Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa

Chương 13: Cậu ta thực chất là một tên ngốc




CHƯƠNG 13: CẬU TA THỰC CHẤT LÀ MỘT TÊN NGỐC

Tò mò, tôi mở ra xem. Nét chữ con trai cứng rắn, chỉ vài chữ cụt lủn: “Sau giờ học ở ghế đá số 12. Tôi đợi cậu”.

Sao, giờ lại muốn gọi mình ra nói chuyện phải trái à. Nói thật, tôi vẫn chưa hết giận cậu ta về vụ của Bảo. Có thể cậu ta không trực tiếp nhúng tay vào, nhưng hành động của tụi Angle đó, không phải đều vì muốn cậu ấy thắng sao. Thôi, mặc kệ cậu ta, nhìn thấy mặt cậu ta là tôi lại xúc động muốn đánh người.

Sau giờ học, Bảo rủ tôi đi mua sách thiên văn học với cậu ấy. Đúng là chưa thấy con mọt sách nào bự như cậu ta. Bảo thích sách Khoa học, tôi thì chỉ thích đọc mấy cuốn lãng mạn bay bổng, não nề sướt mướt thôi. Dạo qua cửa hàng sách gần trường, chọn qua lựa lại cuối cùng cũng được mấy cuốn. Xong 2 đứa lại lê la ăn kem cây dài ngoằng ở quán cạnh đấy nữa. Đang vui vui vẻ vẻ thì cơn mưa rào vô duyên cắt ngang. Hai đứa phải phi xe vào trú mưa dưới mái hiên nhà sách.

Lúc này, tôi lại nhớ tới cuộc hẹn với Quân. Đã tan học được 1 tiếng, cậu ta chắc đã tức giận bỏ về từ đời nào rồi. Tự nói với mình vậy, nhưng bản thân lại thấy hơi áy náy vì đã bỏ về mà không báo trước. Lỡ như....

“Bảo này, tớ vừa nhớ ra là quên tập vở ở trường. Cậu cứ về trước nhé. Chiều gặp nhau ở chỗ làm thêm”.

Mưa bớt nặng hạt, tôi đội mũ bảo hiểm rồi phóng xe đạp điện về trường. Sau lưng tôi, tiếng Bảo hòa lẫn với tiếng mưa tí tách:

“Hoài An, đợi tạnh mưa đã”.

Trường học vắng te, có lẽ Quân đã về. Tôi tự giễu mình, có lẽ mình đã lo lắng thừa thãi rồi. Để kiểm chứng suy đoán của mình, tôi tìm cái ghế đá số 12, và cảnh tượng đập vào mắt tôi, khiến tôi ngạc nhiên đến đơ cả người.

Ghế đá số 12 được đặt dưới gốc bằng lăng đã già lắm rồi. Tán cây rộng che phủ chiếc ghế. Tuy vậy, những cơn mưa cuối hè vẫn cố tình xuyên thủng tán lá làm ướt sũng bất cứ kẻ ngốc nào cố chấp ngồi dưới tầng cây.

Và kẻ ngốc đó đang ngồi thần người ở đó, mưa lặng lẽ rơi trên tóc, trên vai cậu ấy, làm mái đầu thời thượng của cậu ấy ướt sũng,dính chặt vào khuôn mặt đẹp trai, rỏ nước tí tách lên vai cậu ấy. Chiếc áo ướt đến độ dịnh chặt lấy thân hình, từ góc độ này có thể nhìn thấy mờ mờ vóc người vạm vỡ bên trong. Từ góc độ này, trông Quân lại có gì cô đơn quá.Bức tranh mỹ nam dưới mưa quả là cực phẩm nhân gian, có thể làm nhỏ dãi bất kỳ trái tim thiếu nữ háo sắc nào. Hey hey, Hoài An, nghĩ đi đâu thế hả.Tôi lắc mạnh đầu, xua đi mấy ý nghĩ đen tối vừa đi lạc trong não.

Nhìn thấy tôi, Quân đứng dậy, trái với suy đoán của tôi, cậu ta không tức giận, không to tiếng, chỉ nhìn tôi rất lâu bằng đôi hơi sáng lên:

“Rốt cuộc thì cậu cũng đến”.

Tôi bước lại, dò xét cậu ta, mấy lời cằn nhằn định nói bỗng dính chặt lấy cổ họng, không sao thốt ra được. Cuối cùng, tôi chỉ lắc đầu:

“Trông thông minh sáng láng là vậy, không ngờ cậu lại là một tên đại ngốc”.

Vì bộ quần áo dầm mưa đã ướt, tôi bảo cậu ta vào lấy đồng phục thể dục mặc vào. Rồi cậu ấy kéo tôi ra quán trà sữa gần cổng, cậu ấy có chuyện muốn nói. Ờ, thì đi.

Tôi đẩy ly Capuchino còn tỏa khói về phía cậu ta. Tôi thì uống trà ô mai chua chua ngọt ngọt.Dầm mưa một hồi khiến đôi môi hoàn hảo có vẻ nhợt nhạt hơn, tuy thế vẫn không mất đi vẻ điển trai Hàn Quốc của Quân, lại còn thêm phần phong trần trong đó. Quân uống một ngụm cà phê nhỏ, nâng mắt lên nhìn tôi.

Tôi rất không tự nhiên e hèm một tiếng, che dấu vẻ mặt nghiên cứu trai đẹp lộ liễu vừa rồi.

“Sao cậu biết tôi sẽ đến ?”

“Vì tôi tin cậu chưa hoàn toàn mất hết lương tâm”

“Ặc. Tôi nói này, cái trường to như lâu đài như vậy, IQ có thấp cỡ nào cũng phải biết tìm một chỗ mà trú mưa chứ. Não cậu dầm mưa đến hỏng rồi hả ???”

Quân cười, không phản bác lời tôi. Yên lặng một lúc, cậu ta lên tiếng:

“An này, về chuyện của Bảo, tôi xin lỗi. Thực ra...”

“Cậu không cần xin lỗi, Bảo có nói tôi nghe chuyện Tuấn nhận lỗi sáng nay. Nhưng này, giải quyết mọi việc bằng nắm đấm chưa bao giờ là ý hay đâu nhé”.

Quân cười, vẻ mặt trở nên vui tươi lạ thường.

“ Tôi ghét nhất là bị hiểu nhầm.”

“ Tôi cũng nghĩ mặc dù anh tính tình nhỏ nhen những không đến nỗi dở mấy trò mèo đó”

“@.@”

Quân lại yên lặng, nhìn tôi hóp miệng cố sức hút miếng thạch dừa tắc trong ống mút. Hôm nay cậu ta yên lặng một cách kỳ lạ, khác với cái mồm chua ngoa độc địa mọi khi.

“Hắt xì...hắt xì...hắt xì...”

“Ê, hắt hơi thì quay qua chỗ khác. Mặt tôi sắp thành vũng nước rồi đó” Tôi cằn nhằn.

Quân với tờ giấy ăn lau mũi, nhìn tôi chăm chú:

“Lượt đấu thứ 3, cô dự định thế nào”

Còn tưởng hôm nay đổi tính hiền lành, hóa ra dụ dỗ tôi nói ra hạng mục thi đấu trước để chuẩn bị.

“Còn 2 ngày nữa mới công bố mà, anh cứ ăn ngon ngủ kỹ, giặt sạch sẽ cái quần đùi hoa mà anh ưng ý nhất rồi chờ đợi đến ngày thi hành án thôi”.

“Cô tự tin quá nhở. Có biết cô đang đối đầu với người đàn ông bản lĩnh nhất Global không ?”

“Haizz, anh bị đám nữ sinh mê trai tung hô đến mức ảo tưởng sức mạnh quá nặng rồi. Thế giả sử, giả sử thôi nhé, lỡ tôi thua, anh tính xử tôi thế nào???”

Quân không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhìn tôi cười một cách bí ẩn. Trông cái mặt gian gian của cậu ta làm tôi rùng mình khe khẽ. Với tính cách quái đản của anh ta, án phạt tuyệt đối là một bộ óc từ bi như tôi không thể tưởng tượng đến.

“Mà thôi, anh chả cần nghĩ hình phạt cho mất công, chả có cơ hội dùng đến đâu. Tôi nhất định phải khiến anh thân bại danh liệt. Thù cũ nợ mới trả một thể luôn”

“Cô thù dai ghê nhỉ”.

“Anh thử tưởng tượng mình ngoan ơi là ngoan mà bị bố mẹ cắt tiền tiêu vặt xem có thấy oan ức không?”

“...”

Đây chính xác là lần nói chuyện lâu nhất của tôi và hắn từ trước đến nay. Có lẽ 2 bộ não bị dính nước mưa nên đồng thời bị “ẩm IC” một lúc. Dù vẫn ghét hắn như gì cơ mà ít ra nhìn bản mặt hắn tôi cũng không đến nỗi muốn chồm lên đấm đá như trước.