Ngoại truyện Độc gia sủng hôn

Chương 51: Ký ức mịt mờ (2)






P1 – Chương 51: Ký ức mịt mờ (2)


'Chắc không phải anh lại muốn bồi dưỡng ra một Lý Triết khác đấy chứ?' Giang Tâm Đóa liếc chồng một cái.


Phạm Trọng Nam đưa tay cọ nhẹ sóng mũi cô, 'Suy nghĩ nhiều quá rồi. Với cá tính của Giang Viễn Hàng, làm trợ lý cho anh không đến ba ngày thì đã bị đuổi rồi.'


Tiểu tử kia được nhà họ Giang cưng chiều từ nhỏ, tính tình không khỏi có chút kiêu ngạo, cho dù bây giờ đã thu liễm đi nhiều nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.


'Vậy còn em thì sao?'


'Em thích hợp làm ấm giường hơn.'


'Phạm tiên sinh, không phải anh giúp em làm ấm giường sao?'


'Không sao cả, giờ chúng ta về giường, đảm bảo đến khi em hài lòng mới thôi.' Hắn đứng dậy, bế bổng cô lên vững vàng bước ra ngoài.


'Mà này, lúc nãy mọi người bàn chuyện gì vậy?' Không chỉ mỗi mình Quan Mẫn Mẫn tò mò, thực ra Giang Tâm Đóa cũng rất muốn biết, chỉ là cô không sốt ruột như bạn mình mà thôi.


'Bí mật thương nghiệp.'


'Em cũng không có ý định đem mấy bí mật thương nghiệp đó của anh đi bán.' Giang Tâm Đóa bĩu môi.


'Vậy từ bao giờ thì em bắt đầu có hứng thú với mấy thứ đó?'


'Em chỉ hy vọng Dao Dao có đủ cha mẹ bên cạnh, cùng con bé lớn lên.' Giọng cô có một chút thất lạc.


Không chỉ là đứa nhỏ, cô cũng rất thương Chân Chân! Rõ ràng là hai người yêu nhau lại không thể ở bên nhau, cảm giác khổ sở chua xót đó tin rằng chỉ có những người đã từng trải qua mới biết được.


'Yên tâm đi, sẽ có.' Hắn cúi thấp đầu hôn lên trán cô, giọng an ủi.


Đúng lúc Phạm Trọng Nam định ôm bà xã yêu dấu về giường để "làm ấm giường" thì bị cú điện thoại của Vân Phi Dương ngăn lại, trong điện thoại hắn thông báo, Tống Cẩn Hành đã mang theo Phạm Tuyết Chân rời khỏi Luân Đôn trong đêm.


Tên kia tốc độ quả thực nhanh kinh người, hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn và mọi người. Theo dự đoán của bọn họ, Tống Cẩn Hành ít nhất sẽ lưu lại nơi này ba ngày hoặc hơn, ít ra cũng phải đợi cho đến khi Vân Phi Dương xuất hiện nhưng kết quả này, thực sự khiến hắn ngạc nhiên.


Đương nhiên, Vân Phi Dương đúng là có xuất hiện, chỉ có điều Tống Cẩn Hành không nhận ra mà thôi. Mất trí nhớ chuyện này thật sự không phải chuyện tốt, ngay cả người bạn hợp tác mười mấy năm hắn cũng không nhận ra.


Vì để kịp đuổi theo hai người, Phạm Trọng Nam lập tức điều một chiếc trực thăng sau đó cùng Vân Phi Dương bay thẳng đến Liverpool.


Trong suốt quãng đường hơn hai trăm dặm từ Luân Đôn đến Liverpool, dưới tình huống bình thường lái xe sẽ mất khoảng hai giờ đồng hồ nhưng James chỉ cần một tiếng rưỡi đã đến được bến tàu nơi họ đã dự tính trước.


Đến nơi, James xuống xe, giúp ông chủ của mình mở cửa, lập tức, mùi vị mằn mặn của biển lập tức tràn vào trong xe.


Tống Cẩn Hành ôm Phạm Tuyết Chân vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh xuống xe, chân vừa mới đạp đất thì một giọng nhàn nhạt đã từ sau lưng truyền đến thật rõ ràng, 'Song, không chào mà từ biệt thế này, hình như không được tốt lắm thì phải?'


Smith vừa nói vừa từ trong một góc khuất bước ra, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt thường thấy nhưng đáy mắt lại thoáng qua một tia ác độc không thường thấy mà sau lưng ông ta là không ít những quân nhân toàn thân từ trên xuống dưới đều được vũ trang kỹ lưỡng, trên tay là những khẩu súng trường đặc chế của quân đội.


'Tôi quay về đảo chẳng lẽ cũng cần phải báo cáo với ông sao?' Tống Cẩn Hành liếc nhìn Smith một cái sau đó dời mắt sang những người quân nhân đứng sau lưng ông, lúc này lão hồ ly này bắt đầu trở mặt với hắn đây sao?


'Đúng là không cần. Nhưng cô gái đi cùng với cậu thì phải lưu lại cho tôi.'


Tống Cẩn Hành nheo mắt một cách nguy hiểm. Hắn tưởng rằng chiều nay hai người đã bàn bạc chuyện này xong rồi, 'Nếu như tôi không đồng ý?' Tống Cẩn Hành cúi đầu nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn lúc này vẫn còn tái nhợt của vật nhỏ đang an tĩnh ngủ trong lòng mình, cô đã là vật sở hữu của hắn, hắn nhất định phải đưa cô cùng mình trở về đảo, cho dù phải cùng Smith trở mặt, cho dù phải cùng đám lính của ông ta ác chiến một trận hắn cũng không hối hận.


'Vậy chúng tôi chỉ đành làm việc theo lệnh.' Smith vừa nói vừa mở chốt an toàn của cây súng trên tay mình. Căn cứ trên đảo tuyệt đối không thể để bất kỳ người nào lên đó khi chưa có sự cho phép của cấp trên.


Cho dù là bởi vì có được phần tư liệu quan trọng kia cũng vậy, họ đã cho Tống Cẩn Hành dùng thuốc trong hai năm qua chính là để hắn phục tùng mệnh lệnh của căn cứ. Mà thực tế đã chứng minh, hai năm qua những gì hắn đã làm khiến bọn họ cực kỳ hài lòng, thật không ngờ chỉ cho hắn ra khỏi căn cứ một lần, vừa vào đến đất liền thì hắn đã vì một cô gái mà khiến mọi chuyện đều đi chệch quỹ đạo.


Điều này họ tuyệt đối không cho phép! Nếu như Tống Cẩn Hành sau khi mất đi trí nhớ không còn có chút tác dụng nào, vậy bọn họ cũng chỉ đành tiếc nuối để hắn biến mất khỏi cõi đời này.


'Chỉ bằng vào bọn họ?' Tống Cẩn Hành cuồng vọng nhìn một lần nữa những người đàn ông cầm súng đứng sau lưng Smith, nếu như không phải vì trong tay đang bận ôm cô gái nhỏ kia, chỉ bằng vào những người này làm sao có thể là đối thủ của hắn.


'Đương nhiên không phải.' Smith nhìn về phía James đang đứng sau lưng Tống Cẩn Hành mỉm cười, lúc này cây súng trong tay James cũng đồng thời chỉ thẳng vào đầu hắn.


Tống Cẩn Hành lúc này mới nhận ra nguy cơ đang gần mình trong gang tấc nhưng vẫn không chút bối rối, đôi môi lạnh lùng bật ra một tràng cười cuồng vọng, trong đêm vắng, tiếng cười của hắn vang vọng thật lâu...


Smith nheo mắt lại, tên này, bọn họ vẫn quá xem thường hắn rồi.


Rõ ràng là đã mất đi trí nhớ nhưng bản tính khó thuần phục của hắn vẫn còn nguyên đó. Hắn rõ ràng là chẳng để mắt đến gì cả, căn bản là không chấp nhận sự uy hiếp của bất kỳ ai.


Mà ông ta, có phải nên ra tay rồi không?


Chính lúc này đây, trên không trung truyền đến những tiếng phành phạch, là tiếng cánh máy bay trực thăng. Chẳng lẽ là cảnh sát hay quân đội đến hỗ trợ họ hay không?


Còn Song, hôm nay bất luận thế nào cũng chỉ có hai con đường để đi, một là để cô gái kia lại, con đường thứ hai chính là ôm cô ta cùng đi tìm chét.


Tuy rằng hai loại kết quả này đều không phải thứ ông ta muốn nhìn thấy, nhưng ông cũng không còn cách nào.


Trong lúc Smith còn đang ngổn ngang với bao nhiêu suy nghĩ thì từ trên không trung đã truyền đến tiếng đạn bay xé không gian, trong đêm tối, tiếng đạn bay nghe càng thêm chối tai.


'Ông chủ, lập tức xuống tàu ngầm.' James dùng giọng chỉ có Tống Cẩn Hành nghe được nói với hắn.


Bất luận người trên máy bay là địch hay bạn thì ông chủ với cô gái đông phương kia đều cần phải lập tức rời đi, số vũ khí trong tay bọn người kia cũng đủ khiến thân thể ba người trở thành tổ ong.


Mà người trên máy bay trực thăng lúc này cũng đã bắt đầu điên cuồng nổ súng về phía đám quân nhân và cả Smith.


'Song, thực xin lỗi.'


Khi Smith đã nhận ra một cách hết sức rõ ràng là người đến không phải là đồng minh của mình thì lập tức nổ súng về phía Tống Cẩn Hành.


Mọi chuyện xảy ra gần như chỉ trong một tích tắc.


Tống Cẩn Hành ôm Phạm Tuyết Chân khom người vượt qua đầu xe, James thì ở bên cạnh yểm trợ, vừa bắn trả về phía Smith vừa hộ tống cho ông chủ mình chạy về phía bến tàu, chiếc tàu ngầm của họ đã chờ sẵn ở đó từ lâu.


'James, cái tên phản bội này!' Sau khi Smith suýt nữa thì bị James bắn trúng thì tức tối mắng ầm lên, ông hoàn toàn không thể ngờ cái tên mà căn cứ nuôi dưỡng mười mấy năm đến lúc lâm trận lại phản bội.


Trong hàng loạt tiếng súng rền vang, Tống Cẩn Hành lúc này đã thành công ôm Phạm Tuyết Chân lùi về đến bến tàu, chiếc tàu ngầm của họ lúc này đã dần dần nổi lên mặt nước, lúc bọn họ cùng nhảy xuống tàu, Phạm Tuyết Chân bị tiếng súng vang rền làm cho giật mình tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn toàn cảnh trước mắt rồi rất nhanh hiểu được, hắn đây là muốn đưa cô cùng nhau chạy trốn đúng không?


Người của Smith lúc này đã bị những người trên chiếc trực thăng kia tiêu diệt sạch sau đó chiếc trực thăng từ từ hạ cánh, dẫn đầu từ trên máy bay bước xuống là Vân Phi Dương, trên tay vẫn còn cầm một cây súng trường đặc chế.