Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa

Chương 42: Lại bị bắt nạt




Hoài An tôi không sợ trời không sợ đất, vậy mà cái cách đe dọa kỳ quặc này làm tôi sợ đến toát mồ hôi hột. Nghe vậy, tôi hốt hoảng lấy tay bịt chặt miệng, lí nhí nói:

“Tôi ăn...Tôi ăn. Cậu đừng qua đây.”

Thấy vẻ sợ sệt của tôi, Quân gật đầu hài lòng. Cậu ta nhàn nhã khoanh tay trước ngực, nhàn nhã ngắm tôi vật lộn với một bàn đầy đồ ăn. Tôi vừa ăn vừa nhìn qua cậu ta, thấy gương mặt Quân ánh lên vẻ dịu dàng chuyên chú, lại thêm vẻ ân cần cùng cưng chiều. Mà khoan, mấy tính từ đó tuyệt đối không thể dùng để miêu tả biểu hiện của tên này được. Hắn là sao chổi, kẻ không đội trời chung với tôi đó.

Sau một hồi chiến đấu hăng say, cuối cùng tôi cũng càn quét sạch sẽ đồ ăn trên bàn. Quân xoa đầu tôi nhẹ nhẹ “Ngoan lắm” sau đó lấy giấy ăn, tỉ mẩm lau từng ngón tay dính bẩn của tôi. Hành động này làm cho tôi suýt thì cắn vào lưỡi, rõ ràng bị động tác này làm cho kinh hãi đến độ cứ để cậu ta cẩn thận lau sạch hết hai bàn tay mà không có chút phản kháng nào.

Xong xuôi, cậu ta ngẩng lên nhìn tôi. Trông thấy gương mặt ngơ ngác cùng hoài nghi của tôi thì cười khẽ.

“Cậu là con nít sao. Sao lại để tay dính đầy đồ ăn thế. Phải rồi, còn một nơi dính bẩn nữa này.”

Nói xong, cậu ta lấy hai tay giữ chặt lấy gương mặt tèm lem của tôi. Trong lúc tôi còn lơ mơ không hiểu thì đã thấy đôi môi hoàn hảo của cậu ấy ấn lên môi tôi một nụ hôn. Lần này lâu hơn lần trước một chút.

Tim tôi gia tốc trong lồng ngực. Nụ hôn nhẹ nhưng mang theo sự bá đạo không che dấu của người kia, buộc tôi không được tránh né. Các dây thần kinh trong người như dựng đứng hết lên, chân tay bỗng dưng cảm thấy thừa thãi, vô dụng. Tất cả mọi giác quan dường như đều dồn cả về nơi tiếp xúc thân mật kia. Tôi không còn nghĩ được gì, chỉ bất động đón nhận nụ hôn kia. Trong lòng như có ngọn lửa nhỏ bùng cháy, ngày một lan rộng ra, làm đỏ bừng hai tai.

Mất 10 phút tôi mới ổn định được nhịp thở và ra sức trấn an trái tim đang nhảy tưng tưng trong ngực. Chết tiệt, hôm nay tôi bị cậu ta bắt nạt triệt để, không chiếm được mảy may lợi thế nào. Cơn xúc động qua đi nhường chỗ cho sự tức giận ùn ùn kéo tới:

“Cậu...đồ tiểu nhân...Cậu nói lời không giữ lời. Cậu...”

Quân cắt ngang lời tôi: “Tôi không giữ lời khi nào?”

“Vừa rồi tôi đã ăn hết đồ ăn rồi. Thế mà cậu vẫn....” Tôi không thể nào thốt ra cái từ kia.

Quân cười càng sảng khoái, nghé sát tai tôi thì thầm:

“Vừa nãy tôi không có hôn cậu. Chỉ là...giúp cậu lau sạch thức ăn dính trên miệng thôi.” Nói xong đứng dậy ung dung xỏ tay túi quần rời đi.

Tôi được một phen cứng họng. “Lau sạch thức ăn?” Đúng là đồ ngụy biện mà.

Lúc này mới sực nhớ ra, tôi vừa trơ mắt nhìn hắn cướp đi nụ hôn đầu đúng nghĩa của tôi...những hai lần liền. Cái này không phải dành cho Cảnh Minh yêu dấu của tôi sao. Huhu. Hoài An ơi Hoài An, trong đầu mày là não hay là cám lợn thế. Mọi ngày nhanh hoạt mau lẹ lắm mà, sao lúc nãy lại trơ như khúc gỗ thế.

A A..Đi chết đây.

Không được. Trước khi chết phải đi báo thù kẻ đã ức hiếp mình trước đã. Nói rồi, tôi đứng bật dậy, chạy theo tên khốn vừa rời đi.

Tôi nào có biết rằng, hành động ám muội vừa rồi giữa tôi và Quân đã bị chụp lại không bỏ sót chút nào.

Sầm sầm chạy ra tìm tên vô lại kia tính sổ, cơ mà quên mất mình vừa tiêu hóa vài cái kí lô thức ăn. Bây giờ cảm giác giống như nuốt quả tạ 5kg vào dạ dày, không sao lê nổi tấm thân còm. Cuối cùng, tôi dựng lại, bám tay vào một gốc cây lớn, thở hổn hển. Vừa lúc thấy Bảo vội vội vàng vàng chạy về phía tôi, trên tay đầy túi lớn túi nhỏ thức ăn. Bảo dừng lại trước mặt tôi, thở ra một hơi:

“Đợi lâu không An. Chắc cậu đói bụng lắm.”

Tôi ngẩng lên nhìn Bảo, nét mặt cậu ấy ánh lên vẻ sốt sắng, hơi thở vẫn còn gấp gáp vì vừa phải chạy bộ một quãng, giữa tiết trời tháng 11 mà trán cậu ấy rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Cảm giác có lỗi trào lên trong lòng tôi.

Bảo ơi Bảo hỡi...Trong lúc cậu vội vã đi mua đồ ăn thì người bạn này của cậu đang vùi mặt vào đống đồ ăn chất cao như núi, no đến nỗi trọng lượng tăng vài kg rồi. Có điều, không nỡ nhìn thấy bộ dáng thất vọng của cậu ấy, tôi vui vẻ nở nụ cười, che đi sự cảm động trong mắt:

“À, ờ...Tớ sắp ngất vì đói rồi. Chúng ta mau ăn thôi.”

Và sau đó, khỏi nói cũng biết,tôi ăn hamberger gà mà tưởng đang gặm cái giầy thể dục mòn đế, ăn gà rán mà tưởng đang ăn bánh bao chay.

Ợ...

Không biết cái “Ợ” thứ mấy rồi, tôi vuốt ngực, ngăn đống thức ăn chen chúc trong dạ dày không dắt tay nhau ra ngoài. Trong đầu lại hiện lên gương mặt tà mị, yêu nghiệt của tên vô lại nào đó. Vô thức sờ sờ lên môi, cảm giác ấm nóng, ngưa ngứa vẫn còn đọng lại. Dư âm về mấy nụ hôn chóng vánh cứ lảng vảng trong đầu, đá bay mấy kiến thức Hình học đang nghe bên tai. Tôi vò đầu, bứt tóc. Chết tiệt, không biết kiếp trước tôi có lỡ mông oánh rắm lên đầu hắn không mà kiếp này bị hắn ám quẻ như âm hồn bất tán. Hôn quân ơi hôn quân, kiếp nào ra kiếp đó, cậu không nên vì một quả rắm mà giày vò một người trong sáng thánh thiện đáng yêu dễ mến như tôi chứ.

Bảo béo giải xong bài tập Hình, quay sang nhìn tôi sửng sốt:

“Hoài An, cậu bị sốt phải không. Sao mặt lại đỏ bừng bừng như thế.”

Chết cha. Tâm tình nhộn nhạo tràn ra cả mặt thế này. Tôi xấu hổ “e hèm” một tiếng, tính ngẩng đầu giải thích thì bắt gặp ánh mắt Quân ở bàn trên dãy bên kia. Cậu chăm chú ngó tôi bằng đôi mắt sáng bừng như vừa nghe tin trúng số, khóe môi kéo lên thành một đường cong biểu lộ cậu ta đang rất vui vẻ và đắc ý.

Đắc ý?

Lẽ nào cậu ta biết trong đầu tôi đang nghĩ gì?

Oimeoi...

Mặt tôi cơ hồ còn đỏ hơn nữa. Tôi luống cuống cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt chế nhạo kia đồng thời lý nhí nói với Bảo: “Tớ không sao, chỉ là...hơi nóng một chút. Đúng rồi, thời tiết kiểu gì nóng khủng khiếp như vậy.”

Trên đầu vang lên giọng nói đầy thắc mắc:

“Nóng khủng khiếp? Hoài An, bây giờ là cuối tháng 11 đấy.”