Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 107: Chương 80




Cả người Tống Nam Thời đều choáng váng.

Từ sau khi biết tất cả những người bên cạnh mình đều là vai chính còn mình là người qua đường Giáp hãm hại vai chính tìm đường chết, nguyện vọng cả đời của Tống Nam Thời chính là an yên sống thọ rồi chết tại nhà, thành thật tránh xa vai chính.

Sau đó đời này đừng đi thông đồng với nhân vật ác gì, tâm vai ác quá sâu, nàng không nắm được.

Nhưng hiện tại nàng không chỉ thông đồng mà còn không giống thông đồng…

Không… lần này hẳn là vai ác thông đồng với nàng.

Tưởng tượng như vậy, cả người Tống Nam Thời đều không ổn.

Trong nguyên tác là nàng thông đồng cấu kết với vai ác làm chuyện xấu, ở đây là vai ác chủ động thông đồng với nàng. Đây chẳng lẽ là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa vai ác và nhân vật làm nền.

Đầu Tống Nam Thời ong ong, cả người đều đã tê dại.

Đầu óc nói cho nàng biết, hiện giờ nàng nên ngồi xuống phân tích một chút về sự giống nhau giữa Vân Chỉ Phong hiện tại và Vân Ma trong nguyên tác, đánh giá một chút xem liệu hắn còn nguy cớ hóa ác hay không, sau đó lại bình tĩnh quyết định mình có nên rời xa hắn không để lại dấu vết không.

Nhưng hiện giờ đầu óc nàng giống như bị lừa huynh gặm, ý nghĩ ngập tràn trong đầu nàng đều là hiện giờ nàng phải đi gặp Vân Chỉ Phong.

Nàng cũng không biết tại sao nàng muốn đi gặp ngay sau khi vừa tách khỏi hắn, hay ở hiện tại khi nàng đột nhiên phát hiện Vân Chỉ Phong là vai ác trong nguyên tác.

Nhưng nàng không hiểu sao lại có loại xúc động như vậy, dường như nàng không đi gặp hắn thì Vân Chỉ Phong vừa mới về cùng nàng sẽ biến thành Vân Ma trong nguyên tác ngay vào ngày mai.

Tống Nam Thời cất bước chạy ra bên ngoài.

Một đường chạy như điên.

Chạy như điên trên đường, trong đầu Tống Nam Thời nhanh chóng hiện lên những tình tiết liên quan tới “Vân Ma” trong truyền thuyết.

Sau khi Vân Ma trong nguyên tác bị gia tộc phản bội, vài lần sống sót trong gang tấc, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mới tìm được một con đường sống.

Nhưng khi nàng gặp Vân Chỉ Phong lần đầu tiên, hắn đang bày gian hàng bán da lông dã thú, mặt lạnh như ai đó thiếu hắn xấp xỉ một ngàn vạn.

Vân Ma trong nguyên tác sau khi nhập ma bị người ta nhìn thấy diệt toàn bộ tộc của chính mình, cả người là máu đứng trên biển máu núi xác, bên cạnh không có một người còn sống.

Nhưng Vân Chỉ Phong mà nàng biết đã mua một con lừa bình thường bị người ta lừa năm mươi linh thạch, sau đó còn không tìm người ta để gây sự, cuối cùng còn nghĩ mình đã học được cách chém giá.

Vân Ma trong nguyên tác là kẻ thù không đội trời chung với Long Ngạo Thiên, không một ai biết thù hận này từ đâu mà ra, dường như hắn đã nhắm vào Long Ngạo Thiên không biết từ bao giờ.

Nhưng Vân Chỉ Phong mà nàng biết sẽ gọi đại sư huynh Long Ngạo Thiên của nàng là Giang huynh đệ khi vui vẻ, và thầm khinh thường Giang Tịch vì đầu óc đơn giản khi không vui.

Tình tiết trong nguyên tác cùng Vân Chỉ Phong mà Tống Nam Thời biết lần lượt hiện lên trong đầu nàng, Tống Nam Thời cảm thấy nguyên tác đang miêu tả một người mà nàng hoàn toàn không biết.

Vân Chỉ Phong mà nàng biết đang bắt đầu làm nhiệm vụ để kiếm tiền.

Hắn thậm chí còn có mệnh vượng thê.

Tống Nam Thời nghĩ đến hai chữ “Vượng thê” này, tự nhiên cảm thấy tâm trí mình đã ổn định rồi, một hơi vọt tới trước cửa phòng Vân Chỉ Phong, gõ cửa.

Gõ một, hai lần, vậy mà không ai mở?

Tống Nam Thời bắt đầu hơi thấp thỏm, sợ rằng nếu mình không nhìn hắn trong chốc lát, hắn quay đầu sẽ biến thành Vân Ma.

Ngay vào lúc nàng đang suy nghĩ miên man, Chư Tụ ở căn phòng cách đó không xa thò đầu ra ngoài cửa sổ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, cực kỳ sốt sắng nói: “Sư muội, muội tìm Vân Chỉ Phong à?”

Tống Nam Thời: “Đúng rồi!”

Chư Tụ không biết nghĩ tới cái gì, rất hưng phấn, lập tức chỉ về phía phòng bếp, nói: “Tỷ thấy hắn đi đến phòng bếp, mau đi, mau đi!”

Tống Nam Thời xoay người phất tay: “Cảm ơn tỷ!”

Trên đường đi tới phòng bếp, Tống Nam Thời bình tĩnh lại, đột nhiên bật cười.

Trong nguyên tác hiện tại phải là nhị sư tỷ ngược luyến tình thâm nào có tâm tư nhiều chuyện với nàng, Vân Chỉ Phong với ý chí kiếm tiền đầy đầu có thể đảo mắt biến thành Vân Ma à?

Nàng sải bước đi về phía phòng bếp, thấy cửa phòng bếp đóng lại, theo bản năng duỗi tay đẩy cửa phòng ra.

Sau đó đúng lúc đối mặt với Vân Chỉ Phong đang cầm một con dao phay trong tay.

Ánh sáng lạnh lẽo từ con dao phay sánh cùng ngọn nến lung linh trong bếp, tự nhiên có một loại ánh sáng chập chờn quỷ dị. Tống Nam Thời vừa nhớ đến biệt danh “Vân Ma” suýt chút nữa cho rằng thật sự nhìn thấy kẻ sát nhân.

Sau đó tầm mắt di chuyển xuống dưới, kẻ sát nhân mặc một cái tạp dề hoa, dưới tay hắn là củ cải đã được cắt lát mỏng.

Nồi nước nóng bên cạnh vẫn còn nổi bọt lăn tăn.

Hai người đối diện nhìn nhau qua làn hơi bay lên từ nồi.

Tống Nam Thời quả thật còn sững sờ hơn cả khi mới vừa phát hiện ra hắn là vai ác trong nguyên tác, theo bản năng hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Vân Chỉ Phong cũng theo bản năng giơ bên tay không thái củ cải: “Chuẩn bị nấu canh củ cải, ngươi muốn ăn không?”

Tống Nam Thời càng ngốc hơn: “Ngươi còn biết nấu cơm?” Không phải trước kia hắn là đại thiếu gia sao?

“Vân Ma” trong nguyên tác: “… Không, nhưng ta cảm thấy, nếu đã mở đầu một thời kỳ mới, bước tiếp theo phải giảm chi tiêu.”

Nói cách khác là tiết kiệm tiền.

Tống Nam Thời: “… À.”

Không biết tại sao, tất cả ý nghĩ trong đầu nàng đều biến mất khi hắn thái củ cải.

Vân Chỉ Phong không biết nàng đột nhiên tới làm gì, lại hỏi: “Ngươi có muốn một chút củ cải không?”

Lúc này nước vừa hay sôi, Vân Chỉ Phong cầm đống củ cải được thái lộn xộn thả vào trong nước, sau đó cau mày tại chỗ tìm gia vị trong phòng bếp.

Tống Nam Thời: “… Ta cảm thấy không được.”

Vân Chỉ Phong nhìn nồi của mình rồi lại nhìn nàng, bảo đảm: “Trước lạ sau quen, ta sẽ luyện tập tay nghề thật thành thạo.”

Tống Nam Thời theo bản năng nghĩ, hắn là đại thiếu gia không biết nấu cơm, nhưng nàng đã nghèo từ nhỏ, vì sống tạm nên làm được cơm không gây độc chết người là được, nhưng nếu hắn chủ động đề cập tới chuyện luyện tập tay nghề, như vậy về sau hai người…

Phi phi phi!

Hắn là vai ác trong nguyên tác, vai ác đó! Ngươi và hắn nói chuyện sau này cái gì!

Bây giờ chính sự quan trọng nhất!

Nhưng mà hắn còn có mệnh vượng thê…

Đầu óc Tống Nam Thời như bị chập mạch.

Vẫn là Vân Chỉ Phong vòng về chủ đề chính.

Hắn nói: “Tại sao bây giờ ngươi lại đột nhiên tới đây, có chuyện quan trọng gì?”

Chuyện quan trọng?

Nhìn xem ngươi có bị biến thành “Vân Ma” hay không thì có tính là chuyện quan trọng không?

Nhưng đương nhiên nàng không thể nói vậy.

Chẳng qua hiện giờ muốn tìm một chuyện quan trọng để nói…

Nàng còn chưa chuẩn bị được.

Tống Nam Thời im lặng một lát, bình tĩnh mở miệng: “Ngươi đoán xem.”

Vân Chỉ Phong: “…”

Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Tống Nam Thời một lúc lâu, nhìn đến nỗi Tống Nam Thời không khỏi căng thẳng.

Sau đó hắn chậm rãi mở miệng: “Chẳng lẽ ngươi…”

Tống Nam Thời theo bản năng trở nên lo lắng.

Vân Chỉ Phong tiếp tục: “Muốn nhận tiền thưởng hôm nay?”

Tống Nam Thời: “…”

“Đúng rồi!” Nàng bình tĩnh nói: “Ta chính là muốn tiền thưởng.”

Vân Chỉ Phong lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên là như thế.”

Hắn cũng mặc kệ canh củ cải của mình, tùy tiện cởi tạp dề rồi đi ra ngoài theo nàng.

Tống Nam Thời tự nhiên cảm thấy, khi người này cởi tạp dề… trông cũng đẹp.

Chính sự, chính sự!

Tống Nam Thời bình tĩnh một chút thì thấy Vân Chỉ Phong lại bắt đầu lấy nhẫn trữ vật.

Nàng lật đổ kết luận vừa rồi, cảm thấy rõ ràng là khi hắn bỏ tiền ra mới là đẹp trai nhất.

Vân Chỉ Phong lấy một túi linh thạch ra, đưa qua: “Nhiệm vụ hôm nay ngươi đều giúp ta, cho nên vẫn theo quy tắc cũ, đây là một nửa tiền thưởng.”

Tống Nam Thời nhìn túi trữ vật hắn vừa giơ ra, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng khi nhận.

Nói thật, ngoại trừ hỗ trợ mấy nhiệm vụ linh tinh ra, những việc khác thì nàng không làm gì.

Nhưng nàng cúi đầu vừa thấy số lượng trong túi trữ vật…

Tống Nam Thời bình tĩnh nhận lấy: “Cảm ơn!”

Nàng làm như hôm nay tới đây một chuyến chính là vì tìm hắn muốn một nửa số tiền thưởng, cầm linh thạch theo bản năng xoay người muốn chạy.

Mới vừa xoay người đột nhiên nhớ tới, không đúng, nàng không phải thật sự tới lấy tiền.

Nàng suy nghĩ một lát, đột nhiên xoay người, đi hai bước đến trước mặt Vân Chỉ Phong, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Vân Chỉ Phong, hiện giờ ngươi rất tốt, tiếp tục giữ vững!”

Vân Chỉ Phong chính là Vân Chỉ Phong.

“Vân Ma” trong nguyên tác kia, không hợp với hắn.

Tống Nam Thời dường như đã bình ổn tâm trí, bước chân rời đi cũng nhẹ nhàng hơn.

Nhưng Vân Chỉ Phong lại hiểu sai.

Như vậy đã rất tốt rồi sao?

Chẳng lẽ ý nàng là, thích mình tiếp tục nhận nhiệm vụ kiếm tiền?

Vân Chỉ Phong nhìn bóng dáng nàng, như suy tư điều gì.



Khi Tống Nam Thời trở về, nhị sư tỷ còn dựa vào cửa sổ, chốc chốc nhìn quyển sách trong tay mình, chốc chốc lại thăm dò nhìn ra ngoài, rất bận rộn.

Khi nhìn thấy Tống Nam Thời, hai mắt nàng ấy sáng lên, cực kỳ hào hứng hỏi: “Sư muội, tìm thấy rồi sao?”

Tống Nam Thời liếc nhìn nàng ấy một cái, còn chưa thấy rõ vẻ mặt kỳ lạ của nàng ấy, đã thấy bìa quyển sách trong tay nàng ấy.

Ma đầu bá đạo yêu ta

Tống Nam Thời: “…”

Thật không hổ là nữ chính truyện theo đuổi trả giá đắt, đọc truyện cũng phải đặc sắc như vậy.

Nhị sư tỷ đã nhận ra ánh mắt nàng, ngượng ngùng cười, nhanh chóng cất sách đi, giải thích: “Tỷ chỉ tùy tiện xem thôi.”

Tống Nam Thời mỉm cười.

Nàng đang muốn đối phó với đầu óc nhiều chuyện của nhị sư tỷ thì đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.

Nhị sư tỷ của nàng sống lại.

Như vậy nàng ấy nhất định cũng nhận ra Vân Chỉ Phong.

Tống Nam Thời như suy nghĩ điều gì.

Nói thật ra thì nàng vẫn luôn không muốn nghiêm túc suy nghĩ chuyện nhị sư tỷ sống lại.

Bởi vì nàng cảm thấy càng nghĩ càng thấy ớn.

Nguyên tác là nguyên tác, nhưng hiện giờ thế giới này là sản phẩm được ghép lại bởi ba cuốn tiểu thuyết.

Còn nàng là một người xuyên vào.

Nếu nhị sư tỷ sống lại, “Tống Nam Thời” mà nàng ấy nhìn thấy ở kiếp trước là Tống Nam Thời cấu kết với vai ác ám hại đại sư huynh trong nguyên tác hay là nàng của hiện tại?

Nếu là người ở vế đầu, tại sao nàng ấy không phát hiện ra Tống Nam Thời của hiện tại cùng với trước khi sống lại lại khác nhau một trời một vực chứ?

Nếu như theo vế sau…

Tống Nam Thời càng không muốn biết.

Nàng là một thầy bói, nhưng nàng không muốn nghe số phận của mình từ miệng một người sống lại lần nữa.

Còn nữa… nếu như sư tỷ của “Tống Nam Thời” ở kiếp trước cũng là nàng ấy, sao nàng ấy có thể để Vân Chỉ Phong trở thành “Vân Ma”?

Tống Nam Thời rất muốn hỏi về chuyện sư tỷ của nàng ở kiếp trước, nhưng nàng không thể nói thẳng “Tỷ đã sống lại lần nữa vậy tỷ nói cho muội biết về kiếp trước đi.”

Vì thế nàng im lặng một lát, bình tĩnh hỏi: “Tiểu thuyết mà sư tỷ vừa xem thế nào?”

Ma đầu bá đạo yêu ta, Vân Chỉ Phong trong nguyên tác cũng là ma đầu!

Nói không chừng nàng ấy còn có thể nói bóng nói gió một số điều gì đó.

Sau đó nàng nghe thấy Chư Tụ nói: “Muội nói cái này sao, rất hay.”

Tống Nam Thời dẫn dắt từng bước: “Vậy tỷ có ý kiến gì về trình độ của ma đầu không?”

Chư Tụ không chút do dự: “Nam nữ chính là trời sinh một đôi.”

Tống Nam Thời: “…”

Thôi vậy.

Hóa ra nhị sư tỷ này của nàng là đồ yêu đương mù quáng, hiện giờ đang tiến hóa.

Tiến hóa thành ghép CP mù quáng.

Tống Nam Thời không chút do dự: “Chào nhị sư tỷ, hẹn gặp lại nhị sư tỷ!”

Mau mau chuồn thôi.

Chư Tụ lưu luyến không rời nhìn theo bóng nàng, cầm quyển sách lên đọc tiếp.

Nàng ấy có một vài suy nghĩ giống Tống Nam Thời.

Vân Chỉ Phong là ma đầu, nam chính trong tiểu thuyết cũng là ma đầu.

Nếu hiện giờ còn không thấy Vân Ma và sư muội của nàng ấy thành cặp đôi, vậy phải tìm ma đầu khác làm đối tượng thôi!

Đây gọi là thực phẩm dinh dưỡng thay thế bữa ăn!



Tống Nam Thời hoàn toàn không biết sư tỷ mình đang muốn tạo tài liệu thay thế bữa ăn sau lưng mình, sau khi nàng trở về phòng thì sắp xếp lại mọi việc một lượt.

“Vân Ma” trong nguyên tác chính là Vân Chỉ Phong, tám phần là ván đã đóng thuyền.

Như vậy dựa vào tuyến thời gian trong nguyên tác, lần đầu tiên khi nàng gặp Vân Chỉ Phong, có lẽ là khi Vân Chỉ Phong vừa mới bị gia tộc phản bội, bỏ trốn.

Trong nguyên tác không viết “Vân Ma” chạy trốn thế nào, dù sao đó cũng là sân nhà của Long Ngạo Thiên.

Chỉ viết Vân Ma thoát chết trong gang tấc vài lần, sau khi tẩu hỏa nhập ma thì hóa ác.

Đúng lúc, khi Tống Nam Thời gặp hắn, quả thật hắn đang bị trọng thương.

Tống Nam Thời tưởng tượng một chút, dựa vào trạng thái của hắn ngay lúc đó, nếu lại đụng phải một lượng lớn truy binh của Vân gia, vì chạy trốn mà hắn tăng cường tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma, cũng không phải không có khả năng.

À đúng rồi, nàng quả thật đã gặp phải truy binh của Vân gia ở trấn Tiên Duyên, chẳng qua những truy binh đó đã bị nàng báo cáo Chấp Pháp Đường bắt đi rồi.

Hơn nữa trong bụng lừa huynh còn có Kỳ Lân Huyết Ngọc, nàng đưa theo Vân Chỉ Phong vào bí cảnh Bạch Ngô, khi hai người mắc kẹt trong bí cảnh bị sụp đổ, nàng trời xui đất khiến đã bỏ huyết ngọc ra.

Vết thương của Vân Chỉ Phong đã ổn hơn phân nửa.

Tống Nam Thời đột nhiên nhớ tới, ban đầu quẻ mà nàng tính cho Vân Chỉ Phong là quẻ chết, nhưng sau khi ra khỏi bí cảnh Bạch Ngô, quẻ tượng kia đã biến từ chết thành sống.

Tim Tống Nam Thời đập thình thịch.

Nàng không khỏi nghĩ, nhỡ đâu lúc ấy nàng không gặp Vân Chỉ Phong thì sao?

Nàng không gặp được Vân Chỉ Phong thì sẽ không chú ý nhiều người khả nghi ở trấn Tiên Duyên, không có Chấp Pháp Đường ra tay, truy binh của Vân gia càng có nhiều thời gian lục soát.

Cho dù Vân Chỉ Phong thoát khỏi cuộc truy bắt, nhưng nàng nhớ rõ, sát thủ đầu tiên bọn họ bán vào nhà hỏa táng của nhị sư tỷ chính là tên đã nhận tiền thưởng để giết Vân Chỉ Phong.

Gã đã phát hiện ra Vân Chỉ Phong, nếu Tống Nam Thời không đúng lúc đi qua, một khi Vân Chỉ Phong vận dụng linh lực đối phó với gã thì sẽ bị Vân gia phát hiện.

Tống Nam Thời tính tới tính lui, đột nhiên cảm thấy, Vân Chỉ Phong trong nguyên tác tẩu hỏa nhập ma, có lẽ chính là ở trấn Tiên Duyên.

Nhưng nàng đã gặp được hắn.

Nàng gặp được hắn, nhúng tay vào chuyện của hắn, đúng lúc có Kỳ Lân Huyết Ngọc.

Sống sót trong gang tấc.

May mà nàng gặp được hắn.

Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm, cho đến giờ phút này nàng mới phát hiện ra sau lưng nàng đã toát mồ hôi lạnh.

Nhưng không phải do nàng kinh hãi.

Nàng chỉ cần nghĩ nếu như lúc trước mình không để ý những người khả nghi ở trấn Tiên Duyên như vậy, nếu như khi nhìn thấy sát thủ kia đuổi giết Vân Chỉ Phong thì quay đầu rời đi, hiện tại có khả năng Vân Chỉ Phong chính là Vân Ma, nàng lập tức không nhịn được kinh hãi.

Chỉ kém một chút như vậy thôi.

Tống Nam Thời dứt khoát nằm ngửa trên giường, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

May mắn, may mắn là hiện tại Vân Chỉ Phong còn hầm canh trong bếp.

Trong nguyên tác, sau khi Vân Ma tẩu hỏa nhập ma, có người nhìn thấy hắn diệt trừ Vân gia, toàn bộ Vân gia tang thương như lò sát sinh.

Tống Nam Thời suy nghĩ, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Vân Chỉ Phong diệt môn.

Bởi vì Vân Chỉ Phong mà nàng biết không phải người như vậy.

Vân gia phản bội hắn, nhưng cho dù đã tới thành Trung Châu, hắn cũng chưa từng nói một lần về ân oán cá nhân của mình và Vân gia.

Mà nay Vân gia bại trận, ngược lại tường vốn nên để mọi người đẩy, ngoài việc bồi thường tài sản Vân gia cho dân chúng Trung Châu thì hắn không làm chuyện gì khác.

Vân Chỉ Phong mà nàng biết không cực đoan như vậy.

Vậy “Vân Ma” nàng không biết sẽ cực đoan như vậy ư?

Tẩu hỏa nhập ma sẽ khiến tính cách một người hoàn toàn thay đổi sao?

Tống Nam Thời không biết, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới Ngung Điểu ở thành Trung Châu.

Lần này bọn họ tới, Ngung Điểu đã có phần không chịu khống chế. Nếu như không có bọn họ trong nguyên tác, như vậy Ngung Điểu hoàn toàn mất khống chế, Vân gia chơi với lửa có ngày cháy còn cách bao xa?

Tống Nam Thời không muốn bào chữa cho Vân Chỉ Phong trong nguyên tác, nhưng nàng cảm thấy không thể giải thích được việc diệt môn là Vân Chỉ Phong làm hay là Vân gia tự làm tự chịu, còn cần thảo luận thêm.

Mà nếu như Vân gia trong nguyên tác thật sự bị Ngung Điểu giết, các thế gia khác ở Trung Châu vì che giấu bí mật Ngung Điểu, cái nồi diệt môn kia, sợ là chỉ có thể đội lên đầu Vân Chỉ Phong.

Má nó! Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy “Vân Ma” trong nguyên tác kia khá là thảm.

Vào lúc này, bên ngoài có một tiếng vang lớn, Tống Nam Thời giật mình, vội vàng đứng dậy xem sao, mới vừa mở cửa thì thấy Diệp Lê Châu hô to gọi nhỏ: “Vân Chỉ Phong nấu cơm làm nổ bếp rồi!”

Ngay lập tức, mọi người thò đầu ra.

Mặt Vân Chỉ Phong dính đầy tro bụi, lạnh mặt đứng ở đằng sau Diệp Lê Châu.

Dấu chấm hỏi hiện lên đầy trán Tống Nam Thời, không thể nào tưởng tượng được sao hầm canh củ cải mà làm nổ bếp được.

Lúc này, kẻ thu tiền - Diệp Tần Châu đã mau chóng đi ra, che ngực ho khan nói: “Vân huynh, tiền tu sửa phòng bếp…”

Vân Chỉ Phong nhìn về phía Tống Nam Thời theo bản năng, có chút cẩn thận.

Nếu là lúc trước, không chừng Tống Nam Thời muốn mắng hắn hai câu.

Nhưng hiện tại Tống Nam Thời cực kỳ khoan dung.

Có thể sống đã không tệ, thân thể và tinh thần khỏe mạnh sống càng tốt hơn, nhỡ đâu mắng hắn khiến hắn bị nhập ma thì làm sao giờ?

Nàng phải bảo vệ tâm hồn yếu ớt của Vân Chỉ Phong.

Vì thế nàng dịu dàng nói: “Ngươi đừng lo lắng.”

Sau đó nhẹ nhàng nhìn về phía Diệp Tần Châu: “Tu sửa thì tu sửa, chúng ta là người quen cũ, lấy rẻ một chút.”

Ngay lập tức, mọi người đều choáng váng.

Đây là Tống Nam Thời???

Tống Nam Thời, ngươi bị sao vậy Tống Nam Thời?

Vân Chỉ Phong càng ngốc hơn.

Tống Nam Thời còn chê bai hắn phá của hôm qua đột nhiên dịu dàng như vậy…

Vân Chỉ Phong cảm thấy sợ hãi.

Phản ứng đầu tiên của hắn thậm chí là có phải hắn bị bệnh nan y, không sống đến ngày mai hay không?

Trong tiểu viện yên tĩnh, Vân Chỉ Phong cẩn thận nói: “Tống Nam Thời, ngươi không mắng ta à?”

Tống Nam Thời cười nhẹ nhàng nói: “Tại sao ta phải mắng ngươi?”

Vân Chỉ Phong im lặng một lát, thử làm đổ bình hoa bên cửa sổ.

“Choang.”

Vỡ nát tan.

Vẻ mặt Tống Nam Thời lập tức thay đổi.

Nàng hít sâu một hơi: “Vân Chỉ Phong! Có phải ngươi bị bệnh hay không!”

Vân Chỉ Phong thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, những người khác cũng không khỏi vui mừng khôn xiết, tiểu viện yên tĩnh giống như sống lại một lần nữa.

Diệp Tần Châu thậm chí nói: “Tống Nam Thời vẫn bình thường! Thật tốt quá! Hôm nay ta vui, không cần đền tiền bình hoa này!”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng hít sâu một hơi, “Ầm” một tiếng đóng cửa sổ lại.

Vào giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy cả cái tiểu viện này đều có bệnh!

Còn bảo vệ tâm hồn yếu ớt của Vân Chỉ Phong gì chứ, tự hắn bảo vệ đi!

Tống Nam Thời nổi giận đùng đùng nằm lên giường.

Sau đó nàng nhớ tới, ủa? Có phải ban đầu nàng tính rời xa vai ác sống thọ và chết tại nhà không?

.. Thôi, Vân Chỉ Phong là Vân Chỉ Phong, Vân Ma là Vân Ma, Vân Chỉ Phong đâu tính là vai ác.

Ngủ.

Sau đó vào lúc ban đêm, nàng nằm mơ cả đêm, nội dung cảnh trong mơ là “Ma đầu bá đạo yêu ta.”

Vân Chỉ Phong trong mơ nhếch miệng cười với nàng, “Nữ nhân, ngươi đã hấp dẫn sự chú ý của ta.”

Trong chốc lát hắn lại điên cuồng hô to: “Ngươi cho rằng mình đang từ chối tình yêu của ai! Ngươi đang từ chối tình yêu của ma đầu đó!”

… Kinh khủng đến nỗi khiến Tống Nam Thời bị dọa tỉnh.

Nàng uể oải đứng dậy đi trong viện, nhìn thấy Vân Chỉ Phong luyện kiếm.

Nàng không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút.

Vẫn tốt, vẫn tốt, đang bình thường,

Nếu Vân Chỉ Phong bình thường kia là “Ma đầu bá đạo” thì sao?

Rất lạ nha, muốn xem thử.

Sau đó nàng đi qua, thấy Vân Chỉ Phong ngừng lại, nói: “Vân Chỉ Phong, ngươi có thể cười một cái cho ta xem không?”

Cười… một cái?

Vân Chỉ Phong hoàn toàn mờ mịt.

Tống Nam Thời coi như mặt hắn lộ ra một nụ cười nhếch mép tiêu chuẩn.

“Cứ như vậy.”

Vân Chỉ Phong: “…”

Hắn giơ tay sờ sờ trán Tống Nam Thời với vẻ mặt sầu lo.

Tống Nam Thời lập tức ngây người, lại nghe thấy hắn lẩm bẩm: “… Cũng không phải sốt.”

“Tại sao lại váng đầu thế?”

Tống Nam Thời: “…”