Sau khi Lục Tư Triết rời khỏi, Lăng Khiên đem Đồng Yên ngồi
trên đùi mình, cọ
cọ trán cô nói: “Chúng ta tiếp tục công việc còn đang dang dở
nào.”
Đồng Yên giật mình, giãy dụa muốn thoát khỏi anh làm cho bụng
dưới Lăng Khiến phản ứng. Anh ôm cô vào ngực càng chặt hơn làm cô không thể
giãy dụa thêm, oa oa nói: “Em mà còn giãy nữa thì anh lập tực bỏ qua khúc dạo đầu
vào thẳng chủ đề luôn đấy.”
Đồng Yên đỏ mặt, ko dám cử động nhưng với cái kiểu hôn như
trêu ghẹo đùa bỡn của anh thì cũng có 1 chút kích thích.
Lăng Khiên cũng nhận thấy được có điều gì đó không đúng, cúi
đầu xuống thì thấy đôi mắt to đầy căm tức của cô đang nhìn mình, ánh mắt rõ
ràng hiện hai chữ: kháng nghị! Anh đè nén rung động trong lòng, mím môi ôm chặt
cô vào trong ngực mình, hôn lên mắt cô hỏi: “Sao sao?”
Đồng Yên quay mặt sang một bên, hừ lạnh: “Anh vừa nói thật
không làm chuyện gì có lỗi với em. Có thật sự thế không?”
Anh sửng sốt: “Thật sự không có mà.”
“Nói bậy. Anh gạt em. Rõ ràng trong ảnh là anh vừa kéo vừa
ôm cô ta, rồi lại còn đi tới phòng trọ nữa. Như thế còn chưa tính là có lỗi với
em hả?”
Anh nhìn bộ dáng tức giận mê người của cô, muốn hôn mà không
dám, cũng không biết phải làm thế nào để giải thích rõ ràng với cô bây giờ. Cuối
cùng anh chỉ có thể ảo não thở dài lắc đầu, quyết định sử dụng một chút chiến
thuật với cô.
Anh cúi đầu, hai mắt chăm chăm nhìn người trong ngực mình, vẻ
mặt dần dần trở nên nghiêm túc. Mội lát sau khi cô ngẩng đầu lên nhìn mình anh
trầm thấp mở miệng: “Yên Yên, em đã nói rằng em tin tưởng anh.”
Giọng anh rất thấp, lộ ra một chút ủy khuất làm Đồng Yên
kinh ngạc, lòng cô mềm đi một chút, cô chui chui vào trong ngực anh, tựa hẳn đầu
vào trong ngực anh, ủy khuất nói: “Em tất nhiên là tin tưởng anh rồi. Nhưng mà
khi nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác em thấy rất bực mình, rất khó chịu.”
Anh cúi đầu hôn hít lấy cái trán cô, nói: “Lần trước ở thành
phố X, khi anh gặp Tử Yên Nhi thì anh thấy cô đang bị một người đàn ông vũ nhục,
do đó mà anh không thể thấy chết mà không cứu được. Còn việc ôm cô ta thì anh
khinh thường. Anh nên sớm nghĩ đến việc làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Vì vậy em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng không để ý quan tâm
đến anh, được không?”
Đồng Yên nghe thấy ngữ điệu mềm nhẹ của anh thì thấy lòng
mình nhũn dần ra, cuối cùng tất cả trách cứ, phiền muộn trong lòng đều tiêu tan
hết. Cô nói nhỏ: “Vậy tối nay anh ngủ ở ghế salon nhé.”
“Hả?” Anh rõ ràng là ngạc nhiên đến hoảng cả người, không ngờ
tới người trong ngực thật sự trừng phạt mình. Nhưng mà lời đã nói ra miệng thì
không thể rút lại được, do đó mà anh chỉ có thể mím môi, vô cùng không tình
nguyện mà đáp một tiếng “Ừ”.
Sau khi tắm rửa xong, Đồng Yên ôm chăn ngồi ở đầu giường,
nhìn người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cả người uốn éo trên ghế salon, nằm mà
chân không thể thẳng ra như người khác được mà cười ngặt nghẽo hỏi: “ Anh ngủ
trên ghế salon có thoải mái không vậy?”
Lăng Khiên xoay người nhìn cô, đáng thương nói: “Làm sao mà
thoải mái được. Khó chịu muốn chết.”
Đồng Yên cười: “Là tự anh nói em trừng phạt anh thế nào cũng
được mà.”
Anh ảo não nhíu mày, trằn trọc hai cái sau đó đột nhiên ngồi
dậy, tỏ ra phiền não gãi gãi đầu, sau đó cúi đầu, cả người chìm vào trầm tư.
Đồng Yên chăm chú nhìn anh, gọi hai tiếng nhưng không thấy
anh trả lời, có chút hoảng sợ. Cô vén chăn, đi dép vào vội vàng chạy đến bên cạnh
anh. Khi vừa mới tới gần salon chưa kịp mở miệng đã bị người kia ôm cả người
vào ngực, để cô ngồi trên đùi.
“Bắt được em rồi!” Lăng Khiên cười rất là đắc ý.
Đồng Yên bất mãn giãy dụa, hai tay đánh mạnh lên vai anh
không nhẹ cũng chẳng nặng, tức giận mắng: “Đại lừa gạt. Em sau này sẽ không tin
anh nữa.”
Lăng Khiên cũng chẳng ngăn cản cô, nhìn đôi tay trắng như phấn
đập đập lên người mình thì tỏ ra hưởng thụ như là cô đang xoa bóp cho anh vậy.
Nghe thấy cô nói như vậy cũng chẳng tức giận, cúi đầu hôn vào cái miệng nhỏ nhắn
xinh xắn của cô, sau đó lại chống trán mình lên chóp mũi nho nhỏ của cô mở miệng
hỏi: “Tối nay em cũng Tiếu Diệc Trần nói chuyện gì?”
Đồng Yên không nghĩ tới bây giờ anh trở lại nợ cũ, mím môi
suy nghĩ một chút, hai tay vòng lên ôm lấy cổ anh, đầu gối lên vai anh nói: “Em
nói với anh ta là em không yêu anh ta, không hi vọng anh ta cùng Tương Dao ly
hôn, cũng không muốn anh ta cứ tiếp tục đối nghịch với anh. Em nói rằng hiện giờ
em rất hạnh phúc.”
Lăng Khiên trong lòng run rẩy mãnh liệt, cái vật trong ngực
trái kia cứ nhảy lên nhảy xuống thình thịch vô cùng mạnh mẽ. Anh thở hào hển
hai cái, hỏi với giọng vừa khàn khàn vừa run run: “Yên Yên, em nói rằng em
không yêu hắn ta. Vậy bây giờ em đang yêu ai?”
Anh nói xong câu đó thì nhìn chằm chằm vào thân thể bé nhỏ
trong ngực. Trên mặt cô là nụ cười yếu ớt nhưng ngọt ngào vô cùng, lông mi dài
cong vút rung động. Cô không nhìn anh, cũng không trả lời ngay mà lần nữa chui
chui vào trong ngực anh, sau đó thì nhắm mắt, hai cánh môi đỏ hồng lúc đóng lúc
mở, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Em yêu anh”.
Sau đó mọi tình cảm bị đè nén trong lòng Lăng Khiên mạnh mẽ
bộc phát. Anh không cho người trong mình cơ hội tránh né, trực tiếp ôm chặt lấy
cô, đứng dậy bước nhanh về phía giường, sai đó nhẹ nhàng đặt cô trên giường, chống
hai tay sang hai bên người cô. Anh nhìn người dưới thân mình với ánh mắt nóng bỏng
mà chăm chú, nhưng thật lâu cũng không làm động tác kế tiếp.
Khi bị anh ôm chặt lấy Đồng Yên xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại.
Cô không hề ngốc nghếch, cô biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu nói
cô không khẩn trương chút nào là nói dối, nhưng cô cũng không đành lòng cự tuyệt
anh. Khi được anh nhẹ nhàng đặt lên giường, cô cảm thấy được vật nam nhân cực
nóng của anh đang áp lên người mình, trong lòng cô thật ra cũng mong đợi. Nhưng
đợi lâu rồi mà vẫn không thấy anh hôn mình, Đồng Yên từ từ mở mắt ra, nhìn thấy
đôi mắt vô cùng thâm tình, vô cùng nóng bỏng cũng vô cùng khát vọng, lại lộ ra
chút bàng hoàng của anh đang chăm chú nhìn cô.
Thân thể nhỏ nhắm của cô giật mình, nhận thấy được thân thể
anh trong nháy mắt căng thẳng mặt cô càng đỏ hơn. Hai tay cô chống đỡ trước ngực
anh khẽ đẩy đẩy, nói: “Anh…Tại sao…?”
Lăng Khiên hai tay bọc cô hoàn toàn trong ngực mình, ngọn lửa
trong mắt anh càng ngày càng nóng bỏng hơn, cặp mắt đi như muốn phóng ra lửa
thiêu đốt người cô, và nó chỉ biểu thị một thông tin vô cùng rõ ràng: anh-muốn-cô.
Nghe giọng nói ôn nhu, mềm mại của cô, một lần nữa bụng dưới
của anh càng căng cứng hơn. Anh ồ ồ thở dốc hai cái, sau nó kiềm chế và khàn
khàn mở miệng: “Yên Yên, em thật sự yêu anh sao?”
Đồng Yên nhìn anh, đôi mắt như mắt nai con vô cùng linh động,
cùng với nụ cười thẹn thùng xấu hổ. Cô không hề do dự gật đầu khẳng định với
anh.
Khóe miệng Lăng Khiên cong lên rõ ràng, trực tiếp cúi người
đè lên người cô, hai cánh môi anh run rẩy, khẽ khàng hôn lên môi cô, thật cẩn
thận, thật quý trọng giống như là hôn hít lấy bảo bối trân qúy nhất thế gian.
Ngoài cửa sổ bóng đêm ngày càng bao trùm không gian và mọi vật,
ánh trăng nhu hòa chiếu vào trong phòng, chiếu rọi rõ ràng quần áo lả tả rơi xuống
sàn nhà, hai người trên giường đang triền miên cuốn lấy nhau tỏa ra xung quanh
không khí nóng bỏng nhưng nồng đậm yêu thương. Bóng lưng cân xứng đẹp đẽ của
người đàn ông rung động, mồ hôi từng giọt theo da thịt nhẵn nhụi hoàn mỹ chảy
xuống, thân thể anh phập phồng lúc căng thẳng, lúc thả lỏng, từng giọt mồ hôi mờ
mờ mị hoặc dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh lấp lánh.
Trong tiếng ồ ồ thở dốc của người đàn ông xen lẫn từng tiếng
rên rỉ thẹn thùng.
Thân người Lăng Khiên nhấp nhô đẩy ra đẩy vào đều đặn, đồng
thời anh cẩn thận vuốt ve thân thể mềm mại phía dưới. Bàn tay hơi lạnh của anh
theo tấm lưng trơn bóng mảnh khảnh của cô vuốt dọc một đường xuống dưới, chậm
rãi lướt qua bắp đùi, sau đó tay anh nhẹ nhàng vỗ về chỗ mẫn cảm của cô.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đẹp đẽ của cô, sau đó hôn dần xuống
cổ, sau đó lại chuyển lên môi cô, đem lấy cái lưỡi ngọt ngào, thơm tho, mềm mại
của cô ngậm vào trong miệng.
Thân thể bên dưới người anh run rẩy, lúc ban đầu có bài xích
cùng kháng cự nhỏ, nhưng dần dần càng ngày càng dán chặt vào người anh, hùa
theo, cuối cùng cô ôm thật chặt lấy thân thể của anh phối hợp luật động. Cuối
cùng hai người đạt tới đỉnh điểm của thiên đường khoái lạc.
Một lúc lâu sau, theo mấy cái cử động ra vào dồn dập mà có lực,
thân thể Lăng Khiên từ từ dừng lại. Anh thở hổn hển, khuỷu tay chống xuống giường,
nhìn khuông mặt ửng đỏ bên dưới, vật nhỏ lại không yên. Anh đưa hai tay vuốt ve
những dấu hôn đỏ hồng của mình còn lưu lại trên thân thể cô, nhẹ cười.
Một lát sau, anh cúi người lẩm bẩm bên tai cô: “Yên Yên, nghỉ
ngơi đủ chưa?”
Đồng Yên trợn mắt nhìn anh rồi cứng ngắc gật đầu.
Khóe miệng Lăng Khiên giương lên, ngậm lấy vành tay mềm mại
của cô mà hôn mà cắn nói: “Vậy thì làm một lần nữa.”
Cả một đêm kích tình triền miên, gió mưa vần vũ, hai người
cùng lăn lộn đến khi mệt mỏi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Đến giữa trưa hôm sau, khi mặt trở lên tới đỉnh, ánh mặt trở
chói chang chiếu vào phòng, Lăng Khiên tỉnh dậy tựa nửa người vào đầu giường, vặn
eo bẻ cổ, nhìn thân ảnh xinh xắn nhỏ nhắn kia vội vội vàng vàng chạy nhanh vào
phòng vệ sinh, khóe miệng càng ngày càng cong, cuối cùng không nhịn được hai
tay che mặt cười ngặt ngẽo ra tiếng.
Anh luôn là một người đàn ông rõ ràng như vậy, ngay cả biểu
đạt nội tâm vui sướng cũng thẳng thừng như thế. Đồng Yên rửa mặt xong lấy khăn
tắm to choàng lên thân thể, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, nhìn thấy nửa thân
trên để trần của anh đang chìm ngập trong ánh nắng chói chang, cả người cười
vui sướng đến nỗi khom cả xuống. Có lẽ thấy được loại biểu cảm không chút nào
che dấu được niềm vui của anh như vậy, mọi thẹn thùng và quẫn bách trong lòng
cô dần dần nhạt đi.
Cô rón rén đi tới, đang định hù anh một cái thì lại bị anh
trực tiếp ôm lấy.
Lăng Khiên dùng sức ôm thật chặt thấy thân người xinh xắn khả
ái đang bị bọc lại bởi tấm áo choàng to lớn kia. Anh cúi đầu hôn nhẹ mấy cái xuống
ngực cô. Đồng Yên xấu hổ đẩy đầu anh ra, lại nghe thấy giọng nói run rẩy đang cố
kìm nén tiếng cười của anh vang lên: “Yên Yên, chúng ta làm thêm một lần nữa có
được không?”
Đồng Yên kinh hãi, vội vàng đẩy anh ra, nhanh chóng lui vể
phía sau mấy bước. Nghe được anh cười to không hề kiềm chế chút nào, cô vừa ảo
não vừa xấu hổ chạy đến đầu giường cầm lấy một cái gối ném vào người anh. Lăng
Khiên chẳng thèm né cũng chẳng đón lấy cái gối, cuối cùng bị cái gối nện vào đầu.
Anh đem gối ôm vào trong ngực, nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười thật rạng rỡ.
Đồng Yên ngẩn người đứng trong chốc lát, sau đó bò lên giường,
đi tới chỗ anh, vươn hai tay ra ôm lấy bả vai anh nhẹ nhàng xoa bóp, dùng khẩu
khí thương lượng nói nhỏ: “Không cần thêm nữa có được không? Em… không được.”
Lăng Khiên cúi đầu cười ra tiếng, lôi cô lại ôm vào trong ngực,
hôn lên chóp mũi cô nói: “Bị dọa thành như vậy à? Anh đùa thôi mà.”
Đồng Yên bĩu môi, bất mãn quay đầu nhìn nơi khác.
Anh cười, hôn lấy môi cô, không vội vàng mạnh mẽ, không nóng
bỏng mãnh liệt, anh chỉ chậm rãi, cẩn thận, từ từ thưởng thức môi cô. Khi cảm
nhận được cô đón ý hùa theo, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm thụ niềm hạnh phúc
ngọt ngào không lời nào diễn tả được trong lòng mình.
Anh nghĩ rằng, nếu giờ phút tốt đẹp này cứ thế kéo dài mãi
mãi, anh nguyện ý đánh đổi mọi thứ.
Hai người dây dưa chốc lát sau đó thay quần áo cùng nhau xuống
đại sảnh tham gia yến tiệc. Lúc xuống tới cửa vừa lúc đụng mặt Tiếu Diệc Trần
và Tử Yên Nhi, cuộc chạm mặt này ngược lại với cảnh tối qua. Lúc này Tiếu Diệc
Trần trên mặt tràn đầy sự mất mác không thể che hết được, không còn giả bộ thân
mật với Tử Yên Nhi ở bên cạnh nữa. Bây giờ hai người đó chỉ còn là cấp trên và
cấp dước đi cùng nhau, một trước một sau đi vào phòng.
Mà Lăng Khiên vẻ mặt có thể miêu tả bởi cụm từ “đường làm
quan mở rộng” cũng không hề khoa trương tí nào. Anh ôm chặt lấy Đồng Yên, thỉnh
thoảng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chan chứa niềm vui cùng sủng nịnh.
Tiếu Diệc Trần nhìn giai nhân đối diện khanh khách cười mà
trong mắt tràn đầy ưu thương, khi ánh mắt rơi vào mấy dấu môi hồng hồng hiện
trên cổ cô thì mắt anh tối sầm lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, không thể
giả vờ cười cười vui vẻ nữa. Anh chẳng qua nhìn Đồng Yên một cái rồi lôi Tử Yên
Nhi bên cạnh xoay người rời đi.
Đồng Yên dõi theo thân ảnh cô đơn và chật vật của Tiếu Diệc
Trần xong cúi đầu và nhích gần hơn vào người đàn ông bên cạnh mình, nắm thật chặt
lấy tay anh.
Lăng Khiên cúi đầu thu hết mọi hành động mờ ám của cô vào
trong mắt, cảm giác được cô vô cùng tin tưởng mình thì trong lòng anh nhát mắt
tràn đầy một ý muốn bảo hộ cô mãnh liệt. Anh mím môi nhìn cô cười cười ôn nhu,
cầm chặt tay cô hướng vào hội trường bên trong, gặp kí giả nào tiến tới anh
cũng không ngăn cản, kéo tiểu nữ nhân vào trong người, trên mặt không còn vẻ
lãnh khốc đạm mạc nữa mà là nụ cười nhu hòa và kiên định.
Khi bị hỏi đến thân phận của Đồng Yên một lần nữa, anh dùng
giọng nói trầm thấp nhưng yêu thương sâu đậm nói: “Đây là vợ tương lai của tôi,
Đồng Yên!”
Anh cúi đầu bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô khẽ mỉm cười,
cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Một đám đông tất cả kí giả nhanh tay cầm máy ảnh chuyên nghiệp
chụp lấy hình ảnh đẹp đẽ kia và ghi lại lời giới thiệu của anh với ý nghĩ dự định
tiêu đề cho trang nhất của báo ngày mai. Có thể là dòng tít “Tổng tài tập đoàn
Viễn Đông – Lăng Khiên cầu hôn vợ tương lai của mình cùng nụ hôn nóng bỏng” chẳng
hạn.