“Anh…”
Tôi tức đến nỗi tim nhảy loạn xạ, không thở nổi, trước mắt cứ từng đợt từng đợt tối tăm mặt mũi.
“Hạng Chương, tôi đúng là mù rồi, sao lại gả cho cái loại súc vật như anh cơ chứ!” tôi tuyệt vọng nhìn anh ta, nước mắt tuon ra không ngừng, men theo khóe mắt chảy xuống.
Tôi tưởng quen nhau 10 năm rồi, ngoại trừ gia đình anh ta ra thì tôi là người hiểu anh ta nhất, kết quả, hiện thực tát mạnh cho tôi một cái bạt tai, anh ta lại có thể máu lạnh như thế, đến tình phụ tử cơ bản nhất cũng không có!
“Báo cảnh sát! Xin anh bảo cảnh sát! Đừng ép tôi phải hận anh! Đừng ép tôi phải hận anh!” tôi lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, trong lòng đau đớn như xé gan xé thịt.
Hạng Chất nhìn tôi vài giây, nhún nhún vai: “Báo cảnh sát thì báo cảnh sát, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, vô ích thôi, chuyện này xảy ra nhiều rồi, cảnh sát đến rồi cũng chỉ ghi chép cho có thôi, sau đó thì mặc kệ.”
“Trên thời sự nhiều vụ án lừa buôn bán trẻ em thế, cô thấy cảnh sát phá được mấy vụ? Tìm về được mấy đứa?”
Nói xong anh ta liền bỏ đi, không lâu sau, tôi nghe thấy giọng anh ta gọi điện báo cảnh sát.
Tôi sốt ruột, hai chân mềm nhũn ra ngồi lên giường, thầm nghĩ trong lòng chỉ cần báo cảnh sát là được, cảnh sát sẽ giúp tôi tìm Nám Nám về.
Không! Ngộ nhỡ không tìm được thì sao? Ngộ nhỡ giống như lời Hạng Chương nói, họ đến rồi ghi chép, căn bản không để tâm tìm thì sao?
Nám Nám của tôi mới vừa đầy tháng, con bé bé như vậy, bị bắt đi lâu như vậy rồi nhỡ con bé xảy ra chuyện gì thì sao?
Không! Không được! Tôi phải tự mình đi tìm!
Có lẽ bọn họ vẫn còn trong khu này, có lẽ bọn họ chưa chạy được xa!
Ôm một tia hi vọng yếu ớt, tôi lao ra khỏi nhà, như ruồi không đầu, chạy một vòng quanh khu cũng không phát hiện ra tung tích ai, tôi kiền chạy ra hỏi phòng bảo vệ ngoài cổng, hỏi không được tôi lại chạy ra ngoài tìm…
Khu mới, người ở vốn dĩ cũng không nhiều, đến cả ngoài đường cũng lạnh lẽo vắng vẻ.
Tôi sức cùng lực kiệt nhìn con đường trống trải, đèn đường lờ mờ khiến người ta căn bản không nhìn rõ được điểm cuối, Nám Nám của tôi, không biết bị người ta mang đi đâu rồi.
Có lẽ, cảnh sát có thể xem camera giám sát, điều tra ra ai đã từng vào khu này, là ai đã mang Nám Nám đi, sau đó đã đi theo hướng nào?
Tôi quay người lật đà lật đật chạy về nhà.
Chạy một mạch đến dưới tầng, trông thấy dưới tầng đậu một chiếc xe cảnh sát, trong lòng tôi lại dấy lên tia hi vọng.
Đi thang máy lên, bước ra khỏi thang máy đúng lúc nhìn thấy Hạng Chương cùng hai người mặc cảnh phục đứng trước cửa, tôi vội vàng xông lại.
“Cảnh quan! Anh cảnh quan, xin các anh giúp tìm lại con tôi, Nám Nám nhà tôi bị…”
Còn chưa kịp nói hết lời, Hạng Chương đã kéo tôi lại: “Được rồi, đừng nói nữa, tôi đã nói hết cho cảnh quan rồi, muộn thế này rồi, người ta còn rất bận, cô đừng đứng đây làm lỡ thì giờ quý báu của người ta nữa!”
“Thế nào gọi là lãng phí thời gian?!” tôi vừa khóc vừa đẩy Hạng Chương ra, vội vàng nói với cảnh quan: “Anh cảnh quan, như vầy không phải làm lỡ thời gian đúng không? Nám Nám của tôi mất tích rồi, con bé mới vừa đầy tháng, con bé mới… con bé mới bé như thế, bọn người đó, bọn người đó bắt cóc con bé rồi! Tôi phải làm sao đây?”
“Cô à, cô bình tĩnh lại chút.” Một vị cảnh quan nói, “Sự việc xảy ra chúng tôi đều đã biết, sau khi chúng tôi về sẽ lập tức triển khai điều tra, một khi có tin tức gì sẽ lập tức báo cho cô.”
Anh ta nói kiểu giải quyết việc chung như thế, nghe xong lòng tôi lạnh ngắt.
“Có tin tức? Lúc nào mới có tin tức chứ? Các người không phải có thể kiểm tra băng ghi hình camera giám sát sao? Các người mau đi xem camera giám sát ngoài đường đi,có lẽ có thể thấy con gái tôi ở đâu!”
Tôi hoảng hốt la lên, nắm chặt lấy cánh tay cảnh quan, chỉ lo anh ta cứ như thế mà đi, vậy thì sẽ chẳng bao giờ có thể tìm Nám Nám của tôi về được nữa.
“Cô à, cô bình tĩnh lại đi, cô như vậy bảo chúng tôi làm sao tiếp tục triển khai công việc được.” Vị cảnh quan đó chau mày nói.
Hạng Chương lại chạy lại kéo tôi ra: “Đủ rồi, cô đừng làm lỡ thì giờ của anh cảnh quan nữa, cô như vậy có ích gì?”
“Đừng! Đừng! Đừng kéo tôi! Anh cảnh quan… Anh cảnh quan…” Tôi vừa khóc vừa gọi, nhưng Hạng Chương cứ kéo chặt lấy tôi không buông, tôi trơ mắt nhìn hai vị cảnh quan đó đi vào thang máy, rời đi rồi…
Họ cứ như vậy mà rời đi rồi, không hỏi tôi lấy một câu, không hỏi tôi Nám Nám của tôi trông như thế nào, không hỏi tôi Nám Nám lúc nào sẽ khóc, lúc nào sẽ đói…
Họ chẳng hỏi gì, cứ như thế mà đi!
Tôi bám vào khung cửa, gào khóc không biết làm gì, không biết xử trí ra sao, trái tim như bị chiếc dao cùn đâm vào, đau muốn chết…
Hạng Chương dùng lực lôi tôi vào, một phát hất tôi xuống đất, sau đó đóng cửa lại, chắn ngoài cửa, từ trên cao nhìn xuống tôi.
“Đồng Kha Kha, cô quậy đủ chưa? Cô không có chuyện gì còn kiếm chuyện cãi nhau với tôi, chạy ra ngoài không khóa cửa, kết quả để trộm lẻn vào nhà bắt cóc mất con, cô còn đổ lên đầu tôi.”
“Mất con rồi, cô đòi báo cảnh sát, tôi báo rồi, cô lại chạy ra ngoài làm cảnh quan phải đợi cô lâu như vậy, tôi giúp cô làm xong ghi chép rồi, cô chạy về còn quấn lấy cảnh quan không tha. Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Đối mặt với sự răn dạy và quở mắng không chút nể nang của Hạng Chương, tôi ngồi dưới đất, tôi bất lực che mặt khóc thút thít.
Phải, rốt cuộc tôi còn muốn thế nào? Là tôi đi không khóa cửa! Là tôi… Là lỗi của tôi!
Rõ ràng nghe thấy cảnh báo trên thời sự rồi, rõ ràng biết Bắc Thành có bọn buôn người như vậy rồi, nhưng tôi vẫn chạy ra khỏi nhà mà không khóa cửa.
Thực ra, tôi chỉ là đang ảo tưởng, mong ngóng, mong ngóng Hạng Chương có thể đuổi theo tìm tôi mà thôi…
Kết quả anh ta không làm thế, lại còn để kẻ xấu vào nhà, mà anh ta với Hạ Khải Quyền căn bản không có lấy một chút cảnh giác.
Tất cả đều là lỗi của tôi! Lỗi của tôi! Rõ biết rằng Hạng Chương thay đổi rồi, còn kì vọng vào anh ta nhiều như vậy!
Tôi ôm đầu gối, khóc oa oa lên bất lực với bản thân.
“Hạng Chương!” Hạ Khải Quyền đột nhiên từ trong phòng đi ra, hét lên.
“Tiểu Hạ, sao vậy?” Hạng Chương giương giọng nói.
“Không còn sớm nữa rồi, đừng cãi nhau nữa được không, sáng sớm mai tôi còn phải đi làm.” Hạ Khải Quyền trả lời một cách bực dọc.
Hạng Chương đáp lại một tiếng, xách tôi từ dưới đất lên, liền kéo quăng tôi vào phòng ngủ.
“Đồng Kha Kha, sự việc đã như thế rồi, cô bình tĩnh lại đi, nghĩ đến sau này đi, đừng ồn nữa, biết chưa?”
Nói xong anh ta kiền đi ra, đóng cửa lại, tôi nghe thấy anh ta nói chuyện với Hạ Khải Quyền.
“Tiểu Hạ, đúng lúc tôi có việc muốn nói với cậu, đi, chúng ta vào phòng cậu nói chuyện.”
Tôi ngồi thẫn thờ dưới đất, cuộn tròn lại, dùng lực ôm chặt lấy người.
Tôi lạnh quá, sợ quá, Hạng Chương không để ý đến tôi, anh ta không cần Nám Nám, tôi nên làm gì đây?
Những con người trong cái nhà này đều lạnh nhạt như vậy, lạnh nhạt cứ như cả tháng qua Nám Nám chưa từng sống trước mặt họ vậy.
Tôi bò dậy, bước đến bên cái nôi, cầm chăn của Nám Nám lên ôm vào trong lòng, che lên mặt khóc huhu.
Một đêm đần độn đi qua, sáng sớm ngày thứ hai tôi liền ngồi xổm trước tivi, muốn xem xem trong thời sự có đưa tin gì không, cảnh sát sao vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Chẳng có gì hết…
Tôi hỏi Hạng Chương, lúc nào cảnh sát sẽ báo tin cho chúng tôi, anh ta lạnh lùng nói ở nhà đợi, có tin tức gì cảnh sát tự nhiên sẽ thông báo thôi.
Làm sao tôi đợi được?
Không biết giờ Nám Nám đang ở xó xỉnh nào trong thành phố này, con bé đang đợi tôi đến tìm con bé, làm sao tôi đợi được?
Thế là tôi liền ra ngoài tìm, tôi đi một vòng quanh mỗi con đường trong thành phố, nhìn thấy ai đang bế em bé, tôi đều lao đến xem xem có phải Nám Nám của mình không, thậm chí có mấy lần tôi còn xông vào nhà có trẻ con đang khóc, muốn xem xem đứa trẻ đang khóc đó có phải Nám Nám.
Tôi sức cùng lực kiệt, như chuột qua đường vậy, bị người ta đánh chửi, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ hi vọng, có thể tìm thấy Nám Nám của tôi ở một nơi nào đó trong thành phố này, hoặc là khi tôi về nhà, Hạng Chương đang bế Nám Nám, nói với tôi Nám Nám về rồi.
Nhưng ngày này qua ngày khác, Nám Nám cứ như biến mất trên thế giới này rồi vậy, không có bất cứ tin tức gì.
Tôi không dám nói với bố mẹ, bởi vì lúc gọi điện thoại đi, mẹ nói với tôi bệnh tim của bố không tốt như nào như nào, tôi chỉ có thể nhịn không khóc mà đặt điện thoại xuống.
Bố mẹ chồng thì lại nghe nói rồi, nhưng họ không quan tâm, mẹ chồng thậm chí còn gọi điện thoại cho tôi nói tôi đừng tốn công tìm nữa, chăm sóc tốt cho bản thân, để đẻ đứa con trai nữa.
Tôi tức đến xém chút ném điện thoại đi.
Tôi nói với bà ấy, sao năm đó mẹ không đem vứt cô em chồng đi, cô ấy không phải cũng là bé gái sao? Sao mẹ không đem vứt cô ấy đi? Sao mẹ không dúi chết cô ấy đi? Sao mẹ không đem bán cô ấy đi?
Tôi hỏi bà ấy, con gái bà ấy cũng là con gái, con gái tôi không phải con gái sao?
Hạng Chương ngồi một bên đợi lấy điện thoại, giằng lấy điện thoại, giơ tay lên cho tôi một bạt tai.
Tôi choáng váng ngã lăn xuống đất, nghe anh ta phẫn nộ gào vào mặt tôi.
Anh ta nói tôi không phải con người, lại dám nói với bố mẹ những lời như vậy.
Tôi cười khẩy ha ha ha không ngừng, tôi chỉ hỏi anh ta: “Hạng Chương, tôi không phải con người? Anh là người sao? Bố mẹ anh là người à? Em gái anh có thể sống tốt đến bây giờ, cả gia đình yêu quý cô ấy, con gái tôi thì không thể sống tử tế được sao?”
“Tôi chẳng có gì để nói với cô, tôi thấy cô đúng là điên rồ.” Hạng Chương phủi tay rời di.
Tôi tốn bao nhiêu sức lực mới có thể từ dưới đấy bò dậy được, dựa vào tường đứng một lúc, mới bình thường trở lại được, mê man ra khỏi nhà, tiếp tục đi tìm Nám Nám.
Lại một ngày tốn công vô ích, khi màn đêm dần buông xuống, tôi ngỡ ngàng nhìn con đường lạ lẫm trước mặt, đột nhiên không biết mình đã đi đâu thế này, rốt cuộc đang làm gì?
Nám Nám, mẹ không tìm thấy con, mẹ xin lỗi con!
Tôi che mặt, ngồi xổm gào khóc bên vệ đường.
Không biết khóc bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy có người than vãn.
“Đồng Kha Kha, sao tôi lại nhặt được cô nữa rồi thế này?”
Giọng nói quen thuộc đó, khiến tôi bỗng nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thanh Thiên đang cúi đầu nhìn tôi dưới ánh đèn mờ, chau mày lại có thể nhìn thấy rõ nét.
“Cố tổng…” Tôi lẩm bẩm gọi một tiếng, vội vàng đứng dậy.
Chắc do ngồi xổm quá lâu, hai chân tôi tê tê, không kiềm được ngả bên nọ nghiêng bên kia.
Anh ta dơ tay ra đỡ lấy tôi: “Đồng Kha Kha, cô không sao chứ?”
Nước mắt không kìm được cứ thế tuôn rơi.
Từ sau khi Nám Nám mất tích, anh ấy là người đầu tiên quan tâm hỏi han tôi có sao không như vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, phẩy tay anh ta ra, đứng vững lại, nói với anh ta: “Tôi không sao. Cố tổng, trùng hợp vậy, anh vẫn ở Bắc Thành.”
“Ừ.” Cố Thanh Thiên đáp lại một tiếng, ánh mắt nhìn tôi sâu hiểm khó dò, “Cô ở đây làm gì? Muộn như vậy rồi, cô không phải về nhà trông con sao?”
Con…
Tôi rùng mình một cái, miễn cưỡng mở miệng: “Phải, tôi lập tức phải về nhà trông con rồi…”
“Cố tổng, tôi đi trước đây.” Tôi kìm nước mắt tạm biệt anh ta, tùy tiện tìm một hướng nào đó rồi nhanh chóng rời đi.
“Đồng Kha Kha! Tôi đưa cô về.” Cố Thanh Thiên đứng đằng sau gọi với lên.
Tôi chỉ coi như mình không nghe thấy, bởi vì tôi cũng không biết bây giờ mình phải đi đâu.
Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng ô tô, tôi biết, là Cố Thanh Thiên lái xe đi theo tôi.
Không muốn để anh ta đi theo nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của tôi, tôi nhìn quanh một lúc, rẽ vào một con hẻm nhỏ mà ô tô không vào được.