Da đầu đột nhiên bị kéo căng đến đau rát, Doãn Niệm chỉ kịp kêu lên một tiếng thì Giản Tiêu Niên đã manh động kéo cô đứng dậy.
"Đừng quên mẹ của mày là ai! Bà ta, chẳng qua chỉ là một người hầu thấp hèn, đã vậy còn dám trèo lên giường của bác hai tao để rồi sinh ra một đứa nghiệt chủng như mày.
Mày và mẹ của mày đều ti tiện như nhau cả thôi!"
Dứt câu, Giản Tiêu Niên liền đẩy mạnh một cái khiến phần trán của Doãn Niệm vô tình va phải cạnh bàn, nơi đó lập tức rỉ ra một ít máu tươi.
Giờ phút này, Doãn Niệm không cảm thấy có chút đau đớn nào, thứ duy nhất mà cô cảm nhận được chính là sự câm phẫn đến tột cùng khi nghe được những lời lẽ xúc phạm kia.
Xúc phạm, trước nay cô ta cũng không phải là chưa từng xúc phạm cô, thế nên cô có thể cho qua.
Nhưng lần này, người cô ta đem ra lăng nhục lại là mẹ của cô, người đã qua đời cách đây mười tám năm!
Giản Tiêu Niên thật đúng là hết thuốc chữa rồi.
Hôm nay cô nhất định sẽ cho cô ta một bài học nhớ đời!
Mắt thấy trên bàn có một quyển sách giáo khoa, Doãn Niệm liền nhanh tay bắt lấy nó rồi xoay người về phía Giản Tiêu Niên.
Trong khi cả lớp đang hoang mang vì không biết cô sẽ làm gì tiếp theo thì chợt nghe Giản Tiêu Niên hét lên một tiếng vô cùng chói tai.
"Doãn Niệm, sao mày dám?" Giản Tiêu Niên một tay ôm mặt, một tay chỉ thẳng vào Doãn Niệm, ánh mắt khó tin nhìn cô trừng lớn.
"Tại sao tao lại không dám?" Doãn Niệm khẽ tiến tới một bước, đứng trước mặt Giản Tiêu Niên, cô nhẹ nhàng buông quyển sách trong tay xuống, nâng giọng hỏi: "Mày dám xúc phạm mẹ của tao thì tại sao tao lại không dám đánh mày? Thậm chí tao còn muốn mày phải đến trước mộ của mẹ tao để tạ tội!"
Giản Tiêu Niên bỗng nhiên bật cười thật lớn: "Tạ tội? Mày có phải đang nằm mơ giữa ban ngày? Giản Tiêu Niên tao thân phận cao quý thế nào chả lẽ cả thế giới này còn chưa biết sao? Còn mẹ của mày là ai? Chẳng qua cũng chỉ là.
"
Vì không muốn để cho Giản Tiêu Niên có cơ hội xúc phạm đến mẹ cô thêm một lần nào nữa nên ngay khi cô ta vừa nói tới đó, Doãn Niệm lại giáng cho cô ta một bạt tai.
"Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, một giọng nói vô cùng nghiêm khắc bỗng truyền đến ngay khi Giản Tiêu Niên vừa định vung tay đáp trả.
Kể ra cũng thật may cho cô ta!
!
Phòng hiệu trưởng.
"Thầy ơi, thầy nhất định phải đòi lại công đạo cho em, em không làm gì sai cả.
"
Từ sau khi bị mời lên văn phòng để làm rõ mọi chuyện, Giản Tiêu Niên vẫn không ngừng khóc lóc với thầy hiệu trưởng, trái ngược hoàn toàn với vẻ trầm mặc của Doãn Niệm hiện giờ.
"Thầy hỏi em một lần nữa, tại sao lại đánh bạn ở trong lớp? Em biết hành vi bạo lực này của mình có thể bị đưa ra hội đồng kỷ luật không?"
Nghe thầy hiệu trưởng hỏi, Doãn Niệm mặc dù rất muốn nói với ông rằng Giản Tiêu Niên đã xúc phạm đến người mẹ đã khuất của cô, nhưng cô e rằng sẽ không ai tin lời cô, thế nên cô chọn sự im lặng.
"Niên Niên.
"
Đúng lúc này, căn phòng bỗng xuất hiện một người đàn ông ăn mặc khá sang trọng, trông ông ta có vẻ rất sốt sắng khi thấy khuôn mặt sưng đỏ của Giản Tiêu Niên.
"Ba ơi! "
"Giản tiên sinh.
"
Thấy Giản Thanh Liêm đang khẩn trương tiến vào, đôi mắt của Giản Tiêu Niên và thầy hiệu trưởng lập tức sáng rực lên, một người nức nở ôm chầm lấy ông ta, một người hăng hái tiến lại đón tiếp.
"Niên Niên ngoan, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.
" Giản Thanh Liêm một bên dỗ dành con gái, một bên chất vấn thầy hiệu trưởng: "Trường của các người làm ăn kiểu gì vậy?"
Thầy hiệu trưởng có chút khó xử nói: "Giản tiên sinh, chuyện này thật ra.
"
Giản Thanh Liêm không để cho ông nói hết: "Ông không phải giải thích, tôi chỉ cần một hình phạt thật thích đáng dành cho người nào đã ra tay với con gái tôi!"
"Chuyện này xin ngài cứ yên tâm.
" Đang nói giữa chừng thì thầy hiệu trưởng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt có phần thảng thốt hướng thẳng về phía cửa: "Giản thiếu gia?"
Lúc này, Doãn Niệm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lại vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, quả thật có chút kinh ngạc.
Anh đến đây lẽ nào là vì Giản Tiêu Niên sao?
Mãi đến khi giọng nói của anh cất lên, câu hỏi cô đặt ra cuối cùng cũng có lời giải đáp.
"Các người dựa vào đâu để kết tội em gái tôi?"
Một câu nói này của anh cũng đồng thời khiến cho toàn bộ vui sướng trong lòng Giản Tiêu Niên phút chốc tan biến, bởi trước đó cô ta còn cho rằng anh đến đây là vì cô ta, nhưng sự thật lại không như cô ta đã nghĩ.
Giản Thịnh Nam đi một mạch về phía sô pha, khuôn mặt anh tuấn vẫn không để lộ bất kì tia xúc cảm nào, đến khi nhìn thấy vết máu ở trán cô, hàng lông mày cương nghị của anh liền nhíu chặt lại.
Một khắc sau, anh trực tiếp kéo tay cô đi đến trước mặt thầy hiệu trưởng.
"Tôi đưa con bé đến phòng y tế để xử lý vết thương, còn chuyện ai đúng ai sai thì lát nữa chúng ta sẽ nói sau.
"
Nói xong, anh cũng chẳng để tâm đến phản ứng của những người khác, hiên ngang đưa cô rời đi.
.