Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 142: Sự trả thù sảng khoái




Tôi cố mở mắt để nhìn người bước đến, là Toàn Hà Đăng.

Tôi không biết tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây, nhưng tôi biết mình được cứu rồi, lòng trở nên nhẹ nhõm rồi chìm vào hôn mê.

Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trên ghế sô pha nhà Toàn Hà Đăng. Hoang mang một lúc tôi mới ngồi bật dậy, cùng lúc lại thấy có gì đó không đúng, vội vàng kéo chăn đắp lên.

Tấm chăn trắng như tuyết, là chăn trong khách sạn, tôi cứ như vậy được đưa về đây ư?

Trong lúc vẫn còn mù mịt, cửa phòng có tiếng động, tôi ôm chặt chăn cảnh giác nhìn, thấy Toàn Hà Đăng mặt mũi bầm dập bước vào.

“Anh Toàn…”

“Em tỉnh rồi à?” Toàn Hà Đăng ném đồ trên tay xuống ghế sô pha “Quần áo và túi của em, mau mặc vào đi.”

Nói rồi liền vội vàng ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Tôi lại đợi thêm một lúc nữa, xác định anh ta không quay lại nữa mới lấy quần áo vào trong chăn, lần dò mặc vào. Sau khi đã mặc quần áo xong xuôi, tôi nhảy xuống khỏi sô pha, chạy đến mở cửa.

“Anh Toàn, vào đi.”

Toàn Hà Đăng đang ngồi xổm ở bên cạnh cửa thang bộ hút thuốc, nghe thấy tiếng tôi gọi mới đứng dậy đi vào phòng.

“Anh Toàn, anh không sao chứ?” Tôi nhìn vết thương trên mặt anh ta, trong lòng lo lắng hỏi.

Anh ta lắc đầu: “Không sao.”

Mặt anh ta lộ ra một tia lúng túng, ho nhẹ một tiếng rồi mới nói tiếp: “Tiểu Đồng, lúc đó tình huống đặc biệt, anh không thay quần áo cho em, cũng không tiện lắm, vậy nên đành dùng chăn quấn em lại rồi bế em về đây.”

“Em đừng để ý, anh không làm gì em cả. Em yên tâm, tên súc sinh Nhạc Long đó cũng chưa kịp làm gì em cả.”

Chuyện tôi sợ nhất chưa hề xảy ra khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người như nhũn ra đến rơi nước mắt.

“Anh Toàn, cảm ơn anh! Cảm ơn anh! Nếu như không có anh, chỉ e là em xong đời rồi!” Tôi không biết nên giãi bày tâm trạng lúc này của mình như thế nào nữa, chỉ còn biết không ngừng cảm ơn Toàn Hà Đăng.

Toàn Hà Đăng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ, sau đó liền lập tức tránh né, ho khan một tiếng rồi nói: “Anh nói này Tiểu Đồng, sao em lại bị bỏ thuốc rồi ở cùng một chỗ với tên Nhạc Long thế?”

Anh ta không nói còn đỡ, anh ta vừa nói khiến tôi liền lập tức nghĩ đến là người nào đã hại tôi thành bộ dạng thế này, trong lòng hận đến muốn phát điên.

“Là Hạng Chương.” Tôi nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Không biết hắn ta đã bỏ thuốc vào nước của em từ lúc nào, sau đó đưa em đến chỗ Nhạc Long.”

“Hạng Chương? Đó không phải là chồng em sao?” Toàn Hà Đăng ngây người ra.

“Em đang làm thủ tục li hôn với hắn!” Tôi cắn răng nói.

Toàn Hà Đăng đột nhiên vỗ đùi nói: “Sớm nên li hôn rồi! Thế nào? Máy theo dõi anh đưa cho em đã phát huy tác dụng rồi à? Lấy được chứng cứ chưa?”

Tôi gật đầu.

Anh ta cười lớn, sau đó đột nhiên thu lại nụ cười: “Hắn ta không vì cái này mà trả thù em đấy chứ?”

“Hắn ta không biết trong tay em có video của hắn…” Tôi mím môi, bỗng đột nhiên nhớ đến chiếc điện thoại có chứa video ấy, vội vàng lục tung túi lên, nhìn thấy điện thoại ở trong túi vẫn bình an vô sự tôi mới thở phào một hơi.

Nghĩ đến chuyện mà hôm nay Hạng Chương đã làm với tôi, cơn tức trong lòng lại nổi lên, tôi hận không thể lột cái vẻ đạo mạo trang nghiêm bên ngoài ấy của hắn ra cho mọi người biết hắn rốt cuộc là loại súc sinh đến mức nào!

Nắm chặt điện thoại trong tay, tôi cắn răng nhìn Toàn Hà Đăng: “Anh Toàn, anh có thể giúp em thêm một việc nữa được không?”

“Việc gì? Em muốn trả thù Hạng Chương?” Toàn Hà Đăng lập tức hiểu ý.

Tôi gật đầu.

“Không thành vấn đề! Em muốn làm thế nào, em nói, anh bảo đảm có thể xử lý gọn ghẽ.” Toàn Hà Đăng vỗ ngực bảo đảm.

Em đã bị Hạng Chương hại không còn gì nữa rồi, vậy nên em cũng phải khiến hắn ta mất hết tất cả.

Tôi nhờ Toàn Hà Đăng đi điều tra ngày và nhà hàng nơi bố Hạng Chương tổ chức lễ mừng thọ. Hôm đó, tôi bảo anh ta đến trước một tiếng, nói với phục vụ khách sạn đây là quà mừng thọ bất ngờ chuẩn bị riêng cho ông ta, thu xếp trong buổi thọ yến đang tổ chức sẽ phát đoạn video ấy.

Tôi cũng cải trang trà trộn vào một phen, mặc quần áo mà Toàn Hà Đăng đưa, khi nhận được thông báo sắp bắt đầu của Toàn Hà Đăng, tránh sự chú ý của mọi người, tôi bước vào đại sảnh nơi Hạng Chương tiếp khách.

Người dẫn chương trình hhông biết là nhà hàng hay Hạng Chương mời đến đang yêu cầu mọi người yên lặng, nói có một món quà bất ngờ tặng ông Hạng, sau đó kịch hay chính thức bắt đầu…

Trên màn hình to, hai người đàn ông ôm ấp nhau vô cùng thân thiết, nói những lời âu yếm, làm chuyện thân mật, ghê tởm.

Cả đại sảnh to lớn yên lặng một cách đáng sợ, vừa hay lại có thể nghe thấy tiếng nói của hai người trên màn hình.

Bọn họ thân mật gọi tên nhau, một người tên Chương, một người tên Hạ, sau đó là tiếng rên rỉ khiến người khác buồn nôn.

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi bị ác ma khống chế, đứng lặng lẽ nhìn những con người trong buổi tiệc kia.

Trên mặt Toàn Hà Đăng đầy vẻ kinh ngạc, Hạng Chương và Hạ Khải Quyền mặt xám như tro, bố của Hạng Chương dường như ngất đi, còn có cả những người khách với bộ dạng đi xem chuyện náo nhiệt…..

Áy náy ư? Sao tôi lại có thể áy náy được chứ? Cả đời này tôi cũng chưa bao giờ vui sướng hả hê như lúc này, trả được thù, tôi nghĩ đây là ngày mà cả đời tôi không thể nào quên được.

“A! Đầu của tôi!”

Mẹ của Hạng Chương hét lên một tiếng, phá tan tình thế xấu hổ này. Hạng Chương luống cuống tay chân, vội vàng chạy lên bục rút dây điện màn hình.

Nhưng mà như vậy cũng không chặn được tiếng rên rỉ như mất hồn của Hạ Khải Quyền.

Ngay sau đó, Hạ Khải Quyền hét lên một tiếng rồi ôm đầu chạy ra ngoài.

“Anh! Anh mau đến xem bố đi!” Giọng của Hạng Ân cũng theo đó mà vang lên.

Tôi nhìn thấy Hạng Chương do dự một lát mới buông tay Hạ Khải Quyền ra, chạy về phía bố hắn ta.

Cả đại sảnh loạn nháo nhào lên, tôi lạnh nhạt nhìn, cho đến khi Toàn Hà Đăng kéo tôi ra khỏi nhà hàng.

“Buông em ra! Em còn chưa xem đủ!” Tôi muốn giãy ra.

Toàn Hà Đăng trầm mặt, giữa chặt lấy cánh tay tôi: “Tiểu Đồng, chuyện này xong rồi, hãy mau chóng rời khỏi đây thôi, em cũng không muốn bị người ta bắt được phải không?”

“Bắt được thì cũng có sao? Hắn ta có thể giết em sao? Vậy đến đi! Vừa hay, một mạng đền một mạng!” Tôi không nhịn được mà rít lên.

Mặt Toàn Hà Đăng biến sắc, bịt miệng tôi lại rồi kéo lên xe.

“Tiểu Đồng, em bình tĩnh lại đi!” Anh ta quát to, to đến mức khiến tai tôi ù đi.

Tôi cắn chặt môi, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.

Đúng vậy, tôi phải bình tĩnh, không phải tôi đã trả thù thành công rồi hay sao?

Nhưng mà…

Nhưng tại sao tôi lại muốn khóc thế này?

Mũi cay cay, tôi che mặt bật khóc nức nở.

“Em muốn giết hắn, dù cho có phải đền cả cái mạng này em cũng muốn giết hắn! Hắn ta lừa em mười năm! Những mười năm trời! Lừa em kết hôn với hắn, nhưng trước giờ lại chưa từng động vào em!”

“Hắn ta nói em đê tiện, nói em giống như con bán hoa vậy, nói em không có một chút quyến rũ nào!”

“Khó khăn lắm em mới có thai, lại vì Niếp Niếp sinh ra là con gái, mẹ hắn cứ thế đi khỏi bệnh viện cũng không thèm nhìn lấy Niếp Niếp một cái. Em về nhà, tự chăm sóc cả bản thân mình và con, khó khăn lắm mới qua được một tháng ở cữ, hắn liền đem đứa con đi bán.”

“Hắn ta lừa cả tiền hồi môn mà bố mẹ cho em, nhốt em ở trong nhà, bắt em sinh con cho hắn bằng cách thụ tinh ống nghiệm! Bởi vì hắn là người đồng tính, người hắn yêu là Hạ Khải Quyền, hắn ta không hề động vào em!”

“Hắn ta khống chế người nhà em, ép em phải nghe theo lời hắn, ép em không được truy cứu chuyện Niếp Niếp nữa, muốn bán em cho Cố Thanh Thiên.”

“Cuối cùng em cũng li hôn với hắn, hắn lại bỏ thuốc em, bán em cho tên Nhạc Long, còn nói với tên Nhạc Long kia cứ thỏa sức mà hưởng thụ ngay trước mặt em…”

“Em sẽ mãi mãi không quên hắn đã đối xử với em như thế nào!”

“Em hận hắn! Hận hắn! Hận không thể giết chết hắn!”

Tôi che mặt vừa khóc vừa hét, khi thấy cổ họng khản đặc, tôi mới từ từ dừng lại. Bây giờ mới phát hiện xe của Toàn Hà Đăng đã rời khỏi nhà hàng từ lúc nào, đang chạy dọc theo con đường ven theo bờ sông ngoại ô.

Tôi nghĩ là do tôi tập trung khóc lóc quá mà không biết bên cạnh đã xảy ra chuyện gì.

“Anh Toàn…” Tôi gọi nhẹ một tiếng, giọng vẫn còn khản đặc.

“Khóc xong rồi?” Toàn Hà Đăng vẫn nhìn về phía trước lái xe, hỏi.

Tôi trả lời: “Xin lỗi, vừa nãy là do em quá kích động rồi.”

“Không sao.” Toàn Hà Đăng lắc đầu, nói, “Mọi chuyện cũng đã qua rồi, em khóc xong trong lòng cũng thoải mái hơn, hãy nhìn về phía trước đi.”

“Ừm.” Tôi ngẩn người gật đầu, “Anh Toàn, em phải đi rồi, em phải đến Phùng Thị tìm Niếp Niếp.”

Cuối cùng Toàn Hà Đăng cũng quay đầu nhìn tôi một cái, thoáng chút ngạc nhiên: “Đi? Đi vội như vậy sao?”

“Ừm” Tôi gật đầu, “Em đã đặt xong vé tàu rồi, hôm nay sẽ đi.”

“Anh Toàn, cảm ơn tất cả mọi việc anh đã làm giúp em, ân tình mà em nợ anh không đếm xuể, sau này em sẽ trả lại anh.” Tôi nhìn anh ấy, thành khẩn nói.

“Em đâu chỉ nợ ân tình, em còn nợ anh phí điều tra nhé, cứ như vậy mà đi à?” Toàn Hà Đăng bới móc.

Tôi cúi đầu có chút khó xử.

Tôi bây giờ vừa không trả đưọc nợ ân tình cho anh ấy, vừa không trả được tiền.

“Anh Toàn…”

“Bỏ đi, bỏ đi!”Toàn Hà Đăng đột nhiên phất tay rồi sau đó tiếp tục tập trung lái xe.

“Tiểu Đồng, em cũng là người đáng thương, anh không ép em, nhưng anh sẽ nhớ, hi vọng em cũng sẽ nhớ. Những ngày tháng sau này trở nên tốt đẹp hơn rồi, hãy nhớ anh đã giúp em như thế nào là được.”

Nghe xong lời anh ta nói, tôi gật đầu không ngớt: “Em sẽ không quên đâu! Mãi mãi không bao giờ quên!”

“Đặc biệt là hôm nay.” Tôi nhìn thẳng về con đường phía trước, mím môi nói: “Hôm nay là ngày khó quên nhất trong cuộc đời em.”

“Cũng còn là ngày khó quên trong đời của nhiều người khác nữa, em không ở lại xem hắn sẽ có kết cục thế nào à?”

Tôi lắc đầu: “Không, đã đủ lắm rồi. Em chỉ muốn đến Phùng Thị tìm lại Niếp Niếp.”

“Vé xe lúc mấy giờ? Anh tiễn em…”

“Không cần đâu.”Tôi vội vàng nói, “Nào dám làm phiền anh nữa chứ, một mình em đi là được rồi, không sao đâu.”

Toàn Hà Đăng kiên quyết: “Không được! Anh vẫn nên đi tiễn em thì hơn, anh sợ Nhạc Long lại cho người theo dõi em.”

Anh ta nói như vậy tôi cũng giật thót tim, thầm đồng ý lời đề nghị đó.

Dù cho tôi có tiếc đến cỡ nào nữa thì hành lí cũng không tìm lại được nữa rồi, tôi xách túi, theo Toàn Hà Đăng đến siêu thị mua chút đồ ăn, sau đó liền đến nhà ga.

Lúc ở trong phòng chờ, trên màn hình lớn ở đại sảnh đang phát tin tức thời sự.

Trên màn hình, một người phụ nữ ăn mặc trang nhã đang trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình.

Không nghe thấy tiếng nhưng có thể nhìn thấy lời thuyết minh chạy dưới màn hình, hai chữ Nhạc Long đột nhiên xuất hiện trong đó.

Tôi kéo mạnh tay Toàn Hà Đăng nói: “Anh Toàn!”

Toàn Hà Đăng đang nghịch điện thoại, bị tôi làm phiền cũng theo đó mà ngẩng đầu nhìn lên màn hình.

“Anh Toàn, vừa nãy em nhìn lời thuyết minh, hình như bọn họ có nhắc đến Nhạc Long. Sẽ không có chuyện gì chứ?”

Nói xong một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng Toàn Hà Đăng trả lời, tôi buồn bực nhìn anh ta, mới thấy anh ta chăm chú nhìn màn hình lớn không chớp mắt, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những âm thanh xung quanh.

Tôi kinh ngạc thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn lại người phụ nữ trên màn hình, lúc cô ấy cười lên đột nhiên tôi cảm thấy rất quen.