Dù trong bất cứ trường hợp nào, nước mắt của phụ nữ đều là thứ có sức sát thương rất cao. Việc bà cả đột nhiên bật khóc như vậy nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Ông cả lặng đi, trong đầu thầm nghĩ lại rằng từ lúc cưới nhau về đến giờ, hiếm khi nào ông trông thấy vợ mình khóc. Trong trường hợp đấy, người đàn ông cho dù giận dữ đến mức nào, cũng không thể không động lòng xót thương.
Lâm Khanh và Gia Văn nhìn bà cả, rồi lại ngơ ngác nhìn nhau. Người đang quỳ trên mặt đất vẫn là rướn cao đầu, vẻ mặt bi thiết nhưng chỉ có lệ rơi chứ hoàn toàn không hề phát ra một chút âm thanh. Không tiếng động mà rơi lệ, cái đó mới là thứ khiến cho người khác đau lòng.
"Mẹ nói con bất công với con gái của mẹ, vậy sao mẹ không nghĩ rằng trước khi chia chác, rất nhiều đất đai gia đình này có hiện giờ đều là của bố con. Nếu con không phải là đứa con gái duy nhất trong nhà, coi như tìm được chỗ tốt mà gả đi, bố mẹ con cũng sẽ không đồng ý bán rẻ cho bố mẹ như vậy. Chưa kể đến việc sau này bố con mất, anh em xâu xé tài sản, mẹ cũng không dám ra mặt mà đòi quyền lợi cho con."
"Chị nói đúng, nhưng chẳng phải sau này vợ chồng tôi cũng đã hối hận mà bù đắp cho chị hay sao? Chị muốn gì, chúng tôi cũng không từ chối. Trong gia đình, ngoài chồng chị ra không ai có địa vị cao như chị. Thằng con chị khi sinh ra cũng đã được chỉ định sẽ đứng đầu cả dòng họ này. Vậy sao chị..."
Bà cả gần như hét lên.
"Mẹ nói dối! Những chuyện mẹ nói à đúng nhưng mẹ có dám thề rằng mẹ chưa từng đặt những đứa con cháu khác lên trên nó không. Con của chú ba chưa từng một ngày ở cạnh phụng dưỡng mẹ, vậy mà lại được mẹ yêu thương nhất. Ban đầu mẹ xui con bất hòa với mẹ nó, vậy mà sau này lại tung hô cô ấy lên tận mây xanh. Con cũng chỉ muốn con của con có chút công bằng, được hưởng những gì xứng đáng mà thôi. Mẹ đừng nghĩ con không biết gì. Di chúc mẹ viết ban đầu là tên thằng cả nhiều nhất, vậy sao sau này lại gạch nó đi? Thằng Văn sống trên thành phố, nhung lụa không thiếu thứ gì, vậy sao mẹ vẫn cứ muốn dành cho nó phần hơn? Mẹ nghĩ mẹ làm như vậy, có phải quá đáng với các con con, với cháu gái nhỏ và gia đình chú hai không?"
"Chị cả nói đúng mẹ ạ. Cho dù mẹ không nghĩ đến nhà con, cũng phải nghĩ đến cháu gái của mẹ. Nó là con gái duy nhất, từ bé yếu đuối, làm sao mà con không lo cho nó được. Con bé có quyền lợi một chút, sau này đi lấy chồng, người ta cũng sẽ không dám bạc đãi nó. Chú Lâm có tài sản, lại có con trai nối nghiệp, sao có thể hiểu được tâm sự của chúng con? Mẹ cũng làm mẹ, tại sao mẹ lại không hiểu điều đó?"
Cô con dâu bấy giờ thuận nước đưa thuyền, bưng mặt rấm rứt đi đến bên chỗ bà nội. Cô vốn còn trẻ, nhan sắc lại khá xinh đẹp, khuôn mặt khi rơi lệ trông tựa như một đóa hoa ướt đẫm dưới mưa. Cô chỉ về phía người chồng đang ngồi ở bên dưới, thảm thiết nói.
Bà nội vốn không phải người sắt đá. Trước mặt cảnh tượng diễn ra như vậy, lại còn toàn là người trong gia đình mình, có ai có thể không động lòng. Sau cùng, bà ngồi xuống ghế, đầu chiếc gậy chống còn đang chỉ xuống mặt sàn.
"Các chị đứng lên đi! Có gì, tôi sẽ nói từ từ bây giờ đây. Một nhà mà dâu con thi nhau quỳ xuống thế này, thiên hạ biết họ sẽ cười tôi trước tiên."
Khi tất cả đã ngồi yên trên ghế, căn phòng cũng đã khôi phục vẻ trang nghiêm. Ông cả biết ý đưa khăn giấy ra thấm nước mắt cho vợ, dù vậy bà chỉ lạnh nhạt liếc nhìn qua, không hề có ý định cầm lấy. Gia Văn sau một hồi bị người ta chỉ tên thẳng mặt, trong lòng có phần không vui. Lâm Khanh ngồi sau nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, thầm thì vỗ về cơn bực tức đang dâng cao như sóng cuộn.
"Thôi thì hôm nay các anh chị định họp mặt không có mặt tôi để tính chuyện phân chia tài sản. Bây giờ tôi đã ở đây rồi, dù sao tôi cũng nên chủ trì việc đó mới phải. Vậy..."
Ông cả, ông hai giật mình, nhẹ giọng lên tiếng.
"Mẹ..."
Bà nội phất tay.
"Không sao, các anh không cần áy náy. Mẹ già rồi, cũng nên tính đến chuyện này. Về sau sẽ tránh được một số việc như hôm nay. Những gì mẹ nói bây giờ, mấy đứa nhớ ghi chép lại. Sau này mẹ có mất đi, cứ y như thế mà làm."
Bà thở mạnh một hồi, đưa mắt nhìn quanh rồi lại lật xem tờ giấy vứt chỏng trơ trên mặt bàn. Sau một hồi yên lặng, bà mới từ tốn lên tiếng. Mỗi chữ phát ra đều như vết khắc đậm sâu trên phiến đá.
"Thể theo thống kê mà nói, phần tài sản bây giờ cứ thế mà chia ra. Riêng khu đất thờ họ kia không được động đến, tất cả mọi người đều phải có trách nhiệm chăm sóc, thay nhau hương khói quanh năm. Mẹ không chia cho các con, mà mẹ chia cho các cháu của mẹ. Riêng cháu cả được giao phần nhiều nhất, nhưng giao hẹn phải phụng dưỡng cả bố mẹ và vợ chồng chú hai khi em cháu đi lấy chồng. Hai cháu gái, mỗi người được hơn trăm mét và toàn bộ trang sức của bà, coi như bà cho để làm của hồi môn. Hai cô út mỗi người một căn nhà ở bên kia sông, để mỗi lần về quê sẽ có chỗ mà đi về. Cậu ba là con trai út nhưng kinh tế khấm khá hơn, Gia Văn lại là cháu trai nhỏ nhất nên bà giao cho giữ tất cả đồ cổ và di vật của ông nội. Hàng năm giỗ các cụ trong nhà, cháu có nhiệm vụ cùng anh cháu lo việc tưởng nhớ tổ tiên."
Bà nội vừa dứt lời, cả căn phòng liền nín lặng. Bà cả bà hai đều vô cùng kinh ngạc vì cứ nghĩ bà sẽ thiên vị Gia Văn mà dành cho cậu phần hơn. Đằng này, lại chỉ là mấy thứ di vật và đồ cổ. Ai cũng biết nó có giá trị cao nhưng là thứ tuyệt đối không được bán đi. Nói như vậy, tức là gần như gia đình ông Lâm không được chia bất cứ tài sản vật chất gì.
Cách chia chác như vậy làm cho Gia Văn thấy rất hài lòng, vừa tránh đàm tiếu, vừa có thể giúp gia đình cậu thoát khỏi những việc không hay. Ông Lâm cũng gật gù châm thuốc hút. Trước ánh mắt kinh ngạc của bà cả đang hướng về phía mình, ông nhẹ nhàng nói.
"Mẹ làm như vậy, em cũng thấy đúng bác ạ! Nhà chúng em bây giờ yên tâm rồi. Các bác có con gái chưa đi lấy chồng, chuyện của cải mới cần phải lo. Sau này, dưới gối em đã có hai người chống gậy, em chẳng còn gì phải bận tâm nữa cả."
Bà Mĩ cũng gật đầu, tiếp lời.
"Đúng đấy chị ạ. Thực ra, do chị nghĩ nhiều quá thôi. Người trong nhà cho nhau được cái gì thì cứ cho. Những chuyện như vậy, bọn em cũng không muốn so đo tính toán."
"Cô, chú..."
"Chúng em nói thật chị ạ. Đời này, chúng em không còn điều gì để lo nữa, ước nguyện duy nhất là để được phúc đức cho con cái mà thôi."
Bà Mĩ dịu dàng dìu bà cả, bà hai và con dâu đứng lên. Trước hành động này của bố mẹ mình, Gia Văn cảm thấy vô cùng tự hào. Làm như vậy không chỉ thể hiện thành ý mà còn biểu lộ ra được sự hết lòng của hai người đối với gia đình. Ông hai ông cả nhìn về phía em mình, rối rít nói lời cảm ơn. Bà nội đang ngồi phía trên cũng khẽ gật đầu mãn nguyện. Nhưng rồi, sau khi im lặng một hồi lâu, bà lại bắt đầu lên tiếng nói tiếp.
"Chuyện chia chác tài sản như vậy đã xong. Nhưng thực ra, còn một chuyện nữa..."
"Bà..."
Gia Văn linh cảm được chuyện sắp được nói ra là điều gì. Trống ngập cậu đập thình thịch, run rẩy nắm lấy tay Lâm Khanh. Cậu nhận ra bàn tay anh cũng đang vì hồi hộp mà động đậy thật khẽ. Bà nội gật đầu, mỉm cười, rồi tiếp sau đó lại đứng lên. Bà đi tới bên cạnh Lâm Khanh. Trước những con mắt đang nhìn chăm chú, bà quay mặt ra nói lớn với mọi người.
"Trong những ngày vừa qua, Lâm Khanh đã tỏ rõ được lòng thành với gia đình của chúng ta. Dù tuổi của nó có hơi cứng nhưng tính tình suy nghĩ đều rất được. Mẹ cảm thấy rằng có một đứa cháu nuôi như vậy cũng tốt, sau này sẽ có người ở bên chăm sóc cho Gia Văn và vợ chồng cậu Lâm. Nói làm dâu thì thực sự không đúng, nhưng quả thực mẹ cũng muốn cho Lâm Khanh được danh chính ngôn thuận vào làm con cháu của mình. Coi như đây, là phần thưởng cho sự tận tâm của nó nhiều ngày qua. Sao, các con thấy thế nào?"
Trong phòng vang lên tiếng xì xào rồi cũng lặng đi rất nhanh. Mấy cô con gái nhìn nhau, rồi lại nhìn sang mấy ông anh mình. Sau một hồi suy nghĩ, anh cả của Gia Văn đại diện tất cả đi lên trước. Anh nắm lấy tay bà nội, lễ phép lên tiếng nói.
"Ý bà đã như vậy, tất cả chúng con cũng xin nghe theo. Chú Văn được hạnh phúc như vậy, cả nhà cũng không mong gì hơn được. Chỉ mong từ nay về sau Lâm Khanh sẽ càng gắn bó với chúng ta hơn. Gia đình này lúc nào cũng sẽ được đoàn viên, yên ấm và hạnh phúc."
Bà nội cười rạng rỡ, vỗ vỗ lên vai đứa cháu trai. Vẻ mặt bà hiền từ như bồ tát, không hiểu sao bất giác khiến khóe mắt Gia Văn rưng rưng. Bà nháy mắt với cậu, nói.
"Sao nào, Gia Văn? Cháu nói gì đi chứ! Cho mọi người thấy cảm xúc của cháu đi!"
Niềm vui sướng đến quá bất ngờ khiến Gia Văn còn chưa kịp tiếp thu hết. Bên tai cậu như có tiếng nhạc rộn rã vang lên. Cậu nhìn sang Lâm Khanh, thấy khóe mắt anh cũng đã đỏ hoe, long lanh chứa nước. Bên dưới, hai bàn tay họ vẫn đan chặt lấy nhau. Một tiếng vỗ tay vang lên, sau đó biến thành từng tràng vỗ tay rộn rã không ngớt âm vang quanh người bọn họ.
Một cách đồng thanh, giữa những tiếng nấc, Gia Văn và Lâm Khanh gần như hét lên.
"Bà, cháu cảm ơn bà!"
Bà nội gật gù, cười vô cùng hiền từ, đôn hậu.
"Xưa nay, đôi lứa thương nhau thì về ở với nhau. Bà và ông cháu, bố và mẹ các cháu cũng như vậy. Sau này, cố gắng mà ăn ở với nhau cho tốt. Cho đến lúc già như bà đây, hy vọng hai đứa vẫn sẽ ở cạnh như bây giờ."
-----------------------
Ngày hôm ấy, không nói cũng biết Gia Văn và Lâm Khanh đã vui như thế nào. Bọn họ không còn phải giữ ý trước mặt cả nhà như trước, tựa như một đôi tình nhân mới cưới cứ sớm tối quấn quýt bên nhau. Mấy cô bác của Gia Văn lúc đầu không quen, đến giờ cũng đã có thể coi Lâm Khanh như một người con cháu thực sự trong gia đình.
Theo lời của bà nội, cả hai ở lại quê thêm hai tháng nữa để dự lễ cưới xin của con gái bác hai Gia Văn. Cũng một phần để giúp họ sửa sang chuẩn bị hôn lễ. Đây là buổi lễ đầu tiên Lâm Khanh được tham dự với gia đình Gia Văn cho nên anh vô cùng cẩn thận, sớm tối đều dồn hết sức lực để hoàn thành những nhiệm vụ được giao.
"Anh Khanh, mãi rồi em thấy hình như anh yêu cái loa đó hơn em rồi đấy!"
Lâm Khanh được bác hai nhờ chuẩn bị ca nhạc âm thanh cho lễ cưới, anh lập tức nhận lời ngay. Một danh sách những bài hát phù hợp với bữa tiệc đã được lên sẵn, một dàn loa hiện đại cũng được thuê mới tinh tươm. Đích thân Lâm Khanh thức khuya phối nhạc rồi lên chương trình cho buổi lễ. Cho nên mới có chuyện bây giờ anh đứng vặn vặn sửa sửa, trong khi Gia Văn lại ở bên mà ra sức càu nhàu như vậy.
"Thôi nào, em bớt ca thán đi bé con! Đây là đám cưới của chị em đó. Mà em phải tập trung vào đi, ngày mai anh cũng định đẩy em lên sân khấu luôn đây này."
"Anh Khanh à, anh ngứa nghề thì em mở trung tâm cho anh. Em với anh cùng làm. Anh đâu cần thiết phải đâm đầu vào thứ đó mà bỏ rơi em cơ chứ?"
Lâm Khanh nheo mày, dường như đang mắng yêu một đứa bé hư. Anh vỗ vỗ má cậu, hỏi.
"Nhóc con, vậy giờ em muốn gì? Không tập thì mai em đánh piano cho chị em làm sao?"
Gia Văn nháy mắt, trên môi lộ ra một nụ cười đầy gian tà.
"Đâu cần phiền phức thế. Em cũng có thể tập piano trên người anh cơ mà."
Lâm Khanh nghe xong, liền ngẩn tò te trong một giây. Sau đó, anh nói, gần như là đang sắp hét lên.
"Thật hết thuốc chữa! Gia Văn, đi vào nhà vệ sinh xả nước lạnh ngay cho anh! Nhanh!"
--------------------
Sau tất cả, hôn lễ của chị gái Gia Văn vẫn diễn ra rất hoàn mĩ. Lâm Khanh nhìn cô gái xinh đẹp búi tóc cao cao, trên người mặc chiếc váy trắng thuần khiết, không khỏi tưởng nhớ lại đứa em đã mất của mình. Suốt cả buổi lễ, anh cùng với mọi người đi tiếp khách, ai nấy vừa gặp đều đã yêu quý anh. Mấy lần người ta rót rượu mời Gia Văn cũng là anh nhanh chân đi ra cầm chén uống hộ.
Lâm Khanh còn nhớ, trời hôm ấy rất xanh trong. Bên dưới cái lạnh của mùa đông đã dần nhận ra hơi xuân ấm áp đang lặng lẽ kéo về. Cô dâu chú rể âu yếm thắm thiết như đôi chim câu chắp cánh liền cành. Ai nấy đều cảm động khi thấy chú rể tự tay khuỵ người xuống lấy đi chiếc lá vướng trên váy của cô dâu. Thời khắc hai người cùng nhau rót rượu trên sân khấu, Lâm Khanh và Gia Văn ở bên dưới cũng bất giác mỉm cười theo. Khi tay trong tay ngồi bên nhau, Lâm Khanh loáng thoáng nghe tiếng Gia Văn thầm thì bên tai mình.
"Anh Khanh, so với họ, em thấy chúng ta vẫn đẹp đôi hơn."
Lâm Khanh bật cười khúc khích.
"Gia Văn, đừng đùa, chị em đang nhìn em kia kìa."
"Em nói thật, cái đó chính là mọi người nhận xét về chúng ta."
Gia Văn hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp.
"Mà cho dù không đẹp đôi hơn, thì ít nhất cũng phải hạnh phúc hơn."
"Hả..."
Lâm Khanh nghe chưa kịp hết câu, bó hoa từ trên sân khấu đã bay thẳng đến trước mặt. Anh theo phản xạ bắt lấy, suýt nữa mất đà ngã người ra sau. Khi anh có thể đứng thẳng lại, mới nhận ra thứ mình đang ôm trong ngực kia là một bó hồng đỏ thắm. Cô dâu đứng trên sâu khấu khẽ híp mắt cười, giơ ngón cái về phía anh và Gia Văn.
Tiếng của người ấy vẫn vang lên bên tai, êm đềm như tiếng nước chảy.
"Anh Khanh, em yêu anh."
Mười ngón tay đan vào nhau, ấm áp. Lần này, Lâm Khanh nghe rõ. Anh khẽ quay sang, gật đầu, trong ánh mắt là tình tứ đong đầy long lanh. Nếu ai nhìn kĩ được sẽ nhận ra mười ngón tay bọn họ lúc này đang gần như giao hòa với nhau. Không khí yêu thương gắn bó không thua gì đôi vợ chồng trẻ đang đứng trên sân khấu kia.
"Ừ, anh cũng yêu em."
Chúng ta, yêu nhau...
End chap 90