Tôi cười một cách bất lực: “Gia Tiên, cậu uống say rồi.”
“Mình không say! Mới chỉ uống hơi nhiều thôi.” Trình Gia Tiên chau mày nói, nhất quyết vịn vào bàn rồi đứng dậy, “Cậu phải cho con ăn, mình giúp cậu hâm nóng thức ăn.”
“Đừng, cậu ngồi xuống đi đã, mình tự mình làm.” Tôi vội vàng nói.
Cô ấy say rồi, nhỡ vào bếp bị bỏng thì phải làm sao?
Sợ cô ấy giành với tôi nên tôi liền bưng đồ bước vội vào bếp, biểu thị sự kiên định không cho cô ấy động tay vào.
Hâm nóng thức ăn xong, bưng ra đặt lên bàn, Trình Gia Tiên đã nằm bò ra bàn ăn nằm bất động rồi.
“Gia Tiên!” Tôi đặt thức ăn lên bàn, gọi cô ấy hai câu, kết quả nha đầu đó chẳng có động tĩnh gì.
Còn nói mình không say, đúng thật là…
Tình trạng sức khỏe của tôi cũng chẳng có cách nào đỡ cô ấy dậy, hơn nữa dù cho đỡ được dậy, tôi cũng chẳng biết nên đặt cô ấy vào đâu, chỉ đành mặc kệ để cô ấy nằm bò trên bàn ăn…
Ăn xong bữa tối, tôi thu dọn bát đũa, thử gọi Trình Gia Tiên dậy.
Gọi cô ấy hai câu, cô ấy cũng chẳng có phản ứng gì, đang lúc buồn phiền thì thấy chuông cửa kêu lên, Hạng Chương với Hạ Khải Quyền người trước người sau bước vào.
“Hai người về đúng là tốt quá rồi!” Tôi vội vàng kêu: “Hạng Chương, Gia Tiên uống say rồi, làm sao đây?”
Hạng Chương bước vội đến xcô, chau mày nói: “Sao cô lại để cô ấy uống nhiều thế?”
“Cô cũng đâu biết đâu, cô chăm con xong quay ra thì cô ấy đã uống say rồi.” Tôi ấm ức đáp.
“Vậy giờ phải làm sao?” Hạng Chương nói một cách khó chịu.
Tôi nghĩ một lúc, nhỏ tiếng đáp: “Để cô ấy ở lại một đêm là được…”
“Ở đâu?” Hạng Chương cao giọng, “Chúng ta mỗi người một phòng, làm gì có phòng nào thừa? Không lẽ để cô ấy ở phòng khách?”
“Vậy sao được?” Tôi lập tức phản đối.
Nếu như chỉ có tôi với Hạng Chương cũng được thôi, nhưng trong nhà còn có Hạ Khải Quyền là người ngoài, để một cô gái như Trình Gia Tiên ở ngoài phòng khách, làm sao tôi yên tâm cho được?
Thấy chúng tôi nói chuyện, Hạ Khải Quyền đi đến nhìn lướt qua, chẳng nói gì cứ thế đi về phòng ngủ của mình.
“Ầm” một tiếng đóng của, Hạng Chương chau mày nhìn về phía phòng Hạ Khải Quyền, thở dài.
“Thôi bỏ đi, để cô ấy ngủ phòng anh, anh vào ngủ chung với Hạ Khải Quyền!”
Hạng Chương nói rồi quay người đi về phòng mình, không lâu sau, ôm chăn với gối đến gõ cửa phòng Hạ Khải Quyền.
Tôi trơ mắt nhìn anh ấy đi ra đi vào, rất muốn nói với anh ấy thực ra có thể về phòng ngủ chính ngủ với tôi và con.
Mặc dù Trình Gia Tiên uống say rồi, nhưng tôi không muốn cãi nhau với Hạng Chương trước mặt cô ấy, đợi Hạng Chương cất đổ xong đi ra, tôi cùng anh ấy đỡ Trình Gia Tiên ra phòng khách.
“Cô tìm giúp cô ấy đồ để đắp đi, anh đi tắm đây.” Hạng Chương vừa đặt Trình Gia Tiên xuống giường liền quay người đi ra ngoài, dường như không muốn ở lại thêm một chút nào nữa.
Tôi thở dài, lấy ga giường đắp lên cho cô ấy, rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
Gọi điện cho mẹ, bà ấy xin lỗi tôi, nói bệnh tim bố không tốt, vì thế không cách nào thoát ra được để giúp tôi chăm con, nói tôi phải chú ý nhiều hơn, có chuyện gì thì bảo Hạng Chương làm.
Tôi hơi thất vọng, nhưng cũng chẳng thể nói gì, chúc bà ấy với bố nhơ giữ gìn sức khỏe, rồi nói chuyện phiếm vài câu liền tắt mắy.
Nám Nám buổi tối uống hai lần sữa, sáng sớm đã tỉnh rồi, tôi cũng tỉnh theo, tắm rửa sạch sẽ cho con xong, cầm rác đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy Hạ Khải Quyền và Hạng Chương cũng từ phòng ngủ đi ra.
Thấy Tình thần Hạng Chương cũng tốt, dáng vẻ rạng rỡ, Hạ Khải Quyền trông có vẻ ủ rũ không được phấn chấn cho lắm.
Tôi hơi ngại: “Tiểu Hạ, tối qua Hạng Chương có làm phiền cậu nghỉ ngơi không? Thật xin lỗi…”
“Không sao.” Hạ Khải Quyền nhìn tôi một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nói khẽ.
“Trình Gia Tiên đâu? Dậy chưa?” Hạng Chương nhìn về phía phòng khách, hỏi.
Tôi lắc lắc đầu: “Cô vừa ra ngoài, cũng không biết, cô đi vứt rác đã.”
Vứt rác vào thùng rác trong nhà vệ sinh, rửa sạch tay, đi ra đã thấy Hạng Chương và Hạ Khải Quyền đứng trong nhà ăn, còn Trình Gia Tiên không biết đã dậy từ lúc nào, đang kêu họ đến ăn sáng.
Ôi trời, trời chuyển bão à?
Một Trình Gia Tiên trước nay luôn thức khuya dậy muộn, có vấn đề nghiêm trọng trong chuyện thức dậy, hôm nay không những dậy sớm, mà còn vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng?!
“Gia Tiên…” Tôi bước vội qua gọi cô ấy một tiếng.
Trình Gia Tiên nở nụ cười dịu dàng nhìn tôi, nói: “Kha Kha, cậu dậy rồi à, mau ngồi xuống ăn cơm đi, tôi giúp cậu hầm cháo kê rồi đó, còn bỏ thêm đường mật với trứng tráng bao vào nữa.
Tôi: “…”
Bảo không cảm động thì đúng là nói dối, từ khi sinh cô bé đến nay, đây là lần đầu tiên tôi được ăn cháo kê với đường mật.
“Gia Tiên…”
“Mau ngồi đi, ngồi đi. Hạng Chương, anh cũng ngồi đi, còn cả… Hạ Khải Quyền đúng không? Đều ngồi xuống cả đi, bữa sang đều chuẩn bị xong hết rồi.” Trình Gia Tiên nói rồi, quay người đi vào bếp, bê từng món một đặt lên bàn.
Dáng vẻ đeo tạp dề đi lại bận bịu của cô ấy khiến tôi có hơi hoảng hốt, chắc đây là lần đầu tiên tôi thấy trên người cô ấy hai chữ “hiền lành.”
Sức mạnh của tình yêu đúng là đáng sợ, chỉ vài tháng ngắn ngủi, lại có thể biến một đại tiểu thư sống mơ mơ màng màng thành một cô gái hiền lành.
“Hạng Chương, hiếm lắm Gia Tiên mới có lòng như thế, mau ăn đi.” Tôi kêu Hạng Chương.
“Trước giờ tôi không ăn sáng, mọi người ăn đi.” Hạ Khải Quyền sắc mặt không tốt lắm, ra phòng khách bật tivi, mở to tiếng, tiếng thời sự buổi sáng tràn ngập cả gian phòng.
Tôi lè lưỡi: “Anh ấy sao vậy? Tối qua ngủ không ngon giấc nên bực bội à?”
Hạng Chương chau mày nhìn ra hướng phòng khách, thấp giọng nói: “Đừng nhiều lời thế, ăn cơm của cô đi.”
Nói rồi, anh ấy ngồi xuống cạnh bàn ăn, cúi đầu bắt đầu ăn cơm, còn tôi ăn bát cháo còn đang nóng hổi, mát lòng mát dạ.
Lúc này, liền nghe thấy thời sự buổi sáng phát, nói gần đâu Bắc Thành xảy ra mấy vụ án trẻ sơ sinh bị mất tích, có vụ thì đẻ ra trong bệnh viện không lâu sau thì bị người ta bắt cóc, còn có vài vụ là mất tích ở nhà.
Tôi nghe xong liền kinh hồn bạt vía: “Hạng Chương, gần đây làm sao vậy…”
Ah ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, mặt không chút biểu cảm: “Yên tâm đi, bị bắt cóc đều là bé trai!”
Đây là anh ấy đang châm biếm tôi sinh con gái, cơ mặt tôi đột nhiên cứng đờ ra.
Nhưng trước mặt Trình Gia Tiên, tôi lại không thể để lộ ra bất kì biểu cảm nào, vẫn phải cười rồi nói theo: “Đúng thế, may mà Nám Nám nhà mình là con gái, đám buôn người đó sẽ không để ý đâu.”
Không ai biết khi tôi nói câu đó, trong lòng buồn đến mức nào.
Ăn xong bữa sáng, Hạng Chương và Hạ Khải Quyền cùng đi làm rồi, Trình Gia Tiên cùng tôi trông con, thấy chuông điện thoại kêu, liền chạy ra ngoài nghe điện thoại, một lúc sau liền quay vào nói với tôi, cô ấy có việc phải đi rồi.
“Sao vậy? Là người đàn ông đó sao?” Tôi hỏi đùa.
Cô ấy cười hơi gượng gạo: “Phải đó! Sao? Không được à?”
“Tặc tăc, giọng điệu này… chính là kiểu thẹn quá hóa giận trong truyền thuyết chăng?” Tôi cười hì hì đáp.
“Không thèm nói với cậu nữa!” Trình Gia Tiên lườm tôi một cái, đeo túi xách Chanel nhanh như chớp chạy mất tiêu.
Phụ nữ đang yêu mà…
Tôi lắc lắc đầu than thở.
Nhờ phúc trình Gia Tiên, tủ lạnh nhét đầy đồ, tôi không phải vì ăn uống mà phát phiền nữa, ngày hôm đó ngược lại còn qua đi một cách mỹ mãn.
Những ngày sau đó, Hạng Chương đi sớm về khuya, không biết bận hì nữa, Trình Gia Tiên thỉnh thoảng có đến chơi, đcô giúp tôi ít đồ ăn, chắc là vì có cô ấy, Hạng Chương không còn nói lời châm chọc với tôi nữa, nửa tháng cuối cùng trước khi tròn tháng, cuối cùng tôi cũng coi như chăm chút được tí cho bản thân.
Trước hôm Nám Nám đầy tháng một người, tôi dỗ Nám Nám ngủ xong ra ngoài tìm Hạng Chương.
Hạng Chương và Hạ Khải Quyền đang ngồi trên sofa xcô tivi, chắc là không nghĩ tôi sẽ ra đấy, cả hai đều ngẩn người ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước qua, nói: “Hạng Chương, cô có chuyện muốn nói với anh.”
“Vậy cô cứ nói đi.” Hạng Chương nhìn tivi, khuôn mặt bình thản.
Còn Hạ Khải Quyền rất biết ý, đúng dậy nói: “Vậy hai người nói chuyện, tôi về phòng trước.”
“Cậu về phòng làm gì, cũng chẳng phải người ngoài, ngồi đây xcô ti vi của cậu đi.” Hạng Chương đứng dậy, kéo Hạ Khải Quyền về lại chỗ ban đầu, sau đó chau mày nhìn tôi, “Rốt cuộ cô có chuyện gì, mau nói!”
“Hạng Chương, mai là Nám Nám đầy tháng rồi, anh xcô xó cần hỏi bố mẹ… xcô họ có qua đây làm tiệc đầy tháng cho Nám Nám được không…”
Hạng Chương trực tiếp cười giễu cợt: “Tiệc đầy tháng? Một đứa con gái thôi mà bày đặt tiệc đầy tháng cái nỗi gì? Bố mẹ đến đây không cần lộ phí hả? Cô bỏ tiền à? Đúng là nực cười!”
Nói xong, anh ấy xua xua tay về phía tôi, nói một cách khó chịu: “Được rồi, cô mau về phòng đi, đừng đứng đây làm gì cho chướng mắt nữa.”
Nhìn anh ấy khuôn mặt bực bội ngồi xuống sofa, tôi đứng đờ ra cách chỗ anh ấy tầm hai bước chân, tức đến nỗi cả người run lên.
“Cô còn đứng đực rà đấy làm gì? Còn không mau cút đi?” Anh ấy lườm tôi một cái, quát lên.
Đầu óc tôi trống rỗng, trở về phòng, nhìn Nám Nám đang nằm ngủ trong nôi, cả người run cầm cập.
Tại sao tôi phải chịu đựng những thứ này? Là vì tôi đẻ con gái sao?
Nám Nám của tôi cũng tại làm sao mà phải chịu đựng những thứ này, là bởi vì con bé là con gái sao?
Từ ngày đẻ ra đến giờ, bà nội không thèm đến thăm con bé, ông nội thì lại càng không muốn nhìn con bé lấy một cái, còn bố con bé gần con bé trong gang tấc nhưng lại giống như không nhìn thấy nó, trước giờ chưa từng cười với nó, càng không dỗ dành nó, ôm nó.
Một Chấn Hạo từng dịu dàng, từ sau khi Nám Nám ra đời, liền biến thành một người lạ lạnh nhạt, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi!
Tôi quay đầu chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy một mạch đến trước mặt Hạng Chương.
“Hạng Chương, anh nói chuyện với em đi.”
Tôi vẫn giữ chút tỉnh táo, vẫn nhớ trong nhà còn có người ngoài, vì thế cố gắng làm sao cho giọng điệu nghe không đến nỗi gay gắt lắm.
Thế nhưng Hạng Chương lại căn bản chẳng kiêng nể gì, không thèm ngẩng đầu lên nói với tôi: “Tôi với cô chẳng có gì để nói với nhau cả, cút!”
“Hạng Chương!” tôi hét lên, cố gắng nhịn để không khiến giọng run lên, “Sao anh lại đối xử với em và Nám Nám như vậy, là bởi vì em sinh con gái sao? Giờ là thời đại nào rồi, sao anh vẫn còn trọng nam khinh nữ như thế?”
“Nhà tôi chính là kiểu trọng nam khinh nữ đấy, sao? Đến con trai cô còn chẳng đẻ ra được, cần cô để làm gì?” Hạng Chương trả lời không chút khách khí.
Từ khi tôi sinh Nám Nám đến nay, đây là lần đầu tiên tôi và Hạng Chương mặt đối mặt nói đến vấn đề trọng nam khinh nữ, tôi tưởng rằng tốt xấu gì cũng sẽ giữ mặt mũi cho mình, nào ngờ anh ta lại nói ra những câu vô liêm sỉ đến vậy.
“Hạng Chương! Anh… Sao anh lại trở nên như vậy!” Tôi khó mà tin được mà hét vào mặt anh ấy.
Hạng Chương cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt thản nhiên đến nỗi khiến trái tim người ta đóng băng.
“Đồng Kha Kha, nếu như cô đẻ ra đứa con trai, tôi sẽ đối xử với cô như vậy sao? Là bản thân cô không có năng lực, còn trách ai được?”