Một tiếng “ầm” vang lên, cửa phòng đã bị phá tung ra, Hạ Khải Quyền xông vào trong phòng.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Hạ Khải Quyền vừa hét vừa bật điện trong phòng lên.
Dưới ánh đèn, sắc mặt anh ta xanh mét, mà trên mặt Hạng Chương cũng hiện lên sự hoảng hốt.
Tôi cười lạnh, kéo tấm chăn lên che trước ngực: “Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, anh bảo chúng tôi đang làm gì cơ?”
“Hạng Chương!” Hạ Khải Quyền liền quát Hạng Chương một tiếng.
Hạng Chương vội đến trước mặt hắn nói: “Tiểu Hạ, em đừng nghe cô ta nói bậy, tôi chỉ có chút việc muốn bàn với cô ta thôi.”
“Bàn chuyện hay làm chuyện gì? Hạ Khải Quyền, anh đừng bảo anh thật sự tin anh ta có tiền đưa tôi đi bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo chứ hả? Cách không mất tiền cũng có được con thì mọi người đâu phải không biết.” Tôi nói một cách lạnh lẽo.
“Hạng Chương, cô ta nói đúng không?” Hạ Khải Quyền hét lên với Hạng Chương.
Hạng Chương vội nắm chặt tay cậu ta: “Tiểu Hạ, em phải tin tôi, tôi sẽ không chạm vào cô ta đâu!”
“Vậy muộn thế này anh còn đến đây làm gì?” Hạ Khải Quyền ép hỏi.
“Anh…”
“Đương nhiên là để nghiên cứu sinh con thế nào rồi.” Tôi tiếp tục lạnh nhạt nói.
Hạng Chương quay ngoắt đầu trừng mắt nhìn tôi: “Câm mồm! Con khốn!”
“Tôi không lôi cũng chả ép anh vào đây, đêm hôm tự anh chui vào phòng tôi, ai khốn nạn hơn?” Tôi cãi lại.
“Cô…”
Hạng Chương có vẻ chưa gặp ai nhanh mồm nhanh miệng như tôi, nên liền cứng họng lại, chỉ có Hạ Khải Quyền quát to: “Đừng cãi nữa! Hạng Chương, anh ra đây cho tôi!”
Tôi lẳng lặng nhìn cả hai ra ngoài, rồi xuống giường khóa cửa phòng lại, nghĩ một lúc lại thấy không yên tâm nên còn chèn thêm cái ghế vào.
Tôi rõ đã khóa cửa trước khi đi ngủ, chắc là Hạng Chương có chìa khóa phòng tôi.
Mặc kệ bọn họ bên ngoài cãi nhau thế nào, tôi thì vẫn ngủ ngon lành, ai ngờ vừa sáng ra, cửa phòng đã bị đạp mở, cái ghế chèn ở cửa cũng bị đá văng ra.
Hành động như thể động đất ấy liền khiến tôi giật mình tỉnh giấc, nhìn vào khuôn mặt xám xịt của Hạng Chương đang tiến lại gần.
“Anh nhìn cái gì?” Tôi vội ngồi dậy, cảnh giác nhìn anh ta.
Coi bộ dạng có vẻ anh ta ngủ không được ngon, khuôn mặt thì mệt mỏi, có khi là cãi nhau với Hạ Khải Quyền cả đêm qua.
Thấy anh ta như thế, tôi vừa hả dạ vừa lo lắng, chỉ sợ anh ta trút giận lên tôi.
“Đồng Kha Kha, bẫy được tôi chắc cô vui lắm.” Hạng Chương trầm giọng nói với tôi.
Tôi nghiến răng nhìn anh ta: “Cũng thường thôi.”
“Đừng tỏ vẻ kiêu ngạo, dù cô nói gì hay làm gì, thì tôi cũng sẽ không ly hôn với cô đâu!” Hạng Chương trừng mắt nhìn tôi nói.
Tôi nhíu mày hỏi anh ta: “Tại sao? Dù sao cũng có người đồng ý sinh con cho anh rồi, anh còn cứ giữ tôi làm gì?”
Nếu so Trình Gia Tiên với tôi, thì cô ta hơn tôi mọi mặt, anh ta chẳng thể nào bỏ cô ta mà chọn tôi được.
Hạng Chương khuôn mặt cứng đờ lại: “Hôm qua hóa ra đúng là cô! Cô đều nghe được rồi?”
Tôi cười ha ha, cười mà như khóc: “Đúng đấy, tôi nghe hết rồi, chồng tôi với bạn thân ngoại tình với nhau, thật đúng là châm biếm làm sao! Nếu hai người đã ở bên nhau, thì anh tha cho tôi đi, tôi chẳng muốn gặp lại hai người đâu!”
“Tha cho cô?” Hạng Chương cười lạnh lùng, “Cô ta đâu nghe lời như cô, sao tôi có thể chọn cô ta mà bỏ cô được? Đồng Kha Kha, cô đừng có hòng! Cô vẫn nên nghĩ làm cách nào để nói với Cố Thanh Thiên cho tôi quay lại làm việc đi.”
“Anh có ý gì?” Tôi hoảng hốt hỏi.
Sao anh ta lại nói thế với tôi, lẽ nào anh ta biết tôi khiến anh ta mất việc?
Tôi mở to mắt nhìn Hạng Chương, trong lòng âm thầm kinh sợ, liền nghe anh ta nói tiếp: “Đồng Kha Kha, quan hệ của cô với Cố Thanh Thiên thì không cần tôi nói chứ hả? Cái việc này Cố Thanh Thiên chắc cũng phải nể mặt cô chứ?”
Như thể bị tạt một gáo nước lạnh, từ đầu đến chân tôi đều vô cùng lạnh buốt lại bối rối.
Chuyện mà tôi vẫn nghĩ là bí mật, hóa ra anh ta vẫn luôn biết! Chắc chắn là Trình Gia Tiên nói với anh ta!
Người tôi tin tưởng đến vậy, cứ thế mà phản bội tôi!
Vừa tức giận vừa sốt ruột mà chỉ vào cửa phòng, hét lên với Hạng Chương: “Anh, anh đang nói cái gì thế… Tôi không hiểu anh đang nói gì hết, anh đi ra ngoài cho tôi!”
Trên khuôn mặt Hạng Chương hiện lên nụ cười châm biếm nói: “Đừng có vờ vịt, tôi nói cái gì, trong lòng cô còn không rõ sao? Cô ngủ với Cố Thanh Thiên bao nhiêu lần rồi? Đổi lấy một công việc cũng chẳng đáng là gì đi?”
Cả người tôi run lên, vô thức nắm chặt cái chăn trên chân, kể cả vậy thì giọng nói vẫn không thể kìm được mà run giẩy: “Hạng Chương, đồ…đồ trơ tráo!”
“Tôi trơ tráo? Cô không tự trọng! Thế nên chúng ta đúng là trời sinh một đôi không phải sao? Đồng Kha Kha, tôi không thể mất việc, thế nên cô mau nói với Cố Thanh Thiên, để anh ta lập tức khôi phục chức vị cho tôi!” Hạng Chương ra lệnh cho tôi.
“Tôi… Sao tôi phải làm thế? Anh là cái thá gì? Tôi sao phải giúp anh!” Tôi tức đến phát điên.
“Vì tôi là chồng cô, vì bây giờ tôi đang nuôi cô! Đồng Kha Kha, cô đừng có không biết phải trái, làm tốt chuyện này, tôi sẽ để cô sống an ổn trong cái nhà này, làm không được tôi khiến cả nhà cô không có ngày bình yên!” Hạng Chương nói bằng khuôn mặt đáng ghét.
“Trơ tráo! Không biết xấu hổ!”
Tôi tức đến run lên, trong tai, trong đầu ong ong cả lên, ngoài việc chửi anh ta không biết xấu hổ ra, cũng không biết phải nói gì để thể hiện sự tức giận và sự sỉ vảt của mình lúc này.
Chỉ vì thằng đàn ông này… Tôi đã vì một thằng đàn ông như thế này mà bán mình cho Cố Thanh Thiên.
Bọn họ nói chẳng hề sai, tôi thật sự là chẳng có tự trọng! Tôi chính là không tự trọng nên mới ép bản thân đến bước đường cùng!
“Anh giết tôi đi!” Tôi mở miệng nói.
Tôi đã thật sự nản lòng rồi, thế giới này còn gì để tôi có thể lưu luyến đây? Tôi cũng chẳng muốn báo thù nữa, thôi thà chết đi cho xong, chết đi cho xong chuyện.
Tôi cười thê lương với Hạng Chương: “Hạng Chương, thà rằng anh giết tôi đi cho xong, đời này tôi không thể khiến mình trơ tráo như anh được, anh để tôi chết đi cho xong đi!”
“Ha! Lấy cái chết ra uy hiếp tôi? Cô nghĩ tôi quan tâm?” Hạng Chấn cười chế nhạo.
Tôi hờ hững quay đầu nhìn ra cửa sổ, có lẽ nhảy từ đây xuống thì tôi có thể bình yên rồi.
Không hề chần chờ, tôi nhảy xuống giường, bước đến bên cửa sổ, vừa định mở cửa sổ, Hạng Chương đã đuổi kịp đến, nắm chặt bả vai tôi, rồi hất tôi sang bên cạnh.
“Đồng Kha Kha, cô điên rồi?!”
“Tôi không điên, tôi chỉ không muốn sống nữa!” Tôi thản nhiên đứng lên, giãy dụa muốn đi đến bên cửa sổ.
Hạng Chương ngăn trước cửa sổ, dùng chân đã tôi văng ra: “Đồ điên, cô đừng có ép tôi, tôi mà điên lên thì sẽ tự tay bóp chết cô đấy!”
Tôi bị anh ta đá ngã xuống đất, cố mãi vẫn không đứng lên được, liền ngồi luôn dưới đất: “Tôi ép anh? Rõ ràng là anh đang ép tôi? Anh đã khiến tôi thảm hại như vậy rồi, anh còn muốn tôi thảm đến thế nào nữa mới vừa lòng?”
“Hạng Chương, tôi nói cho anh hay, tôi không làm được, tôi thà chết cũng không đi nhờ Cố Thanh Thiên!”
Tôi vì tiền, vì bảo vệ mình, mà giao dịch với Cố Thanh Thiên, nhưng tôi sẽ không bao giờ vì Hạng Chương mà đề ra yêu cầu nào với Cố Thanh Thiên, tôi không có tự trọng, nhưng cũng không đến nỗi mất tự trọng đến thế.
“Cô…cô không đi thật sao?” Hạng Chương cắn răng oán hận nhìn tôi hỏi.
“Không đi!” Tôi hờ hững nói.
Hạng Chương im lặng, một lúc sau anh ta đột nhiền cười nhẹ: “Cũng được, không đi thì không đi, sao phải làm thế chứ? Đứng dậy đi, tôi sẽ không ép cô đâu.”
Tiếng cười của anh ta vô cùng kì lạ, khiến tôi cảm thấy như thể có con rắn bò qua người mình, khiến tôi nổi cả da gà, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi nhìn anh ta.
“Sao lại nhìn tôi thế? Xem cô sợ hãi kìa! Tôi không phải sớm đqx nói cái việc cỏn con này, tự tôi cũng làm được! Nếu mà cô đã không chịu thì thôi! Xem như tôi chưa nói gì!” Hạng Chương nhún vai, rời bước khỏi cửa sổ, rồi đột nhiên dừng lại, nhìn tôi cảnh cáo.
“Đồng Kha Kha, cô đừng có mà tìm đến cái chết nữa, tôi không có thời gian mà dỗ dành cô đâu, chuyện hôm nay thì bỏ qua đi!”
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi, tôi ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn cửa sổ.
Sự thay đổi của Hạng Chương khiến tôi thấy rất bất an, lời anh ta nói là thật sao? Thật sự không ép tôi đi nhờ Cố Thanh Thiên?
Bây giờ tôi nên nhảy lầu hay nên đứng lên tiếp tục sống đây?
Dưới bệ cửa sổ, đập vào mắt tôi là tấm ảnh một đứa bé bị xé rách lúc tôi và Hạng Chương tranh chấp.
Nám Nám…
Trái tim tôi như run lên, tôi vịn vào giường run lẩy bẩy đứng dậy.
Tôi phải sống, chỉ có sống, tôi mới có thể tìm được Nám Nám.
Thế nhưng, tôi thật sự sẽ tìm được con sao?
Lúc tôi đi ra phòng ngủ, Hạng Chương và Hạ Khải Quyền cũng đã sớm rời đi rồi, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ăn sáng, nghĩ một lúc liền gọi điện cho Toàn Hà Đăng.
Tiếng chuông vang lên mấy lần mới có người nghe máy, xem ra anh ta còn chưa tỉnh ngủ.
“Toàn tiên sinh, ngại quá, làm anh tỉnh giấc rồi.” Tôi thấy có lỗi.
Toàn Hà Đăng ho nhẹ một tiếng, giọng nói cũng có vẻ tỉnh ra vài phần: “Cô Đồng, sớm như vậy tìm tôi có việc gì sao?”
“Tôi muốn hỏi là đã có tin tức gì chưa? Tôi…”
Không đợi tôi nói xong, Toàn Hà Đăng đã không kiên nhẫn nổi, nói: “Cô Đồng, tôi nói rồi, cô phải cho tôi thời gian, tạo quan hệ đâu có dễ đến thế, liên quan đến mấy cái ban nghành, còn dính đến tội tiết lộ tin tức, người ta đương nhiên phải vô cùng cẩn trọng rồi.”
“Nóng lòng dễ hỏng việc, cô kiên nhẫn một chút, đợi thêm chút nữa, được không?”
“Cô yên tâm, tôi không phải lừa đảo, chúng ta đã kí hợp đồng rồi, tôi chắc chắn sẽ giúp cô. Được chứ? Vậy nhé? Cô cứ đợi tin tức của tôi!”
Không đợi tôi trả lời, Toàn Hà Đăng liền tắt máy luôn.
Tôi vẫn giữ nguyên điện thoại, lờ mờ một lúc, mím môi gọi lại cho anh ta.
“Cô Đồng, tôi chẳng phải nói hết với cô rồi…”
“Toàn tiên sinh, tôi chỉ muốn hỏi, bây giờ tôi nên làm gì? Tiếp tục ra ngoài tìm con tôi hay là đợi tin từ anh? Tôi…” Tôi không nhịn được mà nghẹn ngào nói, “Tôi không phải đang giục anh, mà tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ, tôi…tôi sợ thời gian càng lâu thì tôi sẽ vĩnh viễn không tìm được con tôi nữa thì phải làm sao?”
“Sáng nay, suýt nữa thôi là tôi nhảy lầu tự tử, nhưng nhìn thấy đồ đạc của con mình, tôi lại cố kìm nỗi đau, nói với bản thân là phải cố gắng sống tiếp…Toàn tiên sinh, bây giờ tôi thật sự vô cùng, vô cùng buồn bã, tôi cũng không biết phải nói với ai việc này, tôi không phải cố ý giục anh, tôi chỉ là…không biết…”
Tôi nói năng lộn xộn, nói xong, càng nói càng buồn bã, rõ đã bảo sẽ không khóc nữa, nhưng chỉ nghĩ đến sự xấu xa của Hạng Chương, nghĩ đến sự phản bội của Trình Gia Tiên, mà tôi chẳng biết kể cho ai chỉ đành ôm điện thoại mà khóc.
Tôi cũng không biết tại sao lại nói với anh ta những điều này, tôi chỉ cảm thấy, nếu không tìm ai đó nói chuyện, tôi sẽ điên mất.
“Ài, Cô Đồng à, cô đừng có khóc, cô…”
Toàn Hà Đăng lắp bắp nói mấy câu, xong thấy có vẻ tôi chỉ khóc thôi nên liền không nói gì nữa, đợi tôi khóc xong, mới nói: “Cô Đồng, tôi hiểu tâm trạng của cô, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cô tìm được.”
“Cô cũng phải tin tưởng tôi một chút, trước khi tôi chưa báo tin cho cô, nhất định đừng tìm đến cái chết, được chứ?”
Tôi “ừ” nhẹ một tiếng, có chút ngại ngùng nói: “Toàn tiên sinh, xin lỗi, vừa nãy tôi không kiềm được…”
“Tôi hiểu, tôi hiểu, cô không cần giải thích.” Toàn Hà Đăng vội nói.
“Tôi…vậy, vậy làm phiền anh rồi, tôi đợi tin tức của anh.” Tôi ngại ngùng mà cúp máy.
Tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi đi ra từ nhà vệ sinh thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.