P1 – Chương 53: Ký ức mịt mờ (4)
'Tôi đã cài sẵn tuyến đường chạy tự động cho chiếc tàu ngầm này rồi, tôi đi trước, đến trạm tiếp theo thì cậu cũng rời đi thôi.' James cũng coi như đã phản bội lại căn cứ, quay trở về đảo thì cũng chỉ một con đường chết nhưng chiếc tàu ngầm này là của bọn họ, cho dù có hủy đi chương trình theo dõi định vị trên tàu thì người của căn cứ vẫn có thể chờ sẵn ở mỗi một bến cảng mà bắt bọn họ bất kỳ lúc nào. Hơn nữa trên chiếc tàu ngầm này mọi thứ đều hữu hạn, hiện giờ bọn họ nhất định phải chia nhau hành động thì mới hòng tránh thoát được nhóm người đáng ghét kia.
'Tôi biết rồi, ông chủ.'
Tống Cẩn Hành vỗ nhẹ vai của anh chàng người hầu tận tụy trung thành của mình như một lời tạm biệt rồi kéo tay Phạm Tuyết Chân đi về phía cửa tàu, nhảy vào biển lớn.
Phạm Tuyết Chân hoàn toàn không có chút kinh nghiệm lặn biển nào, tuy rằng trên người có mang theo bình dưỡng khí nhưng bơi không được bao lâu thì toàn thân, nhất là hai lá phổi truyền đến cảm giác bị ép đến gần như không thở nổi, cũng may, Tống Cẩn Hành đối với phương diện này cũng không kể là tệ, vẫn luôn nắm tay cô dẫn dắt cô theo mình.
Bởi vì vùng này nước tương đối sâu, chiếc đèn chiếu sáng trên đầu họ chỉ chiếu được trong phạm vi hạn hẹp vì thế tầm nhìn cũng hạn hẹp vôc ùng, Phạm Tuyết Chân ngẫu nhiên có thể nhìn thấy từng đàn cá bơi lội bên cạnh mình, thậm chí cô còn có thể khua tay trong nước, nghịch ngợm đuổi chúng đi, nhờ vậy mà cảm giác sợ hãi trong lòng cũng giảm đi không ít.
Nhưng bởi vì lo lắng thể lực của cô không thể duy trì lâu, cũng sợ có nguy hiểm gì khác nên Tống Cẩn Hành cố gắng nhanh chóng bơi hướng lên trên, nổi lên mặt nước càng sớm càng tốt.
Khi Tống Cẩn Hành rốt cuộc cũng kéo được cô gái không còn chút sức lực nào từ dưới nước ngoi lên mặt biển thì đã thấy mấy họng súng đen ngòm đang nhắm thẳng về phía bọn họ thì lập tức biết, chiếc tàu ngầm đã ngừng không đúng chỗ mà hắn đã cài đặt sẵn.
Dưới tình thế bất đắc dĩ, trên mặt biển mênh mông quả thực thiên thời địa lợi gì cũng không có, hai người bọn họ lúc này chẳng khác gì cá nằm trong lưới chờ người ta đến làm thịt.
Trên chiếc tàu có vẻ tồi tàn kia, khi bọn họ đưa tay gỡ chiếc kính lặn từ trên mắt họ xuống, ánh mắt của một vài tên thủy thủ tay lăm lăm súng máy trên thuyền gần như đứng tròng...
Mắt không dám chớp một cái, đám thủy thủ đăm đắm nhìn gương mặt trắng nõn như sứ loang loáng nước giống như đang phát sáng dưới ánh mặt trời của Phạm Tuyết Chân, lại còn đôi mắt trong trẻo như đáy hồ mang theo một tia sợ hãi lẫn mờ mịt của cô, vô tội mà yếu ớt là thế, chắc không phải bọn họ vô tình vớt được một nàng tiên cá đấy chứ?
Điều này khiến cho đám thủy thủ đã lênh đênh trên biển hơn một tháng chưa từng thấy qua phụ nữ kia bắt đầu cảm thấy hưng phấn vô cùng.
'Còn dám liếc mắt thêm một lần nữa, cẩn thận tôi móc hết mắt của các người.'
Ngay cả khi đối mặt với bấy nhiêu họng súng của đám thủy thủ chỉ thẳng vào người mình, Tống Cẩn Hành vẫn nghiến răng nghiến lợi quát lớn một cách thực bá đạo. Cái loại khí thế vương giả trời sinh đó khiến cho đám thủy thủ không tự chủ được lùi về sau một bước nhưng khi nhớ ra hắn mới là người đang bị khống chế, một tên thủy thủ da đen, tóc bện thành những bím tóc lộn xộn bước tới, dùng súng chỉ thẳng vào đầu Phạm Tuyết Chân, màu da đen bóng càng khiến hàm răng của hắn nhìn trắng đến đáng sợ, nham hiểm nói, 'Mày còn dám nói thêm một tiếng, anh em chúng tao lập tức thay phiên chơi cô ta đến chết thì thôi.'
Sắc mặt Phạm Tuyết Chân tái nhợt, theo bản năng định nhích đến sát bên người Tống Cẩn Hành một chút nhưng vừa nghe câu nói đó, trong mắt Tống Cẩn Hành lộ ra một tia hung ác, sau đó, lúc những thủy thủ kia còn chưa nhìn rõ hắn ra tay như thế nào thì người đàn ông da đen đang cầm súng chỉ vào đầu Phạm Tuyết Chân đã bị hắn khống chế, mà khẩu súng vốn đang chỉ vào đầu cô giờ đã nhắm thẳng vào huyệt thái dương của hắn, 'Còn ai dám hành động lỗ mãng nữa, tôi lập tức giết chết hắn.'
Ba người đàn ông còn lại trên tàu anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng lùi về sau mấy bước nhưng những khẩu súng trên tay vẫn không dám lơi lỏng mà nhắm thẳng về phía ba người. Người đàn ông kia thoạt nhìn thật đáng sợ, vừa nhìn đã biết năng lực không phải tầm thường nhất là khi đôi mắt đen thâm trầm kia nhìn bọn họ đăm đắm thì ai nấy đều cảm thấy như lông tơ của mình đều dựng thẳng lên, sóng lưng không khỏi lạnh buốt.
'Hừm, lần đầu tiên tôi thấy một tù nhân mà kiêu ngạo như vậy...'
Giữa lúc hai phía đang gườm gườm nhìn nhau, một giọng nam hơi khàn từ phía sau khoang thuyền bỗng dưng truyền đến, Phạm Tuyết Chân đứng thẳng trên boong tàu, bàn tay nhỏ bén lặng lẽ dán lên thắt lưng Tống Cẩn Hành, tuy rằng rất sợ hãi nhưng có hắn ở bên cạnh, tất cả sợ hãi của cô đến cuối cùng đều trở thành can đảm. Đúng vậy, bất kể là xảy ra chuyện gì cô đều phải ở bên cạnh hắn!
Bất kể hắn trở nên như thế nào, có còn nhớ cô hay không, tất cả đều đã không còn quan trọng. Điều quan trọng chính là, cô cảm nhận được hắn quan tâm cô, cực kỳ cực kỳ quan tâm cô.
Phạm Tuyết Chân tin tưởng, có anh Cẩn Hành ở đây, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ cô đàng hoàng.
Tống Cẩn Hành vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra người đàn ông trung niên, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi vừa từ khoang sau bước ra kia là đầu lĩnh của nhóm người này. Khẩu súng trong tay hắn vẫn không xê dịch một chút nào, nheo mắt đánh giá ông ta.
Mấy tay thủy thủ kia nhìn thấy đầu lĩnh của mình bước ra thì vội nhường đường, 'Đại ca, tên tiểu tử này kiêu ngạo quá mức, không dạy dỗ cho hắn một trận thì hắn còn chưa biết chúng ta là ai.'
'Đúng vậy, còn dám dùng súng chỉ vào anh em của chúng ta.'
Nhưng, ngay khi mắt người đầu lĩnh của bọn chúng tiếp xúc với ánh mắt của Tống Cẩn Hành, vẻ mặt khinh thường và kiêu ngạo của ông ta lập tức trở thành cung kính và khiếp sợ, 'Song...'
Nếu như không phải ông bị hoa mắt, vậy tức là người đàn ông trước mặt ông đây chính là Tống Cẩn Hành, ông trùm vũ khí tiếng tăm lừng lẫy cả hai phía hắc – bạch đấy sao? Hai năm trước nghe nói anh ta đã bị phía cảnh sát Mỹ tấn công và giết chết rồi, xem ra phía cảnh sát không bắt được người nên mới tung tin đồn thất thiệt này ra rồi.
Đám tiểu lâu la cả đời mới cũng chưa có cơ hội gặp được người mình sùng bái một lần, hôm nay được có cơ hội đứng trước mặt anh ta, bảo ông làm sao không kích động cho được?
Ông đã không có tâm tư đâu để tìm hiểu cô gái đông phương xinh đẹp đứng bên cạnh Song là ai rồi, chỉ dám dùng ánh mắt kích động nhìn người đàn ông như thiên thân đang đứng trước mặt mình.
'Đại ca, đại ca...'
Thấy đầu lĩnh của mình dường như bị khí thế của người đàn ông trước mặt dọa đến, mấy tay thủy thủ vội vàng đẩy vai ông một cái nhưng bị ông lập tức đẩy ra, 'Gọi cái gì mà gọi? Còn không mau cút hết cho tao? Nói cho chúng mày biết, đây mới là đại ca thực sự.'
Người đàn ông trung niên hoàn hồn lại hung hăng mắng cho bọn tay chân của mình một trận. Mấy tên thủy thủ tuy rằng còn chưa biết thân phận thực sự của Tống Cẩn Hành nhưng thấy thái độ của đại ca mình cung kính như vậy, xem ra không phải nhân vật tầm thường thì không dám nói gì thêm nữa.
Cũng may bọn họ chỉ chỉa súng vào hắn mà thôi, cũng không có hành động nào tổn thương thực sự bằng không, nói không chừng đại ca của bọn họ sẽ ném họ xuống biển cho cá mập ăn.
Còn Tống Cẩn Hành, khi nhìn thấy tình huống thay đổi hoàn toàn như vậy thì cũng không có phản ứng gì lớn nhưng trong đầu không ngừng quẩn quanh với những thông tin vừa nghe được. Người đàn ông này nhận ra hắn, còn gọi tên của hắn, hơn nữa thái độ đối với hắn lại cung kính như vậy nhưng hắn có thể bảo đảm, trong trí nhớ của mình chưa từng có bất kỳ thông tin gì liên quan đến người đàn ông này.
Trong ký ức của hắn chỉ có trí nhớ về khoảng thời gian sống trong căn cứ trên hòn đảo nhỏ kia, nhưng lần này chỉ mới ra khỏi đảo ngắn ngủi mấy ngày mà hắn đã nhận ra được một điều, cuộc sống của hắn thực ra còn nhiều điều, nhiều người rất đặc sắc mà hắn lại hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.
Nhất là từ khi cô gái đông phương đang đứng bên cạnh hắn đây xuất hiện trước mặt hắn thì trong đầu giống như có thứ gì đó cứ muốn xông ra, hiện giờ lại xuất hiện thêm một người đàn ông đầy nghi vấn thế này, thật sự khiến đầu óc hắn càng lúc càng cảm thấy rối rắm.