Ngoại truyện Độc gia sủng hôn

Chương 63: Lưu lạc hoang đảo (8)






P1 – Chương 63: Lưu lạc hoang đảo (8)


Trên bàn bày sẵn một chiếc nồi đất, bên trong là một món canh đơn giản được nấu bằng thịt một loài chim nào đó và nấm rừng, rau rừng, kế bên là một dĩa gỗ, bên trên là một loại cá biển mà cô không biết tên được thêm muối và một loại gia vị nào đó rồi nướng lên đang tỏa hương thơm ngào ngạt.


'Thân thể của cô rất suy yếu, tối qua cứ ho suốt, nên uống một chút canh cho thông cổ họng trước.' Người phụ nữ trung niên múc một chén canh rau đưa đến trước mặt Phạm Tuyết Chân.


'Cám ơn.' Cô vừa nói một cách đầy cảm kích vừa đón lấy chén canh từ tay người phụ nữ trung niên, lấy đôi đũa tre được gọt dũa thủ công bằng dao một cách khá tinh xảo lên, bắt đầu chậm rãi thưởng thức.


Canh rau nấu rất ngon miệng, nấm và rau hương vị đều thật tươi và thơm ngon, nếu như không phải vì bọn họ đến đây bằng cách đặc thù như vậy cô nghĩ mình nhất định rất thích cuộc sống ở đây.


Bữa ăn trôi qua trong im lặng, thấy Phạm Tuyết Chân ăn xong chén canh, lại giúp cô múc thêm một chén nữa, 'Ăn nhiều một chút mới có sức.'


'Cháu tên là Sally, bởi vì chiếc thuyền chở cháu và người bạn của cháu gặp bão cho nên bị chìm tàu, sau đó thì bị sóng xô đến nơi này. Còn hai người thì sao?' Phạm Tuyết Chân lúc này mới có thời gian và tâm tư đi hỏi thăm về hai ân nhân đã giúp mình trong cơn hoạn nạn này. Nghe khẩu âm của họ, cô đoán chừng họ không phải là cư dân trên đảo mày mà nhiều khả năng cũng giống như cô, bị chìm tàu rồi trôi dạt vào đây.


'Cô có thể gọi tôi là Maria còn đây là Anthony, con trai tôi. Ba năm trước chúng tôi lên tàu xuất phát từ Luân Đôn đi đến Mexico nhưng bất hạnh gặp phải bão lớn, tàu chìm nhưng chúng tôi may mắn trôi dạt được vào hòn đảo này, tình huống sau đó chắc rằng cũng không khác hai người bao nhiêu.' Người phụ nữ trung niên nhàn nhạt nói.


Cơn bão lớn đó đã cướp đi của bà người chồng và đứa con gái yêu dấu còn bà và con trai thì bị sóng đánh, trôi dạt vào hòn đảo hoang vu này.


Tiếp theo đó, hai mẹ con Maria và Anthony kể cho Phạm Tuyết Chân nghe cuộc sống của họ trong ba năm lưu lạc trên hòn đảo nhỏ này, may mắn được tù trưởng của đám thổ dân cứu giúp và cả những tai ương và khó khăn mà họ phải đối mặt...


Thì ra sau khi được người tù trưởng tốt bụng cứu giúp, Maria suýt nữa thì bị đám người man ri mọi rợ kia cưỡng hiếp, nếu như không phải nhờ vào ý chí kiên cường trong cái chết tìm đường sống mà chạy thoát thì thật sự không biết tình huống bây giờ của bà là thế nào nữa, nói không chừng, đã sớm không giữ được mạng sống dưới sự chà đạp của đám người không bằng cầm thú kia...


May mắn hơn nữa là hai mẹ con phát hiện ra con đường ngầm kia. Maria là một người phụ nữ thông minh, cứ một mực ẩn nấp trong khu rừng ẩm thấp ấy, cùng con trai nghiên cứu và chế tạo ra rất nhiều loại bẫy rập và cơ quan khiến đám người man ri mọi rợ kia không cách nào tiếp cận được bọn họ.


Ròng rã ba năm, hai mẹ con hợp lực chế tạo một chiếc bè, hy vọng gặp lúc thiên thời địa lợi có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này, tính tới thời điểm hiện giờ, chiếc bè của họ chỉ còn thiếu một vài chi tiết nữa là có thể xem như hoàn thành.


Thật không ngờ, ma xui quỷ khiến khiến hai mẹ con cứu được hai người bọn họ.


Sau khi ăn xong bữa sáng, thể lực của Phạm Tuyết Chân đã dần dần khôi phục lại, Anthony thì tiếp tục đi sắc thuốc còn Maria thì nói phải vào rừng tìm thêm các loại thảo dược về cho Tống Cẩn Hành.


Vừa nãy trong lúc nói chuyện phiếm Maria có nói cho cô biết, trong một sơn cốc nhỏ trên hòn đảo hoang vu này có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, toàn bộ đều dùng để chữa bệnh, chính nhờ những loại thảo dược này mà trong ba năm qua hai mẹ con mới không phải chết đói.


Phạm Tuyết Chân quay về gian nhà gỗ nhỏ kia, lúc này mới phát hiện ra Tống Cẩn Hành vẫn còn trong cơn hôn mê chưa tỉnh lại.


Ngồi xuống bên mép giường, cô đưa tay giúp hắn kéo cao chăn rồi nghiêng người sờ thử nhiệt độ trên trán hắn, sau khi xác định hắn không phát sốt, chỉ là hơi thở có chút nặng nề nhưng yếu ớt ra thì mới yên lòng mỉm cười đứng dậy.


Cho dù là hắn mở mắt nhìn cô cười, hay như bây giờ đôi mắt đang nhắm nghiền cô đều có thể miêu tả một cách rõ ràng gương mặt cương nghị kia nhưng lần này, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt an tường, hoàn toàn không mang chút uy hiếp nào trong giấc ngủ của hắn, lúc này hắn không khác gì một con báo đang trong giấc ngủ say, không hề mang theo một chút lực sát thương nào, nhưng điều này lại càng khiến cô cảm thấy đau lòng.


Lòng đầy xúc cảm cô đưa tay trượt trên ngũ quan cương nghị của hắn, đôi mày rậm, sóng mũi cao thẳng, đôi môi với những đường nét rõ ràng, cánh tay rắn rỏi, cuối cùng không kìm lòng được áp đầu lên lồng ngực rộng rãi, rắn rỏi kia, nơi không có vết thương, 'Anh Cẩn Hành, anh nhất định phải nhanh một chút khỏe lại.'


Lúc này Anthony đẩy cửa bước vào, trên tay là một chén thuốc nóng hổi, 'Sally, thuốc đã nấu xong rồi.'


Phạm Tuyết Chân ngồi thẳng người dậy cẩn thận đỡ người Tống Cẩn Hành lên, cánh tay mảnh khảnh vòng qua vai hắn, để đầu hắn tựa vào người mình sau đó đưa tay đón lấy chén thuốc từ trên tay Anthony.


Cẩn thận thổi cho thuốc nguội bớt rồi cô mới dè dặt đưa muỗng đến bên miệng người đàn ông.


Nhưng trong cơn mê man Tống Cẩn Hành không hề phối hợp chút nào, thuốc đút vào lại trào ra, cuối cùng cả chén thuốc có một phần ba là thấm vào áo cô, hai phần ba còn lại là thấm ướt người hắn, hết cách, Phạm Tuyết Chân chỉ đành để hắn nằm trở lại giường, dùng khăn sạch lau khô hết người hắn một lượt.


Anthony tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính tình tỉ mỉ lại siêng năng, biết việc, thấy tình huống như thế cậu liền bước ra ngoài sau đó bê vào một chậu nước nóng, quỳ xuống bên cạnh giường không ngừng giúp cô thay khăn lau, mãi cho đến khi Phạm Tuyết Chân giúp Tống Cẩn Hành thanh lý sạch sẽ xong mới bê chậu nước đổ đi sau đó lấy một số thảo dược khác ra lần nữa đi nấu một chén thuốc mới, đợi nó nguội bớt, đưa nó cho Phạm Tuyết Chân rồi mới xoay người bước ra ngoài.


Phạm Tuyết Chân ngồi trở lại giường sát bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đưa tay giúp hắn vén những sợi tóc ra phía sau, chính mình ngậm một hớp thuốc rồi cúi người xuống sát người hắn. Cô quyết định dùng miệng mớm thuốc cho hắn, lần này ngược lại Tống Cẩn Hành hết sức phối hợp giống như môi cô là thứ hết sức quen thuộc với hắn vậy...


Bất thình lình, cánh tay trái của hắn câu chặt lấy cổ cô kéo cho cả người cô áp sát mình hơn, bàn tay dùng sức ấn vào sau ót cô để mặt cô dán lên lồng ngực cường trán của mình, nhân lúc cô bởi vì quá ngạc nhiên trước hành động bất ngờ đó mà há hốc miệng, đôi môi với những đường nét rõ ràng đã áp lên, đầu lưỡi linh hoạt tấn công, càn rỡ nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô.


Phạm Tuyết Chân cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, tuy rằng hắn bị thương nặng hơn nữa nặng tới mức hôn mê bất tỉnh hơn một ngày trời nhưng không ngờ hắn vẫn có thể dễ dàng khóa chặt thân thể cô trong cánh tay rắn chắc của mình đến vậy. Mà cô đối với hắn trước giờ chẳng có sức đề kháng gì đáng nói, hơn nữa trước sự phóng túng càn rỡ của hắn, cô dần dà bị khuất phục dù rằng hắn vẫn còn đang trong tình trạng mất ý thức.


Mà cậu thanh niên Anthony lần nữa đẩy cửa bước vào thấy được cảnh tượng này liền vội vã tiến đến quát lớn, 'Này, sao anh có thể như thế được! Buông chị ấy ra, mau buông chị ấy ra...'


Choang! Một tiếng động lớn vang lên, bàn tay to vốn đang làm càn trên người Phạm Tuyết Chân bỗng nhiên cứng lại rồi nhũn ra, trước diễn biến quá đột ngột cô vụt quay người lại sau đó trợn mắt líu lưỡi khi nhìn thấy Anthony đang đứng sau lưng mình, trên tay là chiếc chậu sắt.