“Đồng Kha Kha, cô đi theo tôi thì có tác dụng gì, việc mình làm ra thì tự mình nghĩ đi!”
“Tôi…Tôi chỉ muốn biết lúc nãy Nhạc tổng có nói gì với cô không thôi.” Tôi ấp úng hỏi.
Quý Vân hơi bĩu môi: “Cô nghĩ tôi là ai? Nhạc tổng sẽ đem chuyện này nói với tôi sao? Nói đi cũng phải nói lại, Nhạc tổng là bị thương trong quán rượu, không phải là cô uống say mềm ở quán rượu đấy chứ?”
“Hoặc là cô hỏi Cố tổng, dù gì Nhạc tổng cũng nói cô bây giờ được Cố tổng che chở, lần này tôi đến, cũng là nhiệm vụ Cố tổng trực tiếp sắp xếp, muốn phòng nghiệp vụ chúng tôi đến đây bàn bạc với Nhạc tổng.”
“Đồng Kha Kha, tôi phát hiện số cô cũng may thật đấy, nghỉ việc rồi mà vẫn còn nhận được sự yêu mến của Cố tổng, kiếp trước chắc cô là đã giải cứu cả ngân hà à? Tôi rất tò mò, cô với Cố tổng rốt cuộc là mối quan hệ gì!”
Lời nói của cô ta khiến tôi giật mình, không dám nói gì thêm.
Quý Vân nói bằng giọng nửa châm biếm nửa ngưỡng mộ, sau đó giơ tay bắt một chiếc taxi đang đỗ ở cổng bệnh viện rồi rời đi.
Tôi ngớ người nhìn bệnh viện, cúi đầu quay người rời đi.
Hạng Chương gọi điện đến, mắng tôi rốt cuộc đã làm gì, chọ giận Quý Vân, làm chẳng lấy được đồng công nào.
Tôi đợi anh ta mắng xong mới mở miệng: “Chuyện anh bảo tôi làm tôi đã làm rồi, kết quả như thế nào tôi không cần biết, tiền phải đưa cho tôi một đồng cũng không được thiếu.”
Tiền bây giờ mất giá như vậy, vài triệu trong mấy ngày đã tiêu hết luôn, muốn tìm được con gái, bắt buộc phải có nhiều tiền, vì vậy tôi cần tiền, thật nhiều tiền!
“Cô điên rồi à, Còn đưa tiền cho cô? Đừng có mơ!” Hạng Chương phỉ nhổ, thẳng thừng tắt máy luôn.
Tối đến, tôi lết đôi chân mệt mỏi về nhà, Hạng Chương không có nhà Hạ Khải Quyền vừa ăn xong đang thu dọn bàn ăn.
Tôi vờ như không thấy gì mặc tạp dề định vào bếp tìm đồ ăn.
Hạ Khải Quyền đột nhiên ngăn tôi lại: “Đồng Kha Kha, cô đã đòi tiền sinh hoạt của Hạng Chương rồi, thì không nên về ăn đồ ăn của tôi, uống đồ của tôi! Tôi không có nghĩa vụ phải nuôi cô, muốn ăn thì phiền cô mỗi tháng đóng tiền sinh hoạt cho tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh đòi tôi tiền sinh hoạt?”
“Phí lời! Cô với Hạng Chương ăn ở nhà tôi, tiền nhà tôi đã không lấy của các người, tiền sinh hoạt thì phải đưa chứ” Hạ Khải Quyền nhún vai nói.
“Thế thì anh đi mà đòi Hạng Chương ấy!” Tôi lạnh lùng đáp.
Hạ Khải Quyền cười giễu cợt: “Tôi với Hạng Chương là mối quan hệ gì? Tôi có thể đòi tiền anh ấy được sao? Tôi với anh ấy ở bên nhau là tôi can tâm tình nguyện, nhưng tôi không muốn phí công nuôi cô, hoặc là cô đóng tiền sinh hoạt, hoặc là đừng ăn uống đồ của tôi!”
Tôi không nhịn nổi cười khẩy: “Hạ Khải Quyền, nói như vậy, chúng ta cần phải thanh toán với nhau, Hạng Chương là chồng tôi, nhưng ngày ngày lại ngủ cùng anh, vậy cũng không thể ngủ miễn phí được rồi? Anh cũng phải đưa tiền bồi thường cho tôi?”
“Để tôi tính xem, anh ra ngoài kiếm một gã trai bao, một lần cũng mất ba trăm nghìn chăng? Hạng Chương có giá hơn mấy gã trai bao ấy nhiều, tôi cả ngày nghe anh gọi như muốn mất mạng vậy, dù gì cũng phải đáng giá bảy trăm rưỡi? Chi bằng một tháng anh đưa tôi mười lăm triệu, coi như tiền bao Hạng Chương, tôi đảm bảo anh ta sẽ hầu hạ anh cả ngày gọi anh đến khản cổ, anh thấy thế nào?”
Hạ Khải Quyền chắc là không ngờ rằng tôi lại có thể nói ra những lời này, mặt trắng bạch ra, mãi không có phản ứng gì.
Tôi ngẩng mặt, đẩy anh ta ra, đi vào bếp, lấy đồ từ trong tủ lạnh ra tự nấu bữa tối cho mình.
Đang lúc bận rộn, đằng sau phát ra giọng nói u ám của Hạ Khải Quyền: “Đồng Kha Kha, hóa ra cô không có việc thì đứng bên ngoài phòng chúng tôi nghe lén sao, cô có phải có nhu cầu không được đáp ứng không, có cần tìm một tay trai bao hầu hạ không, dù gì Hạng Chương cũng chẳng bao giờ động vào cô.”
“Anh ta có không động vào tôi đi chăng nữa, tôi cũng từng sinh con cho anh ta, còn anh thì sao?” tôi không quay đầu lại, đáp.
Hạ Khải Quyền cười khẩy: “Cô có chắc là cô mang thai con của anh ấy không?”
“Câu này của anh là có ý gì?” Tôi đột nhiên quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Hạ Khải Quyền.
“Hạ Khải Quyền, câu nói lúc nãy của anh có ý gì? Tôi mang thai đứa con không phải của Hạng Chương thì có thể là của ai?” Tôi ép hỏi anh ta.
Hạ Khải Quyền nhún vai: “Có quỷ mới biết là của ai, dù gì có tôi ở đây, Hạng Chương sẽ không động vào cô nữa đâu!”
Nói xong anh ta quay người bước đi, tôi nhìn theo bóng anh ta, hừ một tiếng, tiếp tục nấu cơm của mình.
Buổi tối, tôi nghe thấy giọng Hạng Chương uống rượu say trở về, nói to, còn cả tiếng Hạ Khải Quyền mắng anh ta, sau đó là âm thanh hòa vào nhau lăn qua lăn lại của họ, lần này âm thanh cực kì lớn, tôi thậm chí có thể nghe ra, Hạ Khải Quyền cố ý nói to.
“Chương à, em không có ở bên cạnh anh, anh có muốn động vào cô vợ đó của anh không?”
“Không đâu, cái chuyện buồn nôn như vậy, sao anh có thể làm được, anh chỉ muốn em thôi.”
“Anh nói anh không động vào cô ta, cô ta còn ở bám theo anh lâu như vậy, cô ta có phải đê tiện không?”
“Đúng là đê tiện mà, chưa từng thấy một người nào đê tiện hơn cô ta, em không biết đâu, cô ta còn ăn mặc giống như gái đứng đường vậy, muốn dụ dỗ anh ư, thật là khiến người khác buồn nôn hết sức, bị anh chửi cho một trận thậm tệ.” Giọng Hạng Chương vô cùng đắc ý kèm theo tiếng thở hổn hển, trong không gian tĩnh mịch đêm khuya càng vang lên rõ mồn một.
Tôi ôm chăn cuộn tròn trên giường, cho dù có bịt tai lại, thì giọng nói của họ vẫn truyền đến rõ mồn một.
“Cái con đàn bà rẻ mạt ấy, sớm đã bẩn rồi, ăn mặc như vậy ra ngoài, lúc về thì chỉ còn mỗi bộ quần áo trong, em nói xem cô ta có thể xảy ra chuyện gì được chứ, haha, anh không chấp vặt với cô ta thôi…”
“Thật là buồn nôn! Chương à, chúng ta còn phải ở chung với cô ta bao lâu nữa đây!”
“Đợi khi sinh con xong… ngoan nào… hôn anh một cái, ừm…nhanh chóng để cô ta sinh xong, nhỡ đâu đợi đến khi bố cô ta chết rồi, thì không điều khiển được cô ta nữa…”
Âm thanh dần dần nhỏ dần, rồi lại to dần lên, nghe ra được họ đang chiến đấu kịch liệt.
Tôi cắn tay, hận đến nỗi muốn cầm dao xông ra đâm chết họ cho rồi.
Hạng Chương, tôi cũng chỉ vì bố tôi mà nhịn anh thôi, đợi bệnh tim của bố tôi khỏe lên chút, tôi sẽ không tha cho anh đâu! Tôi thề đấy.
Trùm chăn kín người, tôi ra lệnh cho bản thân ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm, còn phải tìm Nám Nám nữa, trên thế gian này, ngoài tôi ra thì không một ai quan tâm con bé, vì vậy tôi phải khỏe mạnh, nếu tôi mà ngã xuống, thì sẽ không còn một ai nhớ đến nó nữa rồi!
Mơ, rất loạn, hoặc có thể không phải mơ, Nhạc Long hung dữ đè tôi xuống, trên tay cầm chai rượu đã vỡ, đầu không ngừng chảy máu…
Tôi giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngồi phắt dậy, thở hổn hển.
Không phải là mơ!
Là thật! Vết thương của Nhạc Long là do tôi gây ra!
Trong bóng tối, khuôn mặt hung tợn của Nhạc Long hình như đang quát to: “Họ Đồng kia, chỉ cần Cố Thanh Thiên không còn, tao sẽ giết chết mày!!
Tôi hoảng loạn vớ lấy điện thoại, trước khi tôi vẫn chưa lấy lại ý thức, liền ấn số của Cố Thanh Thiên.
“Alo…”
Khi giọng nói của Cố Thanh Thiên vang lên, tôi giống như vừa vớ được cọng rơm cứu mạng vậy, vội vàng gọi: “Cố tổng!”
“Đồng Kha Kha?” Nghe giọng của Cố Thanh Thiên hình như vẫn chưa tỉnh ngủ “Cô làm cái gì vậy?”
“Cố tổng! Tôi muốn gặp anh, tôi phải gặp anh, ngay lập tức!” Giọng thấp xuống nói không đầu không đuôi.
Cố Thanh Thiên im lặng chưa đến một phút: “Được! Đợi điện thoại của tôi!”
Nói xong thì điện thoại tắt luôn.
Tôi ôm điện thoại, thấp thỏm không yên ngồi trong bóng tối chờ đợi, chờ đợi…
Tôi không biết là tôi đã đợi bao lâu rồi nữa, dù gì cũng đợi đến khi trời sáng, trời sáng từ lâu rồi, tôi mới chờ được cuộc gọi của Cố Thanh Thiên.
“Tôi đang ở trước cổng khu nhà cô, ra ngoài đi.”
Tôi như đột nhiên sống dậy vậy, nhảy xuống giường rồi chạy ra ngoài.
Chạy một mạch xuống dưới tầng, chạy ra ngoài khu, chạy lên xe Cố Thanh Thiên.
“Sao cô cứ thế này chạy ra ngoài vậy?” Cố Thanh Thiên chau mày nhìn tôi.
“Tôi…” Tôi vừa run cầm cập vừa cúi đầu xuống nhìn mình, mới phát hiện ra bản thân cứ thế mặc bộ đồ ngủ, chân đi dép lê chạy ra ngoài.
“Cô gặp tôi gấp như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Cố Thanh Thiên lại hỏi.
“Cố tổng!” Tôi giật mình một cái, nhìn anh ta, “Tôi đã đập vỡ đầu Nhạc tổng của Thương Mại Đà Trường!”
Mặt mũi Cố Thanh Thiên lập tức nhăn vào, ánh mắt lạnh thấu xương: “Ai nói với cô?”
Tôi giật cả mình, vô thức lắc đầu: “Không, không ai cả. Là tối qua tôi nằm mơ thì nhớ lại thôi!”
“Nằm mơ?” Cố Thanh Thiên nghi hoặc nhìn tôi, “Thế nên cô liền gọi điện cho tôi?”
Tôi gật đầu.
Anh ta cười nhẹ một cái: “Đồng Kha Kha à, có phải cô điên rồi không? Chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, cô liền gọi tôi từ Phùng Thị xa nghìn dặm về đây? Cô quên rồi à, tối hôm đó cô với tôi ở cùng nhau.”
“Ừm, làm tình trên giường!”
Tôi mấp máy môi không nói lời nào, tôi biết anh ta đang cố ý đánh trống lảng, tôi không hiểu anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại tốn công tốn sức giấu tôi một việc lớn như thế.
Còn tôi, bây giờ phải vạch trần chuyện này ư? Hay là cứ coi như chỉ là một cơn ác mộng?
Tôi do dự nhìn anh ta: “Cố tổng, nếu như thật sự là tôi làm Nhạc tổng bị thương thì phải làm sao? Anh sẽ giúp tôi chứ?”
“Không, tại sao tôi phải giúp cô chứ, cô nghĩ cô là ai?” Cố Thanh Thiên mặt không biến sắc nhìn tôi, “Tôi với cô lại chẳng có quan hệ gì.”
Tôi trầm tư một lát.
Đúng rồi, tôi với anh ta trước nay cũng chẳng có gì, anh ta tại sao phải giúp tôi chứ?
Cho dù trước đây anh ta giúp tôi, nhưng anh ta ở tít bên Phong Thành, tôi ở Bắc Thành, nếu như sau này anh ta không bảo vệ tôi nữa, thì lúc gặp lại Nhạc Long, tôi phải làm sao?
Nghĩ đến Nhạc Long, tôi run lên bần bật, tôi vẫn còn nhớ hắn ta từng nói, đợi đến khi Cố Thành Thần không còn tiếp tay cho tôi nữa, hắn ta còn nói phải giết chết tôi, còn tôi ở đây không thân không thích, chắc chắn không thể trông chờ vào Hạng Chương và Hạ Khải Quyền bảo vệ mình rồi.
Tôi có thể tưởng tượng ra, nếu như tôi buông tha cho Cố Thanh Thiên, vậy thì mỗi câu nói mà Nhạc Long nói ra đều sẽ trở thành hiện thực, vậy nó sẽ là cơn ác mộng thật sự của tôi.
“Lái xe đi!” Tôi đột nhiên nói.
Cố Thanh Thiên kinh ngạc nhìn tôi một cái: “Cô làm cái gì vậy?”
“Lái xe đi! Đến khách sạn mà anh ở!” tôi nhìn thẳng vào anh ta nói, hơi thở có hơi gấp gáp.
Cố Thanh Thiên cũng nhìn thẳng lại vào tôi, mãi một lúc lâu sau, nhếch môi khởi động xe.
Không ai nói với ai lời nào, hơi thở cũng căng như vậy. Tim đập nhanh đến nỗi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau khi đến khách sạn, Cố Thanh Thiên dừng xe lại, khuôn mặt không biểu cảm nhìn phía trước: “Đồng Kha Kha, cô nghiêm túc đấy chứ?”
Tôi đáp lại bằng cách nhoài về phía trước hôn anh ta thật sâu.
Tôi tất nhiên là nghiêm túc rồi, anh ta là một cái cây lớn trên sườn núi, chỉ có bám chặt lấy anh ta, tôi mới có thể được sống.
Hơi thở Cố Thanh Thiên đột nhiên trở nên gấp gáp, giữ chặt gáy tôi, hôn lại.
Hôn xong, anh ta xuống xe, kéo tôi xuống, khuôn mặt lạnh lùng cởi chiếc áo vest khoác lên người tôi, sau đó kéo tôi đi lên thang máy.
Tôi cúi đầu, đi sát sau anh ta, mãi đến khi đi vào trong phòng của khách sạn, tôi mới cởi bỏ quần áo của anh ta, nhảy vào người anh ta.
Cố Thanh Thiên thở hôn hển, đưa tay ra ôm chặt lấy tôi: “Đồng Kha Kha, cô điên rồi sao?”
Tôi không nói gì, cứ bám chặt lấy anh ta không buông, mãi đến khi anh ta ép sát tôi vào tường, tôi ôm lấy cổ anh ta nghẹn ngào nói.
“Cố tổng, giao dịch của chúng ta tiếp tục đi.” Tôi cắn tai anh ta nói nhỏ.
Anh ta đột nhiên đơ ra: “Đồng Kha Kha, cô đang nói cái quái quỷ gì đấy?”
Tôi lắc đầu không nói gì, ôm lấy anh ta hôn lên hôn xuống, ép anh ta hòa vào cùng tôi.