Dương Vinh Duệ biết mình đã không còn đường sống. lúc đầu hắn có thể quy hàng Triệu Thành tìm đường sống, nhưng còn thù giết cha với Túc vương phi, liền không thể. hắn cảm thấy tiền trình cùng cái mạng này đều mất trên tay người Minh gia, trên tay Minh Trọng Hằng và vị Túc vương phi này.
Còn có tiện nhân Trình Thiến, tiện nhân kia là nữ nhi của phó tướng của Minh Trọng Hằng, nữ nhân của hắn, sinh một đôi nhi nữ cho hắn, đều đem mệnh của Minh Trọng Hằng quan trọng hơn tiền trình của nhi nữ và mạng của hắn.
Mà sự tồn tại của Minh TRọng Hằng như làm nổi bật sự ti tiện của hắn. là Minh TRọng Hằng kháng chỉ bất tuân mới dẫn đến loạt chuyện sau này, nhưng bây giờ hắn lại mất tiền trình và tính mạng.
Năm đó hắn chán ghét cỗ khí thế thế gia quý tộc của Minh Trọng Hằng, còn cố làm ra vẻ.
Cho nên Minh TRọng Hằng chết làm Dương Vinh Duệ có cảm giác đem hắn giẫm dưới chân, khoái cảm cao cao tại thượng.
Nhưng bây giờ hắn trong tù còn nữ nhi của Minh Trọng hằng lại mặc hoa phục, cao cao tại thượng trách cứ mình ti tiện, mình phản quốc, mà Minh TRọng Hằng lại thành anh hùng, trong lòng hắn nhất thời dâng lên ngụm ác khí, liền nói những lời châm ngòi đó.
hắn cảm thấy lòng người đều yếu ớt như vậy, dù nhìn ra hắn đang khích bác ly gián thì thế nào? Vẫn sẽ bị hắn tác động.
Cho dù hắn chết cũng không muốn để nữ nhi của Minh Trọng Hằng tốt, muốn nhìn nàng nghèo túng chật vật không chịu nổi.
Làm Dương Vinh Duệ thất vọng là, ngồi phía trên, dù nữ nhi Minh Trọng Hằng hay Túc vương Triệu Thành, sắc mặt đều không vì lời của hắn mà trở nên khó coi.
Ánh mắt Túc vương phi như không nhìn thấy hắn, phảng phất hắn chỉ là bụi bặm, nên không thấy.
Ánh mắt này làm Dương Vinh Duệ càng phát hỏa.
Triệu Thành phản ứng lại hắn, Triệu Thành nói “ ngươi sai rồi, vương phi của bản vương không phải Thừa Ân công mưu tính mà là bản vương phí hết tâm tư mưu tính. Ngươi là thứ gì, chuyện bản vương đối với Minh gia như thế nào mà đòi xen vào?”
hắn nói xong liền cầm hoàng trục ném đến trước mặt Dương Vinh Duệ, lại nhìn Bàng Văn Hữu sắc mặt như tro tàn bên cạnh nói “ hoàng đế bệ hạ của các ngươi đã hạ thánh chỉ, nói các ngươi cấu kết bắc cốt, gỉa mạo thánh chỉ, mưu phản, tội ác mười phần, lệnh bản vương lập tức áp giải các ngươi về kinh.”
“ Dương Vinh Duệ, Bàng Văn Hữu, các ngươi tự nhận vô tội, cấu kết bắc cốt, mưu sát đại tướng bản triều, lừa giết mấy vạn quân dân đều là ý chỉ của tiên đế, các ngươi là phụng chỉ làm việc, vậy để bản vương nhìn xem, bên kia có để các ngươi thuận lợi đến kinh thành, đến đại lý tự nói tất cả là tiên đế làm, các ngươi chỉ là phụng ý chỉ của tiên đế làm việc.”
“ mấy tháng nay các ngươi ở trong ngục bị hạ độc, ám sát không ít, trong lòng các ngươi cũng rõ ràng là ai muốn các ngươi chết. các ngươi yên tâm, bản vương không có ý giết các ngươi, nhưng bản vương cũng không muốn phí lực cứu các ngươi. Các ngươi chết cũng được, sống cũng được, chứng cứ đều đã trong tay bản vương, dù các ngươi hay bên kia nghĩ đồn đại cái gì, đồ trên tay bản vương ném cho đại lý tự và sử quan, các ngươi đều bị định án.”
“ vương gia” Bàng văn Hữu luôn một mực không lên tiếng ‘ bịch’ quỳ rạp xuống đất “ xin vương gia tha mạng, thần nguyện ý đầu hàng, nói hết mọi chuyện năm đó, chỉ cầu vương gia khai ân, tha cho thần một mạng. mọi chuyện năm đó đều là Dương đô đốc và Minh thượng thư sắp đặt, thần chỉ là bị bức chấp hành, vương gia, thần chỉ là hạ quan, quân mệnh không thể vi phạm, lúc trước thần không theo chính là tội chết a.”
“ Bàng Văn Hữu!” Dương Vinh Duệ kinh hãi, trách mắng “ tên phế vật này, ngươi giết Minh Trọng Hằng, chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn hắn sẽ buông tha cho ngươi?”
“ cho dù chết thì cũng hơn bị ghi vào sử sách tội bán nước!” Bàng Văn Hữu trừng mắt nói “ chuyện ta làm, ta nhận, nhưng ta không muốn thay các ngươi, thay Minh Bá Lượng, tiên đế gánh trên lưng tội bán nước!”
***
Tháng ba, bắc địa vẫn chìm trong tuyết, thái giám trong kinh mang thánh chỉ tới đồng thời cũng mang cho Minh Lạc đồ dùng hàng ngày và dược liệu quý giá, còn có mười mấy ma ma nhũ mẫu, nha hoàn.
Lúc này Minh Lạc mới mang thai sáu tháng, Minh thái hậu coi như cũng cân nhắc chu đáo, hai nhũ mẫu cũng mang hài tử của mình đến bắc địa, nói là chờ Túc vương phi nương nương sinh sẽ cai sữa con mình.
Minh Lạc:…. Cũng may trước đó Minh Lạc đã có chuẩn bị, trước đó đã mua toàn nhà, nàng căn bản không cố kị người từ kinh tới, trực tiếp sắp xếp đồ và người Minh gia và thái hậu đưa tới vào nhà, chuyện đến bây giờ, còn có gì cố kị.
âm mưu đứng trước quyền lực tuyệt đối đều là bất lực, chỉ cần Minh Lạc còn nguyện ý duy trì mặt mũi, ở Bắc Đại, Minh thái hậu, Minh thượng thư đều không làm gì được Minh Lạc.
Minh Lạc thấy người trong kinh đến, liền nói với Triệu Thành là muốn gặp Dương Vinh Duệ và Bàng văn Hữu, những ngày này nàng đã hiểu chuyện năm đó bảy tám phần, chỉ còn kém chút là chính miệng hỏi hai chủ mưu và Dương Vinh Duệ và Bàng văn Hữu.
Thời tiết rét lạnh, Triệu Thành liền để quân sĩ mang Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu đến phủ đệ, đây cũng là một màn lúc trước.
Hỏi xong, Triệu Thành sai người mang Dương Vinh Duệ và Bàng văn Hữu đi, Minh Lạc lại hỏi “ vương gia, chàng sẽ đưa bọn hắn đến kinh thành sao?”
Nàng cảm thấy Minh thái hậu và đại bá phụ sẽ không để hai người sống.
Triệu Thành nhìn nàng nói “ nàng có ý định gì sao?”
Minh lạc nhìn ánh mắt ôn hòa mang theo khích lệ của hắn, nói “ chuyện năm đó truyền đi sẽ đả kích rất lớn đến thanh danh của tiên đế, mà hai người kia là nhân chứng quan trọng nhất, thiếp cảm thấy thái hậu và đại bá phụ sẽ giết bọn hắn trước khi bọn hắn vào đến kinh thành, sau đó đem tội danh giết người diệt khẩu đổ lên người chàng, sau đó tung ra lời đồn, chàng chuyên quyền võ đoán, bài trừ đối lập, vì đoạt binh quyền bắc địa mới nói xấu bọn hắn. cho nên không thể để bọn hắn chết được. theo thiếp thấy không bằng thay mận đổi đào, tạo hai thế thân đi kinh thành trước, để đại bá phụ nghĩ là đã giết bọn hắn, thế nào?”
Triệu Thành gật đầu, cười nói: "Tốt, vậy liền như thế. Vương phi của ta càng ngày càng thông minh."
Minh Lạc giật giật khóe miệng, đối với giọng điệu như dỗ hài tử của hắn có chút câm nín, nói “ vương gia, nếu chàng sợ thiếp buồn bực cũng không cần để thiếp tham dự những thứ này. Thiếp như vậy về sau sẽ càng ngày càng mơ hồ giới hạn, tương lai sợ là sẽ phạm vào tội hậu cung tham chính?”
Triệu Thành nhìn nàng nhưng ánh mắt lại lập tức dời đến đồ trên bàn, điềm nhiên như không có gì nói “ có ta ở đây, nàng muốn làm gì thì làm đó, không có cái gọi là giới hạn, a Lạc, ta hi vọng nàng hiểu càng nhiều càng tốt, như thế nếu ta không ở đây, nàng và hài tử mới không bị người khi dễ và che mắt.”
Minh Lạc giật mình, bắt lấy tay Triệu Thành, nói “ vương gia, chàng nói nhăng gì vậy?”
Thanh âm còn hơi run. Xưa nay Triệu Thành luôn lời ít ý nhiều, sẽ không bắn tên không đích, càng không có chuyện tùy tiện cảm khái.
Nàng tưởng có chuyện mà nàng không biết.
Triệu Thành nghe giọng nàng khác thường, quay đầu thấy ánh mắt vội vàng, sắc mặt trắng bệch của nàng, mới ý thức được mình vừa nói gì.
Vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng nói, hắn xem thánh chỉ của tiểu hoàng đế và Minh thái hậu, nhất thời xúc động nói ra mà thôi.
Tiên đế, đại ca của hắn, tâm cơ thâm trầm, từ khi hắn sinh ra đã bắt đầu tính toán khắp nơi, chiêu chiêu tàn nhẫn, dùng hết tâm cơ, ngoại trừ chuyện điên cuồng diệt trừ hắn thì cũng coi như là vị hoàng đế tốt. đồng thời hắn( tiên đế) giống như rất nhiều đế vương Triệu gia đều là trượng phu tốt, phụ hoàng tốt.
Đáng tiếc hắn ( tiên đế) chết, hoàng hậu và nhi tử mà hắn luôn che chở không chống đỡ được sự tình, càng làm càng hỏng bét, sợ là sẽ không kết thúc yên lành.
hắn nhìn Minh Lạc, muốn nói thế sự vô thường, huống hồ người muốn mệnh của hắn nhiều như vậy. nhưng nhìn ánh mắt của nàng, hắn lại nuốt lời muốn nói xuống.
hắn nói “ hậu cung không tham gia chính sự là quy củ của tiền triều, ta không quan tâm quy củ này, a Lạc, nàng nhớ kĩ, thiên hạ của Đại ngụy là tổ hoàng hậu và tổ hoàng đế cùng nhau lập lên. Cho nên ta chưa từng muốn để nàng làm một vương phi ở hậu viện, a Lạc, nàng muốn đi bao xa, có thể đi bao xa, ta đều bồi nàng.”
Minh Lạc nhìn hắn, mắt có chút ẩm ướt, nàng không phải người nhạy cảm thế, chắc do có thai nên nhạy cảm rất nhiều.
Nàng thấp giọng nói: “ vương gia, kì thật thiếp không phải người có chí lớn, cũng không hứng thú với chính sự, thiếp chỉ hi vọng người trong lòng mình đều bình an, cho nên không muốn nói như vậy, thiếp không biết..”
Thiếp không biết mình có thể sống tốt không. Thế giới của nàng vốn cô tịch như đêm tối, vốn không cảm thấy gì, nhưng lúc có ánh đèn chiếu qua thì khi trở lại đêm tối sẽ khó chịu.
Tâm Triệu Thành khẽ động, hắn nói “ cho nên, hiện ta là người trong lòng a Lạc sao?”
Minh Lạc mặt đỏ hồng, nàng rũ mắt không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, Triệu Thành nhìn tai nàng hồng hồng, âm thầm cười một cái, đưa tay đưa nàng ôm vào trong ngực.
Sau đó hắn nghe được nàng tại trong ngực hắn thấp giọng hỏi: "Vương gia, chàng nghe Dương Vinh Duệ nói, mà không để ý sao? Để ý thiếp là nữ nhi Minh gia. Còn có tổ phụ, kỳ thật thiếp cũng không nhìn thấu tâm tư tổ phụ."