đó anh ngồi trong phòng làm việc của mình hút thuốc lá.
Cứ một điếu lại một điếu, cho đến khi điện thoại trong lòng bàn tay vang lên âm
báo tin nhắn đến anh mới mở ra xem.
Người gửi: Yên Yên
“Bọn em tối nay đi ăn hải sản ở nhà hàng chỗ cảng Nhạc
Dương. Bây giờ chuẩn bị xuất phát rồi, khoảng hơn tám giờ sẽ kết thúc. Tối nay
anh có phải đi gặp khách hàng không?”
Lăng Khiên một tay nhắn tin lại cho cô: “Không có. Lúc kết
thúc nhớ gọi điện cho anh. Không nên uống rượu.”
Rất nhanh anh đã nhận được tin nhắn của cô: “Em biết rồi.
Anh nhớ ăn chút gì đi nhé. Tối về em sẽ nấu cháo rang cho anh.”
Anh cười cười nhắn cho cô: “Được.”
Khi Chu Tổng biên cùng mấy người Đồng Yên đến nhà hàng thì
Tiếu Diệc Trần và vài quản lý của Trần Dương đã ngồi vào bàn, đang chờ họ. Khi
thấy bọn họ, Tiếu Diệc Trần chẳng qua xã giao cười cười nhưng trong mắt không hề
có tâm tình.
Đồng Yên ngồi đối diện với anh, cô cảm thấy anh hình như gầy
đi, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như cũ nhưng cũng khó nén được vẻ mệt mỏi.
Khi mấy lần ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của anh, cô rất muốn cười một cái nhưng
mỗi lần cô chỉ cúi đầu, không phải chột dạ mà chẳng qua cảm thấy có chút khổ sở.
Có lẽ là cô quá hạnh phúc nên không đành lòng nhìn anh ưu thương.
Sau khi ăn xong, tạm biệt nhóm Thiến Thiến, Đồng Yên ra khỏi
cửa định gọi điện thoại cho Lăng Khiên lại cảm giác có một người đang tới gần
mình. Cô quay đầu thì thấy Tiếu Diệc Trần đang cúi đầu đứng bên cạnh mình.
“Hắn ta tới đây đón em à?” Có lẽ là do uống rượu nên giọng
Tiếu Diệc Trần có chút khàn khàn.
Đồng Yên suy nghĩ một chút sau đó nhắn cho Lăng Khiên một
tin, rồi nhìn Tiếu Diệc Trần gật đầu: “Anh hôm nay uống nhiều rồi, nên lái xe
trở về đi thôi.”
Tiếu Diệc Trần hít sâu một hơi cười cười, lộ ra chút cô đơn:
“Ừ. Hóng gió chút đã.”
Đồng Yên cúi đầu, không biết nói gì thêm.
Tiếu Diệc Trần quay đầu nhìn cô, ban đêm gió nhẹ thổi qua
làm mấy sợi tóc dán dán vào mặt cô, mà cô cũng không nhận biết được. Anh vươn
tay theo bản năng muốn giúp cô gạt chúng đi, nhưng mới nâng tay lên một chút đã
chán nản rũ xuống. Anh bây giờ đã không còn tư cách để làm việc này nữa rồi.
“Hắn ta đối với em có tốt không?” Anh chẳng bao giờ nghĩ tới
sẽ có một ngày mình sẽ hướng người con gái mình yêu hỏi những lời này.
Cô gật đầu, cắn chặt môi mình.
“Em… đã đáp ứng lời cầu hôn của hắn ta rồi?”
Đồng Yên ngẩng đầu nhìn anh, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu,
nói thật nhỏ: “Tạm thời còn chưa có.”
Tiếu Diệc Trần cười khổ, trong lòng đau đớn càng mãnh liệt
hơn. Cô nói tạm thời chưa đáp ứng, nhưng nói cách khác thì cuối cùng sẽ có ngày
đáp ứng. Anh ngửa đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời, nhàn nhạt mở miệng:
“Tương Dao nói chỉ cần anh cho cô ta hai mươi phần trăm cổ phần thì sẽ đồng ý
ly hôn. Yên nhi, Trần Dương là tâm huyết cả đời của cha anh, cũng là chỗ dựa
tinh thần duy nhất của anh bây giờ, anh thật sự không nỡ. Nhưng ngày hôm qua
anh đã đồng ý với cô ta, em có biết là vì sao không?”
Đồng Yên cắn chặt lấy môi mình, sắc mặt có chút trắng bệch,
nhìn về phía ánh mắt anh có nhàn nhạt đau đớn: “Vì sao?”
Tiếu Diệc Trần cười khẽ: “Bởi vì anh không cam lòng cứ như vậy
mà mất đi em. Bởi vì anh không muốn có một ngày nhận được thiệp cưới của em với
hắn ta.”
Hốc mắt Đồng Yên đỏ lên, cô nói: “Diệc Trần, anh làm như vậy
là muốn em đau lòng sao? Nếu là như vậy thì anh thành công rồi đấy. Thật sự em
rất đau lòng, nhưng lại không phải vì việc vì em mà anh ly hôn với Tương Dao,
mà là vì em bây giờ rất hạnh phúc, còn anh thì không.”
Cô ngửa đầu nhìn anh, trong mắt hiện đầy nước, nói rất chân
thành: “Diệc Trần, em nghĩ tình yêu của em đối với anh ngay chính lúc anh ôm
Tương Dao xuất hiện ở buổi lễ đính hôn đó đã hoàn toàn biến mất rồi. Em thật giống
như chẳng bao giờ nói với anh lời xin lỗi. Hôm nay em hướng anh nói xin lỗi,
sau khi về nước em không nên đi trêu chọc anh, em không nên đi phá hoại cuộc sống
gia đình của anh. Anh như bây giờ thật sự làm khó em quá.”
Nụ cười trên mặt Tiếu Diệc Trần không thay đổi, vẫn lẳng lặng
nhìn về phía xa như cũ. Một lúc lâu sau, anh mới quay đầu nhìn chiếc xe ô tô thể
thao màu bạc ở cách đó không xa, nói nhỏ: “Đi đi. Hắn ta đợi em đã lâu rồi.”
Trên xe, Lăng Khiên dựa tay lên trên cửa xe, hai ngón tay kẹp
điếu thuốc đang cháy dở, trên mặt anh không có bất kỳ biến hóa gì, ánh mắt bình
tĩnh lại sâu thẳm. Khi thấy cô đến gần, anh dập tắt điếu thuốc, đi vòng qua bên
kia mở cửa xe cho cô, ôm cô ngồi vào xe, cúi người hôn lên môi cô một cái. Lúc
xoay người hướng người đàn ông ở phía trước gật đầu.
Mở cửa, lên xe, tra chìa khóa, cho đến khi xe chạy được
không đoạn khá xa nhà hàng lúc nãy, anh mới quay sang hỏi cô: “Vừa rồi em cũng
hắn ta nói chuyện gì thế?”
Thanh âm của anh rất thấp, không nóng không lạnh.
Đồng Yên từ khi lên xe quay đầu nhìn ra phía ngoài. Cô rất
không thích anh cứ dò xét và không tín nhiệm như thế với mình. Cô không thể hiểu
được anh đã sớm đến nhưng tại sao lại không gọi cô. Nếu như không phải Tiếu Diệc
Trần phát hiện, cô rất muốn biết anh sẽ chờ đến khi nào.
“Tùy tiện nói chuyện một chút thôi. Anh tới từ khi nào vậy?”
Lăng Khiên liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “ Lúc hơn tám giờ.”
Đồng Yên quay đầu, nhìn chằm chằm anh: “Tại sao không gọi điện
cho em?”
Lăng Khiên cắn chặt răng, một lát sau nói: “Nhìn thấy hai
người cùng đi ra, anh tưởng là hắn sẽ đưa em về.”
Cô hơi tức giận nói: “Anh đã nói rằng sẽ tới đón em, vì thế
em làm sao có thể để anh ta đưa về được?”
“Vậy nếu như anh không đến đón em thì hắn ta sẽ đưa em về đúng
không? Sau đó thì sao? Em sẽ mời hắn vào nhà ngồi một chút hả?” Giọng anh vẫn
thấp như cũ, mang theo trút giận dữ.
Đồng Yên nhìn anh cắn cắn môi. Cô muốn phản bác nhìn nhìn thấy
trán anh từng giọt mồ hôi hột chảy xuống lại không nói gì nữa, chỉ quay đầu
không nhìn đến anh, đặt tay lên cửa xe chống đỡ lấy cằm. Nhìn những ngọn đèn
cao áp tiến lại gần rồi lại rời xa bên ngoài, cô cảm thấy rất ủy khuất, vô cùng
ủy khuất. Anh lần lượt đối với cô hoài nghi cùng với không tin tưởng làm cho cô
cảm thấy thất bại. Cô biết anh đối với người mình yêu rất sâu, cho nên có thể
hiểu được thỉnh thoảng anh sẽ không an tâm, rất lo lắng. Nhưng cô đã rất cố gắng
toàn tâm toàn ý yêu anh, tại sao đến bây giờ anh không có chút tín nhiệm nào đối
với cô?
Một lúc sau một bàn tay lạnh xoa lưng cô, tiếp theo cầm lấy
bả vai cô xoay trở lại nhìn anh.
Lăng Khiên cầm tay cô nói: “Anh xin lỗi.”
Đồng Yên nắm chặt lấy tay anh, nói thật nhỏ: “Sau này anh đừng
bao giờ nói như vậy nữa. Em sẽ cố gắng hết sức tránh gặp mặt anh ta.”
Lăng Khiên mắt nhìn về phía trước, một lần nữa lại nói: “Anh
xin lỗi.”
Sau đó cả đường về hai người đều im lặng.
Trở lại nhà trọ, Lăng Khiên ôm cô một lát rồi lấy quần áo đi
vào phòng tắm, còn Đồng Yên đi vào bếp nấu cháo rang.
Lăng Khiên đứng ở dưới vòi sen, cúi đầu, vẻ mặt ưu thương mà
nặng nề. Anh thật sự rất chán ghét bản thân mình hiện giờ. Sau khi nói xong câu
nói kia anh thực sự rất hối hận. Thật ra anh rất tin tưởng cô, nhưng chính là
không quản được miệng mình. Thấy bọn họ ở chung một chỗ, anh liền không nhịn được
lại suy nghĩ lung tung, những lời làm tổn thương cô không khống chế được lại bật
thốt lên, sau lại gặp phải vẻ bi thương trên mặt cô, trong lòng anh cảm thấy
đau đớn vô tận. Anh điều chỉnh vòi nước từ trở sang lạnh, dần dần cho đến khi
thân thể không nhịn được phát run mới dừng lại, cầm lấy khăn tắm lau người, mặc
quần áo rồi đi ra phòng bếp.
Bên cạnh bàn ăn, Lăng Khiên ngoan ngoãn húp cháo, bàn tay nắm
lấy thìa hơi hơi run rẩy. Đồng Yên nắm lấy tay anh, cảm giác được nó lạnh như
băng thì cau mày, quan tâm hỏi: “Tayanh sao lại lạnh như vậy? Anh không thoải
mái à?”
Lăng Khiên cầm lấy tay cô đưa lên miệng hôn một cái, nói:
“Không có. Vừa rồi anh tắm nước lạnh nên cảm thấy hơi lạnh thôi.”
Đồng Yên vội càng đưa tay sờ sờ trán anh, mở miệng: “Nếu như
anh bị cảm thì làm thế nào? Dạ dày anh có bị lạnh hay không?”
Anh lắc đầu, nhấc tay cô xuống rồi cầm lấy thật chặt, sau đó
tiếp tục húp cháo. Cô mím môi nhìn anh, trong lòng đau khổ vô cùng.
Sau khi ăn xong bát cháu, Lăng Khiên ôm cô trở lại phòng ngủ.
Đồng Yên vào nhà tắm, anh đi ra ngoài rót một cốc nước nóng, uống hai viên thuốc
giảm đau dạ dày, sau đó nằm ở trên giường ngẩn người.
Đồng Yên tắm xong thì đi ra ngoài, nằm lên giường, nhẹ nhàng
ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay nhỏ bé đặt trên dạ dày anh nhẹ nhàng xoa, cằm tựa
lên vai anh nói nhỏ: “Anh đừng có tức giận được không?”
Lăng Khiên cầm lấy hai tay cô lắc đầu: “Yên Yên, anh có phải
đã làm em rất thất vọng rồi không?”
Đồng Yên chôn mặt vào cổ anh nhẹ cắn cắn, cảm nhận được cả
người anh run lên, cười khẽ một chút nói: “Đại thùng dấm. Lăng Khiên, anh là một
thùng dấm chua to đùng.”
Lăng Khiên ánh mắt nhẹ run lên một cái, xoay người đem cô ôm
ở trên đùi, đêm thân thể nhỏ bé ấm áp kẹp chặt giữa hai tay ngăn cản dạ dày một
trận lạnh lẽo, hôn hít lấy trán cô nói: “Làm sao bây giờ? Anh chính là một
thùng dấm lớn như vậy đấy. Em có ghét bỏ anh hay không?”
Cô lắc đầu, hay tay ôm lấy hông anh, uống người tại trong ngực
anh rồi nhẹ nhàng nói: “Lòng tin của anh với em là chưa đủ. Bất quá em tin tưởng
cuối cùng rồi sẽ đến một ngày, có thể làm anh đối với em hoàn toàn tin tưởng.”
Lăng Khiên lật người đè cô xuống dưới thân mình, bắt đầu hôn
lên trán cô, lên mi tâm rồi đến lông mi, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên cánh
môi mê người của cô. Anh thấp giọng lẩm bẩm: “Ở phương diện khác đúng là làm
không tốt.”
Cô đẩy anh ra, hai gò má đỏ bừng: “Cầm thú!”
Lăng Khiên rất thích nghe cô mang theo thẹn thùng cùng bất
mãn mắng mình cầm thú (Vi: bó tay ~_~). Anh bắt đầu dò xét thân thể cô rồi đưa
tay ra tắt ngọn đèn ở đầu giường, bắt đầu làm công việc cao cả đang cấp thiết cần
phải làm kia.
Sau phen kích tình, Đồng Yên mềm nhũn nằm sấp trên người
anh, hai ngón tay chọc chọc lên cơ ngực gầy gò của anh. (Vi: mình thích con
trai ngực nở hơn @@)
“Tiếu Diệc Trần nói với em rằng Tương Dao đồng ý ly hôn với
anh ta, anh ta cho cô ta hai mươi phần trăm cổ phần của Trần Dương.”
Hai ngón tay Lăng Khiên quấn lấy mấy sợi tóc của cô, anh cúi
đầu đáp một tiếng, không có nhiều kinh ngạc cho lắm.
Đồng Yên ngửa đầu nhìn anh: “Anh không ngạc nhiên sao?”
Anh lắc đầu: “Anh sớm đã biết rồi.”
Cô khó hiểu, hỏi: “Làm sao anh lại biết được?”
Lăng Khiên cười không đáp, hôn một chút lên chóp mũi cô.
Đồng Yên tiếp tục nói: “Vậy sau này anh ta có còn là tổng
tài của Trần Dương nữa không?”
Anh cúi đầu nhìn cô, nụ cười hơi ảm đạm: “Em lo lắng cho hắn
ta?”
Đồng Yên trầm mặc một chút: “Cũng không coi là lo lắng, chẳng
qua là em không hy vọng anh ta trở về hai bàn tay trắng. Thật ra thì em không
muốn anh ta ly hôn với Tương Dao. Em biết Tương Dao thật sự rất yêu anh ta.”
Lăng Khiên nắm thật chặt lấy tay cô hỏi: “Em hận Tương Dao
sao?”
Đồng Yên ánh mắt có chút ưu thương: “Em từng hận cô ta,
nhưng mà bây giờ em chỉ hy vọng hai người đó được hạnh phúc thôi.”
Anh cau mày: “Tại sao?”
Cô mỉm cười, hôn lên môi anh một cái nói: “Bởi vì bây giờ em
đang rất hạnh phúc.”
Lăng Khiên nhìn nụ cười thanh thoát của cô thì khóe miệng nhếch
lên, vỗ vỗ đầu cô nói: “Ngủ đi thôi.”
Đêm khuya, Lăng Khiên mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn
mặt an tĩnh trong lúc ngủ của người trong ngực mình, khóe miệng lại giương lên
một độ cong nhỏ, ánh mắt quyến luyến mà ôn nhu. Nhìn cô thiện lương mà thuần
khiết như vậy, anh lại cảm thấy mình thật bẩn, thật âm u. Đối với những người
đã từng làm tổn thương cô, cô có thể dễ dàng tha thứ cho họ, thậm chí còn chúc
phúc cho họ.
Ở cái xã hội vàng đỏ nhọ lòng son này mà vẫn có thể giữ vững
được một phần hồn nhiên thì thật đáng quý biết bao. Chiều nay, Lăng Khiên cảm
thấy mình dường như học được cách tha thứ
rồi.