�T GÀ
Tối ba mươi, Quân dường như vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời đi. Mấy lần tôi có ý, à không công khai đuổi khách, hắn đều bày ra bộ mặt thiếu thốn tình thương mà rằng: “Tối nay bố mẹ tôi bận chúc Tết các đối tác, Dương quý phi cũng về nhà rồi, một mình tôi trong căn nhà to đùng ấy, cô quạnh làm sao, trống trải làm sao. Cậu cho tôi ở lại nhé, tôi hứa sẽ về nhà trước giao thừa.” Đấy, mà bản tính Hoài An trước nay vốn hiền lành thánh thiện, tấm lòng từ bi sánh ngang Quan Thế Âm Bồ Tát, thấy người bất hạnh há lại không giang tay cứu giúp. Thêm nữa, không biết Quân đã lén lút cho mẹ tôi ăn thứ gì, bây giờ Mama đại nhân một tiếng “Quân ơi”, hai tiếng “Quân à”, cứ như Hoài An tôi mới chính là cái đứa ăn nhờ ở đậu không bằng.
Cơm nước xong xuôi, bố tôi tranh thủ ghé chơi mấy ông bạn chiến hữu, thân nhau từ thủa cởi truồng tắm mưa. Mẹ bất đắc dĩ phải gọi “chàng rể quý” xuống bếp giúp mẹ cắt tiết gà. Mẹ à, có một sự thật vô cùng tàn nhẫn mà con phải đau lòng báo cho mẹ biết: “Con dê” của mẹ trừ cái mặt ưa nhìn ra thì từ trong ra ngoài đều là một tên vô dụng chính hiệu. Mà ví dụ minh họa rõ ràng nhất mẹ sẽ được chứng kiến sau vài phút nữa.
Lúc tôi đang nằm gác chân lên ghế sofa vừa xem phim vừa cắn hạt dưa thì nghe dưới bếp tiếng con gà trống kêu “éc” một tiếng, sau đó mấy âm thanh tạ từ cuộc sống của chú gà tội nghiệp bị lấn át một cách triệt để bởi tiếng la hét, gào thét đầy dữ dội và ám ảnh từ cái thanh quản dạng khủng của một thanh niên. Các bạn đoán đúng rồi, thanh niên to mồm kia chính là “quần hoa”. Sau nhiều phút đồng hồ, tiếng la hét mới ngưng lại, trước cửa bếp, quần hoa thất thểu bước ra, tóc tai rõa rưỡi, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, giữa mùa đông mà trán cậu ta vã mồ hôi lấm tấm. Trông cậu ta hệt như nhân vật còn sống sót sau cùng của một bộ phim kinh dị.
Cậu ta bần thần ngồi xuống cạnh tôi, miệng lẩm bẩm: “Máu...rất nhiều máu...Con gà giãy đành đạch, sau đó mềm nhũn ra, nó chết. Khủng khiếp quá.”
Thanh niên to cao đẹp trai đang tuổi trưởng thành mà nhút nhát như thỏ đế, cậu đâu còn trong tuổi vừa mút tay vừa ngồi bô nữa đâu. Nhưng mà cái tên quần hoa cả ngày ngông nghênh vênh váo cũng có lúc rúm ró như cái vó thế này cũng khá là vui mắt. Cho nên tôi rất không lương thiện mà “vỗ về” người bạn nhỏ:
“Được rồi, chắc cậu sợ lắm đúng không? Ăn mứt đi, lấy sức lát nữa giúp mẹ tôi chọc tiết lợn, con lợn này to lắm, bố tôi sắp bắt về rồi.”
Cơ mặt quần hoa đột nhiên cứng ngắc lại, khuôn mặt hết chuyển từ đỏ sang xanh hệt như cái biển quảng cáo gắn đèn Led nhấp nháy cả ngày trên phố. Có lẽ miếng mứt vị Kiwi trong miệng hắn giờ đã biến hình thành cục cứt gà rồi.
“À...ừm...Giờ tôi mới nhớ ra, tôi chưa dọn nhà chuẩn bị đón Tết. Cho nên...giờ tôi phải về...à ừm...quét mạng nhện đây. Việc chọc tiết lợn gì đó, cậu vào giúp bác gái đi nhé.”
Quần hoa ù té chạy ra chỗ để giày dép, cứ như bị con bò tót Tây Ban Nha rượt sau lưng.
Mẹ tôi vừa lúc ở dưới bếp lên, ngó thấy Quần hoa trên bậc cửa mới mới gọi với theo:
“Quân có việc gì gấp à. Sao nghe An nói mấy đứa định ra bờ hồ đón giao thừa.”
Quần hoa quay phát người, đá văng cái giầy đang đi dở vào góc tủ:
“Bác nói sao cơ. Thế còn con lợn, cơn lợn chuẩn bị chọc tiết thì làm thế nào?”
“Thằng nhóc ăn nhầm cái gì mà nói nhăng nói cuội thế. Tối ba mươi rồi ai rảnh mà lôi một con lợn ra mổ chứ. Thôi, Quân bận thì cứ về đi, cái An rủ Bảo đi cùng cũng được mà.”
Nghe đến tên Bảo, Quân giãy nảy như bị sét đánh, quẳng nốt chiếc giầy còn lại, Quân lập tức hét um lên:
“KHÔNG!!!...À, ý cháu là cháu sẽ đi cùng với An, bác đừng lo.”
Thấy vẻ mặt thay đổi còn nhanh hơn cả đèn tín hiệu giao thông của Quân, tôi bèn đá đểu: “Mẹ ơi, thôi bỏ đi. Cậu ấy còn bận quét mạng nhện nữa, không đi được đâu. Để con gọi điện cho Bảo.” Nói rồi, tôi vớ lấy cái điện thoại, giả vờ làm động tác bấm.
Vù, lại một cơn gió với tốc độ khinh hoàng thổi qua. Chiếc điện thoại trong tay đã bị Quân đoạt được. Cậu ta nhìn tôi, hai mắt tỏa sáng như đứa trẻ được kẹo:
“Quên mấy con nhện đi. Hoài An...Xách mông lên và đi thôi.”
***
Trong một ngày đặc biệt như thế này, Hồ Gươm bình lặng hiền lành cũng tranh thủ “lên đồ” để hô biến thành một cô nàng tiệc tùng sôi nổi. Ánh đèn chiếu sáng quanh bờ hồ hắt lên những chậu hoa được sắp đặt cầu kỳ hiện lên dòng chữ nổi bật “Happy New Year”. Dòng người từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn đổ về hồ như sóng. Những đám bạn tụ tập nói cười, những cặp đôi tình cảm lồng tay nhau sóng bước, nụ cười phả ra làn khói mỏng như sương. Tiếng nhạc EDM hòa lẫn với tiếng trống dồn của một sân khấu truyền thống xa xa làm dấy lên âm thanh náo nức đầy hứng khởi của khoảnh khắc giao thời.
Quân lặng lẽ nắm tay tôi, xuyên qua dòng người mà bước đi. Bàn tay cậu ta rất ấm, mang lại cảm giác bình yên đến lạ. Sau một hồi luồn luồn, lách lách, chúng tôi cũng chen vào gần sân khấu EDM của Helliken Countdown. Ánh đèn chớp nhoáng chói mắt, tiếng nhạc ảo diệu tuôn ra không ngớt dưới đôi tay của DJ làm cho chúng tôi có cảm giác phấn khích khó tả. Quân quang tay qua vai tôi, chúng tôi hòa chung với đám đông, thả mình trong tiếng nhạc linh động đánh thức mọi giác quan. Chợt Quân kéo tôi sát lại gần, rồi cậu ấy hét lên mấy từ gì đó. Nhưng tai tôi đã sớm ù đi bởi tiếng nhạc bập bùng đâm ra cậu ta có hét thêm mấy lần nữa, tôi cũng không hiểu mấy từ ngắn ngủi kia là gì. Quân tỏ ra bực bội, cậu ta kéo tôi lại gần hơn, đặt lên trán tôi một nụ hôn đầy giận dữ.
Ê cái thằng nhóc này, có ai biểu lộ sự giận giữ một cách kỳ quặc như vậy không hả.