Ngoài Vùng Kiểm Soát

Chương 11: Hôn




Khi Giản Thịnh Nam trở về Giản gia thì đã là 7 giờ tối.

Nếu là thường lệ, anh sẽ trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, ăn tối, sau đó mới bắt đầu xử lý công việc.

Nhưng hôm nay, anh không đi thẳng vào nhà lớn mà rẽ sang một hướng khác.

...

Lúc này ở nhà sau, Doãn Niệm đang ngồi học bài trên giường, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Có một lúc, cô chợt nghe được tiếng bước chân truyền tới.

Cô vội đặt tài liệu sang một bên, tiếp tục lắng tai nghe.

Tiếng bước chân mỗi lúc càng gần hơn, đến trước cửa thì dừng hẳn.

Doãn Niệm trong tư thế cảnh giác đặt một chân rồi hai chân xuống mặt đất.

Hiện tại cửa đã được gài chốt nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng bất an.

Chỗ cô đang đứng chỉ cách cánh cửa vài bước chân, Doãn Niệm cẩn thận tiến lại phía đó, khẽ áp tai vào cánh cửa.

"Doãn Niệm, mở cửa!"

Giọng nói người đàn ông bất ngờ cất lên khiến Doãn Niệm không khỏi giật mình.

Sau khi nhận ra kia chính là giọng nói của Giản Thịnh Nam, cô không so lợ nữa mà chuyển qua chán ghét.

"Tìm tôi làm gì?" Doãn Niệm không mở cửa, giọng nói có phần cáu gắt.

"Tôi nói em mở cửa."

Doãn Niệm kiên quyết nói: "Không mở!"

Dứt lời, cô nhanh chóng trở về giường, nằm xuống trùm chăn kín mít.

Giản Thịnh Nam không nói thêm một lời nào, đôi mắt vốn sắc lạnh giờ lại thêm phần nguy hiểm, đôi chân thon dài lùi lại mấy bước.

Cánh cửa có phần lỏng lẽo, anh không cần dùng quá nhiều lực cũng đủ làm nó đổ sập xuống!

Thấy cánh cửa cứ thế ngã ập xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền trở nên tái nhợt, tim đập mạnh, hô hấp không thông.

Giản Thịnh Nam giẫm lên cánh cửa hiên ngang tiến vào, thấy Doãn Niệm đang nằm co rút ở trên giường, anh không lập tức tiến lại, lãnh đạm đi về phía bàn học của cô.

"Giản Thịnh Nam, anh muốn làm gì?"

Giản Thịnh Nam không lên tiếng, tiếp tục lục tìm trong đống sách vở của cô.

Sau một hồi, anh rốt cục cũng tìm được thứ mình muốn, trên tay là quyển sách có tựa đề "Những kỹ năng cơ bản của một người phóng viên."

Chuyện đã thành ra thế này, Doãn Niệm không thể ngồi yên được nữa, cô chạy đến giật lấy quyển sách từ trong tay anh rồi lùi về sau mấy bước.

"Ai cho anh động vào đồ của tôi!"

Giản Thịnh Nam dường như không hề để tâm đến hành động vừa rồi của cô, nhàn nhạt hỏi một câu: "Muốn trở thành phóng viên sao?"

Doãn Niệm ôm khư khư quyển sách ở trong tay như một món bảo bối, ánh mắt khó chịu nhìn anh: "Không liên quan tới anh!"

Giản Thịnh Nam lại tiếp tục hỏi: "Tại sao muốn làm phóng viên?"

"Cũng không liên quan đến anh!"

Trước thái độ không chịu hợp tác của cô, anh bắt đầu mất đi tính nhẫn nại.

Anh tức giận đẩy cô ngã xuống giường, còn mình thì thuận thế áp lên trên.

Hai tay Doãn Niệm bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu, cô thử động đậy một chút liền bị Giản Thịnh Nam nâng giọng cảnh cáo: "Nằm yên!"

Doãn Niệm vẫn không chịu khuất phục, tiếp tục phản kháng: "Buông tôi ra, buông ra!"

Đó gần như đã trở thành một quy luật, cô càng chống đối thì anh lại càng muốn chế ngự.

Bàn tay người đàn ông thô bạo siết lấy chiếc cằm tinh tế của cô, ánh mắt chợt lướt qua đôi môi đỏ mọng kia, Giản Thịnh Nam bất ngờ cúi xuống chiếm lấy môi cô.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc đến ngây ngốc trong mắt cô, Giản Thịnh Nam liền dùng đầu lưỡi bá đạo tách môi cô ra.

"Ưʍ.." Phản ứng duy nhất của Doãn Niệm chỉ là kêu lên một tiếng đầy bất lực rồi hoàn toàn buông xuôi.

Cô thừa nhận bản thân không đấu lại người đàn ông này, tính chiếm hữu của anh thực sự rất mãnh liệt.

Đôi mắt trong veo của cô từ từ khép lại, trước sự tấn công quá mức cuồng dã của anh, cô không bài xích nhưng cũng không hưởng ứng cùng anh.

Nụ hôn nóng bỏng qua đi, Giản Thịnh Nam mới chậm rãi buông cằm của cô ra, ánh mắt thoả mãn nhìn cô gái nhỏ dưới thân đang không ngừng thở dốc.

"Sau này còn ngang bướng như vậy, thì đừng hỏi tại sao tôi lại động tay động chân với em!" Lời nói của anh không nóng cũng không lạnh, chỉ đơn giản muốn cô chịu nghe lời một chút.

Doãn Niệm đành miễn cưỡng gật đầu, sau sự việc lần này, cô đã rút ra cho mình một bài học, đừng dại dột lấy trứng chọi đá!

Giản Thịnh Nam thấy cô đã chịu hợp tác, khoé môi khẽ nâng lên ý cười hài lòng.

"Anh, đứng dậy trước được không?" Doãn Niệm nhìn anh dè dặt nói.

"Em sợ tôi?"

"Có một chút."

"Tại sao sợ?"

"Bởi vì xét về mọi mặt, tôi đều không thể sánh bằng anh." Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng dường như cô đang nói lời thật lòng.

Giản Thịnh Nam chợt im lặng trong giây lát, ánh mắt có vẻ suy tư: "Biết như vậy thì tốt!"

Nói xong một câu này, anh dứt khoát đứng dậy, trước khi rời khỏi, anh còn đặt lên bàn một chiếc điện thoại mới...