Sau khi rời khỏi bệnh viện, Doãn Niệm ra đường lớn bắt một chiếc taxi đến thẳng sở cảnh sát.
Mặc dù không biết được kết quả có được như ý nguyện hay không, cô vẫn sẽ đấu tranh đến cùng vì công lý, vì lẽ phải.
Hôm nay, nếu như người ngã xuống không phải là thầy Quách, thì cô cũng sẽ quyết tâm tống tên Giản Thịnh Nam đó vào tù cho bằng được!
Khoảng 20 phút, chiếc taxi rốt cục cũng dừng lại trước sở cảnh sát, Doãn Niệm thanh toán cho bác tài rồi mở cửa bước xuống.
Nhiệt độ bên ngoài đang dần hạ xuống, mà trên người cô lúc này chỉ mặc một chiếc quần bò đã bạc màu cùng với cái áo sơ mi mỏng toanh, mái tóc màu hạt dẻ vừa vặn phủ lên đôi vai thon gầy.
Khuôn mặt tinh tế lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt to tròn xinh đẹp kia còn không biết có bao nhiêu quật cường.
Nhưng đúng lúc Doãn Niệm chỉ vừa đi được vài bước thì có một chiếc Audi chậm rãi đỗ lại, cửa xe mở ra, một người phụ nữ trung niên khoác trên mình bộ sườn xám màu đỏ với hoạ tiết phượng hoàng tung cánh, đôi chân giẫm lên đôi giày cao gót màu đen quyền lực, tao nhã rời khỏi xe.
"Này tiểu cô nương!"
Nghe có tiếng nói vang lên từ phía sau lưng, dù không phải gọi thẳng tên cô nhưng ở đây còn có ai ngoài cô đâu chứ.
Đôi chân trần của Doãn Niệm thoáng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy có một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách cổ điển, phía sau là một dàn vệ sĩ khoảng 3 người, tất cả đều đang hướng mắt về phía cô.
Doãn Niệm thực sự có chút hoang mang, bọn họ đến đây có phải để ngăn cô đi tố giác Giản Thịnh Nam?
Cô nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của người phụ nữ thêm vài giây, cảnh giác hỏi: "Các người muốn gì ở tôi?"
Cố Vân Thi liền trao đến cô một nụ cười hiền từ, giọng nói của bà vừa cất lên đã khiến cho sự đề phòng trong lòng người đối diện dần nới lỏng: "Trước khi làm điều mình muốn, cháu có thể cùng ta đi một vòng thành phố X này không?"
Doãn Niệm nhíu mày khó hiểu: "Tại sao cháu phải đi theo bà?"
"Ta có chuyện muốn kể cho cháu nghe.
Sau khi nghe xong, cháu hoàn toàn có thể làm theo ý muốn của mình, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp vào!"
Sau một hồi cân nhấc kỹ càng, Doãn Niệm rốt cục cũng gật đầu chấp thuận.
Ngay lúc cô chuẩn bị ngồi vào xe của Cố Vân Thi thì một chiếc Lamborghini không biết từ đâu lao thẳng tới rồi dừng lại ở bên cạnh.
Người thiếu niên trong xe khẩn trương bước xuống, Doãn Niệm lập tức nhận ra đó chính là Lăng Hạo.
"Cậu đến đây làm gì?"
Lăng Hạo không lập tức trả lời cô mà cúi người xem ai đang ngồi bên trong xe.
Chạm phải ánh mắt của Cố Vân Thi, hàng lông mày của cậu ta lập tức cau lại, người phụ nữ này cậu ta không quen, cũng không biết bà ta có ý đồ bất chính với cô hay không?
"Đây không phải chuyện của cậu.
Xin về.." Lời của Doãn Niệm còn chưa nói hết thì Lăng Hạo đã chui vào trong xe, đóng kín cửa lại.
Bên trong xe, Lăng Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản của Cố Vân Thi, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Nói đi, bà là ai hả?"
Cố Vân Thi khẽ buông mắt, thầm đánh giá cậu ta một lượt từ đầu tới chân, sau đó mới ôn tồn nói: "Thực ra cháu cũng không cần biết ta là ai đâu, chỉ cần biết ta sẽ không làm hại cô bé đáng thương đó!"
Lăng Hạo cười lạnh: "Tôi lấy gì để tin bà?"
"Nếu không tin, cháu cứ việc đi theo chúng tôi!"
...
Lúc này, Doãn Niệm đang đứng khoanh tay ở trước cửa xe, vừa thấy Lăng Hạo từ bên trong bước ra, cô đã không thể nào kiểm soát được lời nói của mình, lớn giọng oán trách.
"Làm trò gì không biết.
Tôi đã nói đừng xen vào chuyện này!"
Lăng Hạo vẫn điềm tĩnh mà đối diện, chỉ là ánh mắt vô tình rơi xuống đôi chân trần nhỏ nhắn của cô, cậu ta thở dài một tiếng rồi lãnh đạm bước lên chiếc Lamborghini của mình.
Doãn Niệm vẫn là ánh mắt khó hiểu đó, nhưng hiện tại, cô không muốn tìm hiểu nữa, vươn tay mở cửa xe, ngồi vào.
Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi sở cảnh sát.
...
45 phút trôi qua, mọi cung bật đều đã trải qua..
Hai chiếc xe đỗ lại trước sở cảnh sát.
Doãn Niệm từ trên chiếc Audi bước xuống, trước khi xoay người rời đi, cô còn lễ phép cúi đầu với Cố Vân Thi.
"Cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ về những gì cô đã nói với cháu ạ!"
Cố Vân Thi mỉm cười đáp: "Sau này cháu có việc gì cần thì hãy đến tìm ta, ta luôn sẵn lòng giúp đỡ."
"Vâng ạ.
Vậy cháu xin phép đi trước."
"Được."
Nhìn chiếc Audi xa dần rồi mất hút, Doãn Niệm không khỏi thở dài ảo não.
Kể từ ngày hôm nay, cô có lẽ sẽ có một cái nhìn khác về Giản Thịnh Nam, cô sẽ không tố giác anh nữa!
"Mọi chuyện đều ổn cả chứ?"
Đầu óc đang quay cuồng giữa những suy nghĩ miên man thì cô chợt nghe giọng nói trầm thấp của phái nam chậm rãi truyền đến bên tai.
Ánh mắt Doãn Niệm có chút giật mình khi nhìn thấy Lăng Hạo đang đứng ngay trước mặt.
"Lăng Hạo, sao cậu vẫn còn ở đây?"
Khuôn mặt của cậu ta lúc này hơi lạnh nhưng cũng lộ rõ sự mệt mỏi, Lăng Hạo nhìn cô như không muốn trả lời, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng rồi nắm lấy cổ tay cô đi về phía chiếc xe.
Doãn Niệm nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon dài của người thiếu niên, bất giác ý định muốn chống trong đầu cô lập tức tiêu tan, cô nhớ lại lúc hai người còn ở trong toilet, cô ngồi ở trên đùi của Lăng Hạo, lúc cô bị Quách Quân vô ý làm cho bị thương, Lăng Hạo là người đưa cô đến bệnh viện.
Còn bây người, cậu ta lại đang nắm chặt lấy tay cô..
Cậu ta, tại sao lại đối tốt với cô như vậy?.