Tuy tất cả quần áo phong cách cũng được, nhưng đều không phải là cùng một số đo, bộ nhỏ nhất rõ ràng là số đo của học sinh trung học mới mặc được.
Tôi chần chừ, lại cẩn thận nhìn lại một lần nữa, phát hiện những bộ quần áo này đúng là sắp xếp từ nhỏ tới lớn, từ trẻ trung ngây thơ cho đến trưởng thành giàu có, giống như quá trình lớn lên của một cô gái.
Tôi lạnh sống lưng, trong lòng thấy rờn rợn.
Tiếng tin nhắn vang lên, làm tôi giật mình làm rơi quần áo cầm ở tay xuống đất, run rẩy lấy điện thoại trong tủ, thấy tin nhắn của Cố Thanh Thiên: Sững ra làm cái gì!
Tôi không dám trì hoãn nữa, cũng sợ bản thân tiếp tục nghĩ nhiều, tôi vội vàng lấy một bộ quần áo ra, vào phòng vệ sinh thay đồ.
Biết Cố Thanh Thiên đang nhìn, tôi càng khó chịu, thậm chí chơi game cũng không yên tâm, liên tiếp thua mấy lần, tiêu hao thể lực, tôi bực dọc vứt điện thoại sang một bên, đứng dậy vào phòng bếp làm đồ ăn.
Một ngày cứ vậy mà trôi đi, buổi tối lúc Cố Thanh Thiên về, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối, có cơm canh rau, còn mùi vị anh ta có hài lòng hay không thì không trong sự cân nhắc của tôi.
Anh ta thay giày ở cửa rồi đi vào, tay xách mấy cái túi giấy, ném về phía tôi: “Của cô đây.”
Của tôi?
Tôi hiếu kỳ cầm lên xem, là một bộ quần áo, mà vừa nhìn là biết gu của tôi, rất giống âu phục màu xám đậm đi làm, áo sơ mi xám nhạt…
So với quần áo của tôi trước kia càng giống màu xám hơn.
“Cố tổng…” Tôi không khỏi kinh ngạc nhìn anh ta.
“Quần áo của cô không phải hỏng rồi sao, đền cô đấy.” Nét mặt anh ta không đổi.
Tôi vui trong lòng: “Thế ngày mai tôi có thể về đi làm được chứ?”
Anh ta gật đầu.
Trời ơi, đây quả thực là tin tốt nhất mà tôi nghe được trong hai ngày nay.
Tôi bỏ đồ trong tay xuống, ngồi bên cạnh bàn ăn, nhìn anh ta nói: “Cố tổng, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với anh, đợi ăn xong, anh bớt chút thời gian nói chuyện với tôi được không?”
“Chuyện gì, nói đi.” Anh ta cầm đũa lên, rõ ràng muốn vừa ăn vừa nói chuyện với tôi.
“Vậy được rồi.” Tôi hít một hơi sâu, ngồi thẳng người nói: “Cố tổng, là như này, tôi hy vọng giao dịch giữa chúng ta phải hoàn toàn được bảo mật, không hy vọng có người khác biết, càng không muốn đồng nghiệp phát hiện.”
“Hôm nay anh đột nhiên để thư ký Lương gọi điện cho tôi, đã làm cho cô ta nghi ngờ, cô ta trực tiếp hỏi tôi có phải là có quan hệ gì với anh.”
“Tôi hy vọng chuyện này sẽ không tiếp tục xảy ra nữa, mỗi ngày anh để tôi đi làm đúng giờ, để tôi như một nhân viên bình thường không để người khác chú ý, có được không?”
Tôi tha thiết nhìn anh ta, đợi câu trả lời của anh ta.
Cố Thanh Thiên hờ hững nhìn tôi: “Cô muốn bàn điều kiện gì với tôi?”
“Không phải, không phỉa điều kiện, là… là điều khoản!” Tôi lắp bắp, nhanh chóng nói: “Cố tổng, tôi rất cảm tạ anh đã cho chồng tôi cơ hội thăng chức tăng lương, tôi cũng biết anh chỉ là nhất thời rung động với tôi, rất nhanh anh sẽ tỉnh lại thôi.”
“Cho nên tôi thấy chúng ta có phải nên ra một điều khoản gì đó trong giao dịch không, ví dụ như giữ kín giúp nhau, không để bị người khác phát hiện, và thời gian giao dịch trong bao lâu…”
“Anh xem, tôi đã nhận giao dịch rồi, vì vậy nên có một điều khoản cụ thể ràng buộc lẫn nhau, như vậy cũng tốt cho anh và tôi, dù sao thân phận của anh cao hơn tôi, gây ra chuyện gì xôn xao không phải cũng bất lợi cho anh sao?”
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi nói hết.
“Đồng Kha Kha, có phải cô còn đánh máy bản hợp đồng chờ chữ ký của tôi sao?”
“Không có không có! Uầy… Cố tổng, anh thấy hợp đồng tương đối ổn không? Tôi có thể đi in ngay.” Tôi lấy lòng nói.
Anh ta nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc: “Cô còn làm thật sao?”
“Cố tổng, ý anh là sao?” Tôi bị thái độ của anh ta làm cho hoang mang.
Cố Thanh Thiên đặt bát đũa xuống, nhìn tôi nói: “Tôi hiểu ý của cô rồi, như vậy cũng tốt.”
“Hợp đồng gì không cần, nhưng quy tắc nhất định phải đặt ra!”
“Bắt đầu từ ngày mai, cô có thể đi làm bình thường, không có trường hợp đặc biệt, không cần chủ động gọi cho tôi, nếu như muốn tìm cô, tôi sẽ chủ động liên lạc với cô.”
“Đây là quyền lợi của cô, còn nghĩa vụ của cô là thỏa mãn yêu cầu của tôi, chỉ cần tôi muốn cô tới đây, tôi không biết cô dùng bất kì lý do gì, đều phải lập tức qua đây, hiểu chưa?”
Điểm này có chút quá đáng? Vừa rồi còn thầm vui, bây giờ không ngừng tôi cau mày.
Lúc Hạng Chương đi công tác còn nói được, lúc hắn ở nhà tôi nào có nhiều lý do để chạy ra ngoài chứ?
“Cố tổng…”
Tôi định nói, anh ta đột nhiên cắt đứt lời tôi: “Cô không cần phải tìm cớ gì, muốn yên tâm làm việc ở công ty thì ngoan ngoãn đồng ý, nếu không tôi đảm bảo trong ba ngày, lời đồn về cô đều truyền ra cả công ty.”
“Dù sao… cô không phải là thư ký đầu tiên cũng không phải cuối cùng muốn lên giường của tôi.”
Tôi trố mắt nhìn anh ta, mặc dù biết anh ta rất đáng ghét, nhưng không biết anh ta lại đáng ghét đến như vậy.
“Còn nữa, cô đã thừa nhận giao dịch này, cũng chấp nhận giao dịch, nên làm gì trong lòng thì nên rõ, đừng để đến lúc lên giường mới tỏ ra ngây thơ trong sạch, không cảm thấy nực cười sao?”
Anh ta cười mà như không nhìn tôi, thâm ý trong mắt anh ta khiến tôi sởn tóc gáy, cảm giác từ sống lưng xuống xương cụt lại có chút tê dại.
Tôi không muốn mua dây buộc mình?
Vốn dĩ chỉ cần tôi không mở miệng nói muốn, thì anh ta tuyệt đối sẽ không cưỡng ép tôi, nhưng bây giờ tôi chấp nhận giao dịch, còn chủ động đưa ra giao dịch với anh ta, tôi cũng đành trao thân cho anh ta.
Tôi sững sờ, không cam lòng.
Tôi kiên trì lâu như vậy không phải là vì như vậy!
Tôi còn chưa trao cho Hạng Chương, chỉ có Hạng Chương mới có thể khiến tôi tự nguyện trao thân!
“Sao? Đổi ý rồi sao?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng cười.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi… Cố tổng, anh cho tôi thêm thời gian đi, tôi… tôi cần thích ứng…”
Có thể buông thì buông, đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra được.
“Suy nghĩ trong bao lâu?” Anh ta dựa vào ghế, liếc tôi hỏi.
“Năm… à… mười ngày, không, một tháng, anh cho tôi thời gian một tháng.” Tôi lắp bắp nói, trong lòng tính khi Hạng Chương về, tôi và hắn chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi, có thể tôi có thể chịu đựng được tình trạng bây giờ, trao bản thân cho Cố Thanh Thiên.
Bây giờ trao cho anh ta thì tôi không cam tâm!
“Ha ha.” Anh ta cười giễu cợt: “Một tháng? Đồng Kha Kha, cô có tin là chưa đầy bảy ngày, cô không chịu được sẽ xin tôi muốn cô không? Giống như tối qua vậy, cô chẳng phải đã thua rồi sao?”
Nhắc đến đêm qua, toàn thân tôi càng thêm cứng ngắc.
Đương nhiên tôi nhớ là tôi thua rồi, thua đậm, thậm chí tôi còn nhớ hành động của tôi lúc đó mà thấy thẹn.
Cúi đầu, tôi cắn răng nói: “Cố tổng, anh đúng là tự tin quá rồi! Nhưng điều này không quan trọng, tôi chỉ muốn biết anh có đáp ứng được yêu cầu của tôi không?”
“Không sao, chỉ cần cô chịu được.” Anh ta cười giễu cợt.
Tôi tất nhiên là nhịn được, bát luận như nào cũng nhịn được.
Tôi nghiêm mặt cầm bát đũa lên: “Cố tổng, tuy rằng không có hợp đồng kí tên đồng ý, nhưng tôi hy vọng anh có thể nói lời giữ lời.”
Một bữa cơm tối, ăn mà tôi thấp thỏm bất an, nghĩ đến sắp đến tối, tôi thấy tê cả da đầu.
Quy ước ba ngày là xong, Hạng Chương ít nhất năm ngày sau mới trở về, rõ ràng nói ra tổng cộng cũng năm sáu ngày, sao tôi thấy ngày dài như qua năm sáu thế kỷ.
Vừa ăn xong, tôi còn chưa thu dọn xong, điện thoại của Cố Thanh Thiên kêu lên, anh ta trả lời vài câu, thay quần áo đi ra ngoài.
“Tối tôi có việc.” Anh ta nói.
Tôi sửng sốt hai giây mới ý thức được là anh ta đang nói với tôi.
Cảm giác này rất kì lạ, giống như vợ chồng vậy, trước khi chồng đi ra ngoài nói câu như vậy.
Thấy tôi không có phản ứng, anh ta nói thêm một câu: “Tối không chắc chắn về.”
“Ừm.” Tôi lấy khăn lau, giật mình gật đầu.
Thực ra anh ra đi ra ngoài hay không, về hay không, dường như không cần phải báo cho tôi đâu nhỉ?
Mắt trừng trừng nhìn anh ta đi ra ngoài, đột nhiên tôi nhớ ra một việc vô cùng quan trọng.
“Cố tổng!” Tôi đuổi theo: “Chuyện chúng ta vừa nói hình như còn sót, coi là giao dịch, cũng cần phải có kỳ hạn chứ?”
Cố Thanh Thiên dừng bước ở cửa, quay đầu nhìn tôi: “Kỳ hạn? Đợi tới ngày tôi chán cô.”
Nói xong, anh ta nhìn tôi rồi nói thêm một câu, có vẻ rất coi thường: “Tôi nghĩ có lẽ nhanh thôi, dù sao người như cô với phẩm vị của tôi kém quá xa.”
Đóng cửa lại, tôi bị anh ta chặn ngang họng không nói ra lời.
Nói phẩm vị với tôi? Nếu như anh đúng là có phẩm vị thì sẽ nhốt tôi ở đây sao?
Không… không phải, tôi rất tốt, người không có phẩm vị là anh ta mới đúng!
Tôi giận dữ nhổ một cái, đột nhiên nhớ ra trong nhà này có camera giám sát, mím môi ngoan ngoãn quay lại.
Nghiêm mặt lại, tôi đi vào phòng vệ sinh, vừa đóng cửa, tôi liền bụm miệng cười ha hả.
Không còn cách nào, tôi thực sự rất vui, vừa nghĩ đến việc tối nay Cố Thanh Thiên không về, tôi thoát được một nạn, liền cảm thấy đời người đẹp đẽ biết bao.
Nhưng chưa cười xong, tôi lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác, anh ta không về, tôi ra ngoài thế nào? Chẳng lẽ mai lại xin nghỉ một ngày tiếp sao? Lương Hảo Ly đó nhìn tôi ra sao?
Tôi nhanh chóng phi ra khỏi phòng vệ sinh cầm lấy điện thoại.
“Cố tổng! Tôi biết không nền tùy tiện gọi cho anh, nhưng vì có chuyện gấp, anh đi rồi sao tôi ra ngoài được? Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa?” Tôi hỏi liền một mạch.
Câu trả lời của Cố Thanh Thiên rất ngắn gọn: “Biết rồi.”
Thấy bị tắt máy, tôi rất muốn gọi lại hỏi anh ta “biết rồi” là có ý gì?
Cố Thanh Thiên cả đêm không về, tôi vừa vui mừng vừa lo lắng, kết quả là cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm đã tỉnh giấc.
Không có sữa, tôi chỉ có thể nấu cháo và chiên trứng, đáng tiếc Cố Thanh Thiên không ở đây, tôi miễn cưỡng ăn lòng đỏ trứng.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, tôi gọi điện cho Cố Thanh Thiên, nhận được là anh ta tắt máy.
Tôi cứ đi quanh quanh ở trong nhà, mắt nhìn đồng hồ báo thức đến tám giờ, cửa lớn kêu lên, tôi bò lết ở sofa bật lên, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Cố Thanh Thiên đang đi vào.
“Cố tổng!”
“Sao cô lại mặc quần áo này?” Cố Thanh Thiên nhíu mày: “Cô muồn ăn mặc như này đi làm?”
Tôi cúi đầu nhìn quần áo, mối nhận ra là chưa thay đồ, lập tức chạy về phòng ngủ: “Cố tổng, anh đợi tôi một chút, nhanh thôi.”
Quần áo mà Cố Thanh Thiên mua cho tôi vứt ở góc phòng ngủ, tôi nhanh chóng thay đồ, sau đó phát hiện chỉ có quần áo ngoài, không có nội y.
Quần áo tôi mang tới sớm đã bị hủy hoại trong tay Cố Thanh Thiên, không thể làm khác, tôi đành phải mặc áo sơ mi và âu phục.
Cũng được, quần áo rộng hơn của tôi trước kia một chút, chỉ cần không vận động mạnh thì sẽ không nhìn thấy gì.
Nhìn trong gương, thừa nhận bản thân không có gì khác thường, tôi mới đi ra khỏi phòng ngủ.