Nhà chính của bác cả Gia Văn trông bề thế là vậy nhưng thoạt nhìn vẫn phảng phất nét cổ xưa. Kiến trúc cổ điển cầu kì làm toát lên không khí vừa trang nhã vừa dễ chịu. Thoạt nhiên, bày biện bên trong trông hơi giống mấy ngôi nhà được xây trên phố cổ thời xưa. Màu sơn rất nhã, không chói mắt mà cũng không quá âm u. Khi đi trên lối đi trải thảm dài ấy, Lâm Khanh đã cảm thấy vô cùng hồi hộp, háo hức.
Đi đến hết cầu thang rồi, khi dừng lại trên tầng cao nhất, đối diện với họ là một cánh cửa gỗ đóng kín. Gia Văn giơ tay lên, vừa định gõ xuống thì liền bị Lâm Khanh can ngăn.
"Đưa anh lên đường đột như vậy, em thấy có tiện không?"
Gia Văn cười cười, nghiêng đầu nhìn vào mắt Lâm Khanh. Hiếm khi mới thấy anh bối rối do dự như vậy. Dáng vẻ này thấp thoáng còn lộ ra nét đáng yêu. Gia Văn nhẹ nhàng đứng sát vào bên anh, thầm thì nói.
"Nhưng Gia Văn này, không phải bây giờ là có hơi..."
"Không có gì là sớm hết. Ban nãy anh mạnh miệng với mấy người dưới kia lắm mà, sao bây giờ lại thành ra thế kia?"
Lâm Khanh thở dài, nói.
"Bây giờ khác. Lúc ấy là do họ làm khó em, cũng là định thẳng mặt đuổi anh đi nên anh mới phải cãi lại. Bây giờ, lại là đường đường chính chính ra mắt bà em, sao anh không lo cho được? Anh không có ý gì đâu, nhưng ngay cả việc con cháu rể ra mắt nhà vợ cũng chẳng có ai dùng cách tốc chiến thế này cả."
Gia Văn hơi phồng má lên, điệu bộ cố tình lộ ra vẻ giận dỗi như một đứa bé. Cậu ghé đầu xuống, thở một hơi lên tai Lâm Khanh. Nhìn vẻ mặt cố gắng nghiêm túc né tránh của anh, cậu thích thú đến độ phải kìm chế để không bật lên tiếng cười. Lần này, cậu giơ tay lên, không đợi Lâm Khanh có cơ hội đáp lại liền gõ xuống.
Lần này ba tiếng cộc cộc lập tức vang lên. Lâm Khanh vừa kịp xoa đầu đứng thẳng lưng dậy, liền nghe thấy một giọng nói từ bên trong truyền tới.
"Ai đó, vào đi!"
Tiếng nói này vô cùng đặc biệt, dù đã có phần già nua của tuổi tác nhưng cái êm ả sâu lắng vẫn khiến cho người ta cảm thấy không thể nào quên nổi. Lâm Khanh bị ấn tượng sâu sắc, hít một hơi sâu theo Gia Văn vào trong.
Lúc này, anh mới nhận ra căn phòng mình vừa bước vào thực sự rất lớn. Căn phòng nằm trên tầng ba và là phòng ngủ duy nhất. Gia Văn nói bà nhất quyết chọn phòng này là vì muốn mỗi sáng có thể đi lại vận động gân cốt. Cách bài trí bên trong đều phảng phất phong cách của lớp người xưa. Ngoài chiếc giường có ga và chăn bông thêu hoa, nổi bật nhất là huy chương sao vàng và tấm ảnh đen trắng chụp một người đàn ông trẻ đẹp được phóng to rồi lồng vào chiếc khung vàng treo trên tường. Màn phía trên được mắc rất cao. Mùi trầu và cau thơm nồng phảng phất còn lan tỏa trong không khí. Lâm Khanh yên lặng nhìn quanh. Cả hai vào được một lúc rồi mới nghe thấy tiếng nói ban nãy lần nữa vang lên. Một cụ bà mở ban công đi vào, đôi mắt nhăn nheo nhưng còn rất tinh anh nhìn về phía bọn họ bằng cái nhìn vô cùng sắc bén.
"Bà nội!"
Lâm Khanh phía sau nhanh nhẹn cúi người, nhỏ giọng nói.
"Cháu chào bà!"
Bà nội Gia Văn ừ một tiếng, run run bàn tay một hồi, sau đó liền tiến tới chạm tay lên mặt cậu. Lúc này, Lâm Khanh mới thực sự nhìn rõ dáng vẻ của bà. Người phụ nữ trước mặt gần như là tái hiện nguyên vẹn cho hình ảnh nữ quý tộc trong những tranh ảnh cổ xưa. Bà búi mớ tóc tròn xoe sau đầu, cột lại bằng một chiếc chụp bạc có hoa văn. Trùm lên mái tóc là chiếc khăn đen thêu kim tuyến chít thành hình dáng như mỏ quạ bao quanh khuôn mặt. Bà mặc quần áo bà ba lụa, chân đi đôi dép lê. Chiếc gậy chống bên tay có vài hình khắc nhỏ chìm trong vân gỗ lượn sóng màu sẫm. Lâm Khanh cho rằng, ngày trẻ hẳn bà phải rất đẹp, vì trên khuôn mặt đã bị dấu tích thời gian che kín vẫn thoáng lộ ra vẻ quý phái, thanh tao.
"Gia Văn, cháu ngồi xuống đi! Lâu lắm rồi, cháu mới về chơi với bà."
Giọng bà nội chuyển sang ngọt ngào, âu yếm. Gia Văn chống gậy đi tới, Lâm Khanh biết ý liền dìu cậu ngồi xuống trên chiếc bàn nước nhỏ xinh đặt trong phòng. Bà nội cũng ngồi xuống, chỉ mình Lâm Khanh vẫn đứng yên. Anh biết từ nãy đến giờ ánh mắt của bà cụ vẫn không hề lướt qua mình cho nên chắc chắn chưa thể tự nhiên ngồi xuống được.
Gia Văn nhận ra sự bất thường, vừa định lên tiếng, liền bị mấy câu hỏi han cuat bà nội chặn lại ngang xương.
"Gia Văn, chuyện thương tích của cháu nghe rồi. Bà đã chuẩn bị tâm lí, thấy cháu bây giờ về được đến nhà như vậy cũng đã yên tâm. Mà trên đó, bố mẹ cháu thế nào rồi?"
"Vâng, trên đó bố và mẹ cháu vẫn khỏe, bố rất hay nhắc đến bà. Do công việc đột xuất nên lần này bố mới cho cháu tự mình về quê. À mà bà này, cháu..."
"Vậy thì tốt, nói tiếp đi, thương thế của cháu thế nào. Bà nhìn cái chân cháu lúc này, rõ ràng thấy không ổn. Bà nghe bios cháu nói bác sĩ của cháu nói nó sẽ ảnh hưởng dài lâu nhưng liệu tương lai có thể có biện pháp nào khác không?"
"Bà..."
"Còn nữa. Chuyến lần này, bà muốn..."
Bà nội Gia Văn thao thao một hồi. Bao lần cậu định lên tiếng, âm thanh chưa kịp phát ra đã phải nuốt vội trong cổ họng. Lâm Khanh đứng cạnh cũng hoa mắt chóng mắt. Bản thân anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hiếm khi lắm mới gặp được cụ bà dễ mến, nói nhiều lại thân thiết với trẻ con như vậy. Gia Văn sau khi trả lời hết tất cả, cũng đúng lúc mồ hôi hột như hạt ngô to tướng từ trên trán rơi xuống. Lúc này, cậu mới chủ động lấy hơi lên tiếng trước, nhẹ nhàng vừa nói, vừa chỉ vào Lâm Khanh đang đứng ở ngay bên.
"Bà, anh Khanh đi cùng với cháu đến đây, vì chân tay cháu không tiện nên cũng vất vả đủ rồi. Từ nãy đến giờ, tại sao bà vẫn để anh ấy đứng như vậy? Bà, bà cho anh ấy ngồi xuống đi!"
Chất giọng Gia Văn vô cùng khẩn thiết, vừa nhỏ nhẹ vừa khiêm tốn. Lúc này, bà nội mới từ từ nhìn lên. Ánh mắt chuyển thành sắc lạnh lướt qua bóng lưng cao gầy thẳng tắp của Lâm Khanh. Bà mỉm cười, trên mặt vẫn không biểu lộ ra chút cảm xúc.
"À, bà quên mất, tại nãy giờ bà vẫn chỉ chú tâm đến cháu thôi. Hơn nữa, bà cũng quên mất cậu ta đang là người thứ ba ở đây. Mà không biết bà có phải nhớ nhầm không? Chứ hình như ban nãy, cháu Khanh đây vẫn chưa chào bà."
Lâm Khanh suýt nữa ngã nhào, mím môi không thể nói lên một câu. Gia Văn cũng đờ người ra, sực nhớ ra chuyện ban nãy dường như đã cố tình mượn chuyện chào hỏi để phớt lờ Lâm Khanh đi. Bà chắc chắn đã cố ý để đến lúc mọi chuyện gần như đi qua rồi mới nhắc lại.
Gia Văn méo xệch miệng lại, vội vã quay lại xua tay.
"Anh đừng để ý, bà em bị nặng tai. Ban nãy anh chào em nghe thấy rồi, bây giờ em thay anh gửi lời chào cho bà. Giờ anh ngồi được rồi, ngồi xuống đây với em. Từ từ, em sẽ cho anh với bà em làm quen dần dần.".
Lâm Khanh gật đầu, e dè ngồi xuống bên cạnh Gia Văn. Bà nội của cậu gật gù một hồi, sắc mặt chẳng ra hẳn ghét hay hẳn quý, cái không nóng không lạnh khiến người ta luôn thấy như mình bị theo dõi. Lúc này, anh đã nhìn rõ vẻ mặt của bà nội Gia Văn hơn. Khuôn mặt tuy đẹp nhưng lại có vẻ hơi xanh xao của người mới ốm dậy. Vì bà gầy nên trên mặt càng lộ ra vài đường nét rắn rỏi, trông qua có phần khác biệt với mẫu phụ nữ đoan trang yểu điệu xưa kia.
Ngồi vừa ấm quần, Lâm Khanh liền suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
"Thưa bà, sai sót là lỗi của cháu, lần sau cháu sẽ chú ý hơn. Lần đầu tiên cháu đến nhà nên phong tục có một số điều không hiểu. Chỉ mong bà sẽ chỉ bảo thêm cho."
Bà nội Gia Văn gật đầu, hơi hơi hé mắt ra nhìn anh. Ngừng lại một lúc lâu, bà mới đáp
"Cháu tên là Khanh đúng không. Việc về cháu, bà cũng đã nghe qua. Theo con trai bà nói, Gia Văn bình phục nhanh như vậy cũng chỉ vì có cháu ở bên. Cháu không càn khách sáo như vậy, đừng để bà bị nói là khắt khe, độc đoán. Ngồi xuống đây, kể cho bà nghe về gia đình của cháu đi!"
Biểu cảm này làm cho cả hai đều đồng loạt thở phào một tiếng. Lâm Khanh cởi mở hơn một chút, bắt đầu lên tiếng điểm qua một số nét chính về bản thân mình. Gia Văn dù để mặc quyền nói cho anh, nhưng ánh mắt lướt về hướng đó vẫn luôn lộ ra vẻ ngợi khen. Cách ăn nói khiêm nhường lịch sự của Gia Văn khiến bà nội khá hài lòng. Khi nghe đến việc ba anh mất sớm, chị gái và mẹ sau này cũng yểu mệnh, trong mắt bà liền lộ ra vẻ xót thương. Bà lấy một miếng bánh quy trong hộp ra đưa cho Lâm Khanh, nói.
"Nghe cháu nói, bà cũng cảm thấy thương. Coi như cháu đã gọi bố mệ Gia Văn một tiếng mẹ nên cũng tự khắc sẽ có vị thế khác biệt trong gia đình. Đây, các cháu ăn đi, đây là bánh ở chỗ bà mà Gia Văn thích ăn nhất đó."
Câu nói của bà nội khiến Gia Văn thấy hơi ngờ vực, nhưng lại không phát giác ra. Cậu cầm bánh đưa lên miệng, trong đầu vẫn không nhớ rõ mình thích ăn loại bánh này từ khi nào. Về phần Lâm Khanh cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đưa bánh lên môi cắn một miếng con. Anh khẽ nhíu mày. Ngay thời khắc vỏ bánh tan ra, vị ngọt dữ dội lại lập tức xuất hiện trên đầu lưỡi và các chân răng. Đã thế, còn không phải ngọt bình thường mà là kiểu ngọt sắc mà Gia Văn vẫn rất ghét.Ở bên nhau lâu ngày, khẩu vị của cậu anh còn xa lạ hay sao? Lâm Khanh lén nhìn lên, tự hỏi qua vụ viẹc lần này, liệu bà nội đang thực sự muốn nhắc nhở ai chuyện gì?
Bà nội nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của hai người, kín đáo mỉm cười một cái. Bà tháo khăn mỏ quạ trên đầu xuống, lộ ra mái tóc đã bạc trắng nhưng vẫn mượt và bóng mướt như thoa dầu.
"Sao nào, thấy ngon không? Lâm Khanh sau này về nhớ mua loại bánh này cho Gia Văn nhé! Bình thường, nó thích ăn lắm!"
Gia Văn ngơ ngác một hồi, vừa định lên tiếng liền bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của Lâm Khanh. Anh chăm chú nhìn vào mẩu bánh trên tay, trầm ngâm hồi lâu mới ngẩng lên đáp.
"Thưa bà, cháu không biết ở đây thế nào, nhưng ở nhà Gia Văn thực sự rất ít ăn mấy thứ như đây. Khẩu vị của em ấy rất đặc biệt, sẽ không thích mấy thứ đồ công nghiệp lại quá ngọt như vậy."
Bà nội nhướn mày, cao giọng cười cười nói.
"Cháu nói vậy, tức là cháu biết khẩu vị thực sự của thằng bé ư?"
"Vâng! Gia Văn thích ăn chua ăn cay, không thích đồ quá ngọt. Em ấy còn không thích cả muối nhưng rất ít khi nói với bất cứ ai. Trong bữa ăn, tiêu chuẩn của em ấy là canh súp phải nóng, thức ăn phải tươi. Thêm nữa là em ấy gần như cũng không ăn đồ ngọt trước bữa bao giờ cả."
Kể tỉ mỉ chi tiết như vậy, rõ ràng là Lâm Khanh đang cố tình nhấn mạnh chuyện kia. Gia Văn hiểu ra, thoáng lặng người thán phục, ngơ ngẩn nhìn sang khuôn mặt bà mình đang tràn ngập nét cười thâm sâu. Tựa như vô cùng hai lòng, nét mặt bà thực sự giãn ra hơn. Ánh mắt nhìn Lâm Khanh cũng đã có phần thiện cảm hơn trước.
"Tốt lắm! Từ những chi tiết này có thể thấy cháu thật sự chú ý đến Gia Văn. Thẳm nào mà khi bố nó nói khi nó ốm, vẫn luôn chỉ muốn được cháu chăm sóc."
Ngừng một chút, bà lại nói tiếp.
"Cháu đã tinh tế hiểu được Gia Văn như vậy, tất nhiên sẽ hiểu cả người xung quanh. Người ta nói món ăn từ tâm làm ra. Ăn món người ta nấu có thể giúp ta hiểu được tâm hồn cảm nghĩ của họ. Nghe thằng Lâm con bà nói cháu nấu ăn cũng rất ngon. Hôm nay, bà rất muốn được chiêm ngưỡng tài nghệ của cháu. Nếu cháu Khanh không phiền, thì bữa cơm gia đình ít ngày tới, giao cho cháu lo liệu đi."
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Gia Văn, Lâm Khanh khẽ mỉm cười trấn an cậu rồi quay sang.
End chap 79