Ngày tháng trôi đi, cuộc sống của tôi, của các con tôi, của gia đình tôi ngày càng tốt hơn... Sự thay đổi tốt lên đó xuất hiện dần dần chứ không phải ngay lập tức được hiện ngay được. Tuy nhiên, đến một lúc tất cả sự cố gắng của tôi bỗng thành một cách sống của chính tôi. Tức là tôi sống như thế vì tính cách tôi, tình cảm tôi vốn như thế, chứ không phải tôi đang cố gắng sống như thế vì phải vươt qua nỗi đau, vì muốn kéo chồng về...
Chồng tôi bắt đầu tham gia vào cuộc vui chơi của mẹ con tôi nhiều hơn dù không phải là thường xuyên. Anh vẫn đi về trễ một số ngày trong tuần, ngày nghỉ vẫn ngày đi ra khỏi nhà một mình, nhưng tần số về trễ và đi ra ngoài một mình giảm dần rõ rệt. Lúc đầu, những lúc anh về trễ hoặc đi ra khỏi nhà ngày nghỉ là tôi cũng kéo các con đi, như một cách tránh cho việc suy nghĩ. Nhưng dần dần tôi không còn kéo các con đi tất cả những hôm chồng về muộn hay chồng không ở nhà, mà tôi chỉ đưa các con đi lúc nào tôi thích, các con thích (mà các con thích thì thường xuyên, hihi), lúc nào có kế hoạch với bạn bè, lúc nào có sự vụ gì đó... Còn không ba mẹ con ở nhà làm đủ mọi chuyện vui vẻ, hoặc nghỉ ngơi, ngủ... Nói chung là tôi gần như không còn bị ảnh hưởng đến một chút nào bởi thái độ, hành động của chồng.
Nếu ba mẹ con chuẩn bị đi chơi có kế hoạch từ trước với bạn bè, tôi sẽ báo với chồng như một cách thông báo thông tin. Tôi nhận ra chồng tôi đã tìm mọi cách để được cùng đi với ba mẹ con. Mọi cách tôi nói ở đây là anh phải sắp xếp kế hoạch cá nhân của anh để có thời gian tham gia. Các con tôi khỏi phải nói đã vui như thế nào, còn tôi thì luôn welcome anh với một cách vui vẻ tự nhiên nhất.
Nếu ba mẹ con tôi thích đi chơi bất tử mà có anh ở nhà, anh cũng đi cùng rất vui vẻ, nếu anh không ở nhà về nghe các con kể lại, anh đều suýt soa tiếc là không được đi cùng. Tôi không dò xét đó là thật lòng hay đãi bôi, cũng không cho đó là tín hiệu đáng mừng. Cứ kệ mọi việc tự nhiên diễn ra như vốn có.
Tôi cũng có nhiều kế hoạch riêng cá nhân hơn. Băt đầu là dư định chuyển việc khi gặp lại bạn bè, đi offline với hội, sau một thời gian tôi đã thực hiện đươc. Sang môi trường mới làm việc, tôi bận rộn hơn nhiều, và có những chuyến công tác ngắn ngày xa ba bố con. Cũng từ đó tôi có thêm nhiều mối quan hệ, nhiều mối làm ăn thêm. Không phải tôi thiếu tiền phải làm thêm mà tôi thích công việc của tôi, tôi muốn thử sức ở mọi khía cạnh, hoàn cảnh. Chồng tôi bắt đầu khó chịu với những điều đó, dù anh không nói nhưng tôi nhận ra rất rõ. Nhiều lần anh đến đón tôi tại công ty mới không hề báo trước vừa như để kiểm tra tôi, vừa như để chứng minh chủ quyền của anh với tôi cho cả công ty biết, khi tôi đi công tác, anh rất hay gọi điện hỏi thăm bất thường, khi thì buổi trưa, lúc giờ làm việc, lúc đêm muộn, lúc tôi đi gặp gỡ ai ngoài giờ, đến những nơi làm thêm anh đều chủ động đề nghị tôi để anh đưa đi đón về cho yên tâm... Tôi không hề thấy khó chịu, cũng không thấy vui mừng về điều đó, tôi đón nhận với một thái độ chừng mực, vừa phải. Nhưng tôi biết rằng sự cố gắng của tôi đang dần đưa lại kết quả, tôi nên hi vọng
Cuộc sống êm đềm, vui vẻ, thân ái ở gia đình tôi như thế này kéo dài khá lâu. Có lẽ khá nhiều người lo lắng rằng tôi đang sống một cuộc sống li dị ngay trong hôn nhân, một cuộc sống phải hi sinh cảm xúc, tình yêu... Nhưng thực ra điều đó lại không hề xảy ra đối với tôi.
Những ngày đầu của kế hoạch cuộc sống mới, như tôi đã kể trước là tôi có chạnh lòng, có chút buồn, có chút mất niềm tin..., tôi cũng đã phải cố gắng thật nhiều để ba mẹ con có những cuộc vui không có bố. Sau dần, niềm vui đó đã thật sự đến với tôi một cách tự nhiên mà không hề phải có một sự cố gắng nào. Những ngày đầu, tôi cũng lấy việc ba mẹ con đi chơi khi bố chưa về hoặc bố không ở nhà như trốn tránh, dần về sau thì tôi không cần phải làm thế nữa, tôi đã có thể ở nhà với các con dù có bố hay không, và đi chơi lúc nào thấy thích thôi. Tức là mọi hành động, suy nghĩ của tôi không còn phụ thuộc vào hành động thái độ của chồng nữa. Tôi thấy cực kỳ hài lòng về điều này.
Còn thái độ của tôi với chồng thì cực kỳ nice luôn. Tôi thật sự không thù hận được ai lâu, cũng không thích thù hận. Điều đó làm cho tâm hồn tôi đen tối, tồi tệ, đau đớn... mà đôi khi hoặc hầu như đối phương chẳng thể biết được, nên việc thù hận quay lại hành hạ chính tôi như tôi đã kể. Một mặt khác tôi cũng không có cách nào trả thù chồng về nỗi hận đó, vì anh là bố các con tôi, tôi cần ở anh một hình ảnh đẹp cho tuổi thơ các con, một người chu cấp tiền cho việc khôn lớn của các con. Thế nên, tôi chọn cách sống hòa bình với anh, luôn vui vẻ, nhiệt tình, chăm sóc chu đáo như một người bạn, còn tình yêu, tôi đã gác lại, hay dành riêng cho mình mà không cần anh biết đến hay đền đáp.
Còn anh, chắc cũng không còn thấy bức bối vì những nghi ngờ, dằn vặt trước đây của tôi, lại nhận được sự thân mến vô tư, chăm sóc đầy đủ, nên đã cởi mở với tôi hơn và biết điều hơn. Bất cứ hành động nào của anh cảm thấy có lỗi với tôi dù là do khách quan hay chủ quan, anh đều cảm thấy áy náy với tôi và cố gắng bù đắp bằng hành động hoặc bằng thứ vật chất nào đó mà anh nghĩ là tôi sẽ xí xóa cho anh. Đó chưa thực sự là điều tôi muốn (vì tôi muốn được anh yêu trở lại cơ), nhưng đó là điều tôi chấp được tại thời điểm hiện giờ.
Dù không nói ra, không muốn nghĩ đến nhưng việc anh quay lại với người tình cũ tôi cũng đã dự định đến, tuy rằng các biểu hiện ra ngoài của anh không thấy (mà thấy làm sao được khi ba năm trước tôi còn không thấy được huống hồ bây giờ họ cảnh giác hơn). Nhưng như thế thì sao? Chẳng thể sao được nữa. Tôi đã xác định rồi, chẳng thể thay đổi được điều gì khi chính bản thân người trong cuộc không muốn. Tôi cũng chỉ còn là vợ anh, mẹ của các con anh, có còn là người anh yêu nữa đâu. Nên tôi đã nói ở entry trước là tôi buông tay từ bỏ cơ hội này, nhằm giảm bớt tổn thất và đầu tư vào một cơ hội mới tốt hơn.
Tôi cũng biết là cuộc sống như thế này không thể kéo dài mãi, và tôi hoàn toàn không muốn kéo dài. Tôi chọn cuộc sống này điều trước tiên là vì tôi và các con tôi. Tôi cần phải vững về kinh tế, vững về tinh thần, các con tôi cần phải được chuẩn bị tâm lý dần dần (bằng các việc không có bố trong một số thời điểm) để chuẩn bị cho cuộc sống của ba mẹ con trong tương lai khi bất cứ chuyện gì xảy ra. Lý do thứ hai tôi chọn cuộc sống này vì tôi tin vào những gì tôi làm là những điều đúng đắn và tốt nhất cho tôi và các con tôi, rồi mọi chuyện sẽ thay đổi, chồng tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ thay đổi và cuộc sống của cả gia đình chúng tôi sẽ thay đổi. Sống lạc quan tếu rất nguy hiểm, nhưng sống cần phải có niềm tin vào những gì mình làm mới là cuộc sống lành mạnh và vui vẻ và vững chắc được.
Cho đến thời điểm hơn 7 tháng sau cái ngày đi nghỉ đó, tôi đã nhận lại được rất nhiều. Và niềm tin trong tôi càng được củng cố hơn. Dù vậy tôi không vội vàng với những tín hiệu đáng mừng ấy, tôi đón nhận nó từ từ, thận trọng. Sau nhiều biến cố cuộc đời, tôi nghĩ tôi đã già đi rất nhanh về một phần tính cách
Trong 7 tháng đó, tôi đã nhận lại được rất nhiều thứ, nhưng cũng phải chịu đựng rất nhiều chuyện, đồng thời tôi cũng tự đặt deadline cho mình và cho chồng trong một vài việc.
Đó là những ngày tôi nhận ra sự thay đổi tốt lên của tôi. Tôi nhận ra nếu rời khỏi cái bóng của chồng thì tôi không đến nỗi, tôi có khả năng làm việc tốt và kiếm được khá tiền, tôi nói chuyện khá có duyên và khá nhiều người thích, tôi cũng duyên dáng quyến rũ khi biết rời bỏ những bộ đồ đơn điệu của văn phòng, tôi nấu ăn cũng tạm được, và tổ chức khá tốt những buổi party cùng bạn bè... Những điều này tôi hoàn toàn không nhận ra khi sống yên ổn dưới cái bóng của chồng.
Tôi cứ nghĩ rằng đứng phía sau làm hậu phương vững chãi cho chồng, chăm sóc con cái, nội trợ bếp núc... cho chồng thảnh thơi kiếm tiền và thăng tiến trong sự nghiệp là làm người vợ tốt, sẽ được chồng trân trọng và yêu thương suốt đời. Đến bây giờ thì tôi hiểu, ngoan không còn hấp dẫn với đàn ông ở thời đại bây giờ, khi mà ngoài cửa nhà là bao điều mới lạ. Ngoan chỉ để giữ trong nhà làm vợ, làm người phục vụ, làm người nuôi con, giữ gìn nòi giống...
Chồng tôi, suốt 10 năm trời chứng kiến tôi làm môt công việc ở hai nơi cố định, bạn cũ ít gặp, bạn mới không quen nhiều, có bầu, sinh con, con nhỏ lôi thôi mất 3-4 năm, hầu như không ra khỏi nhà vào buổi tối, ngày nghỉ nếu không có chồng đi cùng, những câu chuyện của tôi xoay quanh con cái, học hành, bố mẹ, anh chị em... Chồng tôi có thể nể phục tôi trọn vẹn với gia đình chồng, chăm sóc con cái ngoan ngoãn, khỏe mạnh, chăm sóc chồng chu đáo..., nhưng chồng tôi không thể yêu người đàn bà 10 năm một cách sống, nhạt nhẽo và đơn điệu. Cả trong tình cảm vợ chồng, trong quan hệ tình dục, tôi cứ như một cái máy đã được lập trình, ấn nút là chạy đúng quy cách của nhà sản xuất, không lỗi, không hỏng hóc. Nhưng chồng tôi không phải là người vận hành máy vô cảm, chồng tôi giàu cảm xúc, yêu cái đẹp, thích khám phá những điều mới lạ... Tôi biết điều này một cách mơ hồ và không để tâm lắm, và hậu quả là chuyện không đáng có đã xảy ra.
Cho dù thế, tôi cũng chỉ chấp nhận tha thứ cho chồng ở lần thứ nhất (nói đúng hơn là lần thứ nhất với cô thứ 2), nhưng tôi lại cám ơn lần thứ hai, chồng tôi đã cho tôi biết cuộc sống ở phía ngoài cái bóng của chồng thú vị biết bao nhiêu.
Chồng tôi, trong những ngày ấy cũng đã thay đổi rất nhiều. Như entry trước tôi đã nói, anh đã bắt đầu thấy tôi không còn trong vòng kiểm soát của anh nữa, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ra đi mà không có sư đồng ý của anh, các con tôi cũng dần dần biết được những điều có thể xảy ra ở mức độ phù hơp với tầm tuổi của chúng... Tuy có sự nhận thức như thế, nhưng hình như phía bên kia vẫn còn nhiều hấp dẫn lắm, hay nhiều tình cảm lắm nên tôi chưa nhận ra được sự toàn tâm toàn ý với gia đình của anh một cách hoàn toàn. Tôi vẫn thấy anh đi về bất thường (tuy ít dần đi), vẫn thấy trầm ngâm suy nghĩ, vẫn đôi tiếng thở dài được phát ra... Tôi vẫn đau lòng vì điều đó, nhưng không thấy hận, thấy oán ghét anh như trước kia, chỉ tự hứa là sẽ không để nỗi đau này kéo dài hay lặp lại trong suốt cuộc đời mình.
Cái khó nhất của tôi là đã mất hoàn toàn niềm tin vào chồng, vào tình yêu của chồng dành cho mình. Tôi rất khát khao được trở lại cuộc sống vợ chồng trước kia, và chồng tôi một mặt vẫn để cho tôi nhận thấy anh đang cố gắng lấy lại vị trí của anh trong lòng tôi, tôi cũng không nghi ngờ thiện ý của anh... nhưng tôi không thể tin anh trong tương lai sẽ không tiếp tục làm tôi đau. Tuy vậy tôi vẫn đang để cho anh thể hiện thiện ý của anh môt cách tốt nhất, thành thật nhất. Không ép tiến độ, không ra điều kiện, không bắt lựa chọn, không dò xét đó là sự thật hay giả dối... Chính vì thế tôi cảm nhận những điều anh thể hiện với tôi là chân thành, còn những điều phía sau lưng tôi thì tôi không chắc. Tạm thời tôi sẽ chấp nhận thời gian này tối đa là một năm, sau đó sẽ có quyết định rõ ràng.
Một ngày mẹ chồng tôi nói chuyện riêng của tôi. Tôi hơi bất ngờ vì trước kia mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng không phải là thân thiết, và có môt vài cuộc và chạm thường tình giữa mẹ chồng nàng dâu nên đối xử với nhau khá khách sáo. Hơn nữa, chuyện giữa vợ chồng tôi nhìn bề ngoài không ai biết, thậm chí là các em gái tôi. Sao bỗng nhiên mẹ chồng tôi lại muốn nói chuyện riêng với tôi về chuyện tình cảm này??? Hóa ra chồng tôi đã biết sợ thực sự, anh đã về nhà cầu cứu mẹ thuyết phục tôi. Một điểm nữa được ghi nhận cho anh, vì anh vốn là người kín đáo và tự trọng, ít khi anh biểu hiện sự thất bại hay cầu cứu bất kỳ ai dù đó là bố mẹ ruột của mình. Thế mà bây giờ anh phải nhờ đến mẹ.
Mẹ chồng tôi giống hầu như các ông bố bà mẹ chồng nào khác trên cái wtt này, khuyên tôi là làm đàn bà phải biết nhịn, đàn ông thằng nào chả trăng hoa nhưng nó không bao giờ bỏ vợ bỏ con, làm căng quá nó không chịu được thì già néo đứt dây... Nghĩ mà buồn, và tiếc là tôi không được làm mẹ chồng để có cơ hội sửa đổi những suy nghĩ này cho con cháu được nhờ. Tôi nói với mẹ là tôi cần có thời gian, tôi chưa thể quên đi được những đau đớn do con mẹ gây ra, và từng ấy hành động của anh chưa thể nào lấy lại được lòng tin của tôi đã mất. Tôi vẫn cho anh rất nhiều cơ hội, bản thân anh phải biết đón nhận và hành động đúng cách, còn không thì điều không ai muốn là gia đình tan vỡ sẽ xảy ra. Tôi biết là mẹ sẽ nói lại với anh điều này, và như vậy, chúng tôi sẽ có một cuộc nói chuyện để nhìn vào tình thế hiện tại, và có quyết định rõ ràng.
Anh chưa kịp làm điều đó thì tình nhân của anh đã đến gặp tôi, ngoài sức tưởng tượng của tôi