Ngoại Tình

Chương 40




Cộng thêm cả tôi nữa thì cuộc gặp mặt hôm nay gồm ba người, Tiểu Binh tuyệt đối sẽ không dẫn bạn trai mình đến đây đâu, cho nên chỉ có ba chúng tôi nói chuyện thôi. Vương Nhâm thì sao? Mục đích gã gặp mặt hôm nay là gì, sao phải tìm đến tôi. Tôi không hỏi Phương Vi Chu có đi không, bởi có hỏi hắn cũng sẽ không đi, huống chi hắn còn có chuyện phải làm nữa.

Tôi hơi khó chịu nhưng vẫn mỉm cười, tôi nói: “Tôi vừa tới thôi, sao lại thành ngồi phòng VIP rồi?”

Đường lâp mới nói: “Tôi vừa mới gặp Vương Nhâm, không phải mấy cậu luôn hội chung với nhau sao? Tuy rằng lần này không giống vui chơi lắm.” lại cười nói: “Sao nào? Có bạn gái mới à? Vì một đứa con gái mà không được ra ngoài chơi sao? Không nghẹn đến chết chứ? Ngày mai là cuối tuần rồi, tìm một đống bạn bè đến đây mà chơi.”

Hắn cười sảng khoái, tôi cũng cười nhưng hơi cứng ngắc. Lại nghe hắn nói tiếp: “Đúng rồi, quên nói cho cậu biết một chuyện, cảm ơn Phương tổng của cậu đã đến đây ủng hộ nhé. Hôm đó bọn họ gọi không ít rượu. Cậu thế mà không gọi cho tôi trước lại thêm hôm đó là cuối tuần, nhiều người đến chơi nên phục vụ không được tốt, đón tiếp còn nhiều sơ sài. Nếu không lần này đúng dịp đến đây, tôi không phải buồn phiền áy náy nữa rồi.”

Lần trước khi hắn nói chuyện quảng cáo quán mới tôi cũng chỉ đáp cho có lệ chứ không thực sự nói lại với ai trong công ty cả, huống chi là Phương Vi Chu. Hắn không phải người lén lút ra ngoài uống rượu, mà bình thường cũng chẳng chọn chỗ như thế này đâu. Không biết tại sao hắn lại đến đây nữa, thực sự không biết được, có lẽ không phải đi cùng đám Phan Minh Kỳ bởi bọn họ thường không đến mấy chỗ phức tạp thế này. Có thể là xã giao với đám Lục Giang, có người nào đó vô tình biết quán mới mở nên nói đến đây ngồi một chút.

Dù sao cũng mới gặp Đường Lập Cương có một lần, không nhất thiết Phương Vi Chu đã nhớ rõ mặt hắn, hoặc làm bộ không biết cũng được. Tuy nhiên tôi lại không thể đối xử với hắn cho có lẹ được, tôi bình tĩnh lên tiếng: “Đại khái là tôi quên gọi trước.” vừa nói vừa cười: “Đúng rồi, lúc nào ấy nhỉ? Tôi quên mất rồi.”

Đường Lập Cương cười nói: “Hơn một tháng trước rồi, nhưng mà từ hôm đó đến giờ tôi thấy quản lý Tiêu đã rất bận, hay là chơi một hồi cho thoải mái đi.” Hắn dẫn tôi đến gần một phòng VIP: “Hình như trước đây cậu có dẫn một đám người đến quán tôi chơi rồi, hắn là người trả tiền nên tôi nhớ rõ lắm. Hôm đó tôi thấy hắn đến nên đánh liều lại đón tiếp, không ngờ hắn cũng nhớ mặt tôi chứ. Lại nói tiếp, hắn là loại người tiêu tiền thật phóng khoáng.”

Tôi thực sự cảm thấy khó chịu với đường lâp cương sau khi nghe xong mấy lời này, song lại không thể bộc phát được. Đến trước phòng VIP, Đường Lập Cương gõ cửa rồi đẩy vào luôn, tôi ngay lập tức nghe thấy tiếng nhạc. Kéo theo tiếng nhạc là ánh đèn neon hồng chóe phát ra, chiếu lên ghế salon dài có đủ nam lần nữ ngồi trên đó, tất cả đều xa lạ, trên bàn còn một đống ly và rượu. Tôi ngay lập tức thấy được Vương Nhâm, gã đang ngồi dựa vào ghế, một tay bưng ly rượu, bộ dạng đang nghe ai đó nói chuyện. Ánh đèn neon rực rỡ chiếu phân nửa khuôn mặt gã, dường như rất lạnh lùng. Cũng không có gì thay đổi dù đã lâu không thấy, ngoại hình của gã vẫn luôn như vậy.

Có người chú đến cửa, rồi biết Đường Lập Cương vừa tới nên hô to. Vương Nhâm cũng nhìn thấy tôi, gã ngập ngừng, chẳng còn chút xấu hổ nào. Gã đặt ly rượu xuống rồi đi về phía Đường Lập Cương mới đến để chào hỏi. Tôi đứng một bên nghe Đường Lập Cương và gã hàn huyên với nhau.

Vương Nhâm không để ý đến tôi mà chỉ lo kéo Đường Lập Cương đi làm quen với vài gương mặt có trong phòng. Tôi không đi cùng họ, lúc này mới chú ý thấy người nói chuyện với Vương Nhâm lúc nãy là Tiểu Binh. Ánh sáng chỗ này không tốt nhưng vẫn thấy rõ dáng người gầy yếu của cậu ta, đám đông vây quanh nên không chú ý sẽ không thấy cậu ta được. Bấy giờ cậu ta mới đứng dậy đi về phía tôi.

Tiểu Binh như muốn nói rồi lại thôi với tôi. Tôi lạnh lùng hỏi: “Sao lại thành thế này?”

Tiểu Binh áy náy: “Cậu đừng giận được không. Tôi, tôi thực sự không biết lại như thế này, tôi chỉ nghĩ muốn cậu ta nói chuyện rõ ràng với cậu thôi.”

Tôi nói: “Có lẽ hắn không hề nghĩ như vậy.”

Tiểu Binh không nói gì nữa. Cậu ta vẫn túm chặt lấy tôi, như sợ tôi cắm đầu chạy mất vậy. Thực ra tôi cũng đã nghĩ vậy rồi, tuy nhiên lại không thể nổi giận vì đường lập cương vẫn còn ở đây.

Đường Lập Cương cũng không ở đây lâu lắm, hắn chỉ nói chuyện với bọn họ vài câu rồi đi ra ngoài luôn. Lúc đi qua chỗ tôi với Tiểu Binh, hắn cũng không tò mò khi thấy chúng tôi đứng ngây người, thậm chí còn dặn chúng tôi chơi thật vui vẻ đi.

Vương Nhâm quay đầu liếc qua chỗ này, sau đó tiếp tục nói cười với đám người kia: “Quên giới thiệu với mọi người tôi còn một người bạn nữa, có lẽ có vài người đã biết rồi, cậu ta tên là Tiêu Ngư, là một người bạn thân của tôi.”

Giọng điệu của gã rất lạ, tôi nghe xong không khỏi khó chịu, gã lại nói tiếp: “Lại đây đi chứ, đứng đó làm gì? Đến, đến ngồi đi.” Xong chỉ vào một chỗ phía đối diện gã.

Tiểu Binh lên tiếng: “Vương Nhâm, nếu không…”

Tôi giữ tay cậu ta lại rồi vẫn đi lại chỗ đó. Đám người xung quanh lập tức cười khanh khách, châu đầu ghé tai với nhau, không biết đang nói gì.

Vương Nhâm cũng nhìn tôi cười, nói: “Mấy người không chào đón bạn mới sao?”

Có một người ngồi bên cạnh lập tức rót rượu rồi bưng đến trước mặt tôi một loạt chén rượu được rót đầy: “Lần đầu tiên gặp mặt, không có gì để hiện sự vui sướng này, cho nên cứ uống hết đám này là tốt lắm rồi.”

Tôi  nhìn chằm chằm loạt rượu trước mặt, lại nhìn Vương Nhâm: “Đã lâu không gặp nên anh muốn nghênh đón tôi như vậy à?”

Vương Nhâm chỉ cười, giọng điệu vô cùng châm chọc: “Sao nào? Làm bảo bối ngoan ngoãn lâu rồi, tửu lượng giảm sút lắm à?”

Tôi có gắng nhịn xuống, chỉ nói: “Vương Nhâm, tôi có nói vài câu không phải với anh, mà anh cũng vùng vằng với tôi lâu rồi, bây giờ lại bày trò này ra, làm gì đây? Anh có phải đàn ông không? Hận thù đến mức này cơ à.”

Vương Nhâm trợn trừng mắt, ngoài miệng thì cười mà giọng điệu thì đầy căm hận: “Tiêu Ngư, đừng có lảm nhảm! Không uống thì đi ra ngoài, chúng ta không có gì phải nói hết!”

Tất nhiên là tôi có thể bật dậy chạy lấy người rồi, nhưng làm như vậy chỉ khiến mọi chuyện thêm phức tạp. Tôi qua lại với Vương Nhâm không phải ngày một ngày hai cho nên điểm tốt hay xấu gì của đối phương cũng đều biết rõ ràng, để có chuyện ầm ĩ như hôm nay cũng có phần sai của tôi. Gã cảm thấy khó chịu là bởi xét về phương diện tình cảm không bằng tôi, nhưng gã có hiểu nỗi khổ của tôi không? Chỉ là ngoài mặt tốt đẹp, giấu diếm hết rắc rối bên trong thôi.

Bởi vì Phương Vi Chu không thích cho nên tôi dần dần không qua lại với nhiều bạn bè, tuy rằng không có nhiều tình cảm với bọn họ nhưng những chuyện không thể tâm sự với Phương Vi Chu thì tôi lại có thể tâm sự với họ. Những người này gồm có cả Vương Nhâm lẫn Tiểu Binh, tình cảm sâu sắc, đều từng nhẫn nhịn tha thứ nhau rất nhiều, biết người biết ta. Tôi thực sự không thể miêu tả được tâm trạng mình lúc này.

Có lẽ hôm nay Vương Nhâm không gây khó dễ cho tôi thì sẽ không thấy thoải mái được rồi.

Tôi kéo vạt áo trong quần ra, bưng một chén rượu rồi đứng lên: “Tốt lắm! Tôi mời mọi người.” nói xong làm một hơi uống hết, tiếp theo là chén thứ hai, thứ ba…bên tai chỉ còn lại tiếng ồn ào. Không biết đã là chén thứ mấy rồi, tôi đang định lấy tiếp thì một bàn tay khác cướp lấy, tôi giật mình, thì ra là Tiểu Binh.

Tiểu Binh chỉ liếc mắt một cái rồi đẩy tôi ra, đưa ly rượu lên uống sạch sẽ, có người phản đối nhưng cậu ta cũng chẳng quan tâm, liếc xéo một cái rồi lại uống tiếp, liên tiếp đến hết.

Âm thanh xì xào dần trở nên yên tĩnh, không còn kẻ nào nói chuyện nữa. Vương Nhâm cũng không, mà hình như còn đang ngây người. Rốt cuộc Tiểu Binh cũng uống hết ly rượu cuối cùng, cậu ta đặt chén rượu không, đứng thẳng mà hơi liêu xiêu nên tôi vội vàng đỡ lấy.

Vương Nhâm vẫn nhìn, Tiểu Binh cũng nhìn lại gã: “Đủ rồi nhỉ.”

Vương Nhâm nghiến răng nói: “Sao cậu lại giúp nó…”

Tiểu Binh: “Nếu hôm nay đổi bằng cậu thì tôi cũng sẽ giúp. Hơn nữa nếu hôm nay phải là tôi, Tiêu Ngư nhất định sẽ không mặc kệ.”

Vương Nhâm nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi. Tôi không thèm nói chuyện, Tiểu Binh dùng sức giật tay tôi. Tôi không đáp lại ám chỉ của cậu ta, trước đây tôi từng xuống nước một lần nhưng cũng không thiếu Vương Nhâm điều gì nữa,  chỉ là tiếc tình cảm từ trước đến nay giữa chúng tôi, tuy nhiên nếu gã không còn thì cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Vương Nhâm mãi vẫn không chịu mở miệng.

Tôi cũng không muốn tiếp tục chờ nên đỡ Tiểu Binh rời đi. Tôi đỡ cậu ta đi nhưng không được vững lắm, lúc đi trên hàng lang thì vấp phải một nhân viên phục vụ đang bưng nhiều đồ trên tay, làm cho rượu văng tung tóe, bắn lên vài người khác ngang qua. Nhân viên phục vụ kia ra sức giải thích, một nhân viên khác cũng chạy lại xử lý cùng.

Tôi cảm thấy rất áy này, song có lẽ do nhân viên này vừa tôi tôi nói chuyện cùng Đường Lập Cương nên cho dù bực bội lắm cũng không dám cáu kỉnh, thậm chí còn hỏi han tình trạng của tôi và Tiểu Binh. Tiểu Binh uống rất nhiều rượu, hai má đỏ ửng, nhưng môi lại trắng bệch. Hình như cậu ta sắp ói ra rồi, một nhân viên nhanh tay nhắn mắt kéo cậu ta vào một gian toilet.

Tôi đứng yên tại chỗ, dựa lưng vào bên tường, rượu dần dần có tác dụng nên đầu vô cùng choáng váng/.

Đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi: “Tiêu Ngư?”

Tôi dừng lại nhìn qua thì thấy Từ Chinh đang đi tới.

Từ Chinh nhìn tôi rồi nới với người bên cạnh vài câu, sau đó bỏ người ta chạy lại phía tôi. Y cười nói: “Sao em lại ở đây? Oái, uống thành như vậy…”

Tôi đứng thẳng người, không muốn phải giải thích nhiều: “Chỉ là xã giao thôi mà.”

Từ Chinh lại nói: “Em khó chịu à?”

Tôi lảng tránh y: “Không sao, tôi hít thở không khí một chút.”

Lúc này nhân viên phục vụ mới đi ra khỏi toilet, phía sau là Tiểu Binh, cậu ta đã uyển chuyển từ chố yêu cầu được giúp đỡ của nhân viên mà chậm rãi di đến đây. Cậu ta ngẩn sững người khi nhìn thấy Từ Chinh.

Tất nhiên Từ Chinh cũng nhìn thấy cậu ta, bèn nói: “Cậu là…” lại nhìn phía tôi: “Bọn em đến đây à?”

Tôi không nói gì, còn Tiểu Binh dường như rất chán ghét Từ Chinh nên không thèm nói gì với y, chỉ nói với tôi: “Tiêu Ngư, chuyện hôm nay thực sự xin lỗi, tôi cũng không biết….”

Tôi không muốn nghe Từ Chinh nói nhiều hơn, vội lách y đi qua. Lúc tiễn Tiểu Binh, tôi nói: “Tôi biết rồi. Giờ làm sao cậu về được?”