Cố Thanh Thiên đứng trước cửa nhìn tôi một cái, chẳng nói gì, quay người rời đi.
Tôi không biết anh ta có ý gì, vội vàng từ bồn tắm đứng dậy, lau sạch, thay quần áo rồi đi ra.
Anh ta thấy tôi đi ra chau mày: “Trước khi tôi quay lại, cô ở đây đợi!”
Tôi tự nhiên không dám nói “không”.
Cố Thanh Thiên vừa đi, cảm giác bức bối khiến người ta không thể nào thở nổi bỗng nhiên biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn dựa vào ghế sofa.
Tôi nên giải thích thế nào với Cố Thanh Thiên đây?
Toàn Hà Đăng từng nói, làm nghề này của chúng tôi quan trọng nhất là phải có phẩm hạnh, giữ bí mật cho khách hàng, đây là yêu cầu cơ bản nhất.
Vì vậy, tôi nên nói thế nào với Cố Thanh Thiên về quan hệ giữa tôi với Phạm Lương đây?
Cũng trùng hợp thật, vừa nghĩ đến Phạm Lương, điện thoại reo lên, tôi lấy điện thoại từ trong túi trên tủ khóa ra xem, là Phạm Lương gọi đến.
“Alo, anh Phạm…”
“Cô Đồng, giờ này còn gọi cho cô, không làm phiền cô chứ?” giọng Phạm Lương rất dịu dàng.
“Không sao. Anh Phạm, anh tìm tôi có việc à?” tôi hỏi.
Anh ta im lặng một lúc, cười nhẹ: “Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cô à?’
“Ách… Không phải thế, nhưng mà giờ tôi đang có việc…” tôi lưỡng lự một lúc, nói dối anh ta.
Phạm Lương rất biết ý, lập tức chào tạm biệt tôi, nói sau này có cơ hội sẽ lại liên lạc.
Vừa kết thúc cuộc gọi với anh ta, tôi bèn lập tức gọi điện cho Toàn Hà Đăng, nói với anh ta rằng Phạm Lương chủ động liên lạc với tôi, hỏi anh ta tôi có cần ứng phó với Phạm Lương không.
Toàn Hà Đăng nói, cứ ứng phó trước đã, bởi vì vợ anh ta đến giờ vẫn chưa hồi âm cho anh ta.
“Ay…” tôi không nhịn được than một tiếng, “Thực ra con người Phạm Lương cũng rất tốt, anh Toàn, anh khuyên vợ anh ấy xem, có cần thiết làm ầm lên đến mức phải ly hôn không?”
“Chuyện nhà người khác, chúng ta không cần quản, chỉ cần làm tốt công việc mà khách hàng phó thác là được.” Toàn Hà Đăng dặn dò không chút tình cảm.
Tôi đáp lại một tiếng, đặt điện thoại xuống, sinh lòng hiếu kì với người vợ giàu có của Phạm Lương, Phạm Lương chắc là gia đình nghèo khó, nhưng vẫn có thể xem là một người đàn ông tốt, khôi ngô tuấn tú, tính tình tốt bụng, cô ta sao đột nhiên lại không cần anh ta nữa chứ?
Nghĩ đến đây, tôi tự nhiên thấy mình thật vô vị, chuyện của mình còn chưa lo xong, còn đang sứt đầu mẻ trán, mà còn rảnh rỗi đi lo cho người khác?
Nén cơn giận lại, đợi một lát, Cố Thanh Thiên đã xách bốn năm cái túi quay trở lại rồi.
Anh ta đổ quần áo bên trong cái túi xuống dưới chân tôi, bảo tôi mặc vào.
Tôi đảo mắt nhìn qua một lượt, trong lòng hơi lúng túng khó xử.
Quần áo Cố Thanh Thiên mua cho tôi còn thua xa cả quần áo Hạng Chương mua cho tôi.
Lẽ nào anh ta cũng cho rằng tôi chỉ hợp với kiểu trang điểm “chuột xám”?
Tôi nhếch nhếch môi, định vào phòng thay quần áo.
Cố Thanh Thiên tùy tiện ngồi trên ghế sofa, gọi tôi lại: “Tôi có cho cô đi chưa?”
Tôi hiểu ý anh ta, hít một hơi thật sâu, cầm quần lót lên mặc vào trước, sau đó cởi từng cúc áo sơ mi ra.
Ánh mắt anh ta nóng rực, lúc khom lưng mặc áo ngực, tôi thấy da mình bị anh ta nhìn chằm chằm đến đỏ cả lên.
Tôi vội vàng nhặt chiếc áo sơ mi trắng lên mặc vào, vừa cài được hai cúc liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh ta: “Lại đây!”
Tay run lên, tôi vội vàng buông thõng tay xuống nắm chặt, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ánh mắt anh ta sâu thăm thẳm, bên trong phảng phất một ngọn lửa đang bùng cháy.
Cảm giác như tóm lấy tôi, tôi nín thở, nhìn vào mắt anh ta, bất giác làm theo lời anh ta, đi đến trước mặt anh ta.
Tôi ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh ta, anh ta lấy tay cầm lấy cằm tôi, xoay mặt tôi sang trái rồi lại sang phải.
“Tắm sạch sẽ chưa?”
Tôi gật gật đầu.
Anh ta cúi đầu trước ngực tôi, ngửi ngửi rồi nói: “Đi tắt đèn đi.”
Tôi đứng dậy đi tắt đèn, trong phòng đột nhiên tối om, lúc này tôi mới ý thức được, tôi và anh ta đã lăn lộn với nhau cả một buổi chiều.
Lại quay lại bên cạnh anh ta, anh ta kéo quần lót tôi xuống, sau đó kéo tôi ngồi lên người anh ta.
Tôi cắn răng ngồi xuống, nắm lấy vai anh ta, không ngừng run lên.
Anh ta rúc đầu vào trong áo tôi, vừa hít vừa cắn, cứ như tôi là món ngon anh ta thích ăn nhất vậy.
Ôm đầu anh ta, tôi thở gấp gáp, tiếng anh ta liếm láp, vang lên đinh tai nhức óc trong căn phòng trống vắng này.
Lần này, anh ta tiến hành rất nhanh, tôi còn chưa lên, anh ta đã thấy thỏa mãn rồi, rúc đầu vào trước ngực tôi thở hổn hển.
Tôi cứ ngồi vậy không động đậy gì, mắt nhìn vào vùng tối om trước mắt, lần đầu tiên tỉnh táo vào lúc này như vậy.
Chính vào lúc này, tôi nghe thấy anh ta gọi nhỏ hai chữ.
Anh ta gọi rất mơ hồ, tôi không nghe rõ, nhưng có thể khẳng định không phải đang gọi tôi.
Cố Thanh Thiên rất nhanh bình tĩnh trở lại, dựa vào ghế sofa, cứ thế nhìn tôi không nhúc nhích.
Mượn ánh sáng ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn rõ ánh mắt anh ta, lạnh lẽo không nóng bỏng như ban nãy.
Bị anh ta nhìn như vậy, tôi hơi ngượng nghịu, càng huống hồ, nơi bẩn thỉu nhất của chúng tôi lại dính chặt lấy nhau.
Tôi nghĩ có lẽ tôi nên chủ động rời đi, nhưng Cố Thanh Thiên cứ như biết trước được vậy, đột nhiên giơ tay ra kẹp chặt lấy eo tôi, khiến tôi không cựa quậy được.
“Người đàn ông đó là ai?” Anh ta hỏi.
“Phạm Lương.”
Tôi không chút do dự cứ thế nói ra.
“Sao lại quen nhau” Anh ta lại hỏi.
Tôi nhếch môi, né tránh ánh mắt của anh ta.
Chuyện này không thể nói, cho dù đối diện với anh ta cũng không thể nói, đây là đạo đức nghề nghiệp.
“Đồng Kha Kha!” Anh ta lại hét lên uy hiếp tôi.
Tôi căng thẳng đến run cả lên, hoảng hốt không biết làm gì.
Nên nói thế nào? Nói thế nào đây?
Trước ngực tôi đột nhiên mọc thêm hai bàn tay, tôi hít một hơi lạnh, cúi đầu, trông thấy trước ngực mình hằn lên một hình bóng.
Là anh ta nắm lấy tôi, không ngừng dùng phương thức khiến tôi không thể chịu được dày vò tôi.
“Cố, Cố tổng…” Tôi bị anh ta ép đến nỗi không ngừng khóc thầm.
“Muốn, vậy thì nói cho tôi hai người sao lại quen nhau.”
Tôi xoay lưng để cảm nhận anh ta, nhưng anh ta không cho tôi cơ hội đó, anh ta muốn dùng chiêu này để ép tôi nói ra sự thật.
Tôi rất muốn kiên cường hơn một chút để vượt qua, nhưng anh ta quá hiểu cơ thể tôi, không lâu sau, tôi liền bị anh ta ép vào đường cùng, nhưng chỉ thiếu một chút nữa thôi, tôi điên cuồng ham muốn, nhưng anh ta không cho.
“U u… Xin anh…” Tôi bứt rứt khóc thút thít.
“Vậy thì nói cho tôi.” Giong điệu anh ta từ đầu đến cuối đều lạnh tanh.
Tôi cắn ngón tay khóc lên: “Là… là trước kia tình cờ quen… Tôi gặp phải Nhạc tổng, anh ấy giúp tôi giải vây…”
“Tôi mới chỉ gặp anh ấy hai lần… Chỉ là muốn cảm ơn anh ta mới mời anh ta dùng bữa.”
Cố Thanh Thiên dừng động tác trên tay lại: “Cô gặp phải Nhạc Long rồi?”
Tôi nắm lấy cánh tay anh ta, rên u u: “Ừm…trong nhà hàng không… không cẩn thận…”
“Anh ta không làm gì cô chứ?”
Trong lúc hỗn loạn, tôi dường như nghe thấy một chút quan tâm, tôi không chịu nổi, lắc lắc đầu, cảm giác như mình nghĩ quá rồi.
“Không có, anh ta còn chưa kịp nhận ra tôi, Phạm Lương và Quý Vân giúp tôi giải vây, tôi không sao…” Tôi rên rỉ đáp, khẩn nài nhìn anh ta, “Cố tổng… Cầu xin anh…”
Chỉ có thể giải thích nhiều đến như vậy thôi, không thể nói thêm được nữa, tôi chỉ xin anh ta nhanh chóng cưỡng bức tôi, để chuyện này qua đi.
Cố Thanh Thiên lại không để ý đến thỉnh cầu của tôi, đột nhiên hất tôi xuống sofa, tự mình đứng dậy, chỉnh lại quần áo.
Tôi không chịu nổi nằm uốn éo trên ghế sofa, thò tay ra nắm lấy vạt áo anh ta trong vô vọng.
“Cố tổng…”
Cố Thanh Thiên hất tay tôi ra, cúi đầu nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, tôi không thể cứ mãi ở Bắc Thành được, cô có từng nghĩ sẽ về Phong Thành chưa?”
“Không!” Tôi trả lời không chút do dự.
Tôi không thể về Phong Thành, cho dù ở Bắc Thành rất nguy hiểm, tôi cũng phải tiếp tục ở lại Bắc Thành, cho đến khi tìm được Nám Nám.
Cố Thanh Thiên im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào, cút.”
Tôi ngây ra một lúc, biết anh ta lại nổi cáu rồi, chỉ đành đứng dậy, dựa vào ánh sáng lờ mờ, nhặt quần áo mặc lên.
Cơ thể lơ lửng giữa không trung đặc biệt nhảy cảm, chỉ cần bị quần áo xoẹt qua thôi cũng làm tôi run lên.
Tôi nhếch miệng nhìn Cố Thanh Thiên, mong ngóng anh ta giữ tôi lại làm tiếp, nhưng anh ta chẳng thèm để ý đến tôi.
Chẳng còn cách nào nữa, tôi cầm túi đi ra ngoài, cố chống đỡ đôi chân đang run lên, bắt một chiếc taxi về nhà.
Trăng hôm nay thực sự rất sáng, tôi giẫm lên ánh trăng trở về nhà, vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng Hạng Chương và Hạ Khải Quyền đang chiến đấu kịch liệt.
Hạ Khải Quyền rên lên một cách không kiêng nể gì cả, tôi không thể không nói, anh ta là một thằng đàn ông rất biết rên, đến tôi-một đứa cảm thấy họ rất ghê tởm, giây phút này lại bị tiếng rên của anh ta khiến đùi mềm nhũn cả ra.
Về phòng đóng cửa lại, tôi nằm trên giường một cách nặng nề, trằn trọc trong tiếng rên rỉ âm ỉ của Hạ Khải Quyền và Hạng Chương.
Rõ ràng là rất mệt, nhưng không làm sao ngủ cho được, mơ mơ màng màng, cứ như trông thấy Cố Thanh Thiên, mặt anh ta lạnh tanh bảo tôi về Phong Thành với anh ta.
Trong giây lát, Cố Thanh Thiên lại biến thành Hạng Chương, anh ta nói nếu tôi dám đi, sẽ khiến tôi tan cửa nát nhà.
Cảnh tượng vừa vụt qua, Toàn Hà Đăng dẫn tôi đi tìm thấy Nám Nám, nhưng con bé đã lớn rồi, không nhận ra tôi nữa.
Cuối cùng, một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm rất đậm xuất hiện trước mắt tôi, chửi tôi như tát nước, nói tôi quyến rũ chồng cô ta, sau đó gương mặt ấy đột nhiên biến thành mặt quỷ, nhe răng nhảy bổ vào tôi.
Tôi hét lên, rồi tỉnh khỏi giấc mơ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Không thể ngủ thêm nữa, khô miệng khát nước, tôi ra khỏi phòng ngủ, ra nhà bếp rót cốc nước uống hết một hơi, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Lại rót thêm cốc nữa, lúc tôi cầm cốc nước đi ra khỏi nhà bếp, bị một bóng người cách tôi không xa dọa cho giật bắn cả mình.
“Ai vậy?” Tôi kêu bé lên một tiếng.
Bóng người đó đi lại, tôi nhận ra đó là Hạng Chương.
“Anh làm gì vậy?” Tôi hỏi một cách không có chút cảm tình.
“Tôi nói với cô một tiếng, ngày mai không được chạy lung tung, ở nhà nghỉ ngơi, tôi hẹn bác sĩ rồi, sáng sớm ngày kia cùng tôi qua bệnh viện kiểm tra, xem lúc nào thì thích hợp để làm.” Hạng Chương đi đến trước mặt tôi nói.
Tôi chau mày nhìn anh ta: “Hạng Chương, một lần làm thụ tinh ống nghiệm tốn bao nhiêu tiền?”
“Khoảng mấy chục vạn.” Anh ta thản nhiên trả lời.
“Anh đúng là lắm tiền!” Tôi nói một cách lạnh nhạt, “Vậy tại sao anh không trả tiền của hồi môn bố mẹ tôi cho tôi lại cho tôi, anh cầm số tiền đấy có thấy nhẹ nhõm không?”
“Đẻ con đi rồi tôi sẽ trả lại cho cô.” Nghe giọng anh ta rất bình tĩnh, lời tôi nói với anh ta căn bản chẳng thể kích động được mìnhi anh ta.
Trong lòng tôi hơi nghi hoặc.
Anh ta lại đồng ý trả lại tiền cho tôi? Như vậy không giống anh ta.
Hạng Chương mà tôi quen, chỉ sợ không thể vơ hết tiền giấu vào trong người mình, ngoại trừ bố mẹ và em gái anh ta có thể lấy tiền từ tay anh ta ra, người khác đừng có hòng.
“Gần đây anh phát tài rồi à?” Tôi không kiềm được, hỏi, “Hay là Trình Gia Tiên lại cho anh bao nhiêu tiền rồi?”
“Cái này không phải thứ cô nên bận tâm, chỉ cần ngày kia cô ngoan ngoãn cùng tôi đến bệnh viện.” Hạng Chương lạnh lùng đáp.
“Tí tiền của hồi môn của cô, tôi chẳng thèm để ý, cô ngoãn ngoãn đẻ con trai ra, số tiền đó tôi cho cô!”
Nói xong anh ta liền xoay người rời đi.
Trong lòng tôi tràn ngập sự nghi ngờ nhìn bóng lưng anh ta biến mất trước mắt.
Cầm cốc nước trở về phòng, tôi tựa vào đầu giường, từ từ nhấm nháp cốc nước, trong đầu chuyển động nhanh như gió.
Tôi không muốn đến bệnh viện làm cái kiểm tra quái đản đó, càng không muốn nghe bác sĩ nói vtôi chuẩn bị làm thụ tinh trong ống nghiệm.
Nhưng tôi phải dùng cách gì để chạy trốn đây?