Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Chương 10




Ngọn dốc ở phía sau biệt thự được cắt thành ba thềm liên tiếp. Một dải cầu thang rộng, hơi dốc dần xuống phía bãi cỏ thấp phía dưới mềm mượt như nhung, viền bởi những cây thông đỏ được cắt tỉa cẩn thận. Đây là một khu vườn theo phong cách cũ với những luống hoa mang hình khối và những lối đi giữa hai hàng cây cảnh xén tỉa vuông vức. Một cánh cổng sắt rèn mở xuống những bãi cỏ thấp hơn, hai trụ cổng cao vút có đặt đôi đỉnh đồng.

Không thấy tăm hơi Ngài Gerard, Vivien bước xuống các bậc thang, Grant đã cảnh cáo cô không được bước tới bãi cỏ thấp, nhưng có vẻ cô không có lựa chọn. Nén lại một tiếng thở dài nằng nề, cô quay một vòng. Khu vườn sột soạt, và một con cú đêm cáu kỉnh kêu.

“Vivien.” Cô nghe thấy tiếng thì thầm nặng nề của Ngài Gerard. “Lối này.” Một bàn tay luồn qua giữa những thanh sắt rèn uốn lượn của cánh cổng, và ngón tay hắn vẫy vẫy cô.

Vậy là ở vườn dưới. Run rẩy trong bóng tối lạnh lẽo, Vivien len qua cánh cổng bên đối diện Gerard. Trong ánh trăng sáng xanh, gương mặt hắn nhợt nhạt không rõ đường nét như một chiếc bánh pudding. Hắn có chiều cao và vóc người trung bình, tóc đang hói dần trên đỉnh đầu. Vivien quan sát hắn, nghĩ rằng nếu như thật sự là tình nhân của gã này, cô hẳn phải nhớ được điều gì đó, bất cứ điều gì về hắn. Tuy nhiên diện mạo hắn và giọng nói hắn không gợi lên được bóng hình nào trong kí ức trống rỗng của cô.

Hắn định ôm cô, song cô lùi lại ngay lập tức.

Gerard cười khùng khục trong cổ họng và lắc đầu thán phục. “Vivien, em thật biết trêu đùa,” hắn thì thào. “Em vẫn lộng lẫy như thế. Chúa mới biết đôi mắt tôi nhớ hình dáng em như thế nào.”

“Em sẽ không ở lại lâu đâu,” cô nói, buộc mình phải bĩu môi dễ thương. “Em không muốn bỏ lỡ câu chuyện phiếm nào ở dạ hội, vì em đã cách xa phố quá lâu rồi.”

“Em đi đâu suốt tháng qua? Thôi nào, em có thể tin vào người bạn của của em.”

“Anh là bạn em sao?” cô nói thật êm ái.

“Anh còn không phải bạn em thì chẳng có ai là bạn em nữa.”

Không may điều đó rất có thể là sự thật, nghiêng đầu, Vivien làm dáng, xoắn một lọn tóc xoã xuống quanh ngón tay thanh mảnh. “Em đi đâu không phải là việc của ngài, thưa ngài.”

Hắn đi nửa vòng quanh cô. “Anh nghĩ có vài câu anh có quyền hỏi, cưng ạ.”

“Anh có năm phút. Rồi em sẽ trở lại dạ hội.”

“Được rồi, vậy thì hãy bắt đầu chủ đề về anh bạn Morgan thân mến của chúng ta. Hắn là gì với em? Chắc chắn em không thể chấp nhận người bảo trợ mới nhất – hay tiêu chuẩn của em đã xuống thấp tới thế sau lần cuối cùng chúng ta gặp nhau? Ồ, anh đoán hắn có vẻ hấp dẫn nguyên thuỷ đối với vài ả đàn bà… nhưng hắn chỉ là hạng thường dân. Một kẻ bắt trộm. Trời ạ. Em đang chơi trò ngớ ngẩn gì vậy?”

“Chẳng trò gì cả,” cô trả lời với sự khinh miệt được che giấu. Sao tên ẻo lả, biếng nhác này lại dám xúc phạm Morgan vì anh không có dòng máu quý tộc? Ồ, chắc chắn Morgan cũng có khuyết điểm… nhưng anh đàn ông hơn hẳn con người Gerard hi vọng có thể trở thành hàng trăm lần. “Anh ấy hấp dẫn đấy chứ.”

“Một con khỉ đột ngoại cỡ,” Gerard phỉ báng.

“Anh ấy làm em vui vẻ, và anh ấy có thể chi trả cho những gì em thích. Hiện như thế là đủ.”

“Em phù hợp với tôi hơn nhiều,” Gerard khẽ nhận xét, “Và chúng ta đều biết như vậy.” Ánh mắt màu đỏ với chai lướt qua cô với sự ham muốn được che giấu tốt lắm. “Giờ thì chuyện ngăn trở chúng ta đã được giải quyết rồi đấy, anh không thấy tại sao chúng ta lại không thể tiếp tục mối quan hệ trước đây.”

Chuyện? Chuyện gì? Vivien che dấu sự tò mò sau cái ngáp thanh thoát. “Anh đã kể với Morgan về em,” cô vu vơ nói.

Ngữ điệu của hắn mang vẻ xin lỗi. “Anh cứ tưởng em chết rồi, nếu không anh sẽ không nói một từ nào với thằng con hoang đó.”

“Anh có kể cho anh ta về ‘chuyện’ của chúng ta không?”

“Dĩ nhiên là không. Anh sẽ không nói với bất kì ai về chuyện đó, với lại… khi đó em đang mất tích, anh sợ nói ra anh sẽ bị tình nghi.” Hắn dừng lại đoạn hỏi như ngượng ngùng. “Thế cuối cùng thế nào?”

“Cái gì cuối cùng thế nào?”

“Đừng chậm hiểu thế, em yêu. Dĩ nhiên việc em mang thai rồi. Rõ ràng em đã sẩy thai, hay có lẽ cố ý…” Hắn ngừng lời vì không thấy dễ chịu gì khi nói nốt. “Nghĩ kĩ thì đúng là anh đã sai khi không chịu thừa nhận đứa trẻ, nhưng em biết quan hệ giữa anh và vợ anh rồi đấy. Sức khoẻ cô ấy không tốt, nêu nếu biết em có thai có lẽ cô ấy sẽ căng thẳng không chịu nổi. Hơn nữa không có bằng chứng chứng tỏ đứa bé là con anh.”

Vivien quay đi, tâm trí sôi lên. Mang thai. Cô từng mang thai trong mình một đứa bé. Tay cô chầm chậm lướt lên cái bụng phẳng, run rẩy khi nhấn vào đó. Không thể là sự thật, cô hoảng hốt nghĩ. Ôi Chúa ơi, nếu cô đã ngang thai, đứa bé ra sao rồi? Một cơn run rẩy hết nóng lại lạnh tràn qua cô khi cô suy nghĩ về các khả năng. Đứa bé hẳn đã bị sẩy rồi, bởi vì khả năng còn lại không phải là điều cô muốn nghĩ tới.

Cô nhắm chặt mắt kinh hãi. Cô không thể bỏ đứa bé… phải không?

Những câu hỏi vì sao và như thế nào bay quanh cô như lũ chim lao vào tấn công, mổ và xé cô tới khi cô chùm người.

“Anh hiểu rồi,” Gerard nói, nhìn sự khó chịu dễ thấy ở cô mà suy đoán rằng đúng là cô đã cố ý phá thai. “Chậc, không cần phải tự trách mình, em yêu. Em khó có thể làm mẹ. Tài năng của em nằm ở chỗ khác.”

Môi cô hé mở, nhưng không thế phát ra tiếng nào. Trong nỗi đau đớn và hối hận, cô chỉ có thể tập trung vào một sự thật choáng ngợp. Không được để Grant phát hiện ra chuyện này. Nếu anh biết chuyện cô có thể đã làm, sự khinh bỉ của anh đối với cô sẽ không có giới hạn. Anh sẽ ghê tởm cô mãi mãi… nhưng cũng chẳng nhiều hơn cô sẽ kinh tởm chính mình.

“Vivien.” Giọng Gerard đâm xuyên qua những suy tư đang quay cuồng trong đầu cô. Hắn tiến đến cô từ phía sau rồi nắm cánh tay đeo găng, tay trượt xuống vuốt ve. “Vivien, bỏ Morgan trở lại với anh đi. Tối nay. Hắn chẳng qua cũng chỉ là thằng trộm cao cấp. Hắn không thể cho em những gì tôi có thể làm. Em biết thế mà.”

Những từ giận giữ và độc địa tràn ngập miệng cô, nhưng cô kiềm chế được. Tốt nhất không nên biến hắn thành kẻ thù… Chưa biết chừng sau này hắn sẽ được việc. Cô mỉm cười bẽn lẽn với hắn. “Em sẽ cân nhắc,” cô nói. “Song đừng mong em trả lời ngay tối nay. Giờ… chúng ta quay lại phòng khách riêng từng người. Em sẽ không làm Morgan mất mặt vì em đi vào đó cùng anh.”

“Một nụ hôn trước khi chúng ta đi nào,” Gerard đòi hỏi.

Nụ cười của cô kéo dài đùa giỡn. “Nhưng em không thể bằng lòng với mỗi một nụ hôn, anh yêu. Đi đi, xin anh.”

Hắn chộp lấy tay cô và nắm chặt, hôn lên mu bàn tay đeo găng. Ngay sau khi hắn bước đi, nụ cười của Vivien biến mất. Cô vuốt lớp lông mày lạnh lẽo ướt mồ hôi bằng mu ngón tay, và ngăn mình bật khóc. Đi trên con đường tách biệt khỏ Gerard, cô trở lại biệt thự.

Chìm đắm trong hối hận và nỗi sợ hãi cay đắng, Vivien dừng lại cạnh hàng rào ken dày bao quanh một bức tượng Thần Thời gian lớn bằng đá. Một cơn gió ân cần thổi qua cô. Cô cảm thấy phát sốt, choáng váng, và cô biết mình cần phải bình tĩnh lại trước khi bước vào phòng khách. Cô không muốn đối mặt với đám đông bên trong, cô đặc biệt không muốn đối mặt với Grant.

“Con đĩ.” Một giọng đàn ông đầy hận thù phóng qua bầu không khí yên lặng khiến cô giật mình. “Tao sẽ không dừng lại chừng nào mày chưa chết.”

Sững sờ, Vivien quay ngơ quay ngác xem ai vừa cất tiếng. Những cái bóng nhảy múa quanh cô. Trái tim cô đập thình thịch với tốc độ ghê gớm. Tiếng bước chân khiến cô vọt đi như một con thỏ hoảng sợ. Tay túm váy, cô bật ra một tiếng khóc nghẹn lại trong lúc leo lên các bậc đá, bị vấp, rồi lại tiếp tục leo về hướng ánh sáng của biệt thự. Chân cô giẫm phải chỗ bậc thềm trơn ướt, hoặc có lẽ là một chiếc lá rơi lạc, thế là cô ngã mạnh, đập ống chân vào một mép bậc thềm. Kêu lên đau đớn, cô lại vùng dậy chạy, nhưng quá muộn – một đôi tay đã ôm cô.

“Không,” cô thút thít, vùng vẫy tự vệ, nhưng vẫn bị giữ chặt bởi một vòng tay cứng như sắt.

Một giọng khàn khàn bùng nhùng bên vai cô, phải mất vài giây cô mới nhận ra âm thanh quen thuộc, “Vivien, yên nào. Tôi đây, nhìn tôi này, chết tiệt.”

Chớp mắt, cô trân trối nhìn anh cho tới khi cơn hoảng loạn không còn che mắt cô nữa. “Grant,” cô nói giữa những hơi thở dồn dập. Anh hẳn đã thấy cô từ trong nhà, và đi ra chỗ cô ngay lúc cô hoảng loạn. Ngồi trên bậc thềm đá, anh ôm cô, gương mặt ngăm đen chỉ cách cô vài phân. Ánh trăng lấp lánh trên sống mũi dài của anh và in bóng hàng mi dày lên má.

Vivien bám lấy anh, nhẹ nhõm hẳn song vẫn còn run rẩy, tay cô ôm chặt quanh cổ anh. “Ôi, ơn Chúa…”

“Có chuyện gì thế?” anh cộc lốc hỏi. “Sao em lại bỏ chạy?”

Cô liếm đôi môi khô khốc rồi cố gắng nói mạch lạc. “Ai đó nói với tôi sau bức tượng.”

“Có phải là Gerard không?”

“Không, tôi không nghĩ… nghĩ thế… nghe không giống hắn, nhưng tôi không… Ôi, nhìn kìa!” Cô chỉ vào một bóng đen chạy qua bức tượng biến mất sau hàng rào.

“Đó là Flagstad,” Grant lẩm bẩm. “Một viên cảnh sát phố Bow. Nếu có người nào đó ở quanh đó, ông ấy sẽ tìm ra hắn.”

“Không phải anh cũng nên đuổi theo hắn sao?”

Grant nghịch một lọn tóc bị bung ra từ búi tóc trên đỉnh đầu cô. Grant nhẹ nhàng gài lại đúng chỗ. Bỗng đâu một nụ cười âu yếm hiện lên trên môi anh. “Em đang bảo tôi bỏ em lại một mình ư?”

“Không,” cô lập tức nói, tay ôm chặt cổ anh. “Không phải sau những gì hắn nói với tôi.”

Nụ tười của anh lập tức biến mất. “Hắn nói gì,Vivien?”

Cô do dự, nhận thức sâu sắc được rằng mình phải cẩn trọng, không được nhắc đến bất cứ điều gì về cái thai… ít nhất cho tới khi cô có thể tìm hiểu thêm về chuyện đó. Ngả sâu vào vòng tay anh, tận hưởng cơ thể vạm vỡ săn chắc của anh, cô trả lời thận trọng. “Rằng hắn sẽ không dừng lại chừng nào tôi chưa chết.”

“Giọng có quen không?”

“Không, không quen chút nào.”

Grant nhẹ nhàng kéo chiếc găng bị tụt giúp cô, ngón tay cái dừng lại trên hõm trũng riêng tư mềm mại bên dưới cánh tay cô. Tay anh cũng đeo găng, vậy mà cái đụng chạm ấy vẫn đầy tin cẩn khiến người ta an lòng. “Em có bị thương không?” anh hỏi.

“Chân tôi… tôi đập cẳng chân xuống bậc thềm, nhưng tôi nghĩ chỉ bị bầm tím thôi…” Cô the thé phản đối khi anh bắt đầu kéo váy cô lên. “Không, không phải ở đây! Khoan đã…”

“Da có vẻ không bị trầy đâu.” Grant kiểm tra kỹ vết bầm sưng lên, cô giãi giụa nhất định không đồng ý anh cũng lờ đi. “Yên nào.”

“Tôi yên sao được khi anh kéo… Ôi, bỏ ra đi!” Cô xấu hổ nhận ra có người bước lên bậc thang tới chỗ họ. Ngài Ross Cannon tới nơi khi Grant chưa kịp kéo váy cô xuống che đi cái chân bị thương. Vivien áp gương mặt đỏ lựng vào áo khoác Grant và hé mắt ngước nhìn Cannon.

“Flagstad không thể nhìn được mặt gã đó trong bóng tối,”

Cannon nói không biểu cảm. “Tuy nhiên, ông ấy có nói gã này cao, tóc màu muối tiêu, vóc người xương xẩu. Và trùng hợp thú vị là một chiếc xe ngựa thuộc về Ngài Lane, người phù hợp với miêu tả đó, đang rời khỏi dinh thự khi chúng ta đang nói chuyện lúc này.”

“Lane,” Grant lặp lại, nhíu mày dò hỏi. “Ông ta không nằm trong danh sách kẻ tình nghi.”

“Ông ta có được nhắc tới trong cuốn sổ của cô Duvall không?”

“Không,” Grant và Vivien đồng thời nói.

Ngập ngừng, Vivien giật áo khoác Grant, “Có một ông già cứ chăm chú nhìn tôi trong phòng khách… Ông ta trông có vẻ căm hận tôi lắm. Ông ta có cái mũi đỏ như mỏ diều hâu. Có thể nào đó là Ngài Lane không?”

“Rất có thể,” Grant trầm ngâm trả lời. “Nhưng tôi mà biết ông ta có liên quan gì tới em thì tôi là con em. Chưa nghe thấy ai nhắc đến ông ta bao giờ.”

“Cho phép tôi điều tra xem ông ta có liên quan gì tới vụ của cô Duvall chứ?” Cannon nói. Mặc dù từ ngữ được sắp xếp như một câu hỏi, song rõ ràng không phải anh đang xin phép. “Tình cờ Lane lại đang cầm đầu bọn chống lại dự thảo mở rộng tuần tra đêm của tôi.” Anh cười đáng sợ. “Tôi rất muốn đáp lại thiện ý đó.”

“Mời cứ tự nhiên,” Grant trả lời. Anh đẩy Vivien khỏi lòng mình giúp cô đứng dậy. Cô cảm thấy biết ơn khi có bóng tối mập mờ che phủ quanh họ, nhận thức rõ tình trạng xốc xếch của mình và cách mà tay Grant lần lữa trên hông cô sau khi đỡ cô lên.

“Giờ tôi có thể về nhà chưa?” cô hỏi khẽ, và Ngài Ross trả lời.

“Tôi không hiểu vì sao lại không, tối nay cô làm tốt lắm, cô Duvall. Theo tôi chẳng mấy nữa vụ án sẽ khép lại thôi. Cô sẽ sớm được tự do trở về với cuộc sống cũ của mình.”

“Cảm ơn ngài.” Vivien nói trống rỗng. Có lẽ cô đang tỏ ra vô ơn, nhưng viễn cảnh cuộc sống trước đây khó có thể là điều cô mong đợi, và còn kí ức đánh mất của cô thì sao? Khi nào và bao giờ nó sẽ trở lại? Liệu nó nó trở lại không? Nếu như cô phải loạng choạng qua quãng đời còn lại mà không có quá khứ, không có bất kì một bí mật và kỷ niệm nàp khiến con người ta trọn vẹn là người? Thậm chí nếu Cannon và Grant giải quyết được vụ bí ẩn về kẻ suýt giết cô và cô được an toàn khỏi những vụ tấn công trong tương lai, cô vẫn sẽ phải đối diện với tương lai của mình trong khiếp sợ. Cô không biết mình từng là ai. Một sự trừng phạt mới kì lạ làm sao, bị tước đoạt nửa đầu cuộc đời.

Có lẽ cảm nhận được tâm trạng tuyệt vọng trong cô, Grant nhẹ nhàng nắm tay cô. Anh dẫn cô tới con đường bao quanh ngôi biệt thự với hàng xe ngựa đỗ dọc lối chạy xe hình vòng cung.

“Phu nhân Lichfield và những người khác sẽ nghĩ gì nếu chúng ta biến mất mà không chào họ?” Vivien hỏi.

“Họ sẽ nghĩ chúng ta rời tiệc sớm đến có thể mang em về nhà, và lên giường.”

Cô chớp mắt trước câu nói thẳng thừng này, trong khi những đợt nóng lạnh nhói lên từng khoảng da. Tò mò về tâm trạng cả anh, cô chỉ muốn hỏi có thật là anh đó làm thế. Nhưng ngôn từ cứ đập vào nhau vón lại thành một khối cầu lớn làm cô nghẹt thở… bởi cô nhận ra mình cũng đang mong anh làm đúng điều đó. Chuyện này một phần là do liều lĩnh, vô vọng, và nhu cầu đơn giản hướng tới một vài khoảnh khắc gần gũi sung sướng. Cô trao mình anh thì cũng có chết ai? Hai người đã làm chuyện đó rồi cơ mà. Cô chỉ không nhớ mà thôi. Tại sao cô lại không nên để nó lặp lại? Đâu phải cô có danh tiếng để giữ gìn. Cô cảm thấy trống rỗng, cô đơn và sợ hãi… Cô muốn làm anh hài lòng… và chính mình.

Nhẽ ra cô không nên tiếp tục suy nghĩ theo chiều hướng đó. Song cô cảm thấy hoảng loạn và váng vất khó chịu, như thể cô đã tự buộc mình đi trên con đường mà giờ quay trở lại thì đã quá muộn.

Người hầu thấy họ tiến về xe ngựa, vội lấy bậc thang cho Vivien. Anh ta được rèn luyện kĩ năng quá kỹ nên không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy họ về sớm thế, cũng không hỏi gì ngoài hỏi ngắn gọn nơi họ sẽ tới. “Về nhà”, Grant cộc cằn nói, tự mình giúp Vivien vào xe ngựa và ra hiệu cho người hầu nói với người đánh xe.

Vivien luồn tay xuống váy để sờ vết bầm nhức nhối trên ống chân, hơn nhăn mặt lại.

“Em đau sao?” Vẻ cau có lướt qua mặt Grant.

“Không hẳn, những…” Cô liếc về ngăn tủ xếp nhiều bình pha lê cổ thon. “Tôi uống một ly brandy được không? Tôi vẫn cảm thấy hơi run sau chuyện xảy ra.”

Grant không nói không rằng rót một chút rượu brandy vào chiếc ly nhỏ rồi đưa cô. Vivien nhận ly rượu, đưa lên môi uống hết một hơi. Ngọn lửa mượt mà tràn xuống cổ vào ngực, làm dâng làn hơi nước lóng lánh trên mắt cô. Cô kìm lại một cơn ho và đưa ly ra. “Thêm nữa đi,” cô khàn khàn nói.

Nhướn một bên lông mày, anh quan sát cô chăm chú, đoạn lại rót đầy ly. Ly brandy thứ hai cô uống trôi hơn ly đầu, và hơi ấm dễ chịu tràn cơ thể cô. Khe khẽ thở dài, Vivien buông ly nép mình vào một góc ghế. “Ôi, khá hơn rồi đấy,” cô thì thầm.

“Em chẳng có lý do gì phải sợ, Vivien,” Grant nói, rõ ràng quyết định đó là lý do cô đòi rượu brandy. “Tôi sẽ không cho phép Lane hay bất cứ kể nào làm em tổn thương.”

“Vâng, tôi biết.” Cô trao anh một nụ cười tin tưởng mà ngay lập tức xoá đi bằng những lời tiếp theo.

“Em và Gerard nói gì trong vườn dưới?”

“Không có gì quan trọng,” cô nói.

“Cho tôi biết hai người nói những gì. Tôi sẽ quyết định nó quan trọng hay không.”

Vì chẳng có gì trên đời có thể xúi giục cô tiết lộ với anh bí mật việc mình mang thai, cô tìm chuyện gì đó để kể. “Chậc… Ngài Gerard hỏi tại sao tôi lại ở với anh, và hắn nói anh chỉ là một tay trộm cao cấp.”

Lời nhận xét đó dẫn tới một nụ cười mỉa mai. Vivien suy đoán Grant trước giờ đã phải chịu đựng nhiều lời châm chọc như thế. “Phải nói là hắn nhận xét người khác khá đấy,” Grant bình luận ráo hoảnh. “Sao nữa?”

“Rồi hắn bảo tôi bỏ anh quay lại với hắn.”

“Thế em trả lời sao?”

“Tôi không nói có hay không, tôi chỉ bảo tôi sẽ cân nhắc.”

“Dẫn dắt khéo léo đấy,” anh lạnh lùng nói. “Ở vào vị trí của em, tốt nhất là để mở mọi lựa chọn.”

“Tôi sẽ không trở thành nhân ngãi của hắn nữa,” cô nói, cảm thấy bị xúc phạm vì anh nghĩ cô có thể làm như vậy.

“Ai biết được.” Có vẻ như anh cố ý chống lại cô. “Khi tất cả chuyện này kết thúc…”

“Đó là điều anh muốn tôi làm phải không?” cô bực mình hỏi. “Quay trở lại với Ngài Gerard? Hay tìm gã đàn ông nào khác chăm sóc tôi?”

“Không. Đó không phải điều tôi muốn.”

“Vậy thì anh muốn…” Cô há hốc miệng khi anh với tới cô, nhanh như một con hổ vồ mồi, kéo cô vào lòng mình. Một bàn tay to lớn len vào tóc cô, làm hỏng kiểu tóc đã được kỳ công bới, khiến mấy chiếc ghim rơi xuống sàn xe ngựa.

Hơi thở của Grant trở nên dồn dập, trong khi hơi nóng tràn lên mặt anh. Anh ghen tuông, bực bội, cương cứng đau đớn, tất cả chỉ vì cái kẻ khiêu khích trong vòng tay anh. Anh đã mệt mỏi việc thèm khát chứ anh không thể có, hay cứ mãi vấp phải lương tâm của chính mình. Cô là khối lụa là hoà quyện cùng da thịt nằm trong lòng anh, và anh mong mỏi được đắm chìm trong hơi ấm của cô.

“Anh muốn em ở lại với anh,” anh khàn khàn nói. “Anh muốn em là của anh.”

Vivien nhìn anh với đôi mắt xanh khép hờ, dường như hiểu được nỗi dày vò của anh. Cô dịu dàng áp bàn tay đeo găng mát rượi lên mặt anh. “Vậy em sẽ làm thế,” cô thủ thỉ, hơi thở đượm mùi brandy dịu ngọt phả lên mặt anh. “Bởi vì em cũng muốn anh.”

Những lời đó thả rông con quỷ đói khát trong anh. Không thể ngăn mình, Grant với tới viền găng tay của Vivien lột găng khỏi cánh tay cô. Anh áp bàn tay trần của cô lên miệng và hàm mình, tham lam tận hưởng làn da mềm mại. Miệng anh nhấn sâu vào lòng bàn tay cô, mắt anh khép lại trong nỗi thèm thuồng xen lẫn hoan lạc.

Vivien giật tay lại, và ngay khi nó được thả ra, cô lướt những ngón tay run rẩy ra sau cái cổ căng cứng của anh. Anh không cần phải được thúc giục nữa. Cúi đầu xuống, anh ép miệng mình lên miệng cô, đòi hỏi cô đón nhận anh. Môi cô mở ra, chào mời anh vào nơi ngọt ngào của mình, lưỡi phục tùng sự mơn trớn và đưa đẩy của lưỡi anh. Rên lên, anh ôm cô chặt hơn vào lòng mình, miệng vồ vập mãnh liệt hơn trên môi cô. Nụ hôn trở nên điên cuồng khi anh tìm kiếm cảm nhận sâu hơn về cô, nhưng thay vì thoả mãn, anh chỉ càng khao khát hơn nữa.

Anh dứt miệng ra với một tiếng hừ, ánh mắt quét trên gương mặt đỏ bừng của cô. “Với em, bao nhiêu anh vẫn thấy không đủ,” anh khàn khàn thốt lên. “Em đẹp quá, ngọt ngào quá… Vivien, hãy cho anh..” Tay sờ soạng phía sau váy cô, giật và giằng co với móc áo treo trên cùng. Lớp vải màu đồng chịu thua phải rách toạc, những chiếc móc bật ra và thân váy rơi khỏi làn da trắng ngần. “Cho anh,” anh lại lí nhí, một tay khoá sau tấm lưng mảnh dẻ để cô không chùn người lại. Tay anh nâng bầu ngực đầy đặn, ngón tay cái mân mê nhũ hoa hồng mếm mại cho tới khi nó thu lại sẫm lên thành nụ hồng rực rỡ. Vivien cắn môi quằn quại khi mái đầu đen của anh ngả trên ngực cô. Hơi ấm ẩm ướt của miệng anh bao quanh đầu ngực, và anh đưa đẩy nhũ hoa ấy bằng đầu lưỡi.

Chìm đắm trong sương mù của rượu brandy và xúc cảm, Vivien vòng cả hai tay ôm đầu anh. Anh khẽ nhay nhay nhũ hoa của cô, dịu dàng khéo léo, thân thể cao lớn run lên vì ham muốn dữ dội. Vivien khép mắt lại để bay theo nhục cảm thuần khiết. Chỉ một thoáng xấu hổ xâm nhập vào ý nghĩ của cô khi cô nhận thức tuyệt vọng rằng chỉ một ả đàn bà không biết xấu hổ, một gái làng chơi, mới cho phép đàn ông làm điều này với mình trong xe ngựa. Nhưng cô không quan tâm. Anh ôm ấp cô như thế nào, bao giờ, và ở đâu không quan trọng. Cô muốn anh cũng mãnh liệt như anh có vẻ muốn cô, và không có gì trên đời có thể chia tách họ lúc này.

Anh chuyển tới bầu ngực bên kia, răng nhấp nhô lên nhũ hoa mềm mại, lưỡi vờn quanh rồi lại thúc vào cho tới khi cô ưỡn người lên với một tiếng rên. Mỗi lần anh vuốt ve như thế, cô lại thấy nhói lên cảm giác hoan lạc sâu trong bụng và thấp dưới đùi. Bối rối, cô khép hai chân lại co lên, theo bản năng tìm cách làm dịu đi cơn nhức nhối đang tụ lại.

Grant giật găng tay túm lấy cổ chân cô, nhưng vết chai của anh chạm lên bít tất lụa. Xoè rộng những ngón tay, anh lướt lên đầu gối và xa hơn, tới nơi nịt bít tất giữ lần tất lụa không bị tụt xuống. Anh khám phá làn da mềm mại bên trên nịt tất rồi trượt tay vào bên dưới quần lót lanh nhàu nhĩ. Đưa lên cao và cao hơn nữa, anh tìm thấy đám lông quăn giữa hai đùi cô.

Vivien kháng cự vì e lệ theo phản xạ, run rẩy trong lòng anh và thở hắt ra một tiếng phản đối nghẹn ngào. Lập tức miệng anh chiếm lấy cô trong một nụ hôn trào dâng. Cô rên rỉ choàng tay qua bờ vai rộng của anh, tất cả mọi ý định từ chối tan đi như băng dưới ánh mặt trời. Tay anh tìm kiếm phía trước quần lót. Tìm thấy khe hở viền ruy băng liền luồn thẳng vào trong. Những ngón tay dịu dàng trượt giữa đám lông quăn, một đầu ngón tay trơ lỳ xoa dọc theo cái rãnh mỏng manh bảo vệ nơi tư mật của cô. Cơ thể cô run lên vì bối rối, sợ hãi, phấn khích, và đầu cô yếu ớt ngả xuống vai anh.

Trò khám phá tinh ranh tiếp tục, đầu ngón tay anh trêu chọc lặp đi lặp lại kiểu mơn trớn chầm chậm và nhẹ nhàng cho tới khi cặp môi nữ tính mọng lên nhạy cảm không chịu nổi. Anh chạm vào trung tâm khao khát nhỏ bé đang nhức nhối của cô, xoa vòng, làm cô sốc vì một luồng khoái lạc ào qua khắp lục phủ ngũ tạng khiến cô chỉ muốn hét lên.

Vivien quằn quại trong vòng tay, sát với thứ phồng lên áp vào giữa hai mông cô. Một tiếng cười run rẩy sục lên khỏi cổ họng khi cô nhận ra anh đã sẵn sàng để có cô ngay ở đó, trong xe ngựa.

Những ngón tay anh tìm thấy nơi suối nguồn ẩm ướt đầy bối rối thăm dò hố sâu mềm mại. Không cảnh báo trước, anh trượt ngón tay giữa vào trong cô. Đầu tiên cô phản kháng lại sự xâm phạm dịu dàng đó, một thoáng cháy bỏng khiến cô giật lên và cong người muốn đẩy anh đi. Nhưng da thịt bên trong siết chặt lấy đùi anh, anh liền phả những lời nói và nụ hôn an ủi lên hõm nhỏ bé sau dái tai cô.

“Em chặt quá,” anh khó khăn nói. “Sao vậy? Em sợ ư?”

“Vâng,” cô thì thầm, các giác quan quay cuồng.

“Em không việc gì phải sợ.”

“Em… em không nhớ phải làm chuyện này thế nào,” cô bật ra. Giờ ngón tay anh đã trượt đi dễ dàng hơn, một đợt ẩm ướt bất chợt thông mở lối cho anh. Một lần tiến vào chậm rãi, rồi một lần nữa, nhịp nhàng cám dỗ khiến hông cô ưỡn lên háo hức. Một cơn đau dễ chịu trở nên mạnh mẽ, sắc cạnh hơn, làm cô phải run rẩy bám vào lưng áo anh.

Thế giới văng khỏi trục, xoay tít không thể kiểm soát. Cô cắn manhk vào da anh, nhưng những lớp quần áo rồi vải hồ rồi khuy cúc ngăn cản cô. Ngả cô xuống ghế xe ngựa, anh cúi mình trên cô, một chân chống lên sàn. Anh nâng đầu cô trên cánh tay mình và hôn cô. Miệng anh ráp, nóng, kích động, và họ cùng rên lên trong nụ hôn đẫm khoái cảm làm tim hai kẻ say tình dồn dập đập.

Xe ngựa trở thành một cái kén tròng trành lắc lư làm từ bóng tối và da, không gian tràn ngập mùi hương từ làn da thơm mùi vani của cô. Vivien với tay lên khoá quanh bờ vai rộng của anh và rúc sâu vào cổ của anh.

“Anh yêu em,” anh tì thầm, ghì sát cô xuống ghế, chăm chú nhìn gương mặt cô.

“Anh không phải nói như vậy,” cô run rẩy nói, dù những lời ấy làm một đợt khoái cảm dữ dội trào qua cô.

“Anh yêu em”, anh lặp lại, đôi mắt xanh sáng lên như hai mắt mèo trong bóng tối.

Tự hỏi liệu anh có thực sự nhận thức được mình đang nói gì không, liệu có phải anh là loại đàn ông không phân biệt nổi giữa tình yêu và ham muốn không, cô lặng lẽ nhìn anh.

Xe ngựa dừng lại và cô nhận ra họ đang ở phố King. Mái đầu đen của Grant cúi xuống, và giọng anh là một âm thanh sột soạt khe khẽ trong tai cô. “Hãy yêu anh tối nay, Vivien.”

Thời gian đã muộn và người hầu về nghỉ ngơi buổi tối hết chỉ còn duy nhất một người ra mở cửa xe. Sau khi chớp mắt ngạc nhiên, người hầu rời mắt khỏi hình dánh nhỏ bé và luộm thuộm trong tay Grant.