Cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của thanh niên quần thủng đít, tôi nhởn nhơ dạo chơi ở khu bán đồ lưu niệm, ăn vài món đặc sản miền biển cùng các bạn. Thiên nhiên có sức mạnh kỳ diệu trong việc xoa dịu những tâm hồn mệt mỏi và kiệt sức, giống như chức năng của nút “Delete”, xóa sạch mọi ưu phiền trong lòng mình. Tôi hít đầy lồng ngực hương vị mặn mòi của biển, ngắm mặt trời với gương mặt ửng đỏ như gã nát rượu từ từ vùi đầu xuống mặt biển, đánh một giấc quên trời đất.
Tôi cứ ngồi thẫn thờ ngắm nhìn bầu trời ngả từ màu xanh biếc sang đỏ gạch rồi nhá nhem tối, gió biển lồng lộng thổi vào mỏm đá làm tôi khẽ co mình vì lạnh. Vai chợt nặng, quanh thân đã được phủ thêm một chiếc áo khoác. Bảo ngồi xuống cạnh tôi trên tảng đá, hai chân thon dài buông thõng xuống dưới. Gió biển làm rối tung mái tóc màu nâu hạt dẻ của cậu ấy, gương mặt nhìn nghiêng với những đường nét cứng rắn cương nghị, hoàn hảo đến từng milimet. Ồ, từ bao giờ cậu bạn mập ú của tôi lại biến thành mỹ nam thế này nhỉ? Có lẽ tôi đã quá vô tâm với anh chàng này rồi. Ban đầu đến gia cảnh cậu ấy còn mù mờ không rõ, đến giờ nhan sắc được nâng cấp cũng không nhận ra. Trước giờ vẫn luôn là Bảo quan tâm đến tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ ngón tay bị đứt đến cái mụn đột nhiên mọc vô duyên trên mặt. Cậu ấy giống như cái ô vậy, lặng lẽ che nắng, che mưa, chẳng phàn nàn, chẳng ca thán, mỗi khi tôi mệt mỏi, mỗi khi tôi ủ rũ thì cậu ấy lại xuất hiện, cười dịu dàng, nói những câu chuyện vui, dẫn tôi đi ăn món ngon quanh Hà Nội. Những người bạn thân như Bảo là món quà của thượng đế dành cho đứa trẻ ngoan, là ly sữa nóng khi trời lạnh giá, là cốc trà đá khi nắng chói chang, là ly rượu vang uống kèm bò bít tết, là quả bồ kết gội đầu với hương nhu,...
“Nghĩ gì mà nhìn tớ chăm chú vậy?”
Câu hỏi của Bảo làm đứt đoạn dòng suy nghĩ miên man của tôi. Tôi cười hì hì, quấn chặt thêm chiếc áo khoác, lắc đầu:
“Tớ thấy mình tệ quá. Nhìn xem, bạn thân của tớ thay đổi chóng mặt như vậy, hóa thành mỹ nam rực rỡ chói mắt như vậy. Ấy thế mà tớ cái gì cũng không biết. Cậu nói xem, tớ có phải là người bạn tồi lắm không hả?”
Bảo cười hiền, xoa đầu tôi, nụ cười ấm áp như nắng xuân để lộ ra hàm răng trắng bóng, cặp mắt đen ẩn dưới cặp kính chứa đầy yêu thương và bao dung.
“Từ trước tới giờ, ngoài mẹ ra, cậu vẫn luôn là điều tuyệt vời nhất, quý giá nhất trong cuộc đời tớ. Cho nên, chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ như thế này, tớ đã thấy quá may mắn rồi.”
Tôi ngửa cổ cười haha, trời ạ, ở bên cậu ấy lâu chắc tôi thành kẻ tự cao tự đại cũng nên, lúc nào cũng mang tôi lên tận chín tầng mây như thế. “Nhưng mà, động lực nào khiến cậu thay đổi như vậy?”
“Động lực hả. Ừm...” Bảo làm ra vẻ nghĩ ngợi, nhìn xa xăm về phía những ghềnh đá rướn mình ra biển. Bất chợt, cậu ấy quay sang, nhìn thật sâu vào đôi mắt tôi, thì thầm những lời mà chỉ có tôi và biển nghe được:
“Là vì cậu, vì chính cậu đấy, Hoài An.”
Vì tôi? Tại sao lại vì tôi cơ chứ? Tôi nhớ rằng mình chưa bao giờ than phiền về ngoại hình của Bảo, cũng chẳng bao giờ lấy làm phiền lòng về tình trạng thừa cân và ăn uống vô tội vạ của cậu ấy cơ mà?
Để lý giải cho thắc mắc to đùng đang hiện rõ mồn một trên mặt tôi, Bảo lắc nhẹ đầu, khẽ khàng nói: “Bởi vì, tớ muốn bản thân trở nên thật hoàn hảo, để có thể...xứng đáng đứng bên cạnh cậu, để cậu có thể tự hào vì tớ, ỉ lại vào tớ. Mười năm, 20 năm, 50 năm, tớ vẫn muốn ở bên cậu mãi như vậy. Cho nên...tớ đã rất cố gắng, cố gắng trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.”
Lời của Bảo tan vào không gian, len lỏi trong những mỏm đá, theo gió biển thổi vào tai tôi. Tim tôi đập gia tốc trong lồng ngực, vội vàng, hấp tấp như muốn nhảy xổ ra ngoài. Tôi thực sự bị lời nói của cậu ấy làm cho cảm động. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân quan trọng như vậy, như oxi cho sự sống, như ánh nắng cho cây xanh, như mưa rào cho sa mạc. Con bé vô dụng chỉ giỏi đúng hai việc ăn và ngủ lại có ngày trở thành động lực cho ai đó trở nên tốt hơn, với tôi mà nói đó là một thành tựu vô cùng đặc biệt, vô cùng đáng tự hào. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố ngăn cái mặt tự mãn của mình vênh lên cao tít. Chợt lòng bàn tay lành lạnh, Bảo khẽ khàng đặt vào tay tôi sợi dây chuyền bạc bé tẹo xinh xắn, trên mặt là hình con sao biển xòe năm cánh, đính kèm hai chú ốc nhỏ xíu hình dáng ngồ ngộ. Tôi thích thú reo lên, giơ cao sợi dây lên ngắm nghía.
“Cái này cho cậu.” Bảo cầm lấy sợi dây. “Hứa với tớ, luôn mang nó bên mình nhé.”
Tôi gật đầu cái rụp, thích thú khi Bảo đeo sợi dây lên cổ. “Được, trừ khi đầu tớ không còn dính với cổ, không thì nhất không tháo xuống.”
Bảo gật gù mãn nguyện, khẽ ngồi xuống cạnh tôi.
“Hoài An này,...”
“Hả?”
“Tớ...tớ có chuyện muốn nói.”
“Ừ, cậu nói đi.”
“Thực ra...thực ra từ lâu rất lâu tớ đã...tớ đã rất thích...”
“HOÀI AN! HOÀI AN! MAU QUA ĐÂY!!!”
Tuấn gào lên sau lưng tôi, bộ dáng hớt hải nóng vội. Tôi giật bắn mình, ngơ ngác hỏi:
“Hở, có gì hót?”
“Mau qua bên kia. Nhanh lên. Sang đó cậu sẽ rõ.”
Ô hay chưa, có gì mà cứ úp ở như thế. Tôi đứng dậy phủi mông, quay sang Bảo: “Chắc tớ phải qua bên kia một lát. À hồi nãy cậu đang nói gì thế?”
“À, ờ.” Bảo lúng túng ậm ừ. “Không có gì đâu, cậu mau đi đi.”
Tôi gật đầu chào cậu ấy, nhanh chân chạy qua bên kia. Sau lưng, tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của Bảo dõi theo tôi rất lâu.
Từ xa nhìn lại, thấy mấy người trong lớp đang túm tụm quanh một đống lửa lớn được đốt lên, trên đầu là những chuỗi bóng đèn tỏa thứ ánh sáng vàng ươm ấm áp, bóng bay chụm lại thành từng chùm rực rỡ như những bông hoa khổng lồ. Chuyện gì đang diễn ra thế nhỉ? Tôi đang ngơ ngác ngó xung quanh thì bị Tuấn lôi xềnh xệch vào bên trong.
Đám đông đột ngột rẽ sang hai bên để lộ ra Quần hoa ở dưới cùng, cậu ấy mặc một cây quần áo hoa sặc sỡ (dĩ nhiên cái quần thủng đít buổi chiều đã bị thay thế) một tay ôm bó hoa hồng, cậu ta cười với tôi bằng khuôn mặt đẹp trai chói mắt.
Cái quái gì đang diễn ra thế?
Trong khi tôi đứng chôn chân một chỗ hỏi đi hỏi lại trong đầu câu hỏi chưa có lời giải đó thì tiếng nhạc đột nhiên vang lên. Quần hoa và một nhóm bạn 6 người cả nam cả nữ trong hội “Angle” bắt đầu nhảy flasmost theo nền nhạc vui tươi. Ồ, hóa ra là tổ chức ca nhạc ngoài trời sao, làm tôi cứ nghĩ chuyện gì nghiêm trọng lắm. Mà khoan khoan, Tuấn vừa đưa cho quần hoa một cái Micro. Đừng nói...đừng nói với tôi là cậu ta chuẩn bị hát đấy nhé. Nghĩ đến những màn khoe giọng trước đây của cậu ta, da gà da vịt da trâu da bò vô thức nổi lên rần rần. Vẫn nên bảo toàn cái lỗ tai bé nhỏ của mình trước, nghĩ vậy, tôi lùi lại sau vài bước, đang tính quay đầu lủi mất thì tiếng hát phía sau đột ngột nổi lên:
“I love you la la là la lá
Cho anh xin một lần nói lên những điều tim còn e ngại,
Đưa tay cho anh nhé theo anh tới tận cùng của hạnh phúc.
Yêu anh yêu anh nhé my baby girl...”
Tôi bị chết đứng trong 5 giây, hai mắt mở to, cái miệng há to, đến lỗ mũi cũng phồng to hết cỡ. Tôi thực sự không nghe nhầm đấy chứ, lỗ tai không bị nhét bánh bao đấy chứ? Từ bao giờ giọng hát quái thai đầy ám ảnh của quần hoa lại trở nên dịu dàng truyền cảm đến vậy. Hóa ra từ trước tới giờ tôi vẫn đánh giá thấp năng lực của thằng nhóc này. Nỗi băn khoăn xen lẫn kinh ngạc làm tôi không thốt nên lời, cứ đứng chết trân nhìn Quân vui vẻ vừa nhảy vừa hát, khuôn mặt đẹp trai nổi bật giữa đám đông, ánh mắt sáng ngời vẫn thủy chung khóa chặt lấy khuôn mặt tôi. Không lẽ...không lẽ là tất cả sự chuẩn bị này đều là dành cho tôi sao? Một dòng khí nóng trào từ ổ bụng lên tận đỉnh đầu rồi xì khói ở hai lỗ tai khiến mặt tôi nóng bừng, trong lồng ngực, trái tim nhảy nhót theo nhịp điệu bài hát làm cả người tôi như muốn nhảy cẫng lên.
“Anh yêu em, vì em là chính mình không phải ai khác
Người mang theo trái tim ngập tràn ánh sáng
Mình thuộc về nhau nhé em.
I love you la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la la...”
Sao cậu ta cứ “la la” mãi thế nhỉ. Ở phía trước, khóe môi của Quân vẫn mấp máy không ngừng nhưng cái mặt không còn vui tươi rực rỡ nữa mà ánh lên nét bối rối rõ ràng. Mấy người bạn trong nhóm nhảy cũng đứng lại ngơ ngác nhìn nhau, Quân giơ chân đá đít Tuấn một cái, Tuấn mới sực tỉnh nhanh chân chạy về phía dàn âm thanh. Nhạc vừa dứt, mọi người ồ lên vỗ tay hưởng ứng. Quần hoa chậm rãi tiến về phía tôi. Nhịp tim của tôi tăng theo cấp số nhân theo mỗi bước chân của cậu ấy, có chút gì như là vui sướng, như là xúc động, như là chờ mong.
“Hoài An. Tớ làm tất cả những điều này bởi vì tớ...tớ...”
“I LOVE YOU la la là la lá. Cho anh xin một lần....”
Tiếng hát một lần nữa vang lên, ô cái giọng này giống hệt giọng Quân hồi nãy mà.
“Cái tên Tuấn chết tiệt kia, lúc nào rồi còn mở đĩa nữa.” Quân tức tối cáu nhặng lên, bắn một ánh mắt thiếu kiên nhẫn về phía Tuấn đang loay hoay với dàn âm thanh.
Tôi nhướn mày ngó Quân đang dậm chân quát tháo ầm ĩ, một bên cứ mắng nhiếc, một bên cứ hát. Haizzz Hoài An ơi là Hoài An. Có ngốc đến đâu cũng phải biết rằng giọng hát tuyệt vời này không thể nào phát ra từ cái thanh quản chỉ biết gào thét này được, vậy mà còn ngốc ngếch nghĩ rằng cậu ta đã luyện tập để hát hay hơn. Phí công tôi nãy giờ háo hức chờ mong, hóa ra lại là hát nhép...
Sau tràng mắng chửi dài như “Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc”, Quân dừng lại để lấy hơi, quay sang bắt gặp cái nhướn mày chờ đợi lời giải thích của tôi, cậu ta mới sực nhớ ra mọi chuyện đã bại lộ, bèn gãi đầu gãi tai giải thích: “Hoài An à, cậu đừng có hiểu nhầm nha. Thực ra tớ đẹp trai và hát hay chẳng thua gì Rocker Nguyễn nhưng mà đề phòng thanh quản của tớ không tốt nên mới mượn tạm bài hát một tẹo thôi à.”
Tôi bĩu môi dài thượt, nghĩ bụng thanh quản của cậu mà tốt thì không biết tôi còn được nghe giọng ca thảm họa cỡ nào. Đúng là phí công tôi mừng hụt. Tôi chả buồn nói thêm lời nào, quay đít đi thẳng. Sau lưng, Quần hoa bỏ cả dép lê chạy theo tôi, mặc sức giải thích. Hứ, Hoài An tôi có mà ăn phải phân bò mới tin cậu nhá.