Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Chương 13




Ngôi làng nhỏ Forest Crest nằm ở vùng Surey, xứ sở của thạch nam. Vẫn còn giữ những nét ban sơ vốn có, nằm lấp ló sau những sườn kim tước và thạch nam, Forest Crest có hai phố chính, một nhà thờ và một bãi đất trồng toàn keo. Xem ra chuồn chuồn là biểu tượng của ngôi làng, nó được khắc trên vài biển hiệu và mặt tiền của nhà trọ trong làng. Quả thực là vô số chuồn chuồn bay vo ve trong không gian quanh bãi keo. Dừng chiếc xe song mã ở một bên con phố chính, Grant bước vào hiệu bánh trong làng. Không gian nóng ấm mà ngọt ngào, anh thích thú mà hít hà khi bước sâu hơn vào cửa hàng.

Một phụ nữ đầy đặn với cánh tay khá cơ bắp đang lôi ra một mẻ lớn bánh sữa từ sâu trong lò nướng. “Ông dùng chút bánh nướng chứ, thưa ông?”

Grant lắc đầu. “Cảm ơn bà, nhưng tôi đang tìm Nhà Tranh Hoa hồng Trắng… Bà có thể cho tôi biết nó ở đâu không?”

“Được chứ. Hàng năm trời thầy giáo làng và con gái ông sống ở đó, nhà Devane. Hai cha con nhà ấy dễ thương lắm, họ luôn ngập đầu trong sách vở còn bọn trẻ con thì cứ quấn lấy họ.

Nhưng năm kia ông Devane tội nghiệp mất vì bệnh tim. Cô con gái vẫn sống ở đó. Theo phố Cottage tới đường cái quan đi qua Nhà thờ Chư Thiên thần. Trong vùng cây thạch nam ngoài kia ông sẽ tìm thấy ngôi nhà. Nhưng đừng làm cô gái hoảng sợ, cô bé rụt rè lắm. Mấy tuần nay chúng tôi chưa thấy cô bé rồi. Chỉ gặp người hầu gái thôi.” Bà dừng lại và hơi nhíu mày hỏi, “Tôi có thể hỏi ông có việc gì cần gặp cô ấy không, thưa ông?”

Anh cười. “Bà có thể hỏi, nhưng tôi sẽ không nói.”

Bà vợ của người thợ làm bánh cười tủm tỉm. “Phải nói cô ấy đúng là một cô bé may mắn, được một anh chàng điển trai to cao tới đợi ở bậu cửa. Tạm biệt anh!”

Quay trở lại xe ngựa, Grant giục ngựa đi tiếp bằng cú giật cương nôn nóng. Chiếc xe song mã xóc nảy trên con đường gồ ghề, cho tới khi Grant đến một ngôi nhà làm từ gỗ lợp mái tranh. Ngôi nhà nhỏ đứng cuối đường cái quan được bao quanh bởi cơ man những bụi hồng. Không gian tịch mịch quá đỗi khiến Grant nghe thấy cả tiếng chuồn chuồn đập cánh, tiếng ong bướm vo ve vờn trên những khóm hồng. Hương hoa hồng thơm ngát quyện trong phấn hoa ôm ấp lấy anh khi anh tới cánh cổng hình vòm với hàng cọc gỗ dày. Ngôi nhà tranh trông như bức tranh minh họa cho một câu chuyện cổ tích, với nhà kho bằng đá cất đồ làm vườn ở bên cạnh cùng một con suối róc rách giữa lùm cây liễu và thông đỏ.

Grant vô thức nín thở khi gõ cửa bằng hai khớp đốt ngón tay. Anh cảm nhận được chuyển động bên trong ngôi nhà, có tiếng sột soạt, thì thầm, rồi chủ nhân bỗng nhận ra có người lạ mặt tới. Sau một hồi chờ đợi lâu vô tận, anh lại gõ cửa, lần này dùng nắm tay. Một cô nấu bếp xuất hiện ở cửa, mái tóc đen vén lại dưới chiếc mũ vải xanh, vẻ mặt lúng túng. “Xin chào ông,” cô lí nhí.

“Tôi muốn nói chuyện với quý cô sống ở đây.”

“Cô ấy không ở nhà, thưa ông.” Cô gái nói dối không khéo lắm. “Không có ai ở nhà cả.”

Grant thầm nghĩ một cách mỉa mai rằng chẳng bao giờ có ai thèm “Ở nhà” khi cảnh sát tới gặp. “Đi gọi cô ta đi,” anh nhẹ nhàng khuyên. “Tôi không có nhiều thời gian, và càng ít kiên nhẫn.”

Cô bếp đỏ bừng mặt, trông khổ sở thấy rõ. “Xin ông, ông đi đi có được không?”

Anh chưa kịp trả lời thì nghe một giọng nói lạnh lùng êm như nhung vang lên từ bên trong ngôi nhà tranh. “Tôi sẽ nói chuyện với ông ta, Jane. Có lẽ cái này sẽ đủ thuyết phục ông ta đi.”

Grant đẩy mở rộng cửa. Một phụ nữ đang đứng giữa phòng chính của ngôi nhà tranh. Cô ta mặc bộ váy vải muslin thêu hình cây lá, thứ vải thanh nhã đó phủ qua cái bụng phồng lớn của cô ta. Ánh mắt Grant nhanh chóng lướt qua dáng vẻ của thai phụ, rồi dừng lại trên khẩu súng lục giữ trong một bàn tay nhỏ nhắn mà vững vàng.

Món vũ khí hơi run khi cô thấy mặt anh. “Chúa ơi,” cô ta thảng thốt. “Là anh. Morgan.”

“Vivien?” Anh xác nhận cô bằng một ngữ điệu ngập sự mỉa mai đen tối. “Hay có nhiều hơn hai người như cô chạy loanh quanh nước Anh?”