Hàn Tuyết Kỳ chậm rãi đáp: “Biết cháu sắp đến đây, bệnh trong người ta tự dưng khỏi hẳn.”
Nghe bà nói như vậy, lo lắng trong lòng cô cũng vơi đi phần nào.
Sau khi dìu bà ngồi xuống sofa trong sảnh, Cố Lãng Siêu đích thân vào bếp chuẩn bị nước cho hai người.
Anh vừa xoay lưng đi, Hàn Tuyết Kỳ liền nắm lấy tay cô, tò mò hỏi: “Cháu thấy A Siêu của ta là một người đàn ông như thế nào?”
Doãn Niệm thành thật trả lời: “Cháu cảm thấy anh ấy là người vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, đối với các cô gái, anh ấy là một người đàn ông rất ấm áp, đáng tin cậy.
Đối với gia đình, anh ấy là một người con vô cùng hiếu thảo, hơn nữa còn rất đảm đang.”
Hàn Tuyết Kỳ hỏi: “Vậy cháu có thích một người đàn ông như A Siêu không?”
Doãn Niệm biết bà đang cố gán ghép hai người, nhưng cũng khéo léo làm bà hài lòng: “Anh ấy là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô gái đấy ạ!”
Lúc này, Cố Lãng Siêu mang nước ra, thấy hai người đang vui vẻ trò chuyện, anh chỉ lặng lẽ đặt hai ly nước cam lên bàn rồi ngồi xuống ghế.
“Phải rồi A Siêu, hôm nay con nhất định phải cho Doãn Niệm thấy tài năng đứng bếp của con.” Bà khích lệ con trai: “Cố lên nào A Siêu của mẹ.”
Cố Lãng Siêu cười gượng gạo, anh có tài năng gì mà thể hiện chứ?
“Hai người mau uống nước cam đi!”
Khi Doãn Niệm chuẩn bị bưng ly nước lên uống thì điện thoại trong người cô đổ chuông, cô nhìn đến tên của người gọi rồi xin phép ra ngoài.
“Cô gái của anh, mới sáng sớm em đã đi lung tung rồi.” Giọng nói trầm khàn của Cố Thịnh Nam từ loa điện thoại truyền tới.
Doãn Niệm biết mình đã bị phát hiện, bèn chủ động nhận sai: “Em xin lỗi mà, em hứa em sẽ cẩn thận.”
Cố Thịnh Nam thở dài một tiếng: “Anh không trách em, chú ý ăn uống và đi đứng là được rồi.”
Hoá ra anh đang lo cho cô và đứa nhỏ.
Doãn Niệm có chút cảm động: “Vâng, em sẽ chú ý.”
“Có nhớ anh không?”
Cô nhỏ giọng đáp: “Có chứ.”
Người đàn ông cất tiếng cười trầm thấp: “Buổi tối anh đưa em ra ngoài chơi, có chịu không?”
“Vâng ạ.”
…
Buổi trưa hôm đó, Cố Lãng Siêu có việc bận đột xuất nên không thể dùng cơm cùng Hàn Tuyết Kỳ và Doãn Niệm, sau bữa ăn, Doãn Niệm đưa bà về phòng nghỉ ngơi, đợi khi bà đã ngủ say cô mới ra về.
Hôm nay Giản Tiêu Niên được rảnh cả buổi chiều nên cô ta đã dành khoảng thời gian nhàn rỗi ấy đề cùng cô lên mạng học nấu ăn, bởi vì cả hai đều rất kém về mảng này.
“Niên Niên à, em thường ăn cơm chung với Thịnh Nam, vậy em có biết món yêu thích của anh ấy là gì không?”
Nghe cô hỏi, Giản Tiêu Niên liền vắt óc suy nghĩ: “Trước kia anh ấy rất ít khi ăn cơm ở nhà, có ăn chung đi chăng nữa em cũng không biết anh ấy thích món gì, chị thấy rồi đó, khuôn mặt của anh ấy lúc nào cũng như thế này, chị xem…”
Vừa nói, cô ta vừa diễn tả lại nét mặt lạnh lùng của anh khiến Doãn Niệm không nhịn được cười.
“Em làm đủ rồi đó, buồn cười chết đi được.”
“Buồn cười lắm sao?” Giản Tiêu Niên chưa thấy được vẻ mặt của mình khi nãy, dứt lời cô ta chạy tới trước gương, diễn lại nét mặt của anh, sau đó cả hai tiếp tục ôm bụng cười.
“Em có khiếu diễn hài lắm đấy!”
“Ôi chị khéo đùa…haha…”
Cười một trận đã đời, hai cô gái lại bắt đầu ghi chép các công thức nấu nướng.
Tối đến, Doãn Niệm ăn mặc thật đẹp để chờ anh đến đón.
Đúng 7 giờ, Cố Thịnh Nam đã xuất hiện ở trước cổng lớn của Giản gia.
“Chờ em có lâu không?”
Cố Thịnh Nam chu đáo cài dây an toàn cho cô: “Anh đợi em cả đời cũng được.”
Doãn Niệm khẽ chu môi: “Anh dẻo miệng!”
Cố Thịnh Nam hôn lên tóc cô: “Phải, bạn trai của em rất dẻo miệng.”
…
Hôm nay Cố Thịnh Nam lái xe đặc biệt cẩn thận, anh đưa cô đến một nhà hàng vô cùng sang trọng, tại đây, hai người đã có một bữa tối dưới ánh nến không thể lãng mạn hơn.
Sau bữa tối, Cố Thịnh Nam đưa cô về nhà riêng của anh, hiện tại Tần Như Liên không có ở nhà, nói một cách chính xác là anh đã dụ bà ra ngoài.
“Em nhắm mắt lại đi!”
Trước đó Cố Thịnh Nam đã nói sẽ cho cô một bất ngờ, anh dẫn cô đến trước một căn phòng, sau đó thần bí nói.
Doãn Niệm nghe lời nhắm mắt lại, Cố Thịnh Nam khẽ đặt tay cô lên tay nắm của cánh cửa, anh nói: “Em mở ra đi!”
Cô gật đầu rồi xoay nhẹ một cái.
Cố Thịnh Nam nói tiếp: “Em mở mắt được rồi.”
Doãn Niệm từ từ mở mắt ra, nhìn vào căn phòng dành cho em bé trước mắt mình, chưa đầy ba giây nước mắt của cô đã tích tụ lại.
“Nam…” Cô xoay người ôm chầm lấy anh, giọng cô nghẹn lại: “Cảm ơn anh!”.