"Tình cảm của hai người bây giờ rất tốt, đúng không?"
Trong căn nhà nhỏ của Lâm Khanh, Hà Anh ngồi đối diện với anh và Gia Văn, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi một câu. Lâm Khanh gật đầu, nghiêng chiếc bình trà rót thêm nước vào chén cho cô. Anh nhìn sang, dịu dàng vươn tay bẻ lại vạt áo hơi nhàu cho Gia Văn. Cậu bé nhận được sự quan tâm này, trên nét mặt hiện lên vẻ tự hào xen lẫn vui sướng. Cậu đặt chén sứ trên tay xuống, thẳng lưng đáp lời Hà Anh.
"Chị còn phải hỏi sao? Từ lúc em tỉnh dậy đến nay, lúc nào bọn em cũng ở cạnh nhau cả. Chắc đợi ít lâu nữa, anh Khanh cũng sẽ dọn sang ở nhà em thôi. Còn chị, chị sao rồi? Chuyện trong công ty có sao không?"
Hà Anh cười cười, trong lòng chợt có cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn vào ánh mắt trong vắt của Gia Văn.
"Ừ, Văn và anh Khanh được như vậy, tôi cũng mừng. Thực ra, khi hai người đi, tôi cũng thôi việc ở C&M rồi. Gia đình tôi có cửa hàng riêng nhưng vì vẫn lưu luyến cuộc sống đi đây đi đó với Lâm Khanh nên mới ở lại đến bây giờ. Đến nay cậu không còn, anh ấy cũng không còn thì tôi cũng không có ý định tiếp tục nữa. Hơn nữa, con trai tôi năm nay là năm cuối cấp, cũng là thời kì tâm sinh lí phát triển. Tôi muốn dành thời gian phát triển gia sản ở nhà và ở bên thằng bé nhiều hơn."
"Em thật sự cảm thấy hơi tiếc đó. Chị có kinh nghiệm như vậy, tính tình lại tốt, rất nhiều nghệ sĩ muốn cộng tác cùng chị. Nhưng thôi, dù sao như vậy cũng tốt. Cháu trai ở thời kì mới lớn cũng rất cần mẹ ở bên. Chị bôn ba bên ngoài nhiều năm rồi, cũng nên có cơ hội tập trung chăm sóc cho gia đình."
Hà Anh gật đầu, đáp.
"Vì tôi nghĩ như vậy nên mới quyết định thay đổi công việc mà. Có lẽ đợi một thời gian, khi gia đình ổn thỏa hơn tôi cũng sẽ bắt đầu một cái gì khác. Thực ra, tôi vẫn nghĩ mình là phụ nữ, thiên chức là làm mẹ làm vợ nên cũng không thể cứ mãi lăn lộn ở bên ngoài. Do không có tham vọng quá lớn nên nhiều năm qua tôi sống rất vô tư. Cuộc sống yên bình như vậy, tôi cũng cảm thấy mình may mắn hơn so với rất nhiều người."
"À, Gia Văn, Lâm Khanh, hai người còn nhớ Gada không?"
Một cái tên vang lên khiến cho hai người ngồi cũng phía trên bàn trà đều cùng lúc nhíu mày. Vẻ mặt Lâm Khanh có chút phức tạp, lập tức bị dứt ra khỏi dòng suy nghĩ xa xăm. Anh nhìn sang Gia Văn, nhẹ nhàng vỗ vai cậu một chút, sau đó ngẩng lên hỏi lại Hà Anh.
"Nhớ. Vậy bây giờ cậu ta sao rồi?"
"Ừm, Gada sau khi rời bỏ C&M đã thi tuyển vào một công ty quản lí khác. Quy mô của nơi này hơi nhỏ nên các giám đốc cũng gửi rất nhiều kì vọng vào cậu ta. Lần này, cậu ta may mắn, nghe nói sự cố trong quá khứ cũng không bị hỏi đến. Anh không quan tâm nên không biết chứ cậu ta vừa mới ra mắt tuần qua xong. Nghe nói sản phẩm âm nhạc đầu tay nhận được phản hồi rất tốt. Tôi cũng đã xem qua rồi, bước nhảy của cậu ta vẫn điêu luyện như xưa."
"Thôi, cũng là mừng cho cậu ta. Thằng bé đó tốn nhiều công như vậy, cuối cùng cũng được đền đáp. Ngày ấy, cũng do cậu ta dại dột bắt tay với Như Mai, kết quả là bị người ta qua cầu rút ván. Có được kết quả như vậy, tức là nhiều năm Gada cố gắng đã không là uổng phí. Chuyện cũ lâu như vậy, chúng tôi cũng quên rồi. Khi nào có dịp, cô giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến cậu ta!"
Hà Anh gật đầu trong khi Gia Văn ngồi bên vẫn trầm ngâm. Nhắc đến chuyện cũ, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy hổ thẹn, căm ghét. Dù bây giờ đã thành toàn mọi thứ với Lâm Khanh nhưng những kí ức không đẹp trong quá khứ cậu vẫn khó lòng có thể quên đi. Khi nhắc đến hai chữ Như Mai, đôi mắt cậu liền lộ ra vẻ lạnh lẽo. Cậu suy tư hồi lâu, sau đó ngẩng lên nói.
"Chị Anh, lại nhắc đến Như Mai. Vậy chị có biết bây giờ, chị ta ra sao không?"
Như sực nhớ ra điều gì, Hà Anh khẽ à ừ xòa trán. Vẻ mặt cô có phần khó xử, dường như có chút ngại nói ra. Sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng cô đáp.
"Ừ, hai người sẽ không thể ngờ đâu. Cô ta về Hà Nội rồi."
"Cái gì? Chị nói sao?"
"Tôi không đùa hai người đâu, Như Mai về Hà Nội rồi. Nhưng kết cục của cô ta hiện tại thì đúng là làm cho người ta phải lắc đầu mà. Dù chủ tịch Lê cũng nể tình mà xoa dịu dư luận về mấy sự cố đó nhưng sự nghiệp của cô ta xác định là đã đi tong. Lần gần đây nhất, tôi có nhìn thấy cô ta. Cô ta đang mang thai, nhưng bề ngoài rõ ràng là cả mẹ cả con đều không ổn chút nào."
Lâm Khanh có chút ngạc nhiên, bất giác lên tiếng hỏi.
"Mang thai? Vậy đó là con của Nguyễn Hoàng ư?"
"Ừ, theo tôi nghĩ là vậy. Nhưng mà gia đình họ Nguyễn không muốn nhận đứa con do chơi bời mà có được ấy. Nghe nói cô ta phải gài bẫy Nguyễn Hoàng cũng mới có đứa trẻ kia. Tôi nghe nói, khi biết tin Nguyễn Hoàng bị bắt, Như Mai đã đến quỳ trước cửa dinh thự nhà họ Nguyễn tròn một đêm. Vậy mà, lại bị mẹ kế và em trai em gái của hắn ra xua đuổi. Nguyễn Hoàng trong tù, không biết đã hay tin mình có con rơi chưa? Nói chung vẫn là đàn bà khổ. Cô ta vì hắn làm nhiều như thế mà bây giờ kết cục lại thê thảm, khốn đốn vô cùng."
Có lẽ vì cùng là phụ nữ nên nét mặt của Hà Anh thoáng hiện lên vẻ thương hại, cảm thông. Tin Nguyễn Hoàng có con, thực sự khiến Lâm Khanh thấy bất ngờ. Anh nghĩ về Như Mai và chợt cảm thấy xót xa, cay đắng. Nếu không yêu Nguyễn Hoàng, có lẽ cô ta đã không tính kế rồi còn tìm cách mang thai con của hắn như vậy. Chung quy, có lẽ cô ta cũng chỉ là nạn nhân, như anh và Khánh Minh năm đó mà thôi.
"Như Mai tính ra cũng thật đáng thương. Dù vậy hiện tại đứa con trong bụng cô ta là huyết mạch đời thứ ba duy nhất nhà họ Nguyễn, chắc chắn do không có người chủ ở nhà nên mẹ kế của hắn ta mới dám lộng hành như thế. Cũng đáng. Dù sao cô ta đi hại người, bây giờ người hại cô ta, quy luật có vay có trả mà thôi. Hà Anh ạ, nói vậy chứ cô để ý mẹ con bọn họ một chút giúp tôi. Sắp tới đi dự phiên tòa xét cử hai cha con kia, tôi cũng sẽ truyền tin vào trong đó. Bản thân mình cũng không nên tiệt đường sống của ai cả. Đứa bé vô tội, vẫn nên cho cha và ông biết đến sự tồn tại của nó."
Giọng Lâm Khanh lạnh nhạt như nước chảy. Người ngoài nghe thấy không cảm giác nổi bên trong là căm thù hay xót xa. Khi nói xong, anh lại quay qua nhìn Gia Văn, nét mặt lúc này mới lộ ra vẻ dịu dàng.
"Văn, em nghĩ sao? Chúng ta xử lí như vậy có ổn không?"
Gia Văn suy nghĩ một chút, sau đó cũng gật đầu. Thực ra, cậu cũng nghĩ như Lâm Khanh. Giờ mọi chuyện đã qua, thù đã trả thì cũng không nên cố chấp ôm ấp quá khứ không đẹp nữa. Huống chi, cả hai đều là đàn ông. Bản chất của người nam nên có khi sinh ra là rộng lượng và bao dung.
"Anh tính như vậy cũng được, em hoàn toàn đồng ý. Vài hôm nữa xét xử, em sẽ nhờ Quân bóng gió truyền tin vào trại cho. Dù sao để Nguyễn Hoàng dằn vặt và xem lại mình một chút cũng tốt. Anh Khanh, đến anh cũng đã bỏ qua và quên đi được, tại sao em lại không?"
Gia Văn nháy mắt cười, nhẹ nhàng nắm tay Lâm Khanh. Hà Anh nhìn khung cảnh trước mặt, không khỏi thầm gật đầu trong lòng. Một đôi tâm đầu ý hợp, hai tâm như một thế này, trên đời liệu có được bao nhiêu. Có lẽ việc năm đó rời xa Nguyễn Hoàng chưa hẳn là bất hạnh với Lâm Khanh. Nhờ nó mà anh có cơ hội đợi được Gia Văn đến. Có lẽ người ngồi bên cạnh lúc này chính là sự bù đắp lớn nhất mà ông trời dành cho anh.
"Chị Hà Anh, em và anh Khanh đang tính nghỉ ngơi một thời gian rồi sẽ mở ra một trung tâm âm nhạc để bồi dưỡng tài năng cho lớp trẻ. Bọn em vẫn còn yêu nghề lắm nên cũng muốn cho cuộc sống có thêm nguồn vui. Em còn phải lo việc quản lí công ty cho bố nên cũng sẽ không giúp được anh ấy nhiều. Đợi đến lúc trung tâm phát triển ổn định, chị có muốn về giúp bọn em một tay không?"
Lời đề nghị của Gia Văn cũng chính là tiếng lòng thật sự của Lâm Khanh. Anh nhìn sang cô, ánh mắt chăm chú chờ đợi câu trả lời. Hà Anh nhấp một ngụm trà, tất nhiên là trong lòng cảm thấy rất vui. Nhiều năm tận tụy làm việc, sự tín nhiệm tin tưởng và những tình bạn tốt đẹp chính là thứ khiến cho tự hào về mình hơn bất cứ điều gì.
"Tất nhiên là được, rất sẵn lòng thôi. Anh và cậu cứ chuẩn bị đi, tôi sẽ đợi tin của hai người."
Ba người bạn uống trà nhìn nhau. Trong phòng khách tràn ngập ánh sáng, cả ba cùng đồng thanh, khúc khích bật lên tiếng cười.
----------------------------
Ngày hôm ấy, khi bước chân vào tòa án, cả Lâm Khanh lẫn Gia Văn đều ăn vận rất giản dị. Do đây là một vụ khá lớn nên các ban bệ được mời đến đều vô cùng đầy đủ. Luật sư được gia đình họ Nguyễn mời tới là một người rất có danh tiếng, nhìn vẻ mặt đã lộ rõ sự kiêu ngạo hơn người. Gia Văn và Lâm Khanh đến khá sớm, lặng lẽ đi vào ngồi ở hàng ghế cuối bên trong phòng xét xử. Gia Văn dựng cây gậy chống vào một bên, ngồi xuống nắm lấy tay Lâm Khanh. Bọn họ đến, đợi không bao lâu thì phiên tòa cũng được chính thức bắt đầu.
Nguyễn Hoàng và Nguyễn Khiêm được xe đưa từ trại giam tới, ai nấy áo tù kẻ sọc, râu tóc xanh rì, đeo còng tay lững thững từ ngoài cửa đi vào. Có lẽ hai người không nhận ra bọn họ, thời khắc đi ngang bốn người cũng không chạm mặt nhau. Khi phiên tòa bắt đầu, hội trường lập tức im phăng phắc. Lâm Khanh nắm lấy tay Gia Văn, nín lặng cúi đầu ngồi nghe.
"Tòa tuyên án, bị cáo Nguyễn Hoàng mười lăm năm tù vì tội xúi giục người khác sử dụng chất ma túy, vu cáo và gian lận kinh doanh. Bị cáo Nguyễn Khiêm ba năm tù vì tội trốn thuế, vi phạm quy định kinh doanh và vu cáo người khác. Bản án có hiệu lực kể từ ngày được kí. Bị cáo có thể kháng cáo trong vòng 15 ngày sau khi công bố án phạt."
Một phiên tòa kéo dào hai tiếng, cuối cùng cũng là đi đến kết luận kia. Luật sư được thuê thực sự cãi rất hay, nên mới có thể giảm được đến mức ấy. Lâm Khanh ngồi bên dưới chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối. Khi nghe kết cục xong cũng chỉ biết thở dài. Mười lăm năm nữa ra tù, Nguyễn Hoàng cũng đã hơn 60 tuổi. Đến lúc ấy, những cơ hội tốt đẹp nhất, cũng đều đã qua đi. Sau lần bê bối phạm pháp này, ít nhất cũng phải rất lâu sau, nhà họ Nguyễn mới có cơ hội vực dậy như trước.
Đến lúc này, Lâm Khanh cũng đã có thể thực sự thanh thản. Những gì mà hai cha con hắn nợ người ta, anh đã thay họ đòi lại tất cả.
"Gia Văn, chúng ta về thôi!"
Khi Lâm Khanh dìu Gia Văn chống gậy đi ra đến sân tòa, cũng vừa đúng lúc Nguyễn Hoàng được công an dắt đi ra. Đến lúc này, hắn mới nhận ra bọn họ, đôi mắt mở to kinh ngạc, lắp bắp không nói được một câu. Hắn đứng nán lại một giây trước mặt họ, mãi rất lâu sau mới có thể nhỏ giọng lên tiếng.
"Xin lỗi!"
Gia Văn liếc nhìn hắn, lạnh nhạt cúi đầu quay đi. Lâm Khanh cũng không đáp lời, chỉ bình thản lướt qua vẻ mặt tiều tụy của hắn. Anh thở dài, sau đó lập tức dìu Gia Văn đi. Giọng nói và sắc mặt hờ hững đến độ tưởng như đó chỉ là dòng nước chảy bên chân núi.
"Đừng nói câu đó với chúng tôi! Đêm này, có lẽ Khánh Minh sẽ đến tìm cậu. Đến lúc nhìn thấy cậu ta cũng đừng có hoảng sợ gì quá. Cậu sắp làm cha rồi, đừng tạo nghiệt cho con mình nữa! Cố gắng cải tạo cho tốt, sớm ngày được ra với mẹ con cô Mai."
Nguyễn Hoàng nghe anh nói hết câu, bất chợt ngây người đờ đẫn. Hắn không kịp đáp, đã bị công an đẩy lên xe tù trở đi. Còn mỗi mình Gia Văn và Lâm Khanh đứng lại trong sân, nhìn nhàu bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Lâm Khanh nhẹ nhàng đỡ vai Gia Văn bước đi. Hai bóng người đan vào nhau, biến mất trong ánh nắng ban trưa gay gắt chói lòa.
Chiều hôm ấy, Lâm Khanh một mình mua hoa hồng trắng lái xe ra nghĩa trang. Hoa hồng trắng tinh khiết cao ngạo, là loài hoa Khánh Minh yêu thích khi còn sống. Đặt bó hoa lên bia mộ đơn sơ lạnh lẽo, anh ngửa cổ lên buông một tiếng cười dài. Ngôi mộ này, bao năm nay Lâm Khanh vẫn giữ thói quen chăm chút thường xuyên. Hôm nay, anh thậm chí còn lau rửa cẩn thận những phiến đá hoa, lấy dao cắt hết cỏ dại mọc xung quanh đó.
Đến lúc này, khuôn mặt người trên tấm bia mới hoàn toàn lộ rõ. Gương mặt đẹp đẽ hoàn mĩ bỗng như xuất hiện một nét cười sinh động, thâm sâu.
Lâm Khanh mỉm cười, một tiếng nấc như bật ra trong cổ họng.
"Khánh Minh, tâm nguyện của cậu, tôi đã hoàn thành rồi. Từ nay về sau, cứ yên tâm mà ngủ ở đây đi. Đừng nuối tiếc, cũng đừng oán hận ai nữa cả."
"Khánh Minh, cậu biết không, tôi đang sống hạnh phúc. Và tôi hứa mình sẽ vui vẻ, hạnh phúc hơn tất cả các người năm xưa."
Ánh lửa bập bùng thiêu đốt những đồng tiền giấy. Gió thổi lướt qua, cuốn theo những tro tàn vàng mã bay bay. Khi tro bụi lướt qua trên mặt, hốc mắt Lâm Khanh bỗng dưng thấy cay cay. Dù Khánh Minh có lẽ người anh không thích, nhưng cái cảm giác phải tiễn đưa một sinh mệnh trẻ tuổi năm ấy, cho đến tận nay, anh cũng không thể nào quên được.
Nhân quả tuần hoàn, cuối cùng kẻ nằm dưới mồ sâu kia, cũng có thể yên tâm nhắm mắt được rồi.
Lâm Khanh bật cười, ráng chiều rực rỡ hắt lên trên khuôn mặt. Một thứ cảm giác thanh thản nhẹ nhõm chưa từng có bỗng dưng trào lên mãnh liệt trong lòng anh.
Tất cả, đều đã kết thúc thật rồi.
End chap 77