Ngoại Truyện Về Sam Sam Và Cuộc Sống Hôn Nhân

Chương 4: Sam Sam đi họp lớp!




Sam Sam mấy ngày nay không online chơi game, cô đã thay đổi chiến trường, ngày ngày nhắm đến phòng tập thể thao, thẩm mỹ viện mà chạy. Phong Đằng cảm thấy vô cùng vui mừng, hỏi nguyên nhân, Sam Sam trả lời rằng tuần sau có buổi họp lớp đại học, giáo thảo mà ngày trước mình thầm mến cũng tham dự. Lúc đó Phong Đằng chỉ hận không thể xé vụn cái tên giáo thảo mình chưa bao giờ thấy mặt kia.

Phong Đằng cái gì đều giỏi chỉ là mới bắt đầu chơi game online thì hoàn toàn “Tiểu Bạch”, ở tân thủ thôn đi dạo thật lâu, quanh đi quẩn lại vẫn ở tại chỗ, len lén hỏi em gái phương pháp, Phong Nguyệt trả lời: Tìm một sư phụ.

Vì thế, từ thứ hai tới thứ sáu, mỗi buổi trưa Phong Đằng đều ngâm mình trong game chờ đợi bóng dáng của Sam Sam, nhưng mà, không có kết quả.

Sam Sam ở trước bàn trang điểm khảy khảy kiểu tóc mới mình vừa làm xong, rất là vừa lòng. Qua tấm gương, cô thấy dáng vẻ đại Boss từ phòng tắm đi ra, nước đọng lại chảy xuống cơ thể tinh tráng, cơ ngực, bụng… Oa kha kha, Sam Sam cảm thấy bản thân mình sắp bị nướng cháy…

Phong Đằng nhìn Sam Sam, nét mặt tinh quái, đến gần, “Sam Sam, em đang nhìn cái gì?”

Ánh mắt đang phiêu loạn của Sam Sam lập tức chuyển hướng sang chỗ khác. “Hở? Cái gì? Em cái gì cũng không thấy nha!?”

“Sam Sam, sao em bị chảy máu mũi?”

Sam Sam sờ sờ mũi của mình,“Ha ha, phát nhiệt phát nhiệt.” Nhìn lại, trên tay cái gì cũng không có!! Cô ngẩng đầu hầm hầm nhìn Phong Đằng.

“Hở? Bất mãn?”

Sam Sam lập tức cúi đầu tỏ dáng cô vợ bé nhỏ. “Làm gì, làm gì có chuyện đó.” Trong lòng thầm bi ai, chính mày muốn dùng 135° ngưỡng mộ nhìn người khác, thì đừng trách người khác dùng 45° nhìn xuống mày, chân lý ạ!!!

Phong Đằng buông lời nhẹ nhàng, tay xoa lưng Sam Sam, dịu dàng vuốt. “Dạo này, sao không thấy em lên mạng chơi game, anh nói chơi ít một chút, chứ không phải không được chơi.” Nhanh chóng vào chơi game, còn làm sư phụ anh chứ…

“Không không, em nghe lời anh, không chơi, sẽ không chơi!!!” Sam Sam giơ tay nhỏ bé lên thề.

Phong Đằng:…[nghe lời ngoài ý muốn]

“BOSS em đi nha!!” Sam Sam mặc váy ngắn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Phong Đằng.

“Đi thôi, trở về sớm một chút.”

“Dạ.” Thật ra, Sam Sam muốn cho cả BOSS đi cùng, đừng nói là cô có chút hư vinh, ai bảo BOSS nhà cô quá trâu bò, cô muốn để Diệp Dung Dung kia biết đến sự lợi hại của cô.

“Hoan nghênh qúy khách, xin hỏi mấy người?” Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.

Sam Sam vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, “Tôi có hẹn, Diệp Dung Dung.”

“Vâng, tiểu thư, mời lên lầu ba.”

Sam Sam vừa lên cầu thang, vừa một bên cảm khái, khách sạn này thật sự quá xa xỉ nha! Mỗi một bậc một bậc thang tất cả đều làm từ thủy tinh, đi ở trên nó thật sự là đau lòng hoảng sợ mà!

“Cộc cộc!”

“Mời vào.”

“Cám ơn.”

“Sam Sam, cậu đến rồi sao.” Diệp Dung Dung thân thiết kéo tay Sam Sam,“Mọi người chú ý một chút, Sam Sam đến rồi.”

“Sam Sam, lúc này thế nào?”

“Sam Sam, công việc thế nào?”

Sam Sam bị một đám người vây quanh hỏi han đến độ váng đầu trướng não. “Mình ở nhà thôi, ha ha.” Một tháng trước, Sam Sam bị ngã quẹo chân, mặc dù không có gãy xương, nhưng có ít xương bị vỡ, nên mới thành ra chuyện sa đà vào game online sau này.

Diệp Dung Dung giả vờ kinh ngạc hô lên. “Sam Sam thật là có phúc, chớ không phải là có người nuôi cậu hay sao, ha ha.” Nói xong cô ta kéo kéo bộ quần áo đắt tiền của mình, “Tuy rằng bạn trai mình sẵn lòng nuôi mình, nhưng mình vẫn cảm thấy tự mình đi làm rất tốt.”

Vài người trước kia thân với Diệp Dung Dung cũng ở một bên phụ họa, làm Sam Sam tức muốn hộc máu.

“Mọi người phải ăn nhiệt tình vào, mình đã tốn rất nhiều công sức mới đặt được chỗ ở khách sạn này đó.” Ban đầu dự tính là sẽ chia theo kiểu A-A, nhưng Diệp Dung Dung vì muốn thể hiện bản thân mình tóm được người giàu có, có bao nhiêu tiền, liền kiên quyết giành trả tiền, bữa tiệc này khẳng định sẽ khiến cô ta phải xuất thiệt nhiều máu, nhưng lại thấy cô ta chẳng có vẻ gì là lo lắng, xem ra hậu đài của Diệp Dung Dung cũng rất vững chắc.

Khách sạn lớn không hổ danh là khách sạn lớn, karaoke, đánh bài, không thiếu thứ gì, chỉ có thứ anh không thể tưởng được, chứ không có thứ ở đây lấy không ra.

Sam Sam hát xong rồi lại nhảy, hơn nữa thử thách với đôi giày cao gót 8cm, sau đó đã tê liệt ngã xuống sofa, không màng bạn trai hay ông xã của Diệp Dung Dung đến, đều xem như không thấy!!!

“Sam Sam!? Sao cậu vẫn còn nằm trên sofa chứ? Đến đây đi.” Bị Diệp Dung Dung xô đẩy, Sam Sam miễn cưỡng đứng lên. Chậm chạp chuyển đến trước mặt bọn họ. “Anh nhà Diệp Dung Dung, chào anh.”

Khi Sam Sam ngẩng bộ mặt say khướt lên, người đàn ông đứng đối diện triệt để hóa thạch.

“Phu, phu nhân!”

“Giám đốc Diệp!” Diệp Vĩ Hồng là giám đốc cấp cao ở Phong Đằng.

“Vĩ Hồng, hai người biết nhau sao?” Diệp Dung Dung nhỏ giọng hỏi.

Sam Sam vội vàng đánh gãy lời Diệp Vĩ Hồng muốn nói, “Không phải, là đồng nghiệp! Mình là viên chức của Phong Đằng.”

Diệp Dung Dung lúc này cảm thấy hứng thú, người như Sam Sam vậy mà có thể vào được Phong Đằng. “Hả? Vậy sao? Công việc gì thế?”

“Số, kế toán.”

Diệp Dung Dung khịt mũi, nhưng cũng không nói gì thêm, bụng thầm nghĩ chỉ là một viên chức nhỏ nhoi mà dám nói là đồng nghiệp với darling nhà cô, đúng là không biết xấu hổ.

Sam Sam cũng phát hiện câu trả lời này có chút không ổn, ngượng ngùng nở nụ cười.

Trong buổi tiệc họp mặt này, cũng vì có sự hiện diện của phu nhân chủ tịch mà Diệp Vĩ Hồng trở nên vô cùng câu nệ, tự ngẫm lại mình ở trên thương trường tiệc tùng điêu luyện biết bao, trong lòng nhịn không được thở dài, sao có thể mất hết khí thế trước một cô gái chứ, nói đến cùng, vẫn là đại BOSS có uy lực to lớn thôi.

Sam Sam nhỏ giọng hỏi bạn học nữ bên cạnh. “Cái kia, giáo thảo sao còn chưa đến vậy?” Nếu là bình thường Sam Sam tuyệt đối sẽ không hỏi như vậy, khẳng định là do mắc cỡ ngại ngùng, dù rất muốn cũng sẽ cố chống, nhưng giờ này Sam Sam đã không còn là Sam Sam thường ngày, mà là Sam Sam-tu-hết-cả-chai-rượu-đế.

Nữ sinh bên cạnh cười duyên nói, “Thì ra cậu cũng giống mình là vì giáo thảo mới đến sao, ha ha.” Nói xong liền rút ra một quyển sổ nhỏ mang theo trong người. “Anh ta còn khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến thôi.”

Sam Sam nghi hoặc,“Làm sao mà cậu biết được?”

Bạn học nữ cười gian nói: “Cậu không biết mình là phóng viên kinh tế tài chính sao? Muốn lấy được tư liệu của giáo thảo dễ như trở bàn tay.” Không đợi Sam Sam hỏi, cô nàng đã tự mình cao giọng nói tiếp, “Hứa Dịch Châu, tổng tài tập đoàn Đại Hoa châu Á! Sở thích:Máy tính. Hứng thú:Máy tính. Sở trường:Máy tính…”

Sam Sam:…

“Quan trọng nhất, nhũ danh là Chúc Chúc (nhút nhát, rụt rè).”

“Cốc cốc”

“Ôi, giáo thảo chúng ta sao giờ này mới đến chứ?”

Hứa Dịch Châu mỉm cười hối lỗi, “Có việc trì hoãn, thật có lỗi.”

“Xin lỗi thôi mà xong sao? Phạt rượu phạt rượu.”

Lúc này Sam Sam – một người từng biết đến tiếng tăm mặt mũi của giáo thảo cũng tới trước mặt Hứa Dịch Châu. Ở bên này, trong khoảnh khắc Hứa Dịch Châu nhìn thấy Sam Sam, ánh mắt liền sáng lên, Sam Sam phía bên kia lại cảm thấy nghi vấn.

Bất quá Sam Sam là kiểu học sinh có vấn đề thắc mắc thì phải tìm cho bằng được đáp án. “Nè, trước kia giáo thảo cũng là bộ dạng này sao? Mình nhớ trước kia anh ta luôn để kiểu đầu húi cua mà, còn nữa, sao mình cảm thấy không phải khuôn mặt như thế này nha.”

Bạn học là phóng viên kinh tế tài chính: ~(T.T)~!!!!!“Sam Sam, mình nghĩ cậu lầm, luôn để kiểu đầu húi cua là người trước đây luôn luôn đi theo bên cạnh giáo thảo.”

Sam Sam…

Hứa Dịch Châu mỉm cười với Sam Sam – người đã đơ như cây cơ. “Xin chào, Sam Sam.” Sam Sam, lưu loát biết bao, không hề ra vẻ kệch cỡm, giọng nói có hơi quen thuộc.

“Xin chào bạn học Hứa.”

Diệp Dung Dung thấy Hứa Dịch Châu gọi Sam Sam thân mật, trong lòng “gato” hết sức, giọng điệu cũng trở nên bén nhọn, “Sam Sam, khi nào thì cậu và giáo thảo của chúng ta trở nên quen thuộc như vậy chứ, nghe xem giáo thảo chúng ta gọi Sam Sam gọi thiệt là thân thiết ha.”

Sam Sam:…[thật ra tôi vốn không biết anh ta mà]

Kế tiếp trong buổi tiệc, Hứa Dịch Châu luôn nghĩ đủ mọi cách để thân thiện với Sam Sam hơn, nhưng Diệp Dung Dung lại luôn ở bên cạnh tác quái. Sau một hồi đấu đá, Sam Sam đã bị oanh tạc trầy da tróc vẩy.

“Sam Sam à, thì ra cậu thực sự đã kết hôn sao, ha ha, cả cái nhẫn mà cậu cũng không đeo nên mình còn tưởng cậu vẫn độc thân chứ?” Những lời này nói rất ra vang lại còn rất chát, khiến cho các bạn học vốn đang tán gẫu ở chỗ khác cũng xúm tụm lại đây, phải biết rằng bọn con gái thích nhất chính là hỏi về chuyện một nửa kia của đứa con gái khác, sau đó ngoài mặt làm như không có việc gì còn trong lòng lại âm thầm vui vẻ, đàn ông của mình lợi hại hơn so với của cô ta.

Sam Sam nghĩ thầm, nếu thực sự đeo chiếc nhẫn to bự chảng kia lên thì tôi sao còn mạng để sống chớ.

“Chồng cậu làm việc ở đâu?”

Phốc, chỗ làm cũng muốn biết. “Viên chức nhỏ ở Phong Đằng.”

Diệp Dung Dung ra vẻ đã rõ, mà Diệp Vĩ Hồng đứng ở bên cạnh cô ta, sắc mặt lại co giật, phu nhân sao có thể nói chủ tịch là viên chức nhỏ? Chủ tịch là viên chức nhỏ, chúng tôi là cái gì chứ?!

Kết thúc buổi tiệc, mọi người đều ăn uống no say, cả đám người cùng nhau xuống lầu, chuẩn bị về nhà. 

Hôm nay Phong Nguyệt cùng gia đình Ngôn Thanh đến đây ăn cơm, ngày hôm nay là sinh nhật mẹ Ngôn Thanh, bà cụ vất vả hơn nửa đời người, cũng đã đến lúc hưởng thụ an nhàn hạnh phúc. Lúc ăn xong đi ra ngoài, lại phát hiện Sam Sam đi đến từ hướng đối diện.

“Chị dâu?”

Sam Sam nghe thấy ngẩng đầu, “Phong Nguyệt?”

“Chị dâu, sao chị ở đây?”

“Chị đến tham gia buổi họp lớp.”

“Vị này là ai?” Diệp Dung Dung đi phía sau Sam Sam hỏi.

“Tôi là em chồng của chị Sam Sam.”

Diệp Vĩ Hồng nghĩ thầm hôm nay là cái ngày gì đây, em gái bà xã mình ngày hôm qua đến nhà, nhờ ông đến đóng kịch, kết quả đã phải trả tiền, còn gặp phải phu nhân chủ tịch, rồi lại còn chạm mặt đại tiểu thư!!!!

Diệp Vĩ Hồng ở trong lòng không ngừng khóc, Hứa Dịch Châu thì lại biểu lộ nghi hoặc, đại tiểu thư nhà Phong Đằng sao có thể gọi Sam Sam là chị dâu, chẳng lẽ…

“Thì ra là thế, vậy cùng nhau xuống lầu đi.” Diệp Dung Dung hữu hảo đề nghị, nhưng trong giọng nói lại mang theo cảm giác bố thí.

Phong Nguyệt khó chịu nhíu mày, Sam Sam cười làm lành.

Tối hôm nay thật đúng là lạnh quá đi!!

“Chị dâu, cùng nhau về chứ?”

“Không cần, chị còn muốn đi mua qua cho Boss, tháng sau là tới sinh nhật anh ấy.”

“Đúng nha!” Vẻ mặt Phong Nguyệt như bừng tỉnh đại ngộ, “Cùng đi không?”

“Được.” 

Diệp Dung Dung đứng một bên không nói gì, trong lòng cũng đã chấn động, nhà cô em chồng Sam Sam đi trên chiếc xe số lượng giới hạn trên toàn cầu, được thiết kế chuyên biệt cho những gia đình thương nhân.

Sam Sam rốt cuộc là người như thế nào?!!

Thấy bóng dáng Sam Sam cùng Phong Nguyệt ngày càng xa, Diệp Vĩ Hồng đứng một bên lên tiếng, “Sau này đừng có mà khi dễ Tiết Sam Sam tiểu thư.”

Nhất thời khuôn mặt Diệp Dung Dung trở nên vặn vẹo, “Em có khi dễ hồi nào đâu chứ”

“Cô đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô nghĩ cái gì, Tiết Sam Sam tiểu thư không phải người cô có thể chọc vào.”

Cuối cùng Boss vẫn không giống nhân vật trong tiểu thuyết, hoa hoa lệ lệ tới đón Sam Sam, sau đó giúp Sam Sam hả lòng hả dạ một phen, mà lại rúc mình nằm trên sofa đợi Sam Sam cả đêm.

“Boss? Em về rồi đây.” Không có tiếng động.

Sam Sam thấy Phong Đằng co rúc ở trên chiếc sofa nhỏ, tấm chăn đã rơi xuống đất, bởi vì lạnh, hai tay Phong Đằng tự vòng ôm lấy chính mình. Trong lòng Sam Sam vốn dĩ có chút rầu rĩ vào giờ phút này bỗng tan biến…

“Mooaaa” Sam Sam hôn trộm môi Boss.

“Tôi yêu tắm rửa thiệt nhiều bong bóng…” Sam Sam ở trong phòng tắm vui vẻ tắm rửa, Phong Đằng ở trong phòng khách tươi cười vì gian kế thành công.